Tuân Mệnh

Chương 57: Ngân Yên Bạch Mã Độ Xuân Phong Nhất


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 57: Ngân Yên Bạch Mã Độ Xuân Phong Nhất


Bờ sông, lâu thuyền Lương gia.

Lương Tiêu đang ôm Khổng thiếu gia nhỏ nhắn, cằm đặt trên đỉnh đầu người ta, vẻ mặt kinh ngạc như thấy quỷ, nhìn thế tử điện hạ nhàn nhã ăn nho trước mặt.

Cộng thêm vài vết thương trên người.

“Ta nói này Dật Nhàn, lần này ngươi bị cấm túc hơi lâu rồi đấy, Vương gia xuống tay cũng tàn nhẫn quá rồi đi?” Lương Tiêu xốc cánh tay cổ tay áo lên nhìn nhìn, làm bộ ôm ngực đau lòng muốn chết, “Vì sao, vì sao lại có thể tàn nhẫn với thế tử điện hạ của chúng ta như vậy, bản công tử thấy mà ruột đau như cắt……”
Lý Uyển kéo tay áo lại trừng hắn: “Đừng có làm ta buồn nôn.”
Khổng Ngôn Tỉ nghiêng nghiêng người về phía trước, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Uyển: “Lý huynh đi Lâm Châu có một chuyến, sao lúc về lại khiến Vương gia giận đến vậy, trước giờ không phải Vương gia sủng huynh lắm à?”
Miệng Lý Uyển ngậm nho xua xua tay: “Đừng nói nữa, đánh cũng đánh rồi, cấm túc cũng cấm túc rồi, nhắc lại làm gì.”
“Ta tới cáo biệt ngươi, ta sắp đi kinh thành, phụ vương ta nhờ cậy ngươi, vạn nhất thân thể lão gia tử khó chịu, mà gạt ta, ngươi truyền tin nói cho ta biết.”
“Yên tâm đi.” Lương Tiêu vòng chân, khoá chặt lấy Khổng tiểu thiếu gia, cúi đầu hỏi hắn, “Kinh thành tập hội, nghe nói là bảy năm một lần? Vương công quý tộc Đại Thừa đều phải đến, Ngôn Tỉ ngươi có đi không?”
Quý tộc Nam Việt, Trầm Sa Khổng gia, cũng coi như quý tộc Đại Thừa.

Khổng Ngôn Tỉ vừa lột quả nho vừa nói: “Ta một chút cũng không muốn đi, đệ đệ đi là đủ rồi, dù sao cũng không ai biết ta, ta đi chỉ thêm phiền thôi.”
“Nhưng mà, Chung Ly tướng quân và Sở Uy tướng quân nhất định sẽ đến, Sở tướng quân đối với Khổng gia chúng ta có ân dạy dỗ khai hoá, về tình về lý ta phải đi.”
Lý Uyển cười: “Tới kinh thành rồi ngươi có thể giữ chặt đệ đệ ngươi được không, trói lại cũng được, miệng ta hay ngứa, nhỡ đâu không kìm mồm được trêu hắn vài câu, chắc bị hắn tẩn một trận mất.”
Khổng Ngôn Tỉ chớp chớp mắt: “Ảnh vệ của Lý huynh không đi theo à?”
“Ta chỉ mang theo vài người, phải có người ở lại vương phủ.” Lý Uyển tựa vào lưng ghế, “Ngươi nói nhẹ nhàng quá, đệ đệ kia của ngươi, ảnh vệ của ta được mấy người đánh thắng đệ đệ ngươi hả? Thủ hạ lưu tình, tha mấy đứa trẻ nhà ta một mạng đi.”
Khổng Ngôn Tỉ nhỏ giọng đáp ứng: “Ừ, khi nào về ta sẽ nói với A Lan.”
Lương Tiêu ngửa đầu dựa vào lưng ghế, cô đơn nói: “Aii, các ngươi đều đi cả, thời gian này ta phải làm sao đây, u sầu quá.”
Lý Uyển cầm xiêm y đứng dậy: “Đêm nay đi rồi, lúc về ta sẽ mang một ít thổ sản kinh thành cho ngươi.”
Bên ngoài nhã gian lâu thuyền, Ảnh Diễm đứng dựa tường chờ thế tử điện hạ.

