Tuân Mệnh

Chương 109


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 109


Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Ở nơi sâu trong địa lao Lạc Dương có mấy gian ngục cài khóa đúc, chuyên giam giữ tù nhân phạm trọng tội, nửa đêm canh ba thường vang vọng tiếng thét thê lương, ngoại trừ binh lính trực ban đi tuần tra, không một ai đặt chân vào cái nơi u ám này.
Trong góc nhà tù ẩm thấp, một mình Ảnh Ngũ tựa vào bức tường đá phủ đầy rêu, máu khô bết dính trên má, đôi bàn tay so với một năm trước nhợt nhạt và gầy đi rất nhiều, hai mắt vẩn đục, không còn trong trẻo như ngày trước nữa.
“Vương gia…!Thuộc hạ lại chờ người thêm một ngày…!Nếu ngày mai không gặp được người, thuộc hạ sẽ đập đầu chết tại đây…!Nếu cứ tiếp tục tra tấn thế này, thuộc hạ sợ là sẽ khai ra mấy chuyện bất lợi với người mất…!Chỉ cần một cái Ảnh Cung thôi đã đủ để người bị tru di cửu tộc rồi, đừng nói chi là người sai khiến Lương tam thiếu gia sang nước láng giềng mua quân khí chế tạo vũ khí, mấy chuyện cũ này sao thuộc hạ gánh nổi?”
“Ca ta sắp tàn phế rồi, người không đau lòng sao.”
Đầu ngón tay gầy guộc quẹt mấy đường trên mặt đất, Ảnh Ngũ liên tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng lau nước mắt, vô tình quét sạch mấy thứ linh tinh mà hắn vẽ.
Đột nhiên cửa ngục mở ra, hai tên cai ngục đẩy Ảnh Tứ hai tay hai chân đang đeo khóa xích vào, khóa cửa lại, lèm bèm với nhau: “Xương của đám ảnh vệ cứng thật, dùng hết đại hình rồi vẫn không chịu mở miệng, ta coi như hắn chết rồi, cứ mấy hôm thì lôi ra đánh một lần, ta cũng mệt muốn chết.”
Tù phục trên người Ảnh Tứ chằng chịt vết roi, hai xương đầu gối và khuỷu tay hắn đã thấm máu đỏ tươi, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không khác gì đã chết.
“Ca!” Ảnh Ngũ chống tường đứng dậy, hai tên cai ngục đang đứng bên ngoài thấy thế thì cười nhạo: “Tiểu tử, ai cho ngươi đứng dậy hả? Quỳ xuống.”
Cả người Ảnh Ngũ bỗng nhiên chấn động, hắn cứng đờ dựa vào vách tường.
Cai ngục thấy ánh mắt thù hằn hung ác của Ảnh Ngũ thì cười mắng: “Không tồi nha nhóc, biết thương ca ca mình, nếu ngươi không nghe lời, ca ca ngươi phải chịu khổ tiếp có biết chưa?”
Quỷ vệ vương phủ ngày xưa oai hùng biết bao nhiêu, còn giờ ngay cả hai con giòi trong phân trước mặt này cũng dám nhổ nước bọt vào mặt mình.
Khí thế trong mắt Ảnh Ngũ giảm đi một chút, hắn nhìn Ảnh Tứ đang thoi thóp nằm trên mặt đất, vô cùng nhục nhã mà quỳ xuống, bò đến bên cạnh Ảnh Tứ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, thấp giọng gọi: “Ca…”
Cai ngục nhìn thấy vẻ mặt không chịu nổi khuất nhục của người thiếu niên này thì cười mỉa, gã ngoắc tay gọi Ảnh Ngũ qua.
Ảnh Ngũ không kiên nhẫn nói: “Còn sao nữa?”
Hắn mới vừa đứng lên, cai ngục liền lạnh lùng nói: “Quỳ xuống, bò qua đây.”
Hơi thở tanh mùi máu tươi như muốn cào xé tim phổi, Ảnh Ngũ cắn răng, không cam lòng mà quỳ xuống, bò từng bước một đến trước mặt gã cai ngục.
Cai ngục cởi lưng quần, lộ ra ** mềm oặt của gã, gã luồng tay vào nhà giam nắm tóc Ảnh Ngũ, kéo đầu hắn đến giữa hai chân mình, cười nói: “Ngậm vào, hầu hạ thúc thúc thoải mái, lần sau sẽ cho ca ca ngươi chịu ít khổ một chút.”
Ảnh Ngũ nghiêng đầu tránh cái thứ hôi thối kia, nắm đấm càng lúc càng siết chặt.
Cai ngục biết hắn không dám đánh trả, đám ảnh vệ này tuy võ công cao cường, nhưng mỗi lời nói và việc làm của bọn họ liên quan đến sống chết của Tề Vương Lý Uyển, một khi bọn họ phản kháng, Lý Uyển sẽ bị chụp cái mũ xúi giục thuộc hạ rắp tâm tạo phản, chỉ cần ngày nào trong lòng bọn họ còn chủ tử của mình, ngày đó vẫn không thể phản kháng.
Hắn giết một tên cai ngục không thành vấn đề, nhưng bên ngoài địa lao Lạc Dương có Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ, nếu hắn phạm tội trong địa lao, tất cả quỷ vệ ở trong lao sẽ phải chịu tội liên đới, nếu như bọn họ liên hợp phá ngục, tất cả tội danh sẽ đổ lên đầu Vương gia, Tề Vương phủ lụn bại, mưa gió bấp bênh, thật sự không thể chịu nổi thêm đả kích nào nữa.
Cai ngục đè đầu Ảnh Ngũ, không kiên nhẫn nói: “Đừng có lề mề, muốn dùng thủy hình nữa không.”
Ảnh Ngũ run rẩy, nhắm mắt lại, cánh môi hé mở.

