Đọc truyện Tuần Lễ Thời Trang – Chương 20
TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN
HỘI TRƯỜNG SAGAMORE
9 giờ sáng
3 tháng Mười một
“Cuộc họp khẩn này có thể là về chuyện gì được nhỉ?” Massie thì thầm với Kristen.
Đó đã là một cuối tuần tuyệt vời, đầy kẹo Halloween thừa và chuyện phiếm dư âm buổi tiệc. Và giờ đây không ai còn tâm trí nào cho buổi học sáng thứ Hai. Đám học sinh lớp bảy đang đi dọc lối trải thảm của hội trường trường học. Massie và bọn bạn đứng ở phía cuối hàng.
“Tớ nghe nói cuộc họp này có liên quan đến kiến nghị của Dori,” Kristen nói. “Chắc kiến nghị đó khiến mấy cô trong quán cà phê lo ngại vì đã yêu cầu họ nên làm móng tay trước khi phục vụ đồ ăn cho trẻ vị thành niên. Và tất cả mọi người đã ký.”
“Phải có ai đó nói cho họ.” Massie kéo đuôi tóc tới trước mũi để hít một hơi dầu gội Aveda. Hội trường Sagamore vừa mở cửa được một lúc nên không khí trong phòng còn đẫm mùi thảm mốc.
Hiệu trưởng Burns đứng cạnh sân khấu và cầm cái túi nhung đáng ghét đã mở sẵn. Đám con gái, từng đứa một, nhẹ nhàng để điện thoại của mình vào trong trước khi tìm chỗ ngồi. “Ngăn chặn điện thoại di động – là nỗ lực gần đây nhất của bà hiệu trưởng để làm nín thinh bản hòa âm tiếng điện thoại réo ngang mỗi buổi họp. Điều đó cũng có nghĩa là tất cả đám học sinh phải chịu đựng cho hết bài diễn văn chán ngắt của bà mà không sao nhãng vì tin nhắn. Massie luôn cẩn thận sao cho điện thoại của mình phải là cái cuối cùng nhét vào túi để không bị trầy xước.
Đi đến chỗ ngồi của mình, Massie vừa nới lỏng mấy cái khăn cashmere màu hồng, xám và tía quàng quanh cổ vừa thắc mắc không biết sáng hôm đó Claire có gặp rắc rối với vụ cá cược nhiều như nó không. Nó nhìn kỹ căn phòng và cười nhếch mép một mình khi thấy hai kẻ thích-bắt-chước trong bộ đồ đỏ-vàng-mù-tạt kinh dị mà nó buộc phải mặc trong nỗi hổ thẹn hôm thứ Sáu vừa rồi. Dường như tất cả bọn chúng đều đang tìm cảm hứng thời trang. Massie có cảm giác Claire đã tìm thấy cảm hứng cho mình ở kho gác mái nhà Layne. Cái váy da lộn chắp vá của thập niên bảy mươi và cái áo phông Feelin’ Groovy vàng mà nó đang mặc toàn là thứ đồ bỏ đi gớm guốc.
Massie lật cái ghế nệm kiểu trong nhà hát ra ngồi xuống giữa Kristen và Dylan. Chúng cố ý chừa một khoảng trống ở giữa để không phải ngồi cạnh nhau.
Alicia đến nhưng hầu như chẳng nói với chúng một lời nào. Nó mải cười khúc khích với cô Bạn Thân Nhất Suốt Đời mới, Olivia, về cả đống email chúng nhận được từ Derrington cuối tuần ấy.
“Thế còn cái vụ cậu ta làm với mấy chữ D thì sao?” Alicia nói.
“Cậu muốn nói làm sao mà tất cả đều màu đỏ á?” Olivia hỏi. “Phải rồi, có chuyện gì thế nhỉ? Cậu có nghĩ máy tính của cậu ta trục trặc gì đó không?”
“Không. Là vì tên cậu ta bắt đầu bằng chữ D và cậu ta cố sao cho mình thật dễ thương thôi.” Alicia có phần bối rối, như thể nó không biết Olivia đang nói thật hay đùa.
Massie trợn ngược mắt. Nó không thể tin được Olivia lại ngu ngốc đến thế và thắc mắc tại sao Alicia lại không chế giễu con bé ấy. Thường thì Massie sẽ hỏi, nhưng nó đang áp dụng chế độ đối xử im lặng với Alicia vì đã không tạm biệt nó sau buổi tiệc.
Tất cả đều đang lục đục.
Kristen thì đang nhìn Dylan với ánh mắt ghê tởm vì đã đùa cợt với Derrington khi con bé gọi đến trong buổi tiệc Halloween. Dylan bực Kristen vì thích Derrington dù hầu như cả hai đều chưa biết nhau là mấy. Và cả hai đều phát điên lên với Alicia vì đã emaiho Derrington mặc dù Alicia khẳng định là cậu ta khơi mào chuyện đó. Và hẳn là tất cả đều cùng đang cáu điên với Olivia, nhưng chẳng ai thích nổ mà thèm bận lòng.
“Các quý cô, đến giờ im lặng rồi đấy,” Hiệu trưởng Burns tuyên bố khi bà chỉnh cái micro trên bục gỗ ở đầu căn phòng. Bà đưa cặp mắt tròn và sáng nhìn kỹ khắp lượt hội trường trong khi toàn thân hoàn toàn bất động. Cả lũ học sinh đều nghĩ trông bà chẳng khác nào một con chim ó butêo.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề,” Hiệu trưởng Burns nói. “Tuần trước tôi đã được báo về một số vi phạm nghiêm trọng.”
Massie nghển cổ để xem phản ứng của Dori. Đúng như Massie nghi ngờ, con bé đó đang mỉm cười tự đắc cứ như vừa rinh giải nhất chương trình American Idol vậy.
Tại sao mình không nghĩ tới chuyện làm một tờ kiến nghị?
“Khởi đầu từ chuyện vài cô gái thèm khát được chú ý nghênh ngang lượn quanh trong những bộ đồ khiếm nhã đã phát tán trào lưu này khắp các lớp học của trường chúng ta như một thứ virus,” Hiệu trưởng Burns bày tỏ. “Và đến trước giờ ăn trưa thì cả khối đã bị dán nhãn R(1) vì hoàn toàn phơi trần phía trước.”
(1). Theo hệ thống phân loại phim của Hiệp hội Điện ảnh Hoa Kỳ, “R” (Restricted) là các phim không dành cho người dưới 17 tuổi mà không có người giám hộ xem cùng vì có ngôn ngữ tục tĩu và (hoặc) có cảnh khỏa thân rõ ràng.
Nụ cười của Dori tắt biến. Massie tươi tỉnh lên.
Massie tìm điện thoại để gửi cấp tốc một chữ “OMG!” cho Kristen và Dylan, nhưng chiếc điện thoại đang nằm trong cái túi nhung kia mất rồi.
Hừm!
Buộc phải thông tin theo cách cũ, Massie cấu vào đùi Kristen. Kristen đáp lại bằng cách nhéo vào cánh tay Massie.
“Không lâu sau đó, một nhóm phụ huynh giận dữ yêu cầu tổ chức họp hội đồng khẩn cấp, cuộc họp đã diễn ra trong năm giờ đồng hồ và vì thế tôi đã không được ở bên cậu con trai duy nhất của mình mà ngắm nghía nó trong BỘ TRANG PHỤC HALLOWEEN ĐẦU TIÊN một con chim non bé bỏng.”
Massie, Kristen, Alicia và Dylan vội che miệng giấu tiếng cười. Vài đứa con gái khác cũng khúc khích nhưng vội dừng ngay khi Hiệu trưởng Burns săm soi chúng như thiêu rụi bằng cặp mắt đen ti hí.
Sau một quãng dừng đầy cảm xúc và hít vào một lúc thật sâu, Bà tiếp tục. “Cuối cùng chúng tôi đã đi đến một quyết định.”
Dylan đưa cánh tay qua sau lưng ghế của mình giật nhẹ một túm tóc của Massie. Massie giật phía sau cổ áo trắng cứng của Dylan. Chúng không thể hình dung được cái gì sẽ thốt ra từ miệng bà Hiệu trưởng Burns, nhưng chúng có linh cảm không mấy tốt lành.
“Tôi rất đau lòng phải tuyên bố…” Bà dừng lại.
Tiếng thì thào xì xầm nổi lên từ mọi góc phòng. Bà đằng hắng rồi nói tiếp.
“Trường Bán trú Octavian sẽ thực hiện quy định ĐỒNG PHỤC. Trưởng bộ phận thời trang của trường ta, cô Pia Vogel, sẽ cho các cô biết chi tiết, vì thật lòng mà nói tôi đau đớn đến mức không thể thốt lên được lời nào nữa.”
Khắp phòng họp rộ lên một dàn đồng ca những tiếng kêu “không thể nào!” và “không công bằng”, nhưng Hiệu trưởng Burns đằng hắng vào micro và căn phòng lại lặng đi.
“Tôi không biết mình thất vọng về ai hơn, mấy cô gái khởi sự chuyện này hay mấy cô bắt chước bọn họ,” bà nói khi rút lui khỏi bục.
Tiếng quay người nổi lên