Lý Uyển ra khỏi nhã gian, nhìn nhìn bốn phía: “Ảnh Ngũ đâu?”
Ảnh Diễm cười cười: “Đi đại tiện.”
Lý Uyển hừ một tiếng: “Đi đại tiện ở Mãn Đình Hoan à? Tiểu nha đầu nhà ngươi còn giúp hắn gạt ta, trừ lương, trừ lương hết.”
Sòng bạc Việt Châu, Mãn Đình Hoan.


Ảnh Ngũ ngậm một đóa hoa, hào hoa phong nhã nhưng hơi lố lăng đứng chờ ở con đường cho rằng Doãn tiểu thư nhất định sẽ đi qua.

Sắp theo thế tử điện hạ đi kinh thành rồi, lâu lắm mới về, đến nói lời từ biệt với giai nhân trong mộng.

Đợi nửa ngày cũng không thấy nàng tới, Ảnh Ngũ quá mót, chạy đi giải quyết trước rồi tính sau.

Cởi quần xả lũ, Ảnh Ngũ dễ chịu thoải mái chu cái miệng nhỏ huýt sáo, một người đi tới, đứng ở bên cạnh, Ảnh Ngũ liếc phía dưới của người nọ một cái, ô, cũng không nhỏ đâu ha.

Ánh mắt di chuyển lên trên, người này vận một thân váy lẳng lơ màu xanh sẫm.

Lại lên trên nữa, lông mi nhỏ dài cong cong, đôi môi đỏ mọng, là một gương mặt xinh đẹp sắc sảo.

Ảnh Ngũ trợn mắt, khiếp đảm nhe luôn cả cái răng cửa.

Doãn Mi Vô nở nụ cười quyến rũ với hắn, “Tiểu Ngũ? Hoa là tặng cho nô gia sao?”
“Ca ——!!!” Ảnh Ngũ gào lên một tiếng, vừa tè ra quần vừa lăn lê bò lết chạy về vương phủ.

Ảnh Diễm vừa đưa thế tử điện hạ vào cửa vương phủ, thấy Ảnh Ngũ mặt xám mày tro chạy về tới.

“Sao thế?”
Ảnh Ngũ đu trên người Ảnh Diễm, thất hồn lạc phách hít hít nước mũi: “Tỷ tỷ, đây là lần đi xả lũ kinh hoàng nhất trong cuộc đời của đệ đó.”
Lý Uyển rảnh rỗi không có gì làm, đến Huấn Tràng xem huấn luyện ảnh vệ.

Một đám ảnh vệ thị vệ vây quanh bên ngoài Huấn Tràng, quan sát tiền bối dạy võ.

Ảnh Thất đứng đối diện Ảnh Tứ, vẻ mặt lãnh đạm nghiêm túc, dùng âm thanh có hơi trầm thấp nhưng rất dễ nghe của y giảng kỹ thuật: “Trảm Phi Yến, loại khinh công này đòi hỏi phải đồng thời dùng lực ở eo và cẳng chân, chân trái tấn công bụng dưới, chân phải tấn công hàm dưới, lại mượn lực tách khỏi đối phương, Phi Liêm Tổ nhược đấu đối kháng, chú ý tránh thoát, Thao Thiết Tổ am hiểu cường công, có thể dừng bên cạnh đối phương công kích lần hai.”
Một nữ thị vệ giòn giã hỏi Ảnh Thất: “Tiền bối, nếu tấn công lần đầu không thể làm gục đối phương xuống đất, tiếp theo phải ứng phó thế nào?”
Ảnh Thất kiên nhẫn giải thích: “Nói chung, Trảm Phi Yến sau khi kết thúc, sẽ dùng lưng đáp đất, nếu thực lực hoặc sức nặng của đối phương so với bên ta không chênh lệch nhiều, có thể quét gốc của đối phương sau khi rơi xuống, sau đó thuận thế bẻ cổ.”
“Ta đề nghị nếu nữ hài tử yếu đuối, giáp mặt với đối thủ có vóc người cao lớn hơn, lúc bay lên không không cần đáp đất, mượn lực xoay người ngồi lên cổ đối phương, sau đó dùng thân thể vặn gãy cổ, nhưng tùy cơ ứng biến, nếu thấy đối phương muốn quăng ngã mình lập tức rút lui, không cần tiếp đấu.”

