Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 22: Minh Nguyệt Mới Biết Có Tình Si
“Anh hùng che chở cả thiên hạ, ảnh vệ bảo hộ người trong lòng.”
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Thân mình cứng đờ của Ảnh Thất trong vòng tay trấn an của Lý Uyển từ từ dịu lại, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Lý Uyển, dựa vào vai hắn, ngủ an ổn hơn một chút.
Lý Uyển giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán người trong lòng, đầu ngón tay ôn nhuận vuốt ve dọc theo đôi mắt nhắm nghiền của Ảnh Thất, nương theo ánh nến mờ ảo, ngắm gương mặt tái nhợt của y, nhìn kỹ y, lúc y ngủ càng có vẻ không vướng bụi trần, lạnh lùng xa cách.
Tiểu thiếu gia Ôn gia Triều Hải, đại đệ tử thủ tịch bậc thầy Giang Nghê Y, vốn dĩ vô cùng cao ngạo, lại cam chịu làm ưng khuyển, cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân mình.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Lý Uyển còn có chút biết thân biết phận, tự hiểu rõ mình không phải loại người tốt lành gì, không đến mức khiến cho anh hùng trong thiên hạ ngưỡng mộ danh tính đến cậy nhờ.
Y thực sự có mục đích sao.
Vậy y có nguyện ý không?
Tiểu cẩu rốt cuộc cũng ngủ say sưa trong lòng Lý Uyển.
Lần trước cũng thế, tiểu ảnh vệ gặp ác mộng, từ lúc mình ở bên cạnh y liền tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc y trực đêm ngủ ít, không thấy y gặp ác mộng nghiêm trọng như vậy.
Lý Uyển tự trách mình, đáng lẽ ra ngay từ lần đầu thấy y uống an thần dược nên quan tâm y vài câu.
Thế tử điện hạ ngồi trên cao lâu rồi, trước nay chưa từng biết cách quan tâm người khác là như thế nào.
Hắn nhéo nhéo bả vai thon gầy của Ảnh Thất, sờ được cả xương, hài tử này gầy quá.
Mười bảy tuổi là thời điểm thiếu niên trưởng thành, Ảnh Thất dù gầy, nhưng ôm lâu cũng thấy mệt, Lý Uyển được nuông chiều từ bé đâu có từng ôm ai lâu như vậy, lưng có chút mỏi.
Nhưng thấy Ảnh Thất chỉ có thể ngủ yên khi mình ở bên cạnh, trong lòng an ủi, nghĩ nghĩ vẫn là nên ráng nhịn một chút.
Một chút nhẫn nhịn đó gần một canh giờ, lưng cũng mất luôn cảm giác.
Lý Uyển hơi giật giật, Ảnh Thất chậm rãi mở mắt.
“Đánh thức ngươi sao?” Lý Uyển hỏi.
Ảnh Thất mắt nhắm mắt mở nhìn Lý Uyển, tay vịn trước ngực hắn.
Lý Uyển vuốt lại tóc cho Ảnh Thất, cuối cùng sờ sờ đỉnh đầu y: “Ngoan.”
“Điện hạ……?” Ảnh Thất tỉnh táo lại, bay nhanh khỏi người Lý Uyển, lui vào một góc tường bên cạnh tủ đồ.
Y cũng rất khó hiểu, vì sao khi tỉnh lại luôn là điện hạ bên cạnh mình.
Khoé miệng tươi cười của Lý Uyển cứng đờ, đến gần một chút: “Ngươi đừng trốn ở chỗ đó, lại đây.” Tiểu ảnh vệ của hắn vậy mà sợ hắn, giống như những kẻ khác sợ mình, tránh còn không kịp.
Trong lòng Lý Uyển có chút khó chịu, duy nhất một tiểu ảnh vệ dù sợ hãi cũng nguyện ý đến gần mình, y cũng bỏ chạy, là bị mình bức đi.
Ảnh Thất ở góc tường thấp thỏm lo âu mà nhìn Lý Uyển, quy củ quỳ xuống, nhưng dù thế nào cũng không chịu tới gần Lý Uyển một bước.
Lý Uyển đứng dậy, xương cốt toàn thân kêu răng rắc vì bất động hồi lâu, Lý Uyển hít một ngụm khí lạnh, xoa xoa sau vai.
