Tuân Mệnh

Chương 116


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 116


Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Ảnh Thất treo một sợi hương dây trên tháp chuông để thắp sáng, trượt dọc theo vách tường tiến vào hoàng thành, một mùi máu tươi gay mũi tràn ngập bên trong thành Yến Kinh, ngấm đầy gạch ngói tĩnh mịch.
Ngọn lửa thiêu cháy tòa nhà bị tuyết lớn rơi đầy trời bao phủ, còn chút ánh sáng lờ mờ soi rọi làn khói đen bốc lên bầu trời đen kịt, nước chảy đầy đất.
Cứ đi hai bước sẽ dẫm lên một cỗ thi thể, đa phần là cấm vệ quân hoàng thành, bên hông treo tua cờ gấm đỏ của Thần Diên Doanh.

Có rất nhiều dân chúng bình thường chưa kịp về nhà trốn đã bị Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đỏ mắt một thương xuyên qua cổ họng.
Nhóm tiểu binh vội vàng thu dọn thi thể, chất đống trên xe đẩy ở cổng thành, chờ ngày mai mở cổng sẽ vận chuyển ra bãi tha ma bên ngoài thành.
Ảnh Thất giết một tên đầu mục, giả dạng thành Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, cầm lệnh bài dễ dàng trà trộn vào hoàng cung.
Trong hoàng cung cực kì hỗn loạn, thậm chí Ảnh Thất tận mắt thấy hai phi tử lần mò trốn đi, bị Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ bắt lấy, không chút lưu tình chém một trong hai người, người còn lại thét lên bỏ chạy, sau đó bị dìm xuống giếng sâu.
Toàn bộ hoàng cung đầy rẫy những tiếng thét chói tai, âm thanh đao kiếm cọ xát, mà lúc này đã kết thúc cuộc càn quét.
Chủ tử chỉ cho y nửa canh giờ, y phải mau chóng tìm ngọc tỷ đóng dấu lên thánh chỉ, giao nó cho chủ tử trước khi trời sáng, nếu không mặt trời vừa lên, giang sơn đổi chủ, đại cục thiên hạ đã định.
Ảnh Thất dùng tất cả bản lĩnh của mình nhảy qua hiên rồng ngói phượng, để lại một chuỗi tàn ảnh phía sau.
Y nín thở, lặng lẽ tiếp cận chủ điện.
Bỗng nhiên y cảnh giác hơi thở cạnh mình có chút khác thường, tay phải Ảnh Thất nhanh chóng luồng vào đai Bách Nhận, mười mấy cây châm mỏng kẹp giữa các ngón tay, trở tay phóng về phía có dị động.
Tiểu mật thám nấp sau thân cây cả kinh trợn mắt, nhanh chóng lui người về phía sau, mười mấy phi châm kia lao thẳng vào mệnh mạch không chút lưu tình, thân thủ của tiểu mật thám cũng không tồi, khó khăn tránh né mấy phi châm, vừa ngước đầu lên, hắc y nam nhân kia đã đến trước mặt mình, cánh tay y chế trụ yết hầu của tiểu mật thám, tay kia cầm kiếm Tinh Đình vắt ngang trước mặt hắn.
Cả người tiểu mật thám cứng đờ không dám lộn xộn, hắn bị Ảnh Thất kéo lụa che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đang tức giận của một thiếu niên tuấn tú, dưới mép môi có một nốt ruồi son.
Ảnh Thất lạnh lùng nhìn hắn, lấy yêu bài của hắn ra nhìn thử.
Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu sốt ruột bắt lấy tay Ảnh Thất, thấp giọng giáo huấn: “Tề Vương phủ? Cha nuôi bảo ta tới giúp ngươi.”
Vương gia có nói, mật thám hoàng thành có người của hắn, lúc trước tập hội kinh thành đã từng giúp Vương gia một lần.
Quý công tử Mạnh phủ Yến Kinh Mạnh Nhất, khi còn bé kết bạn vong niên[1] với lão Vương gia, lúc thành niên lại theo lão Vương gia ra chiến trường, sau đó ẩn lui chiến trường làm tổng quản mật thám, trở thành tâm phúc của hoàng đế, cắt đứt liên lạc với lão Vương gia.
[1] Bạn vong niên: bạn không quan trọng tuổi tác cách nhau bao lớn.
Thỉnh thoảng Mạnh tổng quản cũng giúp đỡ Lý Uyển, dù sao cũng là đứa con trai độc của tiền bối mình.
Tiêu Diêu dẫn Ảnh Thất đến chỗ ngọc tỷ, tiểu mật thám này cũng bị thương, hắn bưng vết thương trên cánh tay mình, nhẹ giọng thở dốc.
Ảnh Thất đưa cho hắn bình thuốc cầm máu còn phân nửa, Tiêu Diêu nhướng mày nhận lấy, cắn nhả nút bình rót thuốc lên miệng vết thương.
Ảnh Thất hỏi: “Mạnh tổng quản đâu?”
Tiêu Diêu cười lạnh: “Cha nuôi ta à? Chạy mất dép rồi, lão hoàng đế chết hắn sống nổi chắc? Tân hoàng đăng cơ, cha nuôi ta phải chịu thiên đao vạn quả.


