Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 100: Dẫu Chết Còn Lưu Lại Tiếng Thơm Nhị
Bồ câu đưa tin hạ cánh bên song cửa sổ lưu ly trong Vân Trung Cung núi Tiêu Dao, Giang phu nhân lấy ống tre, mở ra nhìn, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Lão Diêm Vương Lý Sùng Cảnh kia…!Cuối cùng cũng chết rồi sao.” Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng miết mép thư, Giang Nghê Y ném lá thư vào lô đàn hương, vừa sửa sang lại ống tay áo vừa lẩm bẩm, “Để một đống phiền phức cho người ở lại.”
Giang Nghê Y đứng dậy ra khỏi Vân Trung Cung.
Bên bờ Đoạn Hồn Nhai, tiết sương giáng, những giọt sương phủ đầy bụi cỏ.
.
đam mỹ hài
Thác nước chảy xiết ập thẳng xuống người thanh niên lạnh lùng đang đả tọa trên mỏm đá nhô ra, Ảnh Thất cởi trần, mặc cho dòng thác băng giá nện xuống sống lưng, toàn bộ gân cốt cả người như được tẩy rửa.
Ảnh Thất khoanh chân đả tọa trên một mỏm đá cao ngàn thước, sâu không thấy đáy, chỉ có tiếng nước chảy rào rào bên tai.
Nhờ Giang phu nhân bình ổn nội tức, nội thương đã không còn nghiêm trọng, phục hồi như lúc ban đầu.
Sau lưng Ảnh Thất là hình xăm một đóa thiên hương mẫu đơn, bắt đầu từ đuôi xương sống, bung tỏa đến xương hồ điệp, cánh hoa kéo dài đến cánh tay phải, thuốc nhuộm đỏ tươi thấm sâu vào da thịt Ảnh Thất, khi khô đi sẽ hóa thành đóa mẫu đơn trắng như tuyết, tô điểm cho những vết sẹo chằng chịt trên lưng Ảnh Thất trông lạnh lùng và mê hoặc.
Sau lưng y gánh lấy Tề Vương phủ, vĩnh viễn che chắn trước mặt thế tử điện hạ.
Một bạch y nữ tử đạp tuyết ra khỏi những đám mây mù xa xa, y phục tuyết trắng bay phấp phới, phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu tựa gió bay làn tuyết*, đây là “Tuyết Nê Hồng Trảo” – khinh công tuyệt học do Giang phu nhân sáng tạo ra, như hồng nhạn quét ngang bầu trời giữa màn mưa tuyết lất phất buổi chiều tà.
* 2 câu thơ Khinh vân tế nguyệt, lạc phong hồi tuyết (轻云蔽月, 流风回雪) trích từ bài Lạc thần phú của Tào Thực, dịch bởi Điệp Luyến Hoa.
[1] Tuyết Nê Hồng Trảo: dấu chân chim hồng trên tuyết (ví với dấu tích quá khứ còn lưu lại)
Giang Nghê Y đáp xuống cạnh Ảnh Thất, khoanh chân ngồi đối diện y, Ảnh Thất tựa lưng vào vách núi, đôi mắt lạnh lùng chậm rãi hé mở.
Giang Nghê Y hỏi: “Sao rồi?”
Ảnh Thất nói: “Đồ nhi đã khỏi hẳn.”
Giang Nghê Y nhẹ a một tiếng, nở nụ cười tự giễu, bà thoáng nhìn hình xăm mẫu đơn tuyết trắng trên người Ảnh Thất, trong lòng thở dài.
“Tịch nhi.” Đã lâu rồi bà chưa gọi Ảnh Thất như vậy, lời vừa ra khỏi miệng, thần sắc cả hai người có chút mất tự nhiên.
Bà nói: “Bích hổ[2] du tường, xuôi theo vách đứng mà trèo lên, sức lực đó phát ra từ đan điền, truyền đến cẳng chân, bổ trợ cho khinh thân thuật.
Tuyết Nê Hồng Trảo, có thể cưỡi gió lướt đi, dùng tuyết làm bàn đạp, nhớ cho kỹ.”
[2]: thằn lằn (bò tường).
Ảnh Thất nhíu mày: “Đây là khinh công độc môn của người, đồ nhi không dám học trộm.”
Giang Nghê Y giơ tay điểm lên mi tâm Ảnh Thất, dửng dưng nói: “Chuyên tâm.”
Ảnh Thất chậm rãi nhắm mắt, lĩnh ngộ khinh công thượng thừa cao thâm khó lường theo chỉ dẫn của Giang phu nhân.
Ngay lúc y mở mắt ra, bả vai đột nhiên bị nắm lấy, Giang phu nhân tung chưởng đẩy y xuống Đoạn Hồn Nhai.
Muốn ngộ đạo khinh công thượng thừa chỉ có cách rơi xuống, càng trên cao, rơi càng đau, rơi càng đau, học càng nhanh.
Một hai cứ đòi đi theo Lý Uyển, nếu ngày nào đó tiểu Diêm Vương kia thay lòng, đồ nhi ngốc dù sao cũng phải biết tự bảo vệ mình chứ.
Thái tử ở trong phủ nhận thư hàm của Ảnh Tứ truyền đến.
Vừa lúc gặp phải thái phó thái tử Hà Hoài Bích đến làm khách trong phủ, Hà đại nhân là thầy của thái tử, tất cả đều đặt thái tử lên đầu, thái tử Lý Thịnh cũng khá tin tưởng lão, tiện tay đưa thư hàm cho Hà đại nhân xem, sau đó thả hai đứa con trai đang ngồi trên đùi mình xuống mặt đất, đẩy đẩy mông nhỏ của bọn nó: “Ra ngoài chơi đi.”
Lý Thành Huyền chớp chớp đôi mắt quay lại ôm đầu gối Lý Thịnh hỏi: “Là thư của tiểu thúc thúc Dật Nhàn sao? Con cũng muốn nghe nữa.”
Lý Thành Dực nấp sau lưng ca ca nó, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tiểu thúc thúc bị nhốt lại không ạ? Thúc ấy phạm lỗi gì ư?”
Lý Thịnh cúi người kiên nhẫn giải thích: “Tiểu thúc thúc không có sai, thúc ấy bị oan.”
Dường như hai bé bánh đậu vui vẻ hơn một chút, đợi phụ thân hứa hẹn sẽ nghĩ cách giúp tiểu thúc thúc mới chịu vui vẻ chạy đi chơi.
Hà đại nhân ném thư hàm vào đèn, nhìn nó đang hóa thành tro tàn: “Thái tử điện hạ đã có chủ ý? Xem ra ngài vừa ý Lý Uyển điện hạ.”
Lý Thịnh dùng một cây châm dài khêu bấc đèn, chậm rãi nói: “Bổn cung đương nhiên vừa ý người có chí tiến thủ nhưng lại không ham mê quyền lực.”
Hà đại nhân cười cười: “Nhị vị thân vương thế tử này tuyệt đối không thể khinh thường, mới đầu thần còn không rõ, lúc ấy ngài vốn có thể ngăn cản Lý Uyển xuất chinh Lĩnh Nam, diệt trước một trong hai người, thần còn thắc mắc vì sao ngài lại bảo thần giúp hắn.
Giờ xem ra, điện hạ mưu tính sâu xa, thần bội phục.”
Thái tử lắc đầu: “Hắn ngủ đông hơn hai mươi năm, quá lâu, gần như đã quên cuộc chiến tranh quyền đoạt vị tàn khốc đến nhường nào, bổn cung muốn giúp hắn nhớ lại, để hắn học cách giúp bổn cung chém giết, một thiên tài như vậy mà không tận dụng, chẳng phải là phí phạm của trời sao…”
Gã ho vài tiếng, hớp một ngụm trà nén cơn ho xuống.
Hà đại nhân đứng dậy vuốt lưng cho thái tử điện hạ, quan tâm nói: “Gần đây trời lạnh, có lẽ là nhiễm phong hàn, thần sai người đi thỉnh thái y.”
Thái tử xua tay: “Không cần, bị mấy năm rồi, hàng năm sau khi lập thu đều khó chịu như thế, đã điều trị rồi.”
“Bổn cung đi thăm Uyển nhi.” Thái tử khoác chiếc áo lông mông ra khỏi phủ.
Lý Uyển còn ở dịch quán Yến Kinh, mặc bộ đồ tăng trắng tuyết, tóc dài buộc hờ, buông xõa từng lọn trên mặt đất, Tề Vương thế tử áo trắng xõa tóc, vuốt ve cung long cốt Loan Nguyệt trong hộp cung.
Theo lời nhắc nhở của Giang phu nhân, hắn thay chiếc hộp khác có khóa phức tạp do Ảnh Lục chế tác, đóng nắp hộp một cái là âm thanh cơ quan vang lên liên tục, mười bảy cơ quan khóa được lồng vào nhau trong một cái khe.
Gia nô dịch quán nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó rón ra rón rén tiến vào, hai tay bưng một chồng giấy trắng cho điện hạ viết câu đối phúng điếu: “Điện hạ, giấy.”
Lý Uyển nhắm mắt dâng hương: “Để đó.”
Gia nô nhẹ nhàng đặt chồng giấy bên cạnh Lý Uyển, sau đó lui ra ngoài, cánh cửa gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, câu đối phúng điếu cũng phất phơ theo gió.
Trong ngoài dịch quán treo đầy câu đối phúng điếu trắng xóa, từng câu từng chữ cảm động lòng người, đong đầy chân tình thực ý.
Thậm chí bá tánh thành Yến Kinh cùng nhau hướng về phía triều đình thỉnh nguyện, cầu cho vị hiếu tử si tâm này có thể trở về nhà tiễn đưa cha mình.
Lý Uyển chậm rãi mở mắt ra, lấy chồng giấy trắng, nhanh chóng xem hết tất cả tình báo lẫn lộn trong câu đối phúng điếu, nhớ kĩ trong lòng rồi ném vào chậu than.
Ba ngày ngắn ngủi, hắn đã nắm rõ động tĩnh trong ngoài thành Yến Kinh như lòng bàn tay.
Bên ngoài bẩm báo nói thái tử giá lâm, Lý Uyển vừa thiêu lá thư tình báo cuối cùng xong, đứng dậy phủi tro tàn trên tang phục, khom người hành lễ.
Thái tử nhanh chóng cúi người đỡ lấy hắn: “Không cần đa lễ.
Xuất chinh ngàn dặm mang công về triều, lại khiến đệ buồn lòng.
Xin nén bi thương.”
Lý Uyển thỉnh thái tử ngồi ghế, đích thân hắn pha trà tiếp đãi.
Thái tử đặt tay lên bàn tay gầy gò kính cẩn của hắn: “Bổn cung nghe nói Thừa tướng cố ý đặt thụy hiệu[3] cho Tề Vương là Vũ Ẩn.”
[3] Thụy hiệu: tên đặt ra cho người đã qua đời, mang tính lễ nghi cúng bái.
Bàn tay đang cầm chun trà của Lý Uyển run lên, hắn kinh ngạc nhìn thái tử, sau một lúc lâu, hắn khó có thể tin mà nói: “Phụ vương ta…!Vì Đại Thừa kiến công lập nghiệp bình định biên cương, do bị thương nặng cộng với ốm đau liên miên mới không thể dẫn binh được nữa…!Công huân như thế sao phải chịu cái thụy hiệu đó?”
Ẩn là một trong những thụy hiệu châm biếm nhất, ẩn phất không thành, vĩnh viễn ẩn.
[4] Câu này ám chỉ Tề Vương tay cầm binh quyền nhẫn nhịn mấy mươi năm mưu phản bất thành, chết đi trong hối tiếc.
“…Nghiêm Ý…Khinh người quá đáng…” Đột nhiên Lý Uyển đẩy chun trà, ly sứ vỡ toang vãi đầy đất, đầu ngón tay trắng bệch của hắn mạnh mẽ ghì chặt mặt bàn, trong lòng lẩm bẩm vạch thêm một nét thù hằn lên tên của Nghiêm Thừa tướng.
Thái tử lẳng lặng đợi hắn bình tĩnh lại, sau đó trấn an: “Tạm thời đừng nóng nảy, thụy hiệu sẽ do Lễ Bộ định ra, Hà đại nhân là thầy của ta, thụy hiệu của Tề Vương gia vẫn chưa định luận, yên tâm.”
Đôi mắt u buồn của Lý Uyển thoáng giương lên nhìn gã.
Thái tử thăm dò: “Đã nghĩ cách ra khỏi đây chưa?”
Lý Uyển gật đầu, đầu ngón tay chấm tro viết một dòng chữ lên bàn, sau đó dùng ống tay áo quét đi.
“Lần này đường huynh giúp Uyển nhi, Uyển nhi ghi lòng tạc dạ.”
Ánh mắt hai người giao nhau, kẻ sầu người bi không chê vào đâu được, không ai có thể biết được tâm tư của đối phương là thật hay giả.
Thái tử gật đầu.
Gã ngồi một lúc, trấn an Lý Uyển vài câu, sau đó rời đi.
Ảnh Tứ vốn định đến hồi bẩm cho Lý Uyển, bỗng bắt gặp một tên gia nô đứng nghe lén ở cửa, tiện tay xách người đến trước mặt Lý Uyển.
Ảnh Tứ nhìn mắt hắn, cũng không có vẻ gì là gian tế, vô tình nghe lén mà thôi.
Lý Uyển nghiêng người ngồi trên ghế, tóc dài theo đầu vai buông xuống mặt đất, rũ mắt thờ ơ nhìn gia nô đang run bần bật quỳ dưới đất xin tha: “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng…”
Lý Uyển chậm rãi đứng dậy, túm lấy cổ áo gia nô kia, rút thanh chủy thủ từ trong đai Bách Nhận của Ảnh Tứ ra, khẽ mím môi, một dao xuyên ngực gia nô nọ.
Máu tươi vẩy đầy tang phục và mái tóc của Lý Uyển, nhuộm đỏ đệm hương bồ mới tinh, nhuộm đỏ câu đối phúng điếu trắng tuyết, nhuộm đỏ mặt Bồ Tát trên bàn thờ, ánh mắt từ bi ấy từ từ chậm rãi nhỏ xuống một giọt máu tươi.
Ánh mắt Ảnh Tứ thoáng kinh ngạc, trầm mặc nhận lấy thi thể gia nô Lý Uyển quăng cho.
Lý Uyển ném chủy thủ vào tay Ảnh Tứ, trở về ghế ngồi, máu đỏ theo mái tóc dài nhỏ tí tách xuống chân hắn.
“Xử lý sạch sẽ đi.” Lý Uyển xoa tay, hờ hững nói.
Bộ dáng/Dáng vẻ tàn bạo trước giờ chưa từng thấy.
“…!Rõ.” Ảnh Tứ cúi đầu cáo lui.
Ra khỏi phòng khách, Ảnh Tứ lập tức gọi Ảnh Ngũ tới, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, thấp giọng nói: “Mau, mau gọi Ảnh Thất về.”
…!
Một chiếc xe ngựa đậu ở lối rẽ ngay cửa hông dịch quán, Hà đại nhân đợi thái tử đã lâu, thấy gã đi ra liền vội vàng đến đỡ.
Thái tử nắm lấy cánh tay thái phó, cúi người ho sù sụ: “Không sao.
Lên xe về.”
Xe ngựa xóc nảy, thái tử thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà thái phó khảy khảy cái lô đất sét nhỏ trong xe, đưa cho thái tử chun trà nóng: “Điện hạ, mời.”
Lý Thịnh chống cằm nhìn đám lá ngô đồng héo úa ngoài cửa sổ, đầu tháng hoa màu không tươi tốt cho lắm, gã chậc một tiếng: “Người quá thông minh sẽ khiến người khác phải dè chừng.
Hắn mất phụ thân, mất bằng hữu, mất huynh trưởng, trong ánh mắt của hắn lại không có chút ý hận nào hết, tất cả đều chôn sâu trong lòng.
Người như vậy quá đáng sợ, trước đây hắn đâu có như vậy.”
Hà đại nhân nói: “Điện hạ muốn phế quân cờ này?”
Lý Thịnh lắc đầu: “Dùng quá tốt, bổn cung luyến tiếc.”
“Đó là một thanh đao điên rồ.” Gã nhếch miệng, nghiền nát lá ngô đồng rơi trên lòng bàn tay, thả trôi theo gió “Còn cần phải tu dưỡng…”
Hà đại nhân hỏi: “Ngài định xử trí Lý Mạt điện hạ thế nào?”
Lý Thịnh cười khẽ: “Hắn là chó điên lục thân không nhận.
Bổn cung có Uyển nhi là đủ rồi.”
Tiễn thái tử đi, dịch quán lại đón một vị khách khác.
Công chúa Bá Hạ vào cửa, vũng máu trên mặt đất còn chưa thu dọn, Lý Uyển nằm dựa trên bàn, tóc dài bê bết máu dơ.
Lý Uyển kiệt sức nói: “Tỷ, tới rồi à.”
Công chúa cởi áo choàng màu tím ra, bên trong là bộ tang phục tuyết trắng, nàng quỳ xuống đệm hương bồ dập đầu, sau đó thắp mấy nén hương.
“Uyển nhi.” Công chúa vội vàng bước tới, khẽ vuốt ve mái tóc đen dài của hắn, nhưng nàng phát hiện càng vuốt càng rụng, hơn chục sợi tóc rụng của hắn bện trong lòng bàn tay nàng, có một sợi tóc trắng ẩn hiện chỗ buộc tóc của Lý Uyển.
Công chúa Bá Hạ khom người dùng ngón tay vén tóc hắn lên: “Ta nhổ cho ngươi.”
Lý Uyển suy sụp nói: “Đừng động vào nó.”
Giờ hắn không muốn gặp ai cả.
Hắn chỉ muốn gặp Ảnh Thất.
Nhưng bây giờ, hắn nào còn mặt mũi mà đi đón y chứ?.