Tuân Mệnh

Chương 111


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 111


Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Ảnh Thất cầm một túi thư từ lục soát được ở phủ An Lăng Hầu, khiêng Phi Nhứ tránh thủ vệ nhảy vào thư phòng phủ Tề Vương.
Việt Châu trời đông giá rét, phủ Tề Vương được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, Lý Uyển ngồi cạnh cửa sổ, trên người khoác một chiếc áo trắng bạc màu, những đường chỉ thêu hoa mẫu đơn tinh xảo tỏa ra một màu sáng bàng bạc, hắn cầm một cái chén sứ trắng bị mẻ lên hớp một ngụm, cũng may trong phủ vẫn còn bạch mai nhưỡng tuyết mà Ảnh Điệp để lại, cuộc sống vội vã, vừa nhấm nháp vài ngụm vừa thưởng tuyết bên ngoài cửa sổ, tư vị khá tuyệt.
Phi Nhứ bị ném xuống dưới chân Lý Uyển.
Lý Uyển ngoắc tay gọi Ảnh Thất đến cạnh mình.
Ảnh Thất nghe lời đi qua, ngoan ngoãn cúi người cận kề chủ tử, chủ tử lười biếng giơ tay, sờ sờ mái tóc và gương mặt của y, xúc cảm trơn nhẵn từ chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón cái và ngón áp út truyền tới bên má, kèm theo chút mùi hương ấm áp thoang thoảng đâu đây.
Ảnh Thất lưu luyến cọ cọ vào lòng bàn tay chủ tử, yên tâm thoải mái nhận phần thưởng xứng đáng của mình, sau đó lui sang một bên lặng lẽ chờ chủ nhân lên tiếng.
Lý Uyển lật xem mấy lá thư mà Ảnh Thất mang về, hứng thú thưởng thức đống thư từ tới lui của Lý Mạt và Lý Diễm, từ ngữ của Lý Mạt sắc bén thẳng thắng, không hề khách khí, chỉ nhìn sơ qua mấy mệnh lệnh mang giọng điệu xấc xược này là có thể đoán được Lý Mạt đã kề thanh đao lên cổ An Lăng Hầu Lý Diễm như thế nào, buộc gã làm việc cho mình.
Phi Nhứ nằm nghiêng trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu trừng Lý Uyển.
Máu từ đầu gối và xương cánh tay chảy rỉ rả thấm ướt một góc thư phòng, xương đầu gối và ngón giữa của hắn bị cắm một cây đinh Phụ Cốt, hắn không đứng dậy được, cũng cầm đao không nổi.
Đến khi Lý Uyển xem xong mấy quyển sổ con mới lấy mũi chân đá đá mặt Phi Nhứ.
“Bổn vương nghe nói An Lăng Hầu một thân một mình, mấy năm trước nhặt một đứa trẻ về nuôi như con ruột, vô cùng thích nó, sao, ngươi chính là đứa trẻ Phi Nhứ đó à?”
Phi Nhứ cười lạnh: “Ngươi biết còn hỏi.”
Lý Uyển chậc một tiếng, dùng mũi chân nhấc khuôn mặt của hắn lên nhìn kĩ, hoa văn thêu tơ tằm màu trắng bạc trên ủng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn vừa non nớt vừa hung ác kia, Lý Uyển ôn hòa cười nói: “Với bối phận của bổn vương, dù Lý Diễm có tới đây cũng phải khách khí gọi bổn vương một tiếng hoàng thúc.