Lý Mạt là kẻ thế nào ngươi còn không rõ sao.”
Tiểu mật thám này cũng kiêu ngạo vô cùng, dù nhắc tới ai, trong giọng điệu của hắn luôn có ý khinh thường.
Ảnh Thất lại hỏi: “Vì sao ngươi không đi?”
Tiêu Diêu liếm nốt ruồi son dưới môi mình, do dự nói: “Thiên Uy Doanh chưa hồi triều…!Ta không đi.”
Hai người cúi người mò mẫm đến chủ điện, Tiêu Diêu chỉ chỉ bên trong, thấp giọng nói: “Ngọc tỷ ở trong đó.

Nãy Lý Mạt cầm chơi, vứt rồi, vừa mới dẫn ám vệ bên cạnh hắn vội vã ra ngoài, không biết khi nào trở về, giờ ngươi vào tám chín phần sẽ đụng phải hắn.”
Ảnh Thất ngẩng đầu nhìn sắc trời, không thể chờ thêm nữa.

Y híp mắt tính khoảng cách, sau đó kiểm tra số ám khí còn lại trong đai Bách Nhận.
“Bên cạnh Lĩnh Nam Vương thế tử chỉ có mỗi một hộ vệ Ám Bi thôi.” Ảnh Thất nói.
Tiêu Diêu ha một tiếng: “Ta mặc kệ, ngươi bị bắt đừng có khai ta ra là được.”
“Yên tâm.” Ảnh Thất bắt lấy Tiêu Diêu, “Giúp ta tiếp ứng mấy huynh đệ ngoài thành Yến Kinh.”
Tiêu Diêu vừa kinh ngạc vừa xem thường: “Mẹ nó, dựa vào đâu chứ? Giờ ta giúp ngươi là đã chơi liều lắm rồi.”
Ảnh Thất nhìn vào mắt hắn: “Sau khi xong việc ta dẫn ngươi đến Thiên Uy Doanh ở Tây Cương.”
Đi theo chủ tử vào nam ra bắc mấy năm nay, Ảnh Thất cũng học được cách nắm bắt tâm tư người khác.

Tám chín phần mười là tiểu mật thám này có người thầm thương trộm nhớ, Ảnh Thất không biết là ai, nhưng có thể nhìn ra được Tiêu Diêu muốn gặp hắn.
Không ngoài dự kiến, Tiêu Diêu gật đầu.
Hai người chia nhau ra hành động.
Ảnh Thất lẻn vào bên trong chủ điện, bước qua thi thể của lão hoàng đế và mấy nội giám, tìm kiếm dưới long sàng mạ vàng, ngọc tỷ bị vứt dưới gầm bàn, Ảnh Thất nhặt ngọc tỷ lên, tìm mực đỏ trên bàn, lật tung long án hỗn độn cũng không tìm được, Ảnh Thất nhìn sắc trời, cất ngọc tỷ vào ngực áo chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài.
Một tiếng ám khí rất nhỏ dồn dập lao tới, trái tim Ảnh Thất chợt vọt lên cuống họng, y xoay người nằm dưới gầm bàn, một cước lật long án chắn trước người mình, trong phút chốc, tám cái phi đao bôi độc liên tiếp cắm vào long án.
Ám Bi nhíu mày, hai tay tiếp tục rút phi đao từ đai lưng kẹp giữa các ngón tay.

