Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 7: Thế Tử Vô Song Thất
Ảnh vệ Ảnh Ngũ này loi nhoi như con châu chấu nhỏ, ngày nào cũng tận lực lén bày mưu tính kế cho điện hạ nhà mình.
Hôm nay chọi gà, ngày mai đánh bài, ngày mốt đi Câu Lan Viện, ngày kia đi biên thành chọc ghẹo nữ tướng thủ quan kiêm công chúa địch quốc, Ảnh Ngũ rất rành rọt.
Ngay cả Lý Uyển cũng khen ngợi, nếu Ảnh Ngũ đầu thai thành một công tử, chắc chắn là đệ nhất phá gia chi tử của Đại Thừa.
Nhìn sắc mặt càng lúc càng đen thui của Ảnh Tứ, Lý Uyển không muốn để phụ vương biết mình lại đi gây chuyện, vì thế bày ra bộ dạng khẳng khái rộng lượng: “Vậy thôi, ta còn có việc, ta đi trước đây.”
Khó khăn lắm mới đến Tuân Châu một lần, lát nữa còn phải đi Sương Ngân Phường đánh bài với Lương tam thiếu gia Lương Tiêu, khá là bận rộn.
Ảnh Thất vẫn luôn nhìn thế tử điện hạ rời đi, cho đến lúc cẩm bào xanh tím phai dần, tóc dài tung bay thoát khỏi tầm mắt, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Ảnh Tứ ngồi xuống bậc thềm trước cửa Ảnh Cung, bên hông treo một cái roi chín đốt màu xanh lục, Ảnh Ngũ ở phía dưới bảo đám thị vệ xếp thành hàng.
Ảnh Ngũ mới mười bốn tuổi, mặt lại quá non, nhìn không có chút uy hiếp nào cả, chỉ có đôi hồng câu chỉ sắc bén kẹp giữa hai ngón tay, tăng thêm phần máu me giết chóc cho thiếu niên này.
Trong ba vị chưởng sự Ảnh Cung có một vị đúc sư, được xưng thần thợ, roi chín đốt của Ảnh Tứ được làm từ tay hắn, tên là “Mặc Ngọc”, câu chỉ của Ảnh Ngũ là “Hồng Phong”, đều là vũ khí thượng phẩm độc nhất thế gian.
Không phải ảnh vệ nào cũng được đích thân Triệu thần thợ đúc vũ khí cho, chỉ có quỷ vệ khả ngộ bất khả cầu xuất hiện được mọi người thừa nhận, thần thợ đại sư mới rời núi, khai lò, rèn vũ khí, quỷ vệ đeo lên, ngang trời xuất thế.
Lão Vương gia từng có mười ba quỷ vệ, theo ông dẫn Khiếu Lang Doanh chinh chiến tứ phương, nay chiến tranh kết thúc, quy ẩn giang hồ, vương phủ thay một nhóm thiếu niên quỷ vệ mới.
Ảnh Tứ nói với đám thị vệ: “Từng người qua đây.”
Vị thanh niên thành thật mới vừa rồi đáp lời hỏi chuyện của Lý Uyển đang đứng đối diện, ngẩn người, không rõ nguyên do, nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào mình hỏi Ảnh Tứ: “Ta, ta sao?”
Ảnh Ngũ dựa vào gốc cây nhãn trước cửa Ảnh Cung, ngậm cành cỏ đuôi chó cười cười, nhại theo thanh niên thành thật này: “Nhiều nhiều nhiều lời, đi qua nhanh, đồ ngốc!”
Thanh niên thành thật vội vàng đi qua.
Phủ Thừa tướng đưa tới hai mươi thị vệ, trong đó chắc chắn có gian tế được huấn luyện nhiều năm, nhưng cũng có thị vệ chân chính, thật thật giả giả.
“Trưởng quan, ta ta ta tên Cát Nhị.” Thanh niên thành thật lúc khẩn trương lại càng lắp, vừa nhìn qua đúng là không có tri thức, quanh năm làm thị vệ ở phủ Thừa tướng không đặt chân ra khỏi cửa.