Ảnh Thất cũng nghe thấy tiếng vang từ trên người thế tử điện hạ, y bò ra khỏi góc tường một chút, lặng lẽ nhìn Lý Uyển, đôi mày lãnh đạm hơi hơi nhíu lại.
Lý Uyển thấy chú chuột nhỏ này cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi ổ, trong lòng thoải mái không ít, lập tức đỡ vai giả bộ đau đớn: “Ai ui, tự nhiên đau quá……!Người đâu……”
Ảnh Thất phóng nhanh qua đỡ Lý Uyển dậy, ánh mắt hoảng loạn thất thố: “Thuộc hạ đi gọi Nguỵ đại phu ngay, người chờ……”
Y còn chưa nói xong, thân người đã bị Lý Uyển ôm chặt lấy, Lý Uyển áp sát y, ở bên tai cười nói: “Ngươi còn biết đau lòng ta sao, Tiểu Thất.”
Ảnh Thất khẽ nhấp miệng, mờ mịt nhìn thế tử điện hạ, bỗng nhiên mím môi, mày nhăn lại.
“Ngươi còn trừng ta, ngươi còn dám trừng ta, ta là chủ tử ngươi, ngươi không thể làm vậy với ta……” Lý Uyển ngồi ở mép giường ôm chặt eo nhỏ của Ảnh Thất, vùi đầu trước ngực Ảnh Thất, mùi bồ kết pha lẫn dược vị quanh quẩn nơi chóp mũi.
Lừa gạt không thành, thế tử điện hạ bắt đầu tung chiêu sở trường xấu xa.
Ảnh Thất không có cách nào kháng cự, tùy ý để điện hạ ôm mình, buông hai tay, ánh mắt ảm đạm: “Người đừng dựa gần thuộc hạ như vậy, sẽ, nguy hiểm.”
Ngực Lý Uyển như bị bóp một cái, sờ soạng nắm lấy tay Ảnh Thất, ngửa đầu cười với y: “Ai nói ngươi nguy hiểm, ta là chủ tử ngươi, ta còn không sợ ngươi sợ cái gì.”
Thế tử điện hạ sở hữu mái tóc dài như thác nước, vài lọn tóc quấn quanh kẽ ngón tay Ảnh Thất, dưới ánh nến, mặt mày hắn vô cùng ôn nhu.
Lúc hắn cười rộ lên, có thể khiến người khác quên đi một đời.
Ảnh Thất sửng sốt một chút, hai tai liền đỏ lên, quay đầu đi không dám đối diện với Lý Uyển.
Câu ca về hoa đào ấy không sai chút nào, “Tâm người mai này nơi xứ lạ, lòng ta có người, người có ta”, dù cho biết thế tử điện hạ là kiểu tâm tư mỹ nhân khó dò, hôm nay sủng hạnh người này, ngày mai ưu ái người kia, nhưng vẫn không kìm lòng mà ái mộ hắn.
“Ta tin ngươi,” Lý Uyển ôm chặt y, “Về sau ngươi mỗi ngày đều đến trực đêm cho ta.”
Ảnh Thất rũ mắt: “Làm ấm giường cho người?”
Lý Uyển hớn hở: “Được nha……”
Ánh mắt Ảnh Thất lại trầm xuống.
Mắt thấy tiểu ảnh vệ mới vừa dỗ ngoan một chút lại suy sụp, Lý Uyển cười khan chữa cháy: “Không, chỉ trực đêm, mỗi đêm đều tới.”
Ảnh Thất cắn môi, biểu tình lãnh đạm, trong ánh mắt có chút động tâm.
Lý Uyển vừa thấy tiểu ảnh vệ như vậy, nhân cơ hội tăng giá cả: “Ta cho ngươi thêm bổng lộc, ngươi ở lại thư phòng, có việc thì giúp ta truyền tin, không có việc thì giúp ta mài mực.”
Tiểu ảnh vệ thích mình, lợi đến như vậy, Lý Uyển không tin y không đồng ý.
Ảnh Thất do dự: “Thống lĩnh sẽ phạt ta.”