Hắn nghiêng người chừa lối ở cửa, thỉnh chủ tử bước vào chủ điện.
Lý Mạt khoác áo lông chồn đen nhánh chậm rãi đi vào đại điện, vỗ tay mấy cái, cười nói: “Ảnh Thất, Uyển ca ta không nhìn lầm ngươi thật, dám can đảm một mình xông vào hoàng cung, đúng là một con chó trung thành.”
Ảnh Thất không muốn tốn thời gian dong dài với hắn, một chân đá văng long án, xoay người lao về phía cửa sổ.
Ám Bi chắn trước người Lý Mạt, giơ tay chặt đứt long án đang bay tới, Lý Mạt đứng yên nhìn Ảnh Thất, lúc y sắp nhảy khỏi cửa sổ, Lý Mạt từ từ mở miệng: “Đừng vội.


Không biết mấy hôm nay ngươi có gần gũi với Uyển ca không, lúc chạm vào tay hắn ấy, hắn có đau không ta?”
Đột nhiên Ảnh Thất rùng mình, y quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Mạt.
“Cái đó gọi là Hóa Cân Thảo.” Lý Mạt hừ lạnh một tiếng, “Đổi ngọc tỷ trong ngực ngươi cứu mạng hắn, nếu không sau này tay của Uyển ca không cầm nổi cung đâu.”
“Ngươi muốn chủ tử ngươi tàn phế sao?” Lý Mạt áp sát từng bước, “Ta biết tính cách của hắn, hắn dám để cho ngươi tới trộm ngọc tỷ là muốn đọ mệnh với ta, ta cũng không rảnh chơi với hắn.

Nếu hắn không tranh cái ngôi vị hoàng đế này với ta, ta thả hắn đi, đến chân trời góc biển nào đó miễn đừng vướng bận trước mắt ta là được, ngươi và hắn làm một đôi uyên ương thần tiên, Uyển ca si tình, chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Ảnh Thất không dao động, trong lòng đang đoán Lý Mạt sẽ giấu thuốc giải ở đâu.
Chủ tử chỉ bảo y cướp ngọc tỷ, chưa có hạ lệnh y lấy thuốc giải, bây giờ y đã kháng mệnh.

Nhưng y không đành lòng để khổ tu tâm huyết hai mươi năm của chủ tử bị hủy trong phút chốc, đời người có được mấy lần hai mươi năm chứ.
Lý Mạt lại hỏi: “Nếu hắn làm hoàng đế, trăm công ngàn việc quấn thân, tam cung lục viện chờ ân sủng…!Ngươi không khó chịu sao?”
“Uyển ca sẽ không trách ngươi thất bại, cuộc sống sau này sẽ sung sướng hơn ngươi nghĩ nhiều.”
“Ảnh Thất, Lý Uyển là của ngươi, ngươi phải học cách chiếm hữu hắn, đừng có bắt chước mấy tên chí sĩ khẳng khái uy vũ bất khuất không tham phú quý, quân tử có thể mài thành cơm ăn sao?”
“Mau, chọn đi.” Lý Mạt giống một con rắn độc, phun cái lưỡi đỏ tươi ve vẩy cái đuôi dụ dỗ con mồi.
Trong ánh mắt Ảnh Thất chợt có chút dao động.
Y cũng từng khát khao chủ tử sẽ đưa mình rời khỏi thế tục ẩn cư chốn đào nguyên tiên cảnh, không có thế đời phiền nhiễu, không có loạn trong giặc ngoài.

Đó là cuộc sống y mong muốn nhất.
Thật sự y không muốn chủ tử làm hoàng đế chút nào.

Đã từng muốn, nhưng giờ lại không muốn nữa.
Thứ chủ tử mong muốn vốn không phải là hoàng quyền, là tự do.
Trong nháy mắt thất thần, bỗng nhiên dưới bụng lạnh ngắt, sau đó là một cơn đau lan đến tận xương tủy.

