Tuân Mệnh

Chương 26: Vết Chai Tứ


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 26: Vết Chai Tứ


Ảnh Thất vẫn luôn bám mình trên mái hiên trà trúc đường, im lặng quan sát, cho đến khi thấy thế tử điện hạ phất tay áo giận dữ bỏ đi, y định đuổi theo, lại nghe một tiếng gọi già nua từ trà trúc đường truyền đến:
“Xuống đây, cho bổn vương xem thử, ảnh vệ mà Uyển nhi vừa ý là như thế nào.”
Ảnh Thất ngẩn ra, do dự nhìn thế tử đang bỏ đi, đành phải trước hết nghe mệnh, nhảy khỏi mái hiên, đáp người quỳ một gối bên cạnh lão Vương gia, chắp tay thành quyền, nghiêm chỉnh nói: “Ảnh Thất có mặt.”
Lão vương gia gõ gõ trượng gỗ đào: “Vì sao không phải là Thuộc hạ có mặt ?”
Ảnh Thất nghiêm túc đáp: “Ảnh Thất đã hứa với thế tử điện hạ, chỉ tuân theo mệnh lệnh một người duy nhất.”
Âm thanh lão Vương gia lạnh lùng: “Nói như vậy, cho dù là bổn vương, cũng không thể sai bảo ngươi?”
Lời này vừa nói ra, một cỗ uy áp nặng nề bức ra từ trên người Vương gia, mang hơi thở giết chóc đẫm máu trên chiến trường, khiến cho Ảnh Thất khó có thể nào áp chế cảm giác sợ hãi xuống.

Ảnh Thất nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, thấp giọng nói: “Nếu mệnh lệnh không trái nghịch với thế tử điện hạ, Ảnh Thất đương nhiên nghe theo.”
Lão Vương gia cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, chống trượng gỗ đào, từ từ đến gần Ảnh Thất, từ trên cao nhìn xuống đánh giá y, cho dù là một chút run rẩy nhỏ trên người Ảnh Thất, cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt sắc bén của lão Vương gia.

Tiểu ảnh vệ này sợ hãi, muốn chùn bước, nhưng vẫn cố chấp không lui, không mất đi phong thái.

Lão Vương gia hạ giọng, ý tứ uy hiếp càng lúc càng rõ ràng: “Nếu thế tử điện hạ của ngươi, muốn ngươi giết bổn vương, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ảnh Thất cố kìm nén không để giọng mình phát run, tận lực bình tĩnh đáp: “Tuân theo mệnh lệnh thế tử điện hạ.”
Lão vương gia gõ gõ trượng, chân mày nhíu chặt dần giãn ra, chậm rãi trở lại ghế nằm, thu lại uy áp trên người, một tay Ảnh Thất chống đất, nhẹ nhàng thở dốc.

“Ha ha ha ha…!Không tồi, là một tiểu tử tốt.” Lão Vương gia tiện tay lấy hai quả sơn trà vàng óng trong mâm trái cây ném cho Ảnh Thất, Ảnh Thất giơ tay tiếp được, cho vào trong ngực áo.

“Tạ Vương gia ban thưởng.” Ảnh Thất trang trọng nói.

“Đi đi.” Lão vương gia thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi, âm thanh kéo dài, “Thay bổn vương chăm sóc Uyển nhi.”
Ảnh Thất kiên định đáp: “Vâng.”
Còn chưa kịp rời đi, Ảnh Tứ đã xách roi Mặc Ngọc bước vào trà trúc đường, quỳ bên cạnh Ảnh Thất, gật đầu hờ hững nói: “Tất cả đều đã xử tử xong, cũng đã truyền tin cho Trần Nguyên Lễ.

Thuộc hạ đến phục mệnh.”
Lão Vương gia nhắm mắt ừ một tiếng: “Mọi chuyện đã xong, mồng sáu tháng chín là sinh thần của Uyển nhi, còn mấy hôm nữa thôi, cho hạ nhân chuẩn bị, dỗ Uyển nhi vui một chút.”
“Vâng.”
“Ảnh Thất cáo lui.” Ảnh Thất bỗng chốc biến mất, dừng ở bên ngoài trà trúc đường, lắc mình rời đi, đuổi theo thế tử điện hạ.

