Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 29: Vết Chai Thất
Hôm qua ngủ nhiều quá, Lý Uyển tỉnh rất sớm, trời còn chưa sáng.
Lúc tỉnh lại thoáng nhìn dưới chân, không có người.
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn cuối giường, cũng không có ai.
Tiểu ảnh vệ này, xong ca trực liền rời đi, không quen chút nào.
Lý Uyển gõ gõ mép giường, quỷ vệ thay ca đột nhiên đáp xuống, Ảnh Diễm gật đầu hỏi: “Điện hạ có gì phân phó.”
Lý Uyển đánh cái ngáp, lười biếng nói: “Ảnh Thất đâu.”
Ảnh Diễm mím môi cười: “Tiểu Thất dậy sớm đi Huấn Tràng rồi.”
Lý Uyển nhíu mày: “Sao các ngươi huấn luyện sớm thế.”
Ảnh Diễm lắc lắc đầu: “Là Tiểu Thất tự đi rèn luyện thêm.”
Lý Uyển ngáp liên tục, dù sao ngủ lại cũng không được, khoác thêm xiêm y: “Dẫn ta đi xem thử.”
“Vâng.”
Ngọn đèn dầu mờ mờ, trời còn chưa sáng, vương phủ yên tĩnh, Huấn Tràng cũng trống vắng không một bóng người.
Lý Uyển đứng bên cạnh hàng rào sắt của Huấn Tràng, ôm tay áo nhìn vào bên trong, thấy hai ba bóng người mặc hắc y, một trong số đó là Tiểu Thất.
Ảnh Thất cầu hai anh em Ảnh Tứ Ảnh Ngũ chỉ điểm, Ảnh Tứ làm thống lĩnh đương nhiên đáp ứng, Ảnh Ngũ vốn là thích ngủ, sáng sớm tinh mơ bị ca hắn kéo tới Huấn Tràng, vậy mà cũng có thể ôm cột đá ngáy o o.
Ảnh Thất quỳ trên mặt đất, đôi tay chống đất, cát tràn qua kẽ ngón tay.
Y thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm giữa trời thu lạnh lẽo, hai ống tay áo xắn lên, lộ ra bắp thịt chỗ xanh chỗ tím.
Ảnh Ngũ không mở nổi mắt, ôm sư tử đá trong Huấn Tràng nói: “Ai nha Tiểu Thất…Từ từ thôi…!Mới sáng sớm một hai phải tới đây làm chi cho bị đánh, ngươi có điều gì luẩn quẩn trong lòng à…!Đừng nói vương phủ, ngươi lật cả Bắc Hoa này lên xem, được bao nhiêu người dám giao thủ với ta hả…”
Ảnh Tứ không biểu lộ cảm xúc gì, ngồi bên cạnh sư tử đá, lật xem bản ghi chép chiến thuật cũ, dùng bút phác hoạ, thờ ơ nói: “Quá kém.”
Quỷ vệ Phi Liêm Tổ vẫn khó mà đạt được sức công phá cực hạn, địa hình phức tạp trên mặt đất có thể nhờ khinh công phụ trợ, ở trên không trung như vậy lúc gặp đối thủ rất khó ẩn náu, thiệt mạng như chơi.
Ảnh Ngũ nói không sai, luận về thực chiến, quỷ vệ Phi Liêm Tổ thiện khinh công nhược đấu đối kháng rất dễ hy sinh.
Ảnh Thất đành gật đầu: “Rõ, ta sẽ tiếp tục tập luyện thêm.”
Ảnh Tứ khép sách lại: “Đừng vì cái lợi trước mắt.
Sau này ta sẽ từ từ dạy ngươi, hôm nay vậy là đủ rồi, trở về nghỉ ngơi.”
Ảnh Ngũ sớm đã nằm bò lên đầu sư tử đá ngủ lâu rồi, còn ngáy khò khò nhè nhẹ.
Hắn đánh với Ảnh Thất dùng một tay cũng đủ, thật sự không có gì thách thức cả.
Ảnh Thất loạng choạng bò dậy, gật đầu chắp tay thi lễ: “Đa tạ thống lĩnh..
Ta ở lại một chút.”
Ảnh Tứ nhìn Ảnh Thất hồi lâu, khiêng Ảnh Ngũ ngủ đến mắt trợn trắng trở về lâm viên.