Do dự chính là đáp ứng! Lý Uyển thừa dịp lúc này chui đầu vào ngực Ảnh Thất cọ cọ: “Yên tâm, ta không cho hắn phạt ngươi.”
Ảnh Thất miễn cưỡng gật đầu.
Lý Uyển cười rộ lên, ôm eo Ảnh Thất, đẩy người đè xuống giường, mình áp lên người y, khuỷu tay chống bên cạnh mặt Ảnh Thất.
Ảnh Thất sợ hãi nhìn thế tử điện hạ gần trong gang tấc, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Điện hạ, điện hạ……!Người đứng lên……”
“Không được đẩy ta.” Lý Uyển cúi đầu, càng áp càng gần.
Ảnh Thất nghe lời thu tay, giương đôi mi dài nhìn hắn.
“Có phải chỉ khi ta ở bên cạnh ngươi mới ngủ ngon đúng không?” Lý Uyển xoay người nằm bên cạnh Ảnh Thất, nghiêng người chống đầu, cầm lọn tóc y đặt lên môi, “Ta đây bồi ngươi ha?”
Đột nhiên Ảnh Thất ngồi dậy, lưng dựa sát vào tủ đồ, khẩn trương nhìn hắn: “Không, thuộc hạ đưa người về.”
Lý Uyển cười cười, dịch người đến bên cạnh tiểu ảnh vệ trong mắt đang tràn ngập thẹn thùng: “Không phải ngươi ái mộ ta sao? Ta tự dâng mình đến cho ngươi đây.”
Ảnh Thất tựa hồ tâm tư bị phơi bày, vừa gian nan vừa bối rối, gần như ngã xuống giường, quỳ sụp xuống, trán sắp chạm cả mặt đất: “Thuộc hạ không phải có ý nghĩ bò lên giường chủ tử, thật sự, thuộc hạ chỉ nghĩ……”
Lý Uyển ngồi bên mép giường, tóc dài buông xuống đầu gối Ảnh Thất, hỏi y: “Vậy ngươi muốn gì?”
Ảnh Thất cắn môi, đôi mắt đơn thuần nhìn Lý Uyển, thành khẩn nói:
“Bảo hộ người.”
Ý cười ngả ngớn trên mặt Lý Uyển rút đi, chợt dưới ánh nến, hắn đặt tay lên đỉnh đầu của Ảnh Thất, hầu kết khẽ nhúc nhích, nói giọng khàn khàn: “Được.”
Ảnh Thất nhìn đôi mắt điện hạ, bỗng nhiên thân người căng thẳng, bị hắn ôm vào lòng.
Tim Ảnh Thất đập thình thịch, tay không biết nên đặt chỗ nào, cũng không biết nên nói cái gì.
Lý Uyển tựa cằm lên vai y, nhẹ giọng nói:
“Ảnh Thất, ngươi không giống bọn họ, bọn họ là người của phụ vương, chỉ có ngươi là của ta.”
Giọng nói hạ xuống, Lý Uyển cảm giác được người trong lòng mình bỗng nhiên căng chặt, y giương mắt, trong đôi mắt ẩn ẩn nước, vừa kinh ngạc vừa khó tin nhìn Lý Uyển.
Cổ họng nghẹn lại, lồng ngực phập phồng, y cố gắng bình tĩnh, lại không có cách nào kìm nén, toàn bộ trạng thái thất thố đều mất khống chế mà bại lộ trước mặt chủ tử mình.
Đây là thất trách nghiêm trọng của ảnh vệ, nhưng y nhịn không được, không thể nào chịu nổi những cảm xúc đang dâng trào trong ngực.
Y chống chọi mấy năm ở Ảnh Cung, mỗi khi chịu không nổi khổ hình, y đều vọng tưởng điện hạ nói với mình như vậy.
Cho nên dù là Diêm hình đi nữa, y cũng đã mạnh mẽ chống đỡ được.
Ảnh Thất nhìn sâu vào mắt Lý Uyển, khí lực cả người phút chốc bị rút cạn, đầu gối từng tấc từng tấc lê về phía trước, vẫn muốn gần thêm chút nữa, y mất đi trầm tĩnh vốn có, tựa như chỉ cần gần điện hạ hơn một chút thì có ra sao cũng được.