Ngươi ngang tàng ở chỗ bổn vương bao nhiêu, lát nữa chủ tử của ngươi nhận lấy bấy nhiêu, ngươi thử tưởng tượng đi.”
Phi Nhứ mím môi, hung hăng trừng Lý Uyển.
“Xem ra vẫn chưa hiểu.” Lý Uyển vẫy vẫy tay, “Ảnh Thất.”
Ảnh Thất rút một sợi dây thừng từ trong đai Bách Nhận ra quất lên miệng Phi Nhứ, gương mặt không chút cảm xúc thẳng thừng xuống tay tại vị trí con người chịu đau không nổi nhất, cực kì tàn nhẫn, mới đánh vài cái đã khiến Phi Nhứ phun máu, hắn yếu ớt co người lại, nhưng không hề rên rỉ dù chỉ một tiếng.
Lý Uyển rũ mắt nhìn hắn: “Giờ nói chuyện đàng hoàng được chưa?”
Dù sao người thiếu niên này cũng chưa từng trải sự đời, bị đánh cho mấy cái cũng bắt đầu biết sợ, Phi Nhứ nôn ra một búng máu, khẽ gật đầu.
Lý Uyển của bây giờ có thù tất báo, bất kể đắt rẻ sang hèn, tuyệt không thương xót, từ bé đến giờ hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ từ một ai đó, giờ cũng không có dư thừa lòng tốt với bất kỳ kẻ nào ngoài Tề Vương phủ.
Không cần Lý Uyển dặn dò, Ảnh Thất cắt một lọn tóc dính máu của Phi Nhứ, trói người lại giam vào nhà lao, sai nhãn tuyến mang sợi tóc đến Tuân Châu giao cho phủ An Lăng Hầu.
Ảnh Thất trở về phục mệnh bị Lý Uyển kéo vào trong lòng, ôm lấy từ phía sau.

Lý Uyển nhẹ nhàng hôn lên cổ Ảnh Thất, đỡ lấy cằm y hôn, hôn đến khóe môi, đầu lưỡi khiêu khích cánh môi mỏng của tiểu ảnh vệ.

Trái tim Ảnh Thất mềm nhũn, y đắm chìm trong sự quyến rũ như có như không của chủ tử, y hé môi, nhận lấy khen thưởng và sự xâm lược của chủ tử.
Ngày trước Lý Uyển như bông hoa tú cầu tuyết trắng thơm ngát, vừa đơn thuần vừa cao quý, như tiên y nộ mã[1] nhàn du sơn thủy, không dính bụi trần; hiện tại Vương gia như một đóa phù dung đỏ tươi, mây mưa thất thường, thâu tóm sinh tử người khác chỉ trong một suy nghĩ, vừa cay độc vừa quyến rũ.
[1] 鲜衣怒马 (tiên y nộ mã): chỉ người ăn vận sang trọng.
Ảnh Thất hoàn toàn trầm mê trong sắc đỏ dịu dàng của Lý Uyển, lâu dần thì nghiện, không còn lối thoát.

Lý Uyển nhẹ giọng dặn dò: “Lâu rồi Lý Mạt không đến chỗ của ta, đi điều tra xem hắn đang làm cái gì.”
“Rõ.” Ảnh Thất thở hổn hển lĩnh mệnh.
Cánh hoa mẫu đơn tuyết trắng trên sống lưng mặc cho Lý Uyển vuốt ve, đầu ngón tay thô ráp hơn hồi trước rất nhiều chạm vào dấu ấn trên lưng y khiến Ảnh Thất run lên, mồ hôi theo đường cong cơ bắp trượt vào hõm sâu bên dưới, như những hạt sương mai rũ trên mép cánh hoa tuyết trắng.
Lý Uyển dán môi lên vành tai Ảnh Thất hỏi: “Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Ảnh Thất nhẹ giọng thở dốc, khẽ rướn cổ lên: “Hồi…!Vương gia…!Còn mấy ngày nữa…!A…!Cho thuộc hạ thêm…!Mấy ngày…”
Đôi mắt đào hoa của Lý Uyển cong lên, ngón tay hắn vuốt ve cằm Ảnh Thất, cười nói: “Ta cho ngươi thời hạn hai tháng, giờ đã quá ba ngày.”
Ảnh Thất run rẩy giải thích: “Bởi vì…!Bởi vì làm mặt nạ…!Thỉnh Lương…!Lương thiếu gia…!Chế tạo y phục gấp…!Phải tốn thời gian…!A.”
Lý Uyển đè eo Ảnh Thất thúc mạnh: “Cần mấy ngày nữa?”
Ảnh Thất phân tâm suy tính: “…!Bảy, bảy ngày.”
Lý Uyển bế Ảnh Thất đến phòng tắm: “Được, vậy đêm nay bảy lần.”
Nhưng mà chỉ đến lần thứ tư Ảnh Thất đã xụi lơ, nhỏ giọng mềm mại cầu xin chủ tử tha mạng cho mình.
Lý Uyển ôm y đi tắm rửa, để y ngủ trên giường mình, lục lọi tìm thuốc trị thương, xem kỹ những vết bầm tím và vết trầy mới trên cơ thể của Ảnh Thất trong hai tháng qua, dùng đầu ngón tay đầy vết chai vết thương bôi thuốc mỡ lên người Ảnh Thất đang ngủ say.
Thuốc tốt nhất trong nhà đã đưa đến địa lao Lạc Dương, hi vọng bọn họ còn cầm cự được.
Lý Uyển không có lòng dạ nào quan tâm người khác, hắn chỉ có thể dùng chút dịu dàng còn sót lại của mình bảo vệ những đứa trẻ đang lặng lẽ thiêu cháy sinh mệnh mình trong bóng tối.
Sau khi lọn tóc dính máu kia được đưa đến phủ An Lăng Hầu, quả nhiên Lý Diễm tự mình tới cửa.
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ canh phòng bên ngoài phủ Tề Vương càng lúc càng lơi lỏng, chúng biết Tề Vương Lý Uyển bị giam cầm bên trong có xoay sở thế nào cũng vô vọng, dần dần buông lỏng cảnh giác, buổi tối lại càng hời hợt hơn, gần đây mỗi ngày chỉ đến kiểm tra xem Lý Uyển còn ở đó không, còn sống không.

