Tuân Mệnh

Chương 32


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 32


: Báo quân Hoàng Kim Đài
Đôi mắt Ôn Tịch dày đặc tơ máu, trong ánh mắt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng cùng đau thương, hai tay chấp kiếm, chậm rãi tới gần ảnh vệ đối diện.

Ảnh Thất cảm nhận được mùi sát khí nồng nặc trên người đối phương, âm thầm kinh ngạc với độ tuổi như y vậy mà có thể âm thầm che giấu khí tức lẫn nội lực hoàn hảo như thế, du sơn ngoạn thủy cả ngày, Ảnh Thất không chút nào phát hiện vị Ôn Thường công tử này lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

Ảnh Thất rút kiếm khỏi vỏ, kiếm quang lạnh thấu xương, lạnh lùng nhếch miệng: “Ngươi là ai? Mới lên giường với Lý Uyển một ngày, đã nhất vãng tình thâm ư? Ta theo hắn lâu như vậy, tay hắn ôm biết bao nhiêu cô nương thiếu gia, có người nào là thật tâm?”
Đôi tay Ôn Tịch nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh nổi lên, y nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng từ nơi xa khe núi, biết tên ảnh vệ này đang kéo dài thời gian chờ viện binh tới.

Tiếng bước chân truyền đến từ khe núi càng ngày càng gần, Ảnh Thất không chút sợ hãi, giương môi trào phúng nói: “Thừa dịp còn chưa bị bao vây, không bằng thức thời biến đi, còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ trở về tiếp khách.”
Ôn Tịch nhàn nhạt đáp: “Không biết là viện binh các hạ nhanh, hay là ta nhanh hơn.”
Lông mày Ảnh Thất nhíu chặt, trong phút chốc, bạch y công tử đối diện biến mất, sâu bên trong khe núi chợt yên tĩnh, sởn cả tóc gáy.

Ảnh Thất nhìn bốn phía chung quanh, chỉ nghe bên tai một tiếng chuông bạc vang lên thanh thúy, bỗng nhiên gã quay người giương kiếm ngăn cản, thân ảnh Ôn Tịch sớm đã dừng ở phía sau gã, trường kiếm uốn lượn như xà quấn quanh mũi kiếm Ảnh Thất, rút chặt lại, gắt gao kiềm chế mũi kiếm gã, đột nhiên Ôn Tịch biến mất, lúc xuất hiện, mắt cá chân Ảnh Thất bất thình lình đau nhói, bị thanh xà nhuyễn kiếm vô khổng bất nhập* kia hung hăng cắn một cái.

*Vô khổng bất nhập: thừa mọi thời cơ.

Tốc độ của Ôn Tịch bỏ xa bất cứ đối thủ nào mà Ảnh Thất từng thấy, bộ pháp của y lúc ẩn lúc hiện, đến nay gã chỉ từng gặp nó trên người của một vị đại tông sư —
Đạp nhạn thần nữ, Giang Nghê Y.

Đối thủ đấu trực tiếp không mạnh, nhưng lại giỏi việc khai thác điểm mạnh che giấu điểm yếu, chưa từng nghênh chiến trực diện với Ảnh Thất, lại nương theo địa thế hiểm trở và chật hẹp bên trong khe núi liên tục tung ra sát chiêu.

Tên tiểu quan này, giống như mình có đại thù diệt môn với hắn, tuy tuổi còn nhỏ, thực lực cũng còn kém mình, lại liều mạng mười phần, chiêu nào chiêu nấy vô cùng tàn nhẫn, nhất định phải cá chết lưới rách mới thôi.

Mắt cá chân Ảnh Thất đã chịu một kiếm, càng thêm phẫn nộ, gã tăng lực đạo phía trên Ôn Tịch, bỗng nhiên rút kiếm phá vỡ gọng kìm, đâm một kiếm về phía Ôn Tịch.

Keng một tiếng, kiếm kia đâm vào ngực Ôn Tịch, lại không cách nào tiến sâu hơn dù chỉ một chút.

Ảnh Thất biến sắc: “Hộ tâm kính?”
Ôn Tịch nhắm chuẩn thời cơ, đôi thanh xà kiếm quấn lấy Ảnh Thất, thân ảnh đột nhiên biến mất, tức khắc lại xuất hiện ở hướng khác, song kiếm đồng thời đâm vào giữa lưng Ảnh Thất, xuyên qua lồng ngực ra phía trước.