Cõi lòng lạnh lẽo, chủ tử, thuộc hạ vì người mà chịu nhục nhã, người còn cần bọn ta không.
Bỗng nhiên cánh tay hắn căng ra, Ảnh Tứ gian nan đứng dậy kéo Ảnh Ngũ ra sau lưng mình, thân thể yếu ớt lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén như ngày nào, một tay nắm chặt cột gỗ được gia cố bằng sắt, cột hằn năm dấu tay, vẻ mặt hắn vô cảm, cất giọng khàn khàn nói:

“Muốn cái gì, cứ nhằm vào ta.”
Gã cai ngục hậm hực kéo quần lên, gã khảo vấn ảnh vệ trưởng Tề Vương phủ tròn một năm, nhưng cho đến giờ gã vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt người này, ánh mắt của Ảnh Tứ như hố sâu dưới địa ngục, lấp đầy oan hồn lệ quỷ chết trong tay hắn, cực kỳ đáng sợ.
Cai ngục vừa đi, Ảnh Tứ thở hổn hển, quay đầu lại nhìn Ảnh Ngũ đang yên lặng ngồi trong góc nhà giam ẩm ướt, ngước đôi mắt vẩn đục bất lực nhìn mình.
Ảnh Tứ đi đến chỗ của hắn, từng khúc xương trên người tựa như bị kim đâm, mỗi một bước đi như đang chịu khổ hình dày vò.
Hắn đến bên cạnh Ảnh Ngũ, quỳ một gối xuống, giơ tay phải phủ đầy vết sẹo bỏng lên xoa đầu Ảnh Ngũ, giọng nói khàn khàn: “Ba năm ở Ảnh Cung còn chịu được, này có là gì.”
Ảnh Ngũ nghiêng đầu không nhìn hắn, nức nở nói: “Nhưng ở Ảnh Cung bọn họ sẽ không để ta nhìn thấy huynh bị tra tấn.”
Một năm qua Ảnh Ngũ bị người ta đè đầu tận mắt chứng kiến ca ca hắn bị dùng hình như thế nào, hắn nhắm mắt lại, bọn chúng để hắn nghe tiếng rên rỉ kiềm nén đau đớn của Ảnh Tứ, hắn thấy mình sắp điên rồi, ngay cả trong giấc mơ cũng ngửi thấy mùi hôi thối của nhà tù cùng với những tiếng roi vun vút.
Ảnh Tứ quỳ xuống, cúi người ôm Ảnh Ngũ vào lòng: “Ngươi đến đây, đến với ta.”
“Ta không cần huynh dỗ dành, ta không phải con nít.” Ảnh Ngũ vung tay Ảnh Tứ ra, mờ mịt nhìn hắn, “Ca, ngày trước lúc chúng ta bị bắt, ta cho rằng huynh sẽ giúp ta ra ngoài.

Nhưng huynh lại chỉ thả mỗi mình Ảnh Thất đi, vì sao hả.”
Ảnh Tứ đè vết thương chống tay ngồi xuống cạnh Ảnh Ngũ: “Ảnh Thất có thể cứu Vương gia, ngươi có thể không.”
Ảnh Ngũ cười khẽ một tiếng: “Trong lòng huynh có phải chủ tử còn quan trọng hơn đệ đệ không, huynh đúng là hiểu rõ nghĩa lớn mà.”
Ảnh Tứ nhíu mày, trong lúc vô ý ảnh hưởng đến khuỷu tay bị thương.
“Đừng nhúc nhích.” Ảnh Ngũ vội quay đầu lại, ngồi dậy đè lại vết thương đang rỉ máu của Ảnh Tứ, “Có gãy xương không? Ca à, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn đâu, chúng ta ra ngoài đi.”
Ảnh Tứ rũ mắt nghỉ ngơi, hắn đè cổ tay Ảnh Ngũ, khuyên nhủ: “Vương gia sẽ có cách.”
“Huynh tin hắn!” Ảnh Ngũ oán hận nghiến răng, “Vương gia đã không cần chúng ta từ lâu rồi, quân cờ, vứt bỏ, biết không? Chúng ta lớn lên cùng Vương gia, hắn bất chính thế nào chẳng lẽ huynh không rõ? Ngay cả huynh còn không có cách, đừng nói đến hắn.

Một năm qua, hắn có từng quan tâm ta sống chết thế nào không.”
“Một năm…!Vương gia chỉ yêu mình Ảnh Thất…!Sẽ không quan tâm chúng ta nữa đâu…!Chúng ta chỉ là ảnh vệ bình thường mà thôi, không chừng chủ tử còn muốn chúng ta chết sớm để giữ bí mật cho hắn đấy…” Ảnh Ngũ thống khổ vùi đầu vào khuỷu tay, cả người run bần bật trong lòng Ảnh Tứ vì sợ hãi và giá lạnh, đầu ngón tay thon gầy siết chặt tay áo Ảnh Tứ, nhỏ giọng nức nở.
Một lúc sau, hai gã cai ngục kia dẫn thêm hai tên nữa vòng về, chúng mở cửa lao, lôi Ảnh Ngũ từ trong ngực Ảnh Tứ ra, kéo hắn ra ngoài.
Cai ngục sờ sờ khuôn mặt của Ảnh Ngũ trước mặt Ảnh Tứ, cất cao giọng: “Lôi đi! Hôm nay phải dạy dỗ tiểu tử này mới được.”
Ảnh Tứ nắm chặt cổ tay Ảnh Ngũ kéo về phía hắn, gần như vứt bỏ cả thân phận ảnh vệ trưởng thương lượng với bọn chúng: “Ta là ảnh vệ trưởng Tề Vương phủ, bọn họ chỉ là thuộc hạ của ta, vốn không hề biết gì về cơ mật vương phủ, đừng phí thời gian nữa.”
Ảnh Ngũ đẩy tay Ảnh Tứ ra, cố gắng nhếch miệng, thấp giọng cười khổ: “Nếu ta không chịu được mà khai ra, huynh sẽ giết ta sao? Ở trong lòng huynh, chủ tử với ta ai quan trọng hơn?”
Ảnh Tứ ngây ra như phỗng, nhìn Ảnh Ngũ bị bọn họ đeo xích khóa đưa vào hình phòng, cột lên hình giá, gã cai ngục duỗi tay nâng cằm người thiếu niên tuấn tú này lên, hai bờ môi bóng dầu muốn dán lên cổ lên mặt Ảnh Ngũ, Ảnh Ngũ mím môi né tránh.
Cai ngục không kiên nhẫn hỏi hắn: “Lý Mạt điện hạ của chúng ta muốn biết đám ảnh vệ các ngươi từ đâu ra, chỗ đó hiện tại đang ở đâu.”

Ảnh Ngũ nhìn hình cụ xếp đầy dưới đất, nhắm mắt cười lạnh: “Quản trời quản đất ngươi quản được ta ở đâu ra chắc? Kêu Lý Mạt ăn phân đi.”
Âm thanh gào thét thê lương quanh quẩn không dứt bên tai Ảnh Tứ, cả người hắn run rẩy, đôi tay lạnh lẽo cứng ngắc đã dẫm mồ hôi, nghe tiếng mắng chửi giãy dụa tê tâm liệt phế của đệ đệ ruột mình cách đó không xa, còn đau đớn hơn so với tra tấn chính bản thân mình gấp bội.
Đêm đến, Ảnh Ngũ bị ném trở về, cả người đẫm máu co rúm lại, thỉnh thoảng co giật mấy cái.
Ảnh Tứ bế hắn lên, khóe miệng Ảnh Ngũ trào ra ít máu bầm, hắn yếu ớt nắm lấy ngón tay Ảnh Tứ, hơi thở mong manh, Ảnh Tứ kề tai sát hắn, hắn nhỏ giọng cầu xin: “Ca ca…!để ta chết…!ta xin huynh…”
Ảnh Tứ cúi người vuốt ve mái tóc và gương mặt Ảnh Ngũ, hắn không dám chạm vào vết thương trên người đệ đệ mình, cũng không dám đối mặt với lời chất vấn và ánh mắt thất vọng của Ảnh Ngũ, thân là ảnh vệ trưởng không thể bảo vệ thuộc hạ, thân là huynh trưởng không thể bảo vệ người thân, hắn thất trách, vô năng, hết cách, bất lực.

Ngục tù hèn mọn không trói được cánh chim bọn họ, chính chủ nhân mới thực sự khiến họ không chịu bỏ cuộc.
Nếu bọn họ mặc kệ bỏ đi, chủ tử muốn tái khởi Đông Sơn[1] sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
[1] Tái khởi Đông Sơn: thua keo này bày keo khác.
Ảnh Tứ im lặng: “Nghe lời ta, chờ thêm một ngày.”
“Một ngày sau…!Nếu vẫn không có tin gì thì sao…?”
“Ca chết cùng đệ.”
“Vậy huynh…!bóp chết ta trước…!sau đó tự sát…!Ta không muốn nhìn huynh chết…!cũng không xuống tay được…”
“Được.”

Phòng giam trọng tội cách vách, Ảnh Điệp và Ảnh Lục bị nhốt cùng một chỗ.

Ảnh Lục đào một cái hố nhỏ trong góc nhà tù, chôn một sợi tóc của Ảnh Diễm, sau đó đắp một cái nấm mồ nhỏ.
Ảnh Điệp khoanh chân ngồi trong góc nhà tù, một cây nấm nhỏ sinh sôi từ nắm đất ẩm ướt, nó mọc hơi xiêu vẹo, Ảnh Điệp thổi một hơi, hàn khí ngưng tụ thành một khối băng chống cây nấm tránh cho nó bị ngã.
Ảnh Điệp thảnh thơi nói: “Nữ nhân thôi mà, sau này kiếm người khác.”
Ảnh Lục ngồi trước nấm mồ nhỏ, đờ đẫn nói: “Đệ chỉ cần Diễm tỷ.”
Ảnh Điệp suy nghĩ: “Ừ, vậy thôi.”
Ảnh Lục trở mình nằm xuống cạnh nấm mồ của Diễm tỷ, thở dài: “Trong lòng nhị ca không có người thương, sao hiểu đệ được.”
“Ai nói không có, thanh mai trúc mã hai mươi năm, ngần ấy năm không gặp, sợ là quên ta mất rồi.” Ảnh Điệp chậm rãi nói, “Làm ảnh vệ khổ tức phụ, đành chịu thôi.”

Ảnh Lục miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Nàng có biết huynh thích nàng không.”
Đôi mắt Ảnh Điệp cong lên: “À, nếu hắn sinh em bé được, giờ này bọn ta con đàn cháu đống rồi.”
“Ngay cả nhị ca thường ngày im im như thế mà cũng có gia đình rồi.” Ảnh Lục tiếc hận đấm ngực mình, “Nhị ca phải cố gắng sống sót ra ngoài, đừng có làm lỡ tuổi xuân của cô nương người ta.

Nếu Diễm tỷ còn sống…!Sau này đệ đứng từ xa nhìn tỷ ấy cũng được…!Đi rồi cũng tốt…!Không cần phải chịu khổ ải nhân gian.”
“Vãng sinh cực lạc, chuyện tốt.” Ảnh Điệp mỉm cười, “Đêm nay luyện kiếm nữa không?”
“Luyện.” Ảnh Lục hít một hơi thật sâu, hắn đứng dậy, tưởng tượng tay phải cầm kiếm, nghe Ảnh Điệp thỉnh thoảng chỉ giáo, vừa bổ vừa chém, trút tất cả nỗi oán hận vào từng chiêu kiếm dưới đầu ngón tay.
Nhân lúc Ảnh Lục đả tọa, Ảnh Điệp nheo mắt, vành tai khẽ nhúc nhích, bên ngoài địa lao Lạc Dương truyền đến một tiếng động rất nhỏ nhưng vô cùng đặc biệt, cách ngắt quãng quen thuộc, là tiết tấu gõ bàn bằng đầu ngón tay mà ảnh vệ trưởng dùng để mệnh lệnh.
Sau đó, một âm thanh mệnh lệnh trầm thấp lạnh lùng vang lên:
“Nhị ca, nghe.”
Ảnh Điệp thích thú, dồn hết tập trung vào hai tai lắng nghe tiếng nói từ bên ngoài địa lao Lạc Dương, vậy mà không phải giọng Ảnh Tứ, thiếu một chút nghiêm khắc nhạt nhẽo, nhiều một chút ung dung lạnh lùng.
Trời đang độ đông, Yến Kinh giá lạnh có mấy hôm bị bão tuyết, trong ngoài thành Lạc Dương bao trùm bởi một lớp tuyết mỏng, hơi lạnh phả vào y phục ít nhiều cũng lạnh thấu xương.
Ảnh Thất ngồi xổm bên ngoài đại lao Lạc Dương, mặc bộ y phục mặc cẩm chìm vào màn đêm, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối của đống gạch ngói xếp chồng lên nhau.
Y gõ nhẹ lên tấm ngói, thấp giọng nói: “Nhị ca, huynh nghe thấy đúng không.

Mọi người bị nhốt trong gian ngục trọng hình sâu trong địa lao Lạc Dương, địa hình phức tạp tuần tra nghiêm ngặt, xây dựng rắc rối phòng cướp ngục đào ngục, đệ phải biết mọi người ở chỗ nào trước, chỉ đệ vào.”
Ảnh Điệp yên tĩnh nghe giọng của Ảnh Thất ở nơi sâu trong địa lao.
Ảnh Thất nhặt một vài mảnh ngói, gói chúng vào vạt áo của mình rồi nghiền nát thành đá vụn, nắm chặt trong tay, thừa dịp thủ vệ cửa lao vừa liếc mắt sang chỗ khác lập tức vọt vào trong địa lao.
Dọc đường chạy y vứt đá vụn trong tay mình, đá vụn lặng lẽ rơi xuống hành lang ngục giam, trong tay Ảnh Thất cầm một khối băng, y thấp giọng gọi: “Nhị ca, nếu đệ đi nhầm đường thì nhắc đệ.”
Khối băng này là kiếm băng mà mấy năm trước Ảnh Điệp dùng khi luận võ với Ảnh Thất ở Diễn Võ Trường, lúc ấy lấy nó làm lễ vật tặng cho Lương tam thiếu gia Lương Tiêu, Lương tam thiếu gia vẫn luôn cất nó trong hầm băng.

Khối băng này có chút tương liên mỏng manh với kiếm Phi Hàn trong tay Ảnh Điệp.
Ảnh Điệp ngồi trong gian ngục trọng hình cẩn thận lắng nghe động tĩnh rất nhỏ của đá vụn.

Hắn vô cùng quen thuộc với địa hình của tòa địa lao này, mặc dù lúc bọn họ vào đây bị bịt mắt, hắn vẫn có thể dựa vào nhĩ lực nhạy bén của mình phán đoán phương hướng, một trăm gian ngục này liên tục có người bị đưa vào, Ảnh Điệp đã dựa theo tiếng bước chân của bọn họ khắc sâu cả tòa địa lao vào trong đầu mình.
Lúc Ảnh Thất đến một lối rẽ, Ảnh Điệp hít nhẹ một hơi, khối băng trong tay Ảnh Thất bỗng nhiên lạnh hơn rất nhiều, hàn khí bức người, lạnh đến mức cánh tay Ảnh Thất nổi một lớp da gà.
Ảnh Thất nghiêng ngả tìm kiếm ngục giam trọng hình, tránh đi đám thủ vệ, y trượt xuống lan can gỗ, đáp xuống bên ngoài gian ngục giam giữ Ảnh Điệp và Ảnh Lục, đầu ngón tay kẹp một tờ giấy mỏng phóng vào bên trong, đột ngột dừng lại rơi xuống trước mặt Ảnh Điệp.
Ảnh Điệp rũ mắt nhìn mấy dòng mệnh lệnh trên tờ giấy mỏng, chậm rãi thổi một cái, giấy hóa thành băng, rơi xuống đất vỡ thành bột mịn.
Ảnh Điệp híp mắt cười, đứng dậy quỳ một gối xuống đất hành ảnh vệ lễ: “Thính Tuyết Quỷ tuân mệnh.”
Ảnh Lục vội vàng đến gần Ảnh Thất, vội vàng hỏi: “Vương gia sao rồi?”

Ảnh Thất thản nhiên nói: “Rất tốt.”
Y lấy mấy viên kẹo sữa bò trong tay áo ra ném vào lòng bàn tay Ảnh Lục, “Là đồ mà trước khi Diễm tỷ tự sát nhờ ta đưa cho ngươi.”
Ảnh Lục ngẩn người, siết chặt kẹo sữa bò trong lòng bàn tay, âm mũi hơi nặng nề, chỉ vào cái nấm mồ nhỏ cỡ bàn tay ở phía sau, khe khẽ cười nói: “Tiểu Thất, chúng ta, chúng ta đã bái đường!”
Hắn vừa nói vừa dùng sức quệt nước mắt.
Ảnh Thất vươn tay siết chặt hai vai Ảnh Lục: “Chủ tử nói, báo thù cho Diễm tỷ.”
Ảnh Lục nặng nề quỳ xuống, gật đầu hành ảnh vệ lễ: “Thần Công Quỷ tuân mệnh.”
Khi binh lính tuần tra đến gần, Ảnh Thất đã biến mất, đợi chúng rời đi, trong phút chốc y xuất hiện bên ngoài ngục giam Ảnh Tứ Ảnh Ngũ, đưa tờ giấy mệnh lệnh đến trước mặt Ảnh Tứ.
Lúc Ảnh Ngũ thấy người ở bên ngoài ngục giam, hắn sửng sốt cả buổi trời cũng không nói nên lời, ra sức dụi dụi hai mắt, sau đó điên lên loạng choạng bò đến trước mặt Ảnh Thất, hai tay vươn ra ôm chầm lấy y, dán trán lên đầu Ảnh Thất khóc thất thanh.
Ảnh Thất vội vã lấy ống tay áo lau nước mắt nước mũi cho Ảnh Ngũ, từ trong ngực áo lấy ra một miếng bánh ngọt còn nóng hổi nhét vào miệng hắn: “Đừng lên tiếng, cố gắng giữ sức, vài ngày nữa bọn ta tới đón mọi người.”
Ảnh Ngũ nhai ngấu nghiến bánh ngọt, nức nở nói: “Vương gia còn cần chúng ta sao…”
“Cần.” Ảnh Thất móc mấy viên Long Huyết đan ra ném vào tay Ảnh Ngũ, “Thuốc tốt duy nhất còn trong phủ, Vương gia không uống, dặn ta mang hết đến đây.”
“Vương gia còn cần chúng ta…” Ảnh Ngũ lau nước mắt áy náy, ban nãy không nên nói Vương gia không tốt, giờ có hơi hối hận.
Ảnh Tứ xem mệnh lệnh xong hờ hững ngẩng đầu: “Vương gia nắm bao nhiêu phần thắng.”
Ảnh Thất liếm môi: “Không biết.

Nhưng Vương gia nói, nếu bại sẽ dẫn chúng ta cao chạy xa bay, vương vị này người từ bỏ.”
Ảnh Tứ lạnh lùng nhìn y: “Nếu Vương gia chịu từ bỏ vương vị thì còn quản chúng ta làm gì.”
Ảnh Thất nói: “Vương gia nói, vương vị có thể bỏ, người không bỏ được.

Thiên tượng dị biến, nửa tháng sau tuyết phủ đầy Lạc Dương, ngày đầu của đại tuyết[2] rơi xuống sẽ động thủ.”
[2] Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12.
Ánh mắt Ảnh Tứ dịu hơn một chút, gian nan đứng dậy hành ảnh vệ lễ: “Quả Tâm Quỷ tuân mệnh.”
Ảnh Ngũ hung dữ nói: “Chờ ta ra khỏi đây…!Tất cả những đứa ở nơi này đừng hòng sống sót.”
Ảnh Thất gật đầu: “Bảo tồn thực lực, chờ tin ta.”
Ảnh Ngũ cắn răng quỳ xuống đất hành lễ: “…Đấu Thánh Quỷ tuân mệnh.”
Ảnh Thất đứng trước ngục giam đột nhiên biến mất, y tìm gian ngục đang giam Ảnh Sơ, bởi vì trận chiến ở Lĩnh Nam Ảnh Sơ để lộ năng lực nên được đặc cách một mình một phòng kín, Ảnh Sơ xưa nay trầm ổn, lúc này đang ngồi ngay ngắn đả tọa, ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng có thể nghe được.
Ảnh Thất phóng thư mệnh lệnh đến trước mặt Ảnh Sơ, Ảnh Sơ vươn tay kẹp lấy, chậm rãi mở mắt nhìn mệnh lệnh bên trên, sau đó đầu ngón tay hắn phóng ra một làn khói độc màu xanh lục ăn mòn lá thư.
Thân hình cường tráng mạnh mẽ quỳ một gối xuống đất, một tay đặt lên vai, gật đầu hành ảnh vệ lễ, trầm thấp nói:
“Ngũ Độc Quỷ tuân mệnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.