Ảnh Tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt Cái Nhị, nhìn liên tục, Cát Nhị bị nhìn đến mặt đỏ tai hồng, cả người không được tự nhiên, vô tình tránh đi ánh mắt nghiêm nghị của Ảnh Tứ, Ảnh Tứ liền gọi hắn một tiếng, tiếp tục nhìn hắn.
“Trưởng quan… Ta…” Cát Nhị thật sự chịu không nổi, mới vừa mở miệng, cổ bị một bàn tay như kìm sắt bắt lấy, vẻ mặt Ảnh Tứ vẫn lãnh đạm, không khác gì bình thường, cổ tay đang bóp cổ Cát Nhị nổi cả gân xanh, sắc mặt Cát Nhị biến thành màu gan heo, dùng sức cào tay Ảnh Tứ, liều mạng giãy giụa lung tung, kêu không ra tiếng, đôi mắt trắng dã, đột nhiên, chỉ nghe tiếng xương cốt gãy nát khiến người phát run, Cát Nhị xụi lơ, đầu ngoẹo qua một bên.
Ảnh Tứ mặt không đổi sắc buông lỏng tay, Cát Nhị như một miếng thịt mềm ngã xuống mặt đất, từ đầu tới cuổi bị Ảnh Tứ một tay bóp cổ, lập tức mất mạng.
Tất cả mọi người đều ngây ra, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Ảnh Thất cũng kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin mà nhìn thi thể trên mặt đất.
Cái gì cũng chưa làm mà đã bị hành quyết tại chỗ.
Trong lòng Ảnh Thất sợ hãi, căn bản không rõ rốt cuộc vì sao Cát Nhị bị giết chết, hay là, Tề Vương phủ không tin tưởng thị vệ phủ Thừa tướng đưa tới, định giết toàn bộ?
Trong đội cũng có mấy người suy nghĩ giống Ảnh Thất, không thể hiểu được, bị doạ tới mức nhũn cả hai chân.
Có mấy thị vệ còn sợ hơn, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì bọn họ biết nội tình.
Cát Nhị là thủ hạ ngầm của Thừa tướng, chuyên điều tra tình báo, bề ngoài là một người hàm hậu, kỳ thật là cao thủ ngụy trang, nội gián Thừa tướng cố ý cài vào Tề Vương phủ.
Bọn họ cũng không hiểu được, tên ảnh vệ Tề Vương phủ này dựa vào cái gì để phán đoán, hay là tuỳ ý giết.
Nếu thật sự chỉ dựa vào ánh mắt có thể phân biệt nội gián, người này cũng quá đáng sợ rồi.
“Người tiếp theo.” Ảnh Tứ hờ hững nói.
Ảnh Ngũ ngồi trên nhánh cây thong thả đung đưa hai chân, tay phải cầm hồng câu chỉ nhẹ nhàng quẹt lên vỏ cây, vẽ ra hai khe nứt thật sâu.
Hắn gãi gãi đầu, giục tên thị vệ cao gầy đứng ở hàng thứ hai: “Nhanh một chút, không nghe ca ta bảo người tiếp theo sau, bọn ta còn phải đi ăn cơm, các ngươi nhiều người như vậy không lẽ phải tra đến tối luôn à? Nhanh chân lên.”
Cát Nhị vừa chết, thị vệ cao gầy liền đứng lên hàng đầu, sợ hãi nhìn thi thể trên mặt đất, run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Ảnh Tứ.
“Trường, trưởng quan……” Không biết là quá sợ hay là do bị lây bệnh nói lắp của Cát Nhị, thị vệ cao gầy run lẩy bẩy liều mạng xin tha: “Trưởng quan, đừng giết ta……”
Ảnh Tứ mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng nhìn đôi mắt hắn.
Ảnh Thất đứng cuối hàng lo lắng, miệng khô lưỡi khô, không biết có phải hôm nay định giết sạch toàn bộ chỗ người này hay không.