Nữ hài tử nghiêm túc hỏi: “Là thế này ạ?”
Ảnh Thất có hơi bứt rứt, muốn sửa đúng tư thế cho nàng nhưng lại không muốn chạm vào, đành phải dùng ngón tay: “Nơi này, ngươi, thấp một chút……”
Mấy nữ hài tử khác cũng nghe chưa hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ảnh Thất: “Tiền bối, nơi nào ạ?”
“Như vậy.” Ảnh Thất thật sự bó tay, nắm lấy cổ tay nàng chỉnh lại, thấp giọng nghiêm túc nói, “Thấp một chút.”
Mặt Lý Uyển thiếu điều muốn dán lên lưới sắt Huấn Tràng, nheo ánh mắt hình viên đạn bắn vèo vèo về phía Ảnh Thất.

Quá đông người, Ảnh Thất không chú ý bên này.

Lý Uyển tức giận đến mức muốn xắn tay áo tự mình qua dạy dỗ cho mấy nữ thị vệ đó.

Đám tiểu nha đầu này, Tiểu Thất là của ta, ta! Gọi tiền bối cái rắm?
Cuối cùng là Ảnh Thất tự mình thị phạm, ngày thường có Ảnh Ngũ bồi luyện, hôm nay Ảnh Ngũ Ảnh Diễm theo thế tử điện hạ ra phủ, quỷ vệ khác trực, chỉ có thống lĩnh ở đây, thuận tiện bồi luyện cùng Ảnh Thất.

Ảnh Tứ đứng đối diện Ảnh Thất, chân Ảnh Thất điểm một cái, chân trái đá vào bụng Ảnh Thất, chân phải hướng mặt tấn công, Ảnh Tứ nâng roi lên cản lại, Ảnh Thất lăng không xoay người như một con phi yến, đạp roi nhảy lên cổ Ảnh Tứ, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe một chuỗi âm thanh răng rắc vang lên, Ảnh Tứ bị đè xuống bãi cát Huấn Tràng, sau gáy bị chế trụ bằng một thanh ám đao.

Ảnh Tứ lạnh lùng xoay đầu liếc Ảnh Thất: “Nhẹ.”
“Thuộc hạ mạo phạm.” Ảnh Thất buông tay, nhảy khỏi người Ảnh Tứ, đáp xuống đất, “Được rồi, mọi người có thể về luyện tập chiêu thức này.”
“Cảm ơn tiền bối!”
“Đa tạ tiền bối!”
“Tiền bối đi thong thả!”
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, cái này cho ngài.” Mấy nữ thị vệ cầm mấy con chim yến tự đan bằng cỏ rơm, phóng vào ngực Ảnh Thất rồi hi hi ha ha chạy đi, còn quay lại đánh bạo hô lên, “Tiền bối, ngài đẹp lắm!”
“Dáng người rất đẹp, chân dài miên man.”
Sau khi bỏ chạy liền thì thầm với nhau: “Tiền bối ngây thơ quá, không dám chạm vào tay chúng ta nữa.”
Ảnh Thất lúng túng nhìn mấy con chim yến trong ngực, mãi cho đến khi Ảnh Tứ hất hất cằm, bảo y nhìn về phía lưới sắt.

Thế tử điện hạ đứng bên ngoài cửa sắt, đang bày ra vẻ mặt nếu ngươi còn không chịu qua dỗ ta sẽ cạp trụi cái lưới sắt Huấn Tràng này.

Ảnh Thất nhanh tay giấu mấy con chim đan bằng cỏ rơm ra sau lưng, vô tội nhìn hắn.


Ngượng ngùng đi qua: “Điện hạ, người tới rồi…… Vừa lúc thuộc hạ không đi làm, bồi người……”
Lý Uyển miễn cưỡng dùng chút lý trí còn sót lại áp mùi dấm chua nồng nặc xuống, xoay người phất tay áo bỏ đi.

Ảnh Thất nhét mấy con yến vào tay Ảnh Tứ, đuổi theo Lý Uyển.

Ảnh Ngũ vừa khóc long trời lở đất vừa chạy về tìm ca hắn: “Ca ca, ta vừa đánh mất một mối nhân duyên……” Mới vừa ôm lấy Ảnh Tứ, liền thấy mấy con chim yến nữ hài tử tự tay đan tặng cho Ảnh Tứ.

Ảnh Ngũ xoay người chạy đi, lệ nóng tuôn trào: “Giờ lại đánh mất thêm một ca ca hu hu……”
Ảnh Tứ: “……”
Lý Uyển buồn bực không nói lời nào, Ảnh Thất yên lặng theo sau, vài lần đưa tay muốn giữ Lý Uyển lại, tay nâng đến lưng chừng do dự rồi lại buông xuống, tiếp tục yên lặng đi theo.

