Tuân Mệnh

Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam


“Trúc mã cạnh bên, thanh mai chớm tình.”
Bàn quỷ vệ này trẻ hơn đám binh lính kia một chút, ở trong quân doanh dùng sự từng trải để nói chuyện với nhau, ai là lính mới thì chịu thiệt, có câu này nói rất đúng, người lười nhiều sai kẻ lười ít, kẻ lười ít đá mắt một cái, lính mới ở quân doanh rất hay bị khi dễ, thường xuyên bị sai vặt.
Tâm tình Ảnh Ngũ không tốt, còn đang tủi thân vùi mặt trong lòng Ảnh Diễm, bỗng nhiên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ bên kia quay sang nguýt một cái: “Tiểu hài nhi, vẫn còn khóc nhè à? Là cha ngươi dẫn ngươi đến quân doanh chơi hả?”
Ảnh Sơ ăn xong, cẩn thận đặt bát đũa xuống, gọn gàng ngăn nắp, miệng bát không dính một hạt cơm mới đứng dậy ra về.

Vẫn là đại ca trầm ổn nhất, cũng không tham dự những vụ tranh đấu vô vị trong đội ngoài đội.
Ảnh Ngũ đập bàn đứng dậy, dẫm chân lên ghế nhìn bốn phía: “Ai mới nói gì đó, lặp lại một lần nữa cho lão tử nghe xem.”
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ cười ha hả, không ai mở miệng.
Ảnh Lục kéo tay Ảnh Ngũ về chỗ ngồi, khuyên nhủ: “Ngũ ca, ngươi đừng chấp nhặt với bọn họ, gây sự ở đây chính là làm mất mặt thế tử điện hạ.”
Ảnh Ngũ phẫn nộ trừng mắt qua bàn đó, cố nén giận, bưng bát lên tiếp tục ăn.
Đúng lúc đó, mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đứng dậy đi tới, vây xung quanh Ảnh Diễm, một tên to gan còn đặt tay lên bả vai nàng, trêu đùa: “Muội muội lại đây uống rượu với các ca ca nào.”
Nam nhân nọ nhịn không được ngửi ngửi hương gai bồ kết trên tóc Ảnh Diễm, say mê nói: “Mẹ ôi, tám trăm năm chưa từng ngửi qua mùi phụ nữ…..!Xin hỏi quý danh của muội muội là gì? Bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn phối chưa?”
Có tên còn bưng bát rượu qua, cười nói: “Cô nương có thể vào Khiếu Lang Doanh chắc chắn cũng phải là một nữ hào kiệt, lần này Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ chúng ta cùng Khiếu Lang Doanh liên thủ, đến đây cùng cạn một ly nào.”
Ảnh Diễm có hơi mất tự nhiên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tửu lượng của ta không được tốt lắm.”
“Ê, đi đâu đó! Lại đây rót đầy chén cho muội muội!”
“……” Lấy danh nghĩa hai doanh liên thủ, Ảnh Diễm không thể từ chối, đành phải đáp, “Kính các vị một chén.”
Ảnh Lục vứt đũa xuống, bắt lấy bàn tay nam nhân đang đặt trên vai Ảnh Diễm, đặt vò rượu lên bàn, nâng chén đầy, thành khẩn nhìn đối phương: “Ta thay tỷ ấy uống.”
“Yo, hài tử miệng còn hôi sữa cũng có thể uống thay cô nương người ta cơ đấy, được, xem ngươi có thể uống thay tới bao giờ.” Mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đặt đĩa đồ nhắm xuống, nâng rượu cùng uống với Ảnh Lục, Ảnh Lục ngửa đầu uống cạn chén, giọt rượu trong suốt chảy xuống hầu kết rồi lướt qua xương quai xanh.


Ảnh Lục vươn tay lau lau khóe miệng: “Hôm nay vì Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh cùng Khiếu Lang Doanh liên thủ, ta uống với các ngươi.”
“Tốt! Tiểu tử này được, tửu lượng không tệ, ca ca chơi với ngươi tới cùng.”
Thấy Ảnh Lục uống tận mấy vò rượu, khóe mắt hơi đỏ lên vì say, Ảnh Diễm cau mày kéo áo hắn: “Tiểu Lục, đừng làm càn.”
Ảnh Lục gạt tay Ảnh Diễm ra, đặt bàn tay đầy vết chai lên bả vai Ảnh Diễm, lại chỉ chỉ vào chính mình, nhìn mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh phía đối diện, say khướt nói: “Nữ nhân này…..!là của ta, đừng……có mà đụng vào.”
Trúc mã cạnh bên, thanh mai chớm tình.