An Lăng Hầu Lý Diễm tìm một cơ hội, khoác áo choàng một mình đi vào phủ Tề Vương.
Phủ Tề Vương cũ kỹ đổ nát, cả tòa vương phủ chìm trong sắc trắng xám, chỉ có một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực nở rộ trong khu rừng mẫu đơn vắng lặng, trông không hề tương thích với tòa vương phủ này.
Lý Uyển mượn ảnh vệ Phi Nhứ áp chế Lý Diễm, thật ra tánh mạng trên dưới phủ An Lăng Hầu đều bị uy hiếp, Ảnh Thất cải trang động tay động chân với rất nhiều người của phủ An Lăng Hầu, dù sao Tề Vương phủ cũng đã rơi vào hoàn cảnh như thế, kéo chân thêm một hầu gia cùng chết không phải việc gì khó, tính tình Lý Diễm hiền lành, cũng sẽ không thật sự cá chết lưới rách với Lý Uyển, chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo, bằng không cũng sẽ không bị Lý Mạt gây khó dễ lâu như vậy.
Lý Uyển ở bên ngoài thư phòng chờ gã, bạch y thêu mẫu đơn tung bay giữa trời tuyết.

Tóc dài phất phơ, lộ ra một nụ cười vô hại.
Sắc mặt Lý Diễm trắng bệch, gã đứng dưới thềm đá trắng, cởi áo choàng ra cầm trên tay, kính cẩn bước trên từng bậc thềm, nhẹ nhàng quỳ xuống bậc trên cùng, thấp giọng khẩn cầu: “Cầu hoàng thúc giơ cao đánh khẽ, tha cho phủ An Lăng Hầu.”
Lý Uyển lười nhác tựa vào tường, ôm tay nhìn gã: “Bổn vương chịu không nổi cái dập dầu này của ngươi đâu, đứng dậy đi, Lý Trọng Lâu, ngươi đúng là có bản lĩnh, bình thường là một công tử yếu đuối vai không thể gánh tay không cầm nặng, vậy mà vận chuyển được một đống hỏa dược đến đây, ngươi đây là muốn ép chết ta mà.”
“Vì ngươi, nhóm ảnh vệ ta nuôi mười năm giờ ở trong địa lao sống không bằng chết, phủ Tề Vương lớn như vậy mà tất cả nha hoàn hạ nhân đều chết sạch sẽ, giờ lại bày ra dáng vẻ đáng thương cầu xin ta tha cho ngươi, nếu biết trước có kết cục hôm nay thì ngày xưa đừng có làm?”
“Cái tên Phi Nhứ kia, à, công phu không tồi, có biết vì sao bổn vương lại chỉnh hắn không? Là hắn giết những người tình báo ở Bình Huyện, Ảnh Diễm mới đến kiểm tra, mới rơi vào tay Lý Mạt, mới tự sát gánh tội thay cho bổn vương, ngươi…!đúng là nuôi được một con chó ngoan không cần bảo cũng tự giác cắn người.”
Lý Diễm hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nói: “Vâng…!Phi Nhứ tuổi còn nhỏ, không rõ phải trái, là lỗi của tiểu chất…”
Lý Uyển nổi giận: “Tuổi nhỏ? Ngươi có biết hắn đã giết bao nhiêu người không?”