Lý Uyển lẳng lặng đứng ngoài cửa sắt Huấn Tràng, nhìn tiểu ảnh vệ một thân bụi bặm đầy thương tích, vẫn cố chấp lưu lại Huấn Tràng rèn luyện một mình.
Ảnh Diễm đi tới, phủ thêm áo ấm cho Lý Uyển, ôm cánh tay nhìn thân ảnh cô tịch cố chấp bên trong Huấn Tràng, môi đỏ khẽ nhếch.
“Tiểu Thất rất giống người trước đây.” Ảnh Diễm nhẹ giọng nói, “Lúc trước người ở Kiếm Chủng cũng như vậy, tiền bối nói, muốn người kéo đứt một vạn dây cung, quả thực người đã làm như thế.”
Lý Uyển nâng tay phải lên, nhìn nhìn bàn tay cùng ngón tay trơn bóng của chính mình.
Ở đây đã từng có vô số vết chai, bị phụ vương ép ngâm thuốc, từ đó không cho hắn chạm vào cung tiễn thêm lần nào nữa.
“Giống ta…!Có gì tốt chứ.” Lý Uyển buông tay, nhìn về thân ảnh Ảnh Thất mồ hôi như mưa ở nơi xa, bất đắc dĩ cười cười, “Bị chặt đứt cánh chim, vĩnh viễn nhốt trong lồng sắt sao.”
Ảnh Diễm lắc đầu: “Điện hạ, người sẽ không luôn như thế, chúng ta tồn tại là vì tự do của người.”
Lý Uyển cắn răng nói: “Các ngươi ai cũng không được làm chuyện ngốc, ta như thế này khá tốt, không lo cái ăn cái mặc, ăn chơi trác táng một đời, cũng đủ rồi.”
Ảnh Diễm không tỏ ý kiến, gật đầu tuân mệnh.
Thế gian nhiều chuyện, không phải một vị thế tử điện hạ thì có thể khống chế được.
Ảnh Diễm hỏi: “Điện hạ có muốn qua trò chuyện với Tiểu Thất không?”
“Không được, trở về lấy thuốc cho y, ghi vào sổ của ta.”
“Vâng.”
Lý Uyển biết tiểu ảnh vệ y hiếu thắng, mỗi lần gặp mình đều xử lý sạch sẽ xiêm y, bộ dáng chật vật như vậy nhất định là không muốn mình nhìn thấy.
Ảnh Diễm đưa Lý Uyển trở về, trên đường nhẹ giọng cảm thán: “Điện hạ thật dịu dàng.”
Lý Uyển quay đầu lại nhìn nàng.
Ảnh Diễm cong lên đôi mắt trăng rằm, mỉm cười: “Được người thích là một điều may mắn.”
Lý Uyển khụ khụ hai tiếng: “Không phải, ta không có, đừng nói bừa nha.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Ảnh Diễm đưa thế tử điện hạ đến tẩm phòng, lui vào bóng tối biến mất.
Ảnh Thất hôm nay nhàn rỗi, xin phép Ảnh Tứ đi Ảnh Cung một chuyến.
Ảnh Cung tọa lạc tại Tuân Châu, cách Việt Châu không xa lắm, sức chân của Ảnh Thất rất tốt, đi nửa ngày đã đến nơi.
Thủ vệ Ảnh Cung ngăn Ảnh Thất lại: “Đứng lại, làm gì!”
Ảnh Thất tháo xuống ảnh bài gỗ đỏ bên hông trình lên: “Ta tới lấy đồ.”
Thủ vệ vừa thấy hoa văn thiên hương mẫu đơn trên ảnh bài, tức khắc đứng nghiêm hành lễ: “Thì ra là quỷ vệ nhân, tiểu nhân thất lễ, mời ngài vào.”
Ba vị chưởng sự Ảnh Cung tại chức, Lý chưởng sự Lý Mục Lam chưởng ấn, chủ khảo hạch tuyển chọn nhân tài; Tiết chưởng sự Tiết Ninh Hải chưởng phạt, chủ hình phạt thao luyện; Triệu chưởng sự Triệu Linh Vận chưởng binh, còn được gọi là thần thợ, chủ đúc thần binh cho quỷ vệ.
Cung chủ Ảnh Cung thường không lộ diện.
Lúc Ảnh Thất vào Ảnh Cung, Tiết chưởng sự gặp người liền thở dài, tiểu tử này, chịu được Diêm hình còn trở thành quỷ vệ, địa vị còn cao hơn mình, lý nào lại như vậy chứ.