Theo lẽ thường, người ta ăn dấm đều chạy vào khuê phòng của mình, sau đó đóng cửa lại mặc cho tình lang dỗ thế nào cũng không ra.

Nhưng thế tử điện hạ lại không như vậy, trực tiếp đi về phía lâm viên, vào chỗ ở của Ảnh Thất, leo lên giường y nằm, cuộn người làm tổ trong chăn.

Hắn sợ nếu về thư phòng của mình, tiểu ảnh vệ sẽ không dám tới dỗ hắn.

Khoé miệng Ảnh Thất cong lên, xoay người đóng cửa lại, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy thế tử điện hạ đang cuộn chăn thành vỏ ốc.

“Điện hạ, thuộc hạ biết sai rồi.”
Lý Uyển buồn bực hỏi: “Sai chỗ nào?”
Ảnh Thất thành khẩn nhận sai: “Nhận đồ của nữ hài tử, chạm vào cánh tay nữ hài tử.”
Lý Uyển nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Ảnh Thất mím môi suy nghĩ một chút: “Hết rồi.

Điện hạ, thuộc hạ dạy các nàng huấn luyện.”
Lý Uyển tung chăn ra hỏi y: “Ngươi vất vả luyện khinh công, cứ vậy mà truyền thụ cho các nàng sao?”
Ảnh Thất gật đầu: “Thuộc hạ tuy dạy, nhưng rất ít người học được tinh tuý, nếu có thể vì vậy mà phát hiện nhân tài, cũng vì vương phủ xây dựng rường cột.”
Lý Uyển ngồi dậy chống cằm hỏi y: “Vậy mỗi ngày ngươi cũng tới dạy ta được không? Tốt nhất là động tay động chân với ta.”
Ảnh Thất hơi hơi nhướng mày: “Khinh công người không tồi.

Phần lớn vương công quý tộc cốt nhược gân giòn, người tu tập đến mức này cũng đủ rồi.”
Sắc mặt Lý Uyển lại trầm xuống.


Ảnh Thất thấy sắc mặt điện hạ không tốt, mím môi, nhỏ giọng nói: “Muốn tu luyện khinh công thượng thừa cần phải dãn gân cốt một lần nữa, thuộc hạ sợ người chịu khổ.”
Tâm tình Lý Uyển mới tốt lên một chút.

Vừa đắc ý, ‘cụp’ một tiếng va đầu vào cái tủ cạnh giường.

Ảnh Thất cuống quít đỡ hắn: “Điện hạ, sao rồi? Đau không, ta đi gọi Nguỵ đại phu nhé.”
“Đau.

Gọi Nguỵ đại phu làm gì, đầu có rớt ra đâu.” Lý Uyển xoa xoa đỉnh đầu, nhìn cái cửa tủ bị mở, bên trong rơi ra một cái túi tiền.

Ảnh Thất chột dạ.

“A?” Lý Uyển nhặt túi tiền lên nhìn, mắt sáng rực lên.

Này không phải là túi tiền lúc trước thưởng cho Ảnh Ngũ sao.

“Còn giữ cái này sao.” Ánh mắt Lý Uyển dịu dàng hơn rất nhiều, tiện tay mở ra.

Bên trong có sợi tóc.

Ảnh Thất cắn môi: “……”
“Tóc?” Lý Uyển cẩn thận kéo sợi tóc ra, lẩm bẩm, “Dài ghê, là tóc của tiểu tiện nhân nào…… Sao lại giống của bổn thế tử vậy…… Dài……”
Lý Uyển bỗng nhiên dừng lại, giương mắt nhìn Ảnh Thất.

Ảnh Thất liếm liếm môi: “Thuộc hạ giấu làm của riêng, điện hạ thứ tội.”
Lý Uyển nheo mắt, nhanh chóng xoay người kéo tủ đồ ra: “Để ta xem ngươi còn giấu thứ gì nữa.”
Lục soát được không ít tang vật.

Một chiếc muỗng bạc nhỏ, một cái túi tiền, một sợi tóc dài, một bức tranh chính tay điện hạ vẽ, một chiếc vòng bạc, còn có thiên hương mẫu đơn ấn của Lý Uyển, cùng với chiếc nhẫn ngọc bích lúc trước đeo lên ngón tay Ảnh Thất.

Ảnh Thất tựa như một chú chuột nhỏ bị soát nhà, chân tay luống cuống nhìn gạo và hạt dưa yêu dấu của mình bị bày ra trước mặt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.