Cả người Ảnh Thất trượt xuống, trên bụng cắm một mũi tên sắt, máu tươi chảy dọc theo mũi tên xuống sàn nhà.
Cung thuật của Lĩnh Nam Vương thế tử cũng đạt đến đỉnh cao như chủ tử nhà mình, thậm chí không cần nhắm chuẩn, trong chớp nhoáng có thể xuyên thủng cơ thể con mồi.

Lý Mạt thu cung Lộc Giác, chậm rãi bước về phía Ảnh Thất.
“Nhưng ta…” Khóe miệng Ảnh Thất tràn tơ máu, chỉ chỉ đóa mẫu đơn trắng dính máu đỏ thêu trên vai mình, bất đắc dĩ nói, “Không có lựa chọn…”
Y thích Lý Uyển, nguyện ý chấp nhận tất cả lựa chọn của hắn, dù cho sau này chủ tử có tam cung lục việc trăm công nghìn việc, y sẽ lui qua một bên, lặng lẽ chờ chủ tử khi nào nhớ đến mình thì ban cho mình chút yêu thương.
Lý Mạt không ngờ y phản công, hàng loạt phi châm ám tiễn bay cực nhanh tới trước mặt hắn, Ảnh Thất mạnh mẽ rút mũi tên nhọn ra khỏi bụng mình, đạp lên phi châm ám tiễn lao về phía Lý Mạt, hai tay chấp song kiếm Tinh Đình nhắm vào ngực hắn.
Trong từng chiêu kiếm chứa đầy sự hận thù và phẫn uất tột đột.

Y không để tâm bụng mình đau đớn thế nào, y chỉ biết tất cả những bất hạnh của chủ tử đều bắt đầu từ Lý Mạt, y hận Lý Mạt, hận tất cả những kẻ làm tổn thương chủ tử.
Khoảng khắc mũi kiếm sắp chạm đến Lý Mạt, một tấm chắn mặt người đang khóc mơ hồ đột ngột xuất hiện chặn kiếm và ám khí của Ảnh Thất lại, ám khí văng tứ tung, gương mặt quỷ khóc chậm rãi biến mất, lộ ra Ám Bi hai tay cầm phi đao.
Ám vệ Lĩnh Nam Vương phủ tu tập thuật quỷ diện phòng ngự, ngày xưa tám ám vệ hợp lực hình thành một Quỷ Diện Thuẫn rất khó công phá, giờ chỉ còn mình Ám Bi, lực chắn yếu đi rất nhiều, nhưng cũng đủ chống đỡ ám khí của Ảnh Thất.
Ảnh Thất buộc phải đổi hướng kiếm, cùng với Ám Bi triền đấu, không thể thoát thân, vết thương do mũi tên trên bụng liên tục chảy máu, sắc mặt y dần dần trắng bệch, thể lực sắp không trụ nổi nữa.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Lý Mạt giương cung Lộc Giác lần nữa, cài tên lên dây, nhắm ngay Ảnh Thất.
Lúc hắn sắp buông tay, đột nhiên Ảnh Thất cắm một phi châm vào ma huyệt của Ám Bi, tức khắc ánh mắt Ám Bi tối sầm lại, tê liệt ngã vào lòng Ảnh Thất.
Ảnh Thất dùng một tay chống đỡ Ám Bi, để hắn chắn trước người mình.
Lý Mạt siết chặt đuôi tên vừa chuẩn bị bắn ra, híp mắt nhìn Ảnh Thất, cân nhắc nói: “Khoảng cách gần như vậy, khinh công của ngươi không nhanh bằng tên của ta đâu.