Tiết chưởng sự tiến lên hành lễ với Ảnh Thất, trong lòng chỉ nghĩ tiểu tử này ngàn vạn lần đừng ghi thù mình.
Cho đến giờ Ảnh Thất mà thấy Tiết chưởng sự vẫn lạnh sống lưng, vội vàng đáp lễ rồi đi.
Ảnh Cung tràn ngập mùi máu tươi ẩm ướt, tiếng kêu rên thê thảm từ các hình phòng truyền đến, Ảnh Thất cúi đầu, hai chân nhũn ra, đỡ tường, đầu ngón tay run rẩy.
Vội vàng đi đến một góc không người, Ảnh Thất đỡ tường nôn khan, nôn đến ra nước chua trong dạ dày, hai cẳng chân run run.
Y không ngờ rằng Ảnh Cung vẫn còn là bóng ma trong lòng mình đến tận bây giờ, Diêm hình không chỉ lưu lại vết thương trên người, còn cả trong lòng, nếu không phải không thể trở về, y cũng không muốn nhìn cánh cửa Ảnh Cung thêm lần nào nữa.
“Ai, người anh em, ngươi ổn chứ?”
Phía sau có tiếng nói chuyện, âm thanh trong trẻo hồn nhiên của thiếu niên.
Ảnh Thất chậm rãi quay đầu lại, thấy thiếu niên vóc dáng bé nhỏ kia.
Nhan Linh Thương nhảy một cái cao tận ba thước, như gặp quỷ lui về phía sau áp sát vách tường, run giọng nói: “Tịch Tịch Tịch Tịch Tịch Tịch Tịch ca? Tịch ca! Mỗi ngày đệ đều đốt vàng mã cho huynh huynh ở dưới có khoẻ không! Không phải là đến để dẫn đệ đi chứ? Đệ đệ đệ đệ mới vừa thi vào Cửu Anh Tổ, tiền đồ vô lượng, huynh đừng dẫn đệ đi mà!”
Ảnh Thất thấy khuôn mặt quen thuộc, thở ra một hơi.
“Vào Cửu Anh Tổ, chúc mừng.” Ảnh Thất nói, “Lại cố chịu thêm một hồi nữa, thì ra được.”
Nhan Linh Thương lấy can đảm, đôi mắt trừng lớn đánh giá trên dưới Ảnh Thất: “Tịch ca? Sống?”
Ảnh Thất nhíu mày.
“Thật sự là sống!” Nhan Linh Thương nhảy đu lên người Ảnh Thất, mừng rỡ như điên, “Lão đại huynh làm sao có thể vượt qua Diêm hình vậy, huynh đàn ông quá!!!”
Nhắc tới Diêm hình, dạ dày Ảnh Thất cuồn cuộn, buồn nôn không thôi.
“Đừng nhắc tới Diêm hình.” Ảnh Thất cố chịu không để thất thố, “Ta tới đây lấy đồ, lúc trước, đi vội quá.”
“Được được được đệ dẫn huynh đi!” Nhan Linh Thương như gặp cố tri ở đất khách quê người, vóc dáng nhỏ bé đầy sinh lực chạy phía trước, kéo kéo Ảnh Thất chạy theo.
Dọc đường đi điên cuồng hét lên: “Này! Nhìn này! Lão đại chúng ta đã trở lại! Ảnh vệ! Lão đại là ảnh vệ!”
Ảnh Thất xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Là quỷ vệ.”
Nhan Linh Thương sửng sốt một chút, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ của con lừa già đang gặm xương rồng, tiếng hô to gấp ba lần so với tiếng trước: “Quỷ vệ!”
Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi của ảnh vệ huấn luyện, mọi người đều nhàn rỗi, chẳng mấy chốc đã bị Nhan Linh Thương gom lại một chỗ.
Ảnh Thất giống Mỹ Hầu Vương mới trở về Hoa Quả Sơn, một đám khỉ con ríu rít đổ tới vây xem.
Ảnh Thất lập tức biến mất, con khỉ nhỏ xông tới ôm chân bỗng bắt trúng không khí.
Nhan Linh Thương từ dưới chân đám đông bò ra, đuổi theo Ảnh Thất: “Ai lão đại đợi đệ với!”