Lý Diễm mù mờ nhìn Lý Uyển, dường như hoàn toàn không biết gì về tiểu ma đầu luôn ở bên cạnh mình cả.
Lý Uyển lười đánh thức kẻ giả vờ ngủ say này, xoa xoa mi tâm.
“Tỷ tỷ ruột duy nhất của tiểu chất gả cho tướng lĩnh Tất Ninh bên cạnh Lĩnh Nam Vương, tiểu chất đành phải nghe theo sai sử của Lĩnh Nam Vương thế tử.” Lý Diễm thấp giọng giải thích, “Tiểu chất cùng lắm chỉ là một hầu gia tập tước ba đời, không được sủng ái cũng không có tham vọng gì, chỉ nguyện bình an sống qua ngày, nếu hoàng thúc chịu buông tha phủ ta, tiểu chất bằng lòng nghe theo sai sử của ngài.”
Lý Uyển cười lạnh, hắn ngồi xổm xuống nhìn gã: “Tốt nhất là như vậy.

Nếu không cái hầu phủ của ngươi khó mà giữ nổi, tên ảnh vệ Phi Nhứ kia cũng sẽ bị băm thành trăm mảnh.


Trên tay bổn vương đã dính không ít máu, thêm hai mạng quèn nữa cũng chả là gì đâu.”
Lý Diễm rùng mình một cái.

Gã cố ý không tiêu hủy thư từ tới lui của mình và Lý Mạt để chừa một đường lui cho mình, nếu sự thành, Lý Mạt buông tha cho gã, gã sẽ hủy chúng, nếu Lý Mạt nuốt lời, vậy không thể trách gã dùng đống thư đó làm chứng cứ, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Nếu Lý Uyển quyết tâm đấu với Lý Mạt đến cùng, Lý Diễm cũng không có lý do gì để bảo vệ Lý Mạt cả, gã vốn là người vô tội bị cuốn vào, chỉ cần cuối cùng có thể giữ được phủ An Lăng Hầu, quy phục ai không quan trọng.
“Không phải ngươi có cách vận chuyển hỏa dược sao, tìm dầu hỏa đến đây cho ta, càng nhiều càng tốt.” Lý Uyển không hề khách khí lôi Lý Diễm vào thư phòng, ném cho gã bút mực và một xấp giấy, “Còn biết cái gì nữa thì viết ra hết đi.”
Lý Diễm do dự nói: “Cho ta gặp Phi Nhứ.”
Lý Uyển cười cười: “Cũng đúng, cho ngươi nhìn thấy hắn, có thể viết nhanh hơn một chút.”
Ảnh Thất dừng chân ở Yến Kinh nhanh chóng nhận được bồ câu đưa tin của chủ tử:
“Điều tra Tân Dư, bạn tốt của Lý Mạt, ngoại ô Yến Kinh.”
Ảnh Thất trốn trong một ngôi miếu nhỏ đổ nát, trước mặt y là một cái nồi đồng nhỏ đặt trên đống lửa, y dùng cành cây khuấy hồ nhão trong nồi, sau đó đổ vào khuôn đá, lấy nó ra rồi dùng dao tạo hình mặt nạ da người một cách tỉ mỉ.
Ảnh Thất nhìn lướt qua mệnh lệnh, sau đó ném giấy vào đống lửa, thấp giọng nói: “Rõ.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đáp án kỳ trước:
Chó săn nhỏ độc ác làm nũng niên hạ ảnh vệ công (Phi Nhứ) x Dịu dàng ấm áp Hầu gia thụ (Lý Diễm).
Tên truyện:《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.