Thị vệ cao gầy bị nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh thấm đẫm xiêm y, đột nhiên, Ảnh Tứ giơ tay, thị vệ cao gầy tựa như chim sợ cành cong, vội vã rút chuỷ thủ trong tay áo ra, đâm về phía Ảnh Tứ.
Quả thực, khẩn trương quá mức, tự mình rối mình.
Ảnh Tứ ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, thân mình cao gầy của thị vệ kia cứng đờ, chuỷ thủ vừa chạm tới trước ngực Ảnh Tứ đột nhiên ngừng lại.
Khoé mắt thị vệ cao gầy muốn nứt ra, đôi mắt đỏ bừng tơ máu, cái cổ cứng ngắc chậm rãi nhúc nhích, từ từ cúi đầu, nhìn thấy móc câu đỏ rực như lá phong xuyên qua ngực mình, máu tươi nhỏ tí tách dưới mũi câu sắc bén.
Ảnh Ngũ đột ngột rút tay về, lòng bàn tay nắm chặt trái tim còn đang đập của thị vệ kia, bóp nhẹ một cái, quả tim nát bấy, vung tay ném xuống đất.
Thị vệ cao gầy chậm rãi ngã xuống trước mặt Ảnh Tứ.
Ảnh Ngũ chùi chùi máu dính trên tay, phỉ nhổ: “Mẹ nó.”
Mắng xong, không kiên nhẫn mà nói với mấy thị vệ ở phía sau: “Thấy không, bởi vì luôn có loại người này làm loạn, bọn ta mới có nhiều việc phải làm, phiền phức!”
Đám thị vệ còn lại hoảng sợ không thôi, cả nhóm loạn lên, xem ra bọn họ thực sự muốn giết sạch đội thị vệ này.
Ảnh Tứ thờ ơ, tựa như không thấy việc vừa rồi, âm thanh không hề gợn sóng: “Người tiếp theo.”
Ảnh Ngũ gọi bọn họ, gương mặt ngây thơ trẻ con còn dính vài giọt máu, thấy vài người trong hàng sợ tới mức tiểu ra quần, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn mửa, nhẹ nhàng an ủi: “Yên lặng, yên lặng! Các ngươi yên tâm, ca ta nhìn người rất chuẩn, tâm vô tạp niệm thì không cần sợ, nếu có tâm tư tới Tề Vương phủ chúng ta làm nội tặc, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Quả thật Ảnh Tứ chỉ dựa vào đôi mắt để nhìn tâm bọn họ có tà niệm hay không.
Trận dày vò này kéo dài, không ai rõ tiêu chuẩn chọn người của Ảnh Tứ là gì, hết một buổi trưa, chỉ còn vài người sống sót.
Không bị Ảnh Tứ bóp chết toàn mấy kẻ bị doạ đến mức nằm liệt ra mặt đất, chân cẳng nhũn ra, ngồi dưới đất kêu ông gọi bà, không biết đời trước mình đã tích cái đức gì.
Cuối cùng chỉ còn lại mình Ảnh Thất.
Ảnh Thất cắn môi, cố gắng bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt Ảnh Tứ.
“Trưởng quan.” Giọng Ảnh Thất có chút khàn, mang theo vẻ lười nhác, làm người ta cảm thấy y như mới tỉnh ngủ.
Ảnh Tứ nhìn y trong chốc lát, vẻ mặt lộ ra chút hoang mang.
Bỗng nhiên, Ảnh Tứ giơ tay, trong lòng Ảnh Thất khẽ run lên, cho rằng mình sắp bị bóp chết, nhắm mắt chấp nhận số phận.
Ảnh Tứ chỉ bắt lấy khăn che mặt của y.
Lộ ra một gương mặt thiếu niên trắng nõn thanh tú.
Ảnh Tứ có chút bực bội, tự nhủ: “Tiểu hài tử tới xem náo nhiệt làm gì.”
Ảnh Thất sửng sốt, mở to mắt, nhẹ giọng phản bác: “Trưởng quan, năm nay ta mười bốn tuổi.”
“Quá nhỏ.
Gom đồ cút về đi.”