Ảnh Tứ nhìn thoáng qua chỗ Ảnh Thất vừa biến mất, im lặng không nói gì.

Ánh mắt lão Vương gia sâu thẳm, hỏi Ảnh Tứ: “Ngươi thấy Ảnh Thất thế nào?”

Ảnh Tứ nói đúng sự thật: “Xuất sắc, không thể bắt bẻ.

Thân là quỷ vệ Phi Liêm Tổ, kiêm luôn bản lĩnh cường công của Thao Thiết Tổ, cùng với khả năng quan sát của Cửu Anh Tổ, cho y thời gian, nhất định thành tài.”
Lão vương gia cười: “Xem ra ánh mắt Uyển nhi không tồi.

Mới đến, ngươi quan sát một chút.”
Ảnh Tứ gật đầu: “Thuộc hạ đã thử y ba lần.

Y thông qua lần đầu, còn hai lần.

Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không để cho an nguy của thế tử điện hạ có bất kỳ sơ suất nào.”
Lão vương gia khẽ thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Ảnh Tứ, tay trái mang theo vết thương cũ thời chiến vỗ vỗ đầu Ảnh Tứ, nói: “Ừ, tốt.”
Sau đó ung dung trêu đùa tước điểu trong lồng.

“Sao còn chưa đi?” Lão vương gia liếc Ảnh Tứ một cái.

Ảnh Tứ lấy lại tinh thần, rũ mắt lãnh đạm: “Không có gì.

Vương gia bảo trọng thân thể, thuộc hạ cáo lui.”
Hắn rời khỏi trà trúc đường, Ảnh Ngũ đang nhìn trộm ở bên ngoài, thấy Ảnh Tứ đi ra, đưa quyển ghi chép danh sách thay ca trực cho Ảnh Tứ: “Ca, lúc ngươi không ở đây điện hạ có dặn, nói sau này đều do Tiểu Thất đảm nhiệm trực đêm.”
Ảnh Tứ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ừ.”
Lúc này, Ảnh Thất bám trên xà nhà thư phòng chờ điện hạ đã lâu.

Thế tử điện hạ vùi đầu nằm trên bàn không động đậy, úp mặt lên bức hoạ nữ tử kia, trên giấy thấm vài giọt nước, nhoè đi vết mực.

Ảnh Thất muốn an ủi, lại không biết nói gì.

Chỉ có thể lẳng lặng trên xà nhà bồi điện hạ, ngồi một lúc là hai canh giờ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.

Lý Uyển bò dậy khỏi bàn, cầm bức hoạ nữ tử kia đi ra khỏi thư phòng, bước chân có chút lảo đảo.

Ảnh Thất đuổi theo, thẳng đến từ đường.

Bóng đêm trầm lắng, ánh đèn trong từ đường lay động, đom đóm chiếu sáng lấp lánh cả Thanh Trì.


Ảnh Thất lặng lẽ đến gần từ đường, đứng ở bên ngoài ngạch cửa, an tĩnh nhìn linh vị Vương phi, thế tử điện hạ mất mát quỳ trên đệm, trải bức tranh cầm trên tay ra, thất thần, cuối cùng đưa bức hoạ vào giữa ngọn lửa đèn dầu, nhìn mỹ nhân kia chậm rãi hoá thành tro tàn.

Lý Uyển rũ mắt, lông mi đẫm nước, khàn giọng nói: “Phụ vương bức con, sao người lại mặc kệ không quản chứ.”
“Khi nào mẫu phi mới về.”
Ảnh Thất đang đứng bên ngoài từ đường hai mắt mở to, ngơ ngác quỳ xuống hành lễ, trong lòng vô cùng xấu hổ, vì mình đã từng không tôn trọng như thế.

Vậy mà là…!bức hoạ Tề Vương phi.

Lý Uyển quỳ trong từ đường bao lâu, Ảnh Thất ở thềm đá ngoài ngạch cửa lạnh lẽo quỳ bấy lâu, không nói một lời.