Ảnh Thất đỡ miệng vết thương đẫm máu từ từ quỵ xuống, bị Ôn Tịch xoay người đè trên mặt đất, rút chuỷ thủ ra khỏi ủng, từng nhát từng nhát băm thây Ảnh Thất thành trăm mảnh.


Đôi mắt Ôn Tịch dính đầy máu, âm thanh khàn khàn, thống khổ bất kham:
“Ngươi dựa vào cái gì……!Vì cái gì phản bội hắn……!Hắn tin tưởng ngươi như vậy……!Hắn cho ngươi đi thuyền cùng hắn……!Lúc hắn nói tên của ngươi vô cùng tín nhiệm như thế……”
“Vì cái gì……!Ảnh Thất……!Ngươi biết ta hâm mộ thân phận này của ngươi bao nhiêu không……”
“Vì cái gì lại không trân trọng……”
Y bào tuyết trắng thấm đẫm huyết sắc từng chút một, cho đến khi toàn bộ thân mình biến thành một đoá hoa diễm liệt dưới địa ngục hoàng tuyền, Ôn Tịch mệt mỏi, khom lưng tựa lên xác chết sớm đã lạnh, vất vả cắm thanh chuỷ thủ lên thi thể, cả người run lên.

Bàn tay tái nhợt dính đầy máu sờ soạng cởi bỏ ảnh bài gỗ đỏ bên hông Ảnh Thất, vuốt ve ảnh bài dính máu, mân mê hai chữ “Ảnh Thất” bên trên, giọt lệ nóng bỏng nhỏ lên trên ảnh bài.

“Ảnh Thất……!Ta rất hâm mộ.”
Tiếng bước chân trong khe núi càng gần, không ít hắc y sát thủ bao vây đến, ánh mắt Ôn Tịch suy sụp, cầm ảnh bài Ảnh Thất yên lặng rời đi.

Khinh công y tuyệt thế, chỉ cần muốn chạy, đương nhiên không ai đuổi kịp.

Hai người bịt mặt truy đến nơi này, nâng thi thể lên, xốc lụa che mặt, kinh ngạc nói: “Là A Nộ, nhiệm vụ thất bại.”
“Là huyết y thiếu niên vừa mới đào tẩu kia làm.”
Một người bịt mặt khác dò xét miệng vết thương thi thể, nhìn nhìn khắp nơi, phía trên vách đá có không ít vết kiếm, thấp giọng phán đoán: “Khinh công cực tốt, giỏi dùng song kiếm, mũi kiếm……!Tựa hồ rất mềm mại.”
“Địa hình chật hẹp vừa khéo khắc chế A Nộ, đối phương chiếm ưu thế.”
“Đi, hồi bẩm chủ nhân.”
“Rõ.”
Hắc y nhân kéo thi thể Ảnh Thất rời đi, Ôn Tịch sớm đã ra khỏi khe núi, bước chân lảo đảo trở về báo cáo kết quả.

Lý chưởng sự cầm danh sách viết báo cáo thành tích kết quả huấn luyện ảnh vệ.

Bên này có chút hỗn loạn, việc thế tử điện hạ bị tập kích trọng thương suýt chết mọi người đều biết, đích thân Vương gia ra roi thúc ngựa đến Tần Hoài, bồ câu đưa thư đã đến, nói Ảnh Thất sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Một đợt khảo hạch cực kì tốt đẹp, Lý chưởng sự bận bù đầu, đang chuyên chú phái ảnh vệ đi điều tra, trông thấy xa xa Ôn Tịch một thân máu chảy đầm đìa chậm rãi trở về, Lý chưởng sự nhíu nhíu cái mũi: “Đồ vô dụng! Bây giờ mới về? Đi làm gì!”
Ôn Tịch đi đường gian nan, khóe miệng còn vương vết máu, đi đến trước mặt Lý chưởng sự, ném ảnh bài gỗ đỏ của Ảnh Thất lên bàn hắn.

“Phản đồ, đã, thanh lý.” Ánh mắt Ôn Tịch trống rỗng, chậm rãi bỏ đi.