Ảnh Diễm nhìn người thiếu niên nhỏ hơn mình một tuổi, lặng lẽ nắm tay hắn, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi thật là ngốc.
[1] 竹马仍在,青梅尚开 – Trúc mã cạnh bên, thanh mai chớm tình (dịch bởi Hắc Huyết Lan Hoa).
Mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ say khướt cười nói: “Đều do Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ chúng ta ít người, bằng không cũng chẳng cần phải nhờ cậy đám tàn binh yếu ớt già cỗi Khiếu Lang Doanh nửa đời người cũng chưa từng lên chiến trường vội vàng tới tiếp ứng đâu.”
Rượu không biết đã qua bao nhiêu tuần, Ảnh Ngũ nhịn không nổi nữa, một cước đạp bay vò rượu: “Quân lệnh giờ như gió thoảng bên tai, đêm nay không cấm uống rượu, tới đây, ta chơi với các ngươi, Ám Hỉ Ám Bi đều không đánh lại ta, để xem ai có thể làm chỗ dựa cho đám cháu trai các ngươi.”
[2] Tuần (tuần rượu): rót rượu hết một lượt thì gọi là một tuần.
Xuất thân từ Ảnh Cung, ảnh vệ Thao Thiết Tổ ai nấy đều là cao thủ quyền sắt xương thép, còn chưa nói đây là vị quỷ vệ đứng đầu Thao Thiết Tổ, một ngón tay của Ảnh Ngũ cũng có thể đấu với một vòng người.
Ảnh Ngũ dẫm lên ngực một tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, nghiêng người, cúi đầu cười lạnh: “Tới đây, con mẹ nó ngươi nói lại thêm lần nữa, ai là tàn binh yếu ớt già cỗi?”
Tên nam nhân bị bàn chân dẫm mạnh lên, lục phủ ngũ tạng gần như bị Ảnh Ngũ đạp cho văng hết ra ngoài, thống khổ cầu xin: “Ta, là ta.”
Ảnh Ngũ không chịu buông tha, dẫm mạnh hơn: “Nói to lên, là ai—?”
Nam nhân kia kêu lên: “Là ta!”
Ảnh Ngũ nhếch miệng, nhướn mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên nam nhân im thin thít cả buổi, cuối cùng lí nhí mấy tiếng như muỗi kêu: “Định Quốc Kiêu Kỵ……”

Ảnh Ngũ một cước đá văng nam nhân nọ, đi đến bàn gần đó: “Thấy không, Khiếu Lang Doanh mấy năm không ra trận, nhưng cũng không tới lượt mấy tên hèn nhát các ngươi bôi nhọ, qua đây, lần lượt gọi gia gia cho ta.”
Ám Bi mới xong việc bên chỗ Lý Mạt, qua đó ăn cơm, bước vào thấy Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ bị người ta đánh mặt mũi bầm dập nằm rạp dưới đất, sững sờ nhìn Ảnh Ngũ: “Ngươi phát điên cái gì đó?”
Ảnh Ngũ cười cười: “Là chó điên nhà các ngươi không xích cẩn thận chạy ra cắn người.”
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ nhao nhao bò tới kể khổ, cáo trạng: “Ám Bi đại nhân! Ngài phải làm chủ cho chúng thuộc hạ!”
Ám Bi nhíu mày, rút hai thanh ám đao ra, ngoắc tay với Ảnh Ngũ: “Ảnh vệ ức hiếp người thường thì có bản lĩnh gì chứ, theo ta, ra ngoài đánh.”
Ảnh Ngũ thấy Ám Bi rời đi, khinh khỉnh đáp ứng: “Ra ngoài đánh thì ra ngoài đánh.”
Mành trướng vén lên, Ám Hỉ thò cái đầu nhỏ vào, chớp chớp mắt: “Đánh ai vậy?”
Ánh mắt Ảnh Ngũ bỗng khựng lại.
Ảnh Thất tiến vào trướng ngay sau Ám Hỉ, ánh mắt Ảnh Ngũ sáng lên, vươn tay kéo Ảnh Thất tới bên cạnh mình, nhỏ giọng trao đổi: ” Tiểu Thất, giúp ta xử bọn nó……!Ám Hỉ giao cho ngươi đó.”
Ảnh Thất thấy Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ thê thảm nằm đầy đất liền hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vỗ vỗ vai Ảnh Ngũ: “Thay ca, ngươi tới chỗ điện hạ, ta đi ăn cơm.”
Ảnh Ngũ kéo Ảnh Thất lại: “Lát nữa đã, ngươi đừng đi, nhị ca với ca ta đang ở bên ngoài, ngươi đi giải thích với nhị ca, nói với huynh ấy là ca ta không làm gì ngươi cả, huynh ấy vốn không làm chuyện gì có lỗi với thế tử điện hạ hết……”
Lý Uyển cùng đến với Ảnh Thất, nghe nói quỷ vệ nhà mình đánh nhau ầm ĩ với Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đương nhiên là phải qua xem, xa xa đã thấy Ảnh Điệp và Ảnh Tứ đứng ở ngoài trướng nói chuyện với nhau, Ảnh Điệp xoa xoa khớp vai một chút rồi vặn khớp, nắn lại chỗ xương bị lệch khỏi khớp.
“Ta nghe nói Ảnh Ngũ và Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đã bắt đầu đánh nhau, vốn định qua đây bảo vệ một chút, ai ngờ lại bắt gặp các ngươi nội đấu.” Lý Uyển chậm rãi bước tới, Ảnh Điệp Ảnh Tứ sửng sốt, xoay người lại quỳ một gối thỉnh tội: “Điện hạ thứ tội.”
Lý Uyển còn chưa mở miệng, lại nghe thấy Ảnh Ngũ đang ồn ào trong trướng.
Nét cười trên mặt dần phai nhạt, Lý Uyển đứng lặng hồi lâu, sắc mặt Ảnh Điệp trắng bệch, nuốt nước bọt, đứng dậy nói: “Điện hạ, bên này ồn ào, thuộc hạ đưa người tới……”
Lý Uyển giơ tay bảo hắn im lặng.
Ảnh Điệp quay về chỗ quỳ xuống, nghiêng đầu trừng Ảnh Tứ, không nói lời nào.