Thị vệ may mắn còn sống sót phía sau hâm mộ không thôi, bọn họ thà rằng đi ra ngoài ăn xin cũng không tưởng tượng được cảnh vào Ảnh Cung, nếu Ảnh Tứ bảo bọn họ cút đi, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức cút, trước khi đi còn phải lạy Ảnh Tứ mấy cái.
Bị ảnh vệ ghét bỏ tuổi nhỏ, đầu mày Ảnh Thất hơi nhăn lại, chỉ tay vào Ảnh Ngũ, nhàn nhạt nói: “Hắn còn không lớn bằng ta.”
Ảnh Tứ nhướng mày, hừ lạnh: “So với nó làm gì.”
Ảnh Ngũ được thừa nhận là thiên tài chiến đấu, vượt qua khảo hạch lấy vị trí đầu bảng khi rời Ảnh Cung cùng lắm cũng mới mười bốn mà thôi.
Ảnh Ngũ ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra nước mắt: “Ha ha ha ha ha huynh đệ, ngươi đòi so sánh với ta? Chúng ta chỉ là tiện đường đi qua, giữ chút thể diện cho Thừa tướng nhà các ngươi, ngươi thật sự muốn đến Ảnh Cung sao?”
Ảnh Thất hỏi: “Vào Ảnh Cung là có thể trở thành ảnh vệ sao?”
Ảnh Ngũ gãi gãi cằm, nghĩ thêm một chút: “Ừ.
Điều kiện là ngươi sống sót ra khỏi đó.”
Ảnh Thất nói: “Ta có thể.”
Sắp xếp đến gần chạng vạng, Ảnh Thất như ý nguyện nhận lệnh bài đến Ảnh Cung.
Lúc sắp bước qua đại môn, lại nghe thấy một thiếu niên ở phía sau gọi mình.
Ảnh Ngũ chạy tới, ôm cổ Ảnh Thất, cười hì hì chỉ vào cánh cửa to lớn của toà nhà đen nhánh, hỏi y: “Ngươi biết bên trong có cái gì không?”
Ảnh Thất lắc đầu.
Ảnh Ngũ lại hỏi: “Ngươi có thích tiểu cô nương nào không?”
Ảnh Thất hoang mang nhìn hắn.
Ảnh Ngũ cười cười, ghé vào tai y: “Kỳ thật muốn sống sót ra khỏi Ảnh Cung không khó, nếu ngươi không muốn biến thành quái vật vô tâm vô tình, trong lòng hãy tâm niệm một người.
Vô cùng đau đớn, muốn chết, không chịu nổi nữa, thì hãy nghĩ đến người ta.”
Lại vỗ vai y an ủi: “Nói chung cũng phải cố chịu đựng, cứ thử xem sao.”
Ảnh Thất trầm mặc trong chốc lát, có chút vô định: “Nếu ra được có thể làm ảnh vệ Tề Vương phủ sao.”
Ảnh Ngũ nhướng mày: “Chứ còn sao nữa? Chúng ta không may áo cưới cho người khác*.”
*Không may áo cưới cho người khác: ý chỉ mình làm kẻ khác được hưởng.
Thần sắc Ảnh Thất dịu đi không ít, lộ ra vẻ mặt thoải mái của người thiếu niên.
Hoàng hôn nghiêng chiếu, ráng chiều trải dài, Ảnh Ngũ nhìn theo bóng dáng y đi vào Ảnh Cung.
Ảnh Thất im lặng như một pho tượng, cõng ánh mặt trời chậm rãi tiến vào vực sâu không đáy.
Chẳng qua Ảnh Ngũ cũng chỉ là thương xót y một chút, đảo mắt liền quấn lấy Ảnh Tứ đi ăn bánh đúc, còn xin lão bản nương thêm hai muỗng tương vừng.
Chỉ là không ngờ rằng y thật sự có thể sống sót đi ra, trở thành quỷ vệ, như ước nguyện vào được Tề Vương phủ.
Lại càng không ai biết, cái tên Lý Uyển này trở thành tia sáng duy nhất trong lòng y mỗi khi gần như gục ngã.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210528/tuan-menh-7-0.jpg
Bánh đúc.