Lý chưởng sự kinh hãi, cầm lấy ảnh bài gỗ đỏ, chất vấn Ôn Tịch: “Là ngươi giết? Đó là một quỷ vệ!”
Ôn Tịch mệt mỏi nói: “Dù sao cũng giết rồi.”
“Ngươi……” Lý chưởng sự rất hận cái thái độ không để gì vào mắt này của Ôn Tịch, lại không thể không coi trọng năng lực của thiếu niên này.

Lúc này, một ảnh vệ từ ngoài cửa tiến vào, bẩm báo trước mặt Lý chưởng sự: “Chưởng sự, thế tử điện hạ đã được cứu.”
Lý chưởng sự nhẹ nhàng thở ra, nằm liệt ra trên ghế.

Nếu thế tử điện hạ thực sự có chuyện gì, chỉ sợ trên dưới Tề Vương phủ cùng Ảnh Cung, tất cả đều không thoát khỏi cái chết.

Không ai có đủ can đảm chịu được cơn thịnh nộ của Tề Vương gia cả.

Sau khi Ôn Tịch nghe xong, ngẩn ngơ đứng yên thật lâu, khóe miệng giật giật, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.

Hai năm sau, y trở thành Ảnh Thất như ý nguyện.

Từ giờ vì thế tử điện hạ mà sinh, vì hắn mà chết, thịnh suy vinh nhục đều gắn liền với điện hạ, y là cái bóng của điện hạ, thề sống chết tương tùy.

Y phải bảo vệ thế tử điện hạ, không để hắn phải chịu phản bội hay tổn thương thêm lần nào nữa.

Lý Uyển ôm y thật lâu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu y, hôn thái dương y, dịu dàng an ủi: “Tiểu Thất, Tiểu thất, gặp ác mộng sao? Không sợ, ta ở đây.”
Tiểu ảnh vệ của hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, thống khổ giãy giụa trong lòng Lý Uyển, miệng nỉ non: “Điện hạ……”
Lý Uyển chỉ có thể ôm y dỗ dành, ôm Ảnh Thất vào lòng, nhẹ nhàng lay thân mình, thấp giọng trấn an: “Ở đây.

Được rồi, không sao cả đừng sợ, mau tỉnh lại đi.”
Lúc hắn đang nhẹ giọng dỗ dành, một tiếng trượng gỗ rơi xuống đất vang lên sau lưng.

Lão Vương gia đứng lặng ở phía sau rèm thật lâu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lý Uyển.

Lý Uyển đang ôm Ảnh Thất, quay đầu lại nhìn lão Vương gia, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.


“Phụ vương……?”
“Uyển nhi, ra đây.” Lão Vương gia gõ gõ quải trượng, xoay người chậm rãi rời đi.

Lý Uyển không muốn buông Ảnh Thất ra, lại không còn cách khác, lấy chăn bọc lấy Ảnh Thất, cúi người hôn hôn mặt y, ở bên tai nói: “Chờ ta trở lại bồi ngươi.”
Lý Uyển theo lão Vương gia ra bên ngoài, vừa mới đứng yên, nói một câu: “Phụ vương, làm sao……”
Lão Vương gia run người trừng Lý Uyển.

Lý Uyển giương cằm, đối diện với lão Vương gia: “Phụ vương, làm sao vậy?”
Lão Vương gia không nhịn được mà gõ quải trượng, run run nói: “Ngươi, các ngươi đang làm gì?”
Lý Uyển chẳng hề để tâm: “Không phải người đã thấy sao, con ôm y, còn hôn y nữa.

Y suýt chút nữa đã vì con mà mất mạng, con yêu thương y thì có làm sao?”
Lão Vương gia hừ lạnh một tiếng: “Cái sở thích này của ngươi ta không thèm quản, nhưng bổn vương cảnh cáo ngươi, ra ngoài đừng khiến cho Tề Vương phủ mất mặt!”
“Sao lại mất mặt?! Ảnh Thất có chỗ nào không tốt?”
“Y là nam tử!” Lão Vương gia cả giận nói, “Ngươi đã có hôn thê, ta xem ngươi làm sao nói chuyện với Bá Hạ.”
“Y là nam hay nữ con đều thích, con cứ thích vậy đấy.” Lý Uyển dựa vào tường, nhướng mày nói, “Bá Hạ? Công chúa kiều quý kia có thể thay con uống rượu độc không? Nàng có năng lực như Tiểu Thất không? Bá Hạ công chúa mới không sánh bằng Tiểu Thất của con.