Trong chốc lát Ảnh Ngũ đã kéo Ảnh Thất ra ngoài: “Nhanh lên……!Nói cho rõ ràng……!Các ngươi chỉ là diễn cho Bùi Doanh xem, thật ra cái gì cũng……”
Bọn họ vừa ra ngoài liền đụng phải Lý Uyển, Ảnh Ngũ mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt sợ hãi trợn to, lập tức quỳ gối xuống, cúi đầu run giọng nói: “Tham kiến điện hạ.”
Ảnh Thất đứng ở phía sau hắn, khoanh tay nhìn Lý Uyển, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, không một chút dao động.
Lý Uyển rất nhạy cảm, chỉ nghe đôi ba câu đã hiểu rõ sự việc, một nỗi uất ức dần dần dâng lên trong lòng, xả ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong, còn Ảnh Thất, có thể bày ra vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra đứng trước mặt mình, lẽ nào y không thèm để tâm đến những chuyện này ư?
Âm thanh lạnh lùng của Lý Uyển vang lên, hắn mím môi: “Thật ra ta có rất nhiều biện pháp khiến cho Bùi Doanh mắc câu, chẳng qua là hơi chậm một chút, ngươi không cần phải làm thế.”
Ảnh Thất nhắm mắt, khẽ hít một hơi rồi nói: “Điện hạ, người không đủ tàn nhẫn.

Ngay cả Bùi Doanh người cũng chỉ có ý định trục xuất hắn khỏi quân doanh, danh sách binh lính có tâm tư riêng cũng chỉ giáng bọn chúng làm dân thường……! Người quá mềm lòng, nếu không xuống tay được, thuộc hạ giúp người.”
“Làm càn! Ta không thể quản nổi nữa rồi, một đám các ngươi kẻ nào kẻ nấy liền leo lên đầu ta ngồi luôn đi.” Lý Uyển giận dữ quăng cây quạt trong tay xuống dưới chân Ảnh Thất, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Mấy quỷ vệ đang quỳ gối, Lý Uyển vừa đi, Ảnh Điệp hừ một tiếng rồi cũng đi mất, lúc ngang qua Ảnh Thất, hắn huých vào bả vai y, điểm nhẹ bước chân, sau đó chìm vào bóng tối.
Ảnh Ngũ dè dặt run giọng hỏi: “Ta đã nói gì sai ư……”
Vẻ mặt Ảnh Tứ không chút cảm xúc, khẽ tựa người vào mép trướng.
“Không sao, dù gì việc này cũng không giấu nổi, chỉ là không ngờ điện hạ lại để tâm như vậy.