Đợi cho bức tranh kia hoàn toàn hoá thành một làn khói mỏng, Lý Uyển cầm một trản đèn dầu trên bệ thờ, chạy ra ngoài.

Ảnh Thất khinh thân nhảy, dừng ở chỗ tối, nhìn thế tử điện hạ nâng trản đèn dầu, chạy khỏi từ đường, xuyên qua mấy khóm hoa mẫu đơn trong sân, trèo tường ra khỏi vương phủ.

Ảnh Thất mới vừa đuổi theo vài bước, bỗng nhiên lại chạy về, ở bên ngoài từ đường khấu đầu với linh vị Tề Vương phi một cái, phi thân qua mái hiên khắc tường vân, đạp ngói, theo sát thế tử điện hạ, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Lý Uyển chạy về phía đông, một tay nâng đèn, một tay chắn gió, tựa như một chú đom đóm phát sáng lập loè trong bóng đêm, Ảnh Thất trốn trong góc tối, nhảy từ mái hiên này sang mái hiên khác, im lặng bám theo.

Không biết chạy bao lâu, phía trước là một sườn núi cao, không thấy trăng sáng, chẳng rõ phương hướng.

Lý Uyển đặt chiếc đèn dầu đã cạn xuống dưới chân, ngồi bên mép sườn núi, nhìn sương mù mây tía ở nơi xa xa.

Ảnh Thất trong bóng tối nhìn về nơi xa, dần dần, một vòng sáng đỏ rực dâng lên, phủ lên người thế tử điện hạ một tầng ánh sáng ấm áp nhu hoà.

Ánh mắt y si mê nhìn điện hạ, bóng lưng cô quạnh dưới ánh mặt trời, tóc dài phất phơ trong gió, thế gian này không có bút pháp nào, có thể hoạ ra một bức tranh cô độc lại vô cùng mềm mại như thế.

Thời gian tựa như ngừng trôi.

Trong phút chốc, Ảnh Thất trừng mắt nhìn thế tử điện hạ ngả người, từ sườn núi nhảy xuống.

“Điện hạ! Điện hạ đừng như thế!” Sắc mặt Ảnh Thất trắng bệch, như một tia chớp bắn qua, nhảy xuống theo thế tử điện hạ.


Lúc chạm đất tưởng như dốc rất cao.

Dưới vực có một bệ đá thiên nhiên rộng rãi và bằng phẳng, cách chỗ điện hạ mới nhảy xuống bất quá có vài thước.

Vừa quay đầu lại, thấy thế tử điện hạ vừa ngạc nhiên vừa nín cười nhìn mình.

“…Tiểu Thất?” Lý Uyển kinh ngạc nói.

Ảnh Thất thở phào nhẹ nhõm, lại có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân mình.

Lý Uyển đi tới, dang tay ôm Ảnh Thất vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Ta định xuống đây ngồi một chút, không phải là ngươi cho rằng ta nghĩ quẩn nhảy vực đó chứ?”
Ảnh Thất loay hoay, tay không biết nên đặt chỗ nào.

Y trả lời đúng sự thật: “Vâng.”
Đôi tay Lý Uyển ôm lấy lưng Ảnh Thất, hỏi y: “Ta nhảy vực, vì sao ngươi lại nhảy theo?”
“Người là mệnh của thuộc hạ.”
Lý Uyển cắn môi, hít hít cái mũi.

Trong lòng oán trách, tiểu ảnh vệ này, mấy lời âu yếm như vậy lại dám nói trắng ra, còn mở to đôi mắt nhìn vào là thấy đáy, trông cực kỳ vô tội.

Lý Uyển ngồi ở vách núi, buông chân, tóc dài rũ xuống, tung bay theo gió.

Ảnh Thất nửa quỳ bên người Lý Uyển, lấy hai quả sơn trà vàng óng Vương gia ban thưởng từ trong ngực ra, nhét vào tay Lý Uyển.

“Điện hạ…!Sơn trà, ăn đi.”
Lý Uyển cầm hai quả sơn trà vàng mướt gõ gõ, khóe miệng khẽ nhếch: “Tiểu Thất, sao ngươi có thể biến ra đồ ăn dỗ ta vui vậy, cho ta xem trong túi ngươi còn có gì nào.”
Lý Uyển lật người qua bắt lấy Ảnh Thất, nhét tay vào ngực y mò tới mò lui, mò không ra cái gì, tiện thể ăn luôn vài cân đậu hủ ở trên cơ ngực người ta.

Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất, nhéo nhéo, nói: “Tiểu Thất, ngươi nói, “Kỉ”.”
Ảnh Thất nghe lời mà nói: “Kỉ.”
Trong lòng khó hiểu vì sao lại muốn mình kêu kỉ kỉ*.

*Kỉ kỉ: chít chít.

Lý Uyển cười ha ha, giương lên đuôi mắt đỏ ửng.

Ảnh Thất che vạt áo mình lại, thấy thế tử điện hạ rốt cuộc cũng có tâm tình đùa cợt mình, mới yên tâm.


Điện hạ nên như vậy, phải luôn cười mới tốt.

Lý Uyển chậm rãi thu lại nụ cười, nhìn ánh mặt trời càng lúc càng đỏ rực.

Ảnh Thất ngoan ngoãn quỳ bên cạnh, an tĩnh mà bồi hắn.

Bỗng nhiên Lý Uyển câu lấy cổ Ảnh Thất, kéo tiểu ảnh vệ đến trước mặt, cúi đầu hôn trán y.

Đôi mắt Ảnh Thất lập tức mở to, đầu ngón tay thon dài theo bản năng sờ sờ chỗ đấy, lỗ tai tức thì đỏ ửng, lông mi cong lên, ngơ ngẩn nhìn Lý Uyển.

“Tạ……!Tạ……!Tạ điện hạ……!Ban thưởng……?”
Trái tim Ảnh Thất đập điên cuồng, dồn dập mà khẽ thở dốc, không biết tại sao phải cảm tạ, y nghĩ nghĩ thấy quả thực là điện hạ hôn ban thưởng.

Lý Uyển cúi đầu hỏi y: “Ngươi sẽ luôn ở đây phải không.”
Ảnh Thất ngây thơ gật gật đầu, kỳ thật còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa nãy.

Lý Uyển thì thầm: “Ta……!đương kim hoàng đế vô dụng hèn hạ, Thừa tướng như hổ rình mồi, bá quan văn võ kiêng kị binh quyền Tề Vương phủ, nếu……!nếu ngày nào đó phụ vương thật sự rời đi……!ta……!ta phải bảo hộ các ngươi.

Tề Vương phủ……!không thể đổ……”
Ảnh Thất thầm nghĩ, điện hạ vai không thể gánh tay không thể đề, cẩm y ngọc thực không chịu khổ cực, có thể bảo hộ được ai? Cả đời điện hạ an nhàn, là tâm nguyện lớn nhất của Ảnh Thất.

Hết thảy cực khổ, Ảnh Thất nguyện ý chịu thay.

Ảnh Thất nói: “Được.”
“Thuộc hạ……!Hôm nay Vương gia gọi thuộc hạ nói chuyện, thuộc hạ trả lời, Vương gia rất cao hứng.” Ảnh Thất khi nói chuyện vẫn luôn nhìn môi Lý Uyển, mềm mại đẹp đẽ, lộ ra một chút răng trắng đều.

Lý Uyển nghiêng đầu nhìn y, tiểu ảnh vệ đang khoe công, còn luôn nhìn chằm chằm môi mình.

Y chính là muốn được khen thưởng, còn muốn mình hôn y.

Lý Uyển kéo lấy cổ Ảnh Thất, nghiêng đầu hôn hôn cánh môi mỏng của y.

Ảnh Thất hoàn toàn cứng đờ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lý Uyển, ánh mắt run rẩy, trong nháy mắt biến mất khỏi lồng ngực Lý Uyển, trốn sâu vào rừng cây âm u, mất dạng.

Lý Uyển đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người, phất tay áo hồi phủ.

Hắn không gọi Ảnh Thất ra, hắn biết y vẫn luôn ở đó..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.