Hôm nay tại đây con tuyên bố, con không cưới Bá Hạ công chúa, ai bức con cũng vô dụng.”
Lão Vương gia tức giận ho khan sặc sụa.

Lý Uyển thu liễm một chút, đi qua đỡ lão Vương gia: “Ai được được con không chọc giận người nữa, con sai rồi được chưa, con đưa người về nghỉ ngơi trước.”
Lúc lão Vương gia gần đi còn quở trách: “Ngươi chơi đủ rồi thì thu tay lại, đừng dây dưa không dứt, Tề Vương phủ chỉ có một mình ngươi, có phải ngươi muốn dòng dõi Tề Vương chúng ta đoạn tử tuyệt tôn hay không?”
Sa mành tẩm phòng, Ảnh Thất dựa vào tường, tay cầm một cái túi vải nhỏ, rũ mắt, nghe hai cha con ồn ào bên ngoài.

Qua hồi lâu, Lý Uyển đưa lão Vương gia trở về trà trúc đường, lại nghe ông giáo huấn một phen, lúc này mới được buông tha.

Hắn vội vàng trở về phòng ngủ, bên trong trống vắng, Tiểu Thất không còn nữa, sắp xếp đệm giường gọn gàng sạch sẽ.

Một chiếc túi vải nhỏ đặt trên bàn vuông.

Lý Uyển cầm lấy mở ra, lộ ra một khối bảo thạch xanh lam.

Là hộ tâm kính lớn cỡ một bàn tay, mặt kính khảm một viên đá quý màu lam đậm.

Kiến thức Lý Uyển phong phú, nhận thức được chất liệu này, là tâm giáp huyền quy trăm năm, vô cùng kiên cố.


Huyền quy chỉ có thể gặp ở sâu trong Bắc Hoa Triều Hải, khả ngộ bất khả cầu, nhà Ảnh Thất ở Triều Hải, bảo vật này đại khái chắc là đồ gia truyền rồi.

Lý Uyển cầm tâm giáp, ôm sát ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc Tiểu Thất hơi thở thoi thóp vẫn không quên muốn đưa cho mình, là mặt hộ tâm kính này sao.

Y nói, đây là quà sinh thần.

Chỉ sợ là đồ vật y trân quý nhất.

Lý Uyển ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua mấy đình viện, vào tòa lâm viên kia, tựa lưng vào bên ngoài nguyệt môn chờ đợi.

Qua một lúc lâu, Ảnh Thất cầm quần áo dơ định mang đi phòng giặt, mới vừa ra khỏi nguyệt môn, bị Lý Uyển nắm lấy cổ tay.

Ảnh Thất ngẩn người, ngơ ngác nhìn Lý Uyển.

Y vừa mới tỉnh lại, thân thể suy yếu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lý Uyển trực tiếp hỏi: “Nếu ta cưới vợ, thì ngươi làm gì?”
Hỏi câu này như xát muối vào miệng vết thương Ảnh Thất, ánh mắt y bất đắc dĩ, nói: “Bảo hộ người cùng thê nhi.”
Lý Uyển gắt gao nắm chặt cổ tay y, chặt đến mức Ảnh Thất thấy có hơi đau.

Hắn không chết tâm, ép hỏi y: “Một chút không muốn ngươi cũng không có ư?”
“Không có.” Ảnh Thất không có tư cách xen vào cuộc đời điện hạ.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, bất luận như thế nào y cũng nguyện ý, sao lại kén cá chọn canh chứ.

Cả người bị ôm vào lòng, Lý Uyển ôm chặt y, đẩy Ảnh Thất đến góc tường, đè y lên tường, cúi đầu hôn đôi mắt ươn ướt của y.

“Bỏ đi, không hỏi ngươi.”
“Sau này làm quỷ vệ bên cạnh ta.”
Ảnh Thất cứng người, xiêm y trong tay rơi xuống đất, kinh ngạc mà nhìn Lý Uyển.

“Bên cạnh……!quỷ vệ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.