” Ảnh Thất ngồi xổm xuống, nhặt cái quạt xếp không lúc nào rời tay của điện hạ lên, đặt từng mảnh ngọc vỡ nát vào lòng bàn tay, nhìn bức thủy mặc vẽ Thanh Loan trên mặt quạt, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng, gập lại một cách cẩn thận, nét mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng, đầu ngón tay y khẽ run run, vừa rồi ánh mắt mà điện hạ nhìn y ngoài cái lạnh lẽo tựa hàn băng kia, còn có nỗi mất mát tột cùng của điện hạ.
Lý Uyển ngồi trong trướng hồi lâu, tay hơi lạnh, hắn nhẹ nhàng chà xát làm ấm tay, mở tay ra vẫn lạnh như thường, chỉ là có thêm vài giọt mồ hôi lạnh.
Cảm giác ngột ngạt này một lần nữa bao trùm lấy Lý Uyển, từ nhỏ hắn đã bị cha mẹ và hộ vệ khư khư trông chừng nghiêm ngặt, sau tất cả, họ lại nói với hắn rằng, đó là vì muốn tốt cho hắn, sao lại không biết nặng nhẹ chứ.
Lý Uyển cho rằng rời khỏi Tề Vương phủ rời khỏi Việt Châu là có thể biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay, không ngờ rằng xiềng xích khóa chặt hắn vẫn là quỷ vệ của hắn, hơn nữa, người bảo vệ hắn chu đáo tỉ mỉ nhất đến mức hắn không chịu đựng nổi, lại là Tiểu Thất hắn yêu quý nhất.
Thứ làm hắn bất mãn nhất chính là “Vì muốn tốt cho hắn” trong miệng bọn họ.
Điều đó khiến Lý Uyển cảm thấy mình không chỉ nhỏ bé bất lực, mà còn bị khinh thường, thiếu hộ vệ của mình hắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì cả.
Lý Uyển ngẩn ngơ ngồi trên giường nguyên một canh giờ, càng về khuya, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, hắn thấy một bóng đen ngồi trên mép cửa sổ chật hẹp, Ảnh Thất đang nghiêng người tựa vào song cửa sổ.

Lý Uyển không muốn nhìn gương mặt lạnh lùng vô vị kia, xoay đầu sang bên, lại thấy Ảnh Thất ngồi cạnh bàn trà, rót trà ra ly, hai tay cẩn thận dâng trà lên cho Lý Uyển.
Lý Uyển lại xoay mặt về phía góc giường.
Lại thấy Ảnh Thất đang ngồi xổm ở góc giường, vừa ngoan ngoãn vừa vô tội mà im lặng nhìn mình.
Lý Uyển dứt khoát gục đầu xuống, không nhìn chỗ nào nữa hết.
Hắn vừa mới cúi đầu, chỉ thấy Ảnh Thất từ trong lòng mình chui lên, mở to đôi mắt cún con ra vẻ đáng thương nhìn mình.
Lý Uyển suýt bị ánh mắt này đánh một kích chí mạng, cố gắng giữ bình tĩnh không để mình mềm lòng, lạnh lùng mở miệng: “Đi xuống.

Ta biết ngươi diễn giỏi nhất, nếu không làm gì mà lừa được Bùi Doanh.”
Ảnh Thất ngoan ngoãn bò đến quỳ dưới giường, ghé vào mép giường nhìn Lý Uyển, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ chỉ vì ta và thống lĩnh lập kế lừa Bùi Doanh mà không vui sao.”
Lý Uyển lập tức mở to mắt, khó tin hỏi: “Vậy ngươi còn làm gì nữa à?”
Ảnh Thất lắc đầu: “Không còn.”
Giọng điệu Lý Uyển chậm rãi, ung dung hơn, xoa nắn sống mũi để làm dịu cơn đau ở mắt, mệt mỏi nói: “Giờ ta không biết ngươi đối với ta là thật hay giả nữa, có phải những tình cảm, đáng yêu đó đều là giả vờ không?”
“Không phải.” Lông mi cong cong của Ảnh Thất buông xuống, trông giống như một chú cún con mắc lỗi quỳ bên cạnh chủ nhân của mình để cầu xin sự tha thứ.
Lý Uyển cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía Ảnh Thất, im lặng không nói lời nào.
Ảnh Thất tháo găng tay mặc cẩm trên tay trái ra, nhìn gan bàn tay bị rắn cắn.

Đáng lẽ đã hồi phục chút ít, chỉ là tay thường đeo găng nên bí hơi quá, sinh mủ nhiều lần, đến giờ vẫn còn sưng tấy.
Y cầm tay trái của mình, rút thanh ám đao từ đai lưng ra, cắt chỗ bị sưng đi, gạt bỏ mủ, xé mảnh vải đã thấm thuốc buộc chặt lại, cố nén chịu cơn đau đớn, không để tiếng kêu rên bật ra khỏi miệng mình.
Lý Uyển nhịn không được xoay người ngồi dậy, nâng tay Ảnh Thất lên: “Ta xem thử.”
Bàn tay lạnh lẽo của thế tử điện hạ khẽ nâng tay trái bị thương của mình lên, Ảnh Thất cúi đầu xuống, dán gò má lên mu bàn tay Lý Uyển, nhẹ nhàng cọ cọ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.