Nhảy ra khỏi sân huấn luyện, dừng ở gần cửa sau, chung quanh mới yên tĩnh lại.
Nhan Linh Thương ghé vào cửa sổ nhỏ sân huấn luyện, thăm dò nhìn Ảnh Thất: “Lão đại đệ không thể ra ngoài, ra ngoài sẽ bị phạt.”
“Không cần đi ra.” Ảnh Thất ngồi xổm góc tường, hai tay đào đào trên mặt đất, đào một hồi, lộ ra một góc vải bố, Ảnh Thất cẩn thận đào bao bố ra, phủi sạch bùn đất.
Nhan Linh Thương kê người vào cửa sổ, đôi tay ôm đầu: “Này không phải cha mẹ huynh để lại cho huynh sao, quý giá như vậy, huynh định lấy làm gì?”
Ảnh Thất im lặng, đứng dậy rời đi.
Nhan Linh Thương gọi y một tiếng, Ảnh Thất quay đầu lại nhìn hắn: “Chuyện gì.”
Thiếu niên chống má hỏi: “Lão đại huynh nói xem, đệ có thể chịu được ba năm này không?”
“Đệ sẽ chết ở nơi này chứ?”
Ảnh Thất xoay người nhìn hắn.
Nhan Linh Thương chớp chớp đôi mắt to tròn, xoa đầu: “Đệ không muốn làm tiểu khất cái, đệ cũng muốn đi ra, làm ảnh vệ.”
Ảnh Thất nói: “Ở trong lòng niệm một người.”
Thiếu niên sửng sốt: “Cái gì?”
Thân ảnh Ảnh Thất biến mất, lưu lại một tiếng gió lạnh lẽo.
“Ở trong lòng niệm một người, lúc không chịu được nữa, nghĩ đến hắn.”
Biện pháp này xác thật rất tốt, chỉ tiếc có tác dụng phụ —
Sẽ mê luyến trầm luân vào người ấy, không còn thuốc chữa.
Ảnh Thất nhanh chóng trở về, đúng mồng sáu tháng chín, sinh thần của thế tử điện hạ.
Trên đường y hồi phủ lại gặp được Ảnh Tứ Ảnh Ngũ, đang chạy như bay về phía vương phủ.
Ảnh Ngũ thấy Ảnh Thất hét lớn: “Mau về vương phủ nói cho điện hạ! Thạch tín lần trước quả nhiên có vấn đề! Cái gì cũng đừng ăn, cái gì cũng đừng ăn!”
Sắc mặt Ảnh Thất cứng đờ, nhanh như sấm sét, biến mất trong phút chốc.
Ảnh Tứ Ảnh Ngũ theo lời Ảnh Thất tra xét chuyện thạch tín, điều tra khoản chi các hiệu thuốc chung quanh, quả thực có mấy chỗ có vấn đề, có người chọn mua một ít thuốc không thường dùng ở các hiệu thuốc, tách ra được mấy vị độc ở bên trong, đám lão bản hiệu thuốc đều nói, bỗng nhiên hôm nay không ai đến mua nữa.
Cho dù Trần Quý phi cùng Trần Nguyên Lễ có cái lá gan độc sát con cháu hoàng thất hay không đi nữa, có người lợi dụng việc này gây khó dễ, muốn mượn dao giết người là thật.
Ảnh Thất đạp gió mà đi, chỉ khoảng nửa khắc đã trở về vương phủ, yến sinh thần của điện hạ chưa khai, Ảnh Thất bay nhanh theo mái hiên vào đại đường, dừng ở dưới chân Lý Uyển.
Lý Uyển khó hiểu nhìn y: “Sao vậy, thở gấp thế.”
Ảnh Thất thấp giọng nói: “Điện hạ, đồ ăn có độc, chớ động.”
Lý Uyển cứng đờ, bất động thanh sắc gật gật đầu, đầu ngón tay chấm rượu viết mấy chữ trên tấm lụa trải bàn, chỉ cho Vương gia xem, lão Vương gia nhìn qua, ánh mắt ngưng trọng.
Ảnh Thất nhẹ nhàng thở một cái, vừa định lui ra, liền nghe một tiếng truyền cáo du dương:
“Bệ hạ ngự tứ thu nhưỡng ngọc lộ, chúc mừng sinh thần thế tử điện hạ –!”
Lý Uyển mặt cắt không còn một giọt máu..