Trong cơn hốt hoảng, y hơi ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt yếu ớt xưa nay chưa từng có.
Đôi tay Lý Uyển nâng mặt y lên, ôm y vào lòng vỗ đầu an ủi.
Ảnh Thất không biết bị cái gì mê hoặc, gần như không khống chế được bản thân mình, giọng nói vốn lãnh đạm vang lên một tia vội vàng: “Thuộc hạ……!Quỷ vệ Tề Vương phủ, Vô Ảnh Quỷ, Ảnh Thất, duy tôn mệnh lệnh thế tử điện hạ.”
Âm thanh y khẽ run, cảm thấy mình chưa bao giờ gần điện hạ như thế.
Lý Uyển hơi giật mình, trái tim tê dại bởi những lời ngọt ngào, hắn lại bắt đầu nghiêm túc nhìn kĩ Ảnh Thất, người này lại khiến hắn dễ dàng bỏ xuống đa nghi phòng bị mấy năm nay, nguyện ý tín nhiệm tiểu ảnh vệ lần nữa.
Y im lặng lạnh lùng khiến Lý Uyển nhìn không thấu, nhưng sự đơn thuần sạch sẽ của y lại có thể cho người ta hi vọng.
Đây là quỷ vệ đầu tiên mà Lý Uyển có được, cũng là quỷ vệ duy nhất thuộc về mình, Lý Uyển muốn độc chiếm y, giữ chặt y trong lòng bàn tay.
Lý Uyển vừa lòng vuốt ve vành tai Ảnh Thất, đầu ngón tay nương theo sợi tóc đến bả vai, miệng khẽ nhếch: “Tiểu ca, họ gì?”
Ảnh Thất càng nhăn mày, im lặng giương mắt nhìn Lý Uyển.
“Người……!Còn nhớ thuộc hạ?” Ảnh Thất hỏi lại, ánh mắt sợ sệt khó hiểu.
Y tự cho là mình giấu rất kín kẽ, chuyện giải cứu thế tử điện hạ trong rừng cây, y vốn định chôn nó đi.
Ngữ khí nói chuyện của thế tử điện hạ ngược lại càng nhàn nhã như nói chuyện trời đất với đám hồ bằng cẩu hữu: “Một người kiêu ngạo như ngươi, sao lại làm ảnh vệ.
Ngươi nên phiêu bạt giang hồ, phùng loạn tất xuất.”
Âm thanh Ảnh Thất nhẹ nhàng:
“Loạn thế xuất anh hùng, thái bình thịnh thế, làm ảnh vệ là đủ rồi.”
Anh hùng che chở cả thiên hạ, ảnh vệ bảo hộ người trong lòng.
Ánh mắt Lý Uyển trở nên vui mừng, thở dài tiếc hận, “Trách ta lúc trước tin lầm người, giờ lại nghi ngờ nhầm ngươi.”
Lý Uyển khẽ mở vạt áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh cao ngất, một vết sẹo chém dọc xuống, là do chuỷ thủ đâm lệch, lộ rõ trước mặt Ảnh Thất.
“Ta biết ta không bị thương nhiều như ngươi, vết thương trước mặt này đúng là rất kinh ngạc, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thế gian qua khỏi tường cao đại viện, nhiêu đây cũng khiến cho ta và cha ta đủ sợ rồi.”
“Ngươi nhớ vết thương này không.
Là một ảnh vệ đâm ta, thiếu chút nữa đã chết.
Ngươi lúc ấy cũng ở đó, ngươi nói ngươi là Ôn Thường.”
“Ta tiếc mệnh, lá gan nhỏ, cho nên dày vò các ngươi.” Khoé môi Lý Uyển cong lên, “Xin lỗi.”
Chỉ có Lý Uyển biết mình đã phải trả giá bao nhiêu cho sự thành tâm, cho lần nhìn nhầm người của mình.
Ảnh Thất ngơ ngẩn nhìn thế tử điện hạ kể về vết sẹo, tôn quý như điện hạ, sao có thể bị thương như vậy.
Y vẫn còn nhớ rất rõ, vết thương này vì sao mà xuất hiện.
Bỗng nhiên đau lòng.
“Điện hạ quá lời.” Ảnh Thất nói, “Thuộc hạ Ôn Tịch.”.