Tốt nhất ngươi đừng để ta bắt được sơ hở.”
Ảnh Thất lau máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Sao mũi tên kia không bắn đi, lực tên của ngài mạnh mẽ như thế, xuyên thủng thân thể một người lấy mạng ta dễ như trở bàn tay mà.”
“Cùng lắm thì ta với ám vệ của ngài đồng quy vu tận.” Ảnh Thất nâng thân thể Ám Bi từng bước tiến về phía trước, đón mũi tên của Lý Mạt, “Một tướng làm nên công trạng phải chết vạn người, đến đây đi, thế tử điện hạ, nghiệp lớn thiên thu há có thể vì một con chó mà sắp thành lại bại!”
Lý Mạt hung dữ nhìn Ảnh Thất: “Ngươi có tư cách nói mấy lời này với ta sao.

Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý một cái mạng của kẻ khác à?”
Ảnh Thất không nghe hắn trả lời: “Đầu của Ám Hỉ còn trong phủ ngài sao? Hắn xuất môn cùng với ta, mẫu thân hắn tìm hắn mười mấy năm, vậy mà tâm nguyện cuối cùng của hắn lại trở về phủ Lĩnh Nam Vương của ngài.

Điện hạ, ngài nhìn ta đi, gương mặt này mới là dáng hình nguyên bản của Ám Hỉ.”
Tay Lý Mạt run rẩy, hắn nuốt nước bọt, cố chấp bước lên phía trước nửa bước.
Ảnh Thất không lùi mà tiếp tục tiến tới: “Điện hạ, mau ra tay, giết chúng ta đi.

Kết cục của ngài chỉ còn lại một ám vệ, trên đời này tính mạng của bọn ta đâu có đáng giá bao nhiêu.”
“Chỉ có chủ tử của ta mới để ý bọn ta, để ý những quân cờ ti tiện này, chỉ có hắn mới để ý sống chết của bọn ta, vương hầu khanh tướng quyền khuynh thiên hạ các ngươi có từng cuối đầu nhìn thử bọn ta sống như một con chó thế nào chưa?”
“Thế tử điện hạ, ngài không bằng chủ tử ta.” Ảnh Thất nghẹn ngào nói.
“Ta không bằng hắn chỗ nào?! Hắn không cần mặt mũi làm xằng làm bậy với thuộc hạ của mình, chẳng lẽ ta cũng phải không biết xấu hổ như hắn sao?” Lý Mạt trừng đôi mắt đỏ ngầu, hắn muốn buông tay, một tên bắn chết Ám Bi lẫn Ảnh Thất.
Nhưng hắn không buông tay nổi, những thuộc hạ mà hắn chưa từng nhìn lấy một lần, từng người cứ rời bỏ hắn mà đi khiến hắn đau đến mức tê tâm liệt phế, Lý Mạt không muốn nếm trải mùi vị đó thêm một lần nào nữa.
Chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới hoàng quyền, nhưng bàn tay dính đầy máu tươi này lại không hạ thủ được.

Ảnh Thất quay đầu lại nhìn sắc trời, một vệt sáng lờ mờ xuất hiện ở phía đông, trời sắp sáng, nếu không đi thật sự sẽ không kịp nữa.
Hắn quăng Ám Bi đang hôn mê cho Lý Mạt, nhảy ra cửa sổ rồi mất dạng.
Lý Mạt buông cung, bước nhanh tới tiếp lấy Ám Bi, tức giận đẩy người sang bên cạnh, mắng một tiếng phế vật.
Động tĩnh trong chủ điện quá lớn, thu hút đám Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vây quanh chủ điện thành một bức tường đồng vách sắt.
Ảnh Thất co người nấp trong góc khuất của mái hiên, đỡ vết thương tên bắn đang chảy máu thở hổn hển, ánh mắt dần mơ hồ, tất cả những mỏi mệt của mấy hôm nay lần lượt kéo đến, mệt đến mức không động đậy nổi.
Y lọ mọ lấy ngọc tỷ trong ngực áo mình ra, chà chà mấy cái trên vạt áo mình để lau bụi, sau đó đè lên miệng vết thương đang rỉ máu của mình.
Máu tràn ra thấm vào long ấn, y lục lọi lấy thánh chỉ trong ngực ra, để lộ chỗ còn trống trên tấm lụa tơ tằm vàng óng, dọn một chỗ trống trên mái ngói đen trải thánh chỉ ra, đóng dấu long ấn thấm đỏ máu tươi của Ảnh Thất lên thánh chỉ.
Đây là kim bài miễn tử.
Cho dù bỏ mạng cũng phải đưa thánh chỉ này ra ngoài.

Ảnh Thất cất ngọc tỷ và thánh chỉ vào trong ngực, đỡ miệng vết thương đứng lên, men theo mái cong cung điện hoàng cung nhảy ra ngoài, dùng hết sức lực cuối cùng xông ra ngoài cung.
Cho đến khi trước mắt mơ hồ đến nỗi không thể tính được khoảng cách của bước tiếp theo, bước chân Ảnh Thất chậm lại, chậm rãi bò trên mái ngói phủ kín băng tuyết.
Bỗng nhiên bả vai bị ai đó chụp lấy, Ảnh Thất cảnh giác trở tay bắt lấy cổ tay kẻ đánh lén sau lưng, chợt cảm thấy cổ tay người nọ hết sức mảnh mai, là một nữ tử.
“Đệ đệ, đi với bổn cung.” Công chúa Bá Hạ mặc một bộ y phục đen bó sát, trên vai quải rìu mắt mèo, kéo Ảnh Thất men theo khuê phòng của mình đi ra ngoài.
Trong khuê phòng công chúa đầy những xác chết nằm tứ tung ngang dọc, trên đôi má anh đào của nàng cũng có vài vết xước.
“Uyển nhi chờ ngươi lâu rồi.” Công chúa Bá Hạ dẫn Ảnh Thất thoát khỏi truy sát, vòng ra vườn cây lê.

Phía sau là Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang lũ lượt kéo đến.
Ảnh Thất hết cách, đành rút song kiếm ra định phản kháng, ngay lúc đó, cổ của tên trước mặt bị một roi dài xanh sẫm cuốn lấy, ngay lập tức cổ người nọ gãy đôi, tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ kia chưa kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống dưới chân y.
Ảnh Thất nhìn theo hướng của trường tiên, thống lĩnh dẫn theo những quỷ vệ còn lại lẻn vào hoàng cung tiếp ứng, tiểu mật thám tên Tiêu Diêu kia chào hỏi với Ảnh Thất một cái, sau đó bỏ chạy không quay đầu lại.
Ảnh Tứ thu roi, dùng thủ thế ra lệnh cho các quỷ vệ xung quanh: “Hộ tống Ảnh Thất ra khỏi hoàng thành.”
Công chúa Bá Hạ nhấc cánh tay Ảnh Thất lên quàng qua cổ mình: “Ta dẫn y ra ngoài, các ngươi cản bọn chúng lại.”
Nàng hệt như một nam tử, không hề câu nệ lễ tiết, thân thủ cũng không tồi.

Nào có phải cọp cái hung dữ trong miệng chủ tử đâu, ngược lại giống như một đóa hoa hồng cao quý mang khí khái anh hùng, xù những cái gai xinh đẹp cấm người khác đến gần mình.
“Công chúa…!Tiểu nhân thất lễ.” Ảnh Thất lấy thánh chỉ từ trong ngực áo ra siết chặt trong tay, thở gấp nói, “Tiểu nhân không sao, sẽ không chết đâu, trời sắp sáng rồi.”
“Đừng nói chuyện, đi mau.” Công chúa giúp Ảnh Thất đè miệng vết thương, theo một quỷ vệ khác mở đường chạy như bay, trực tiếp xông ra cửa cung.
Ngoài thành hai quân giằng co, Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ tử thủ thành Yến Kinh, đối diện là chiến sĩ Khiếu Lang Doanh sẵn sàng nhận mệnh, Lý Uyển cưỡi ngựa đứng đầu, ngẩng đầu nhìn hương dây sắp cháy hết trên tường thành, tóc dài tuyết trắng theo gió bay phấp phới.
Ảnh Thất leo lên tường cao thành Yến Kinh, ném ngọc tỷ bọc trong thánh chỉ ra ngoài.
Lý Uyển giục ngựa tiến lên đón lấy, giơ lên cao quay đầu nói:
“Bệ hạ có chỉ, đặc xá Tề Vương phủ, bỏ lệnh cấm Khiếu Lang Doanh, công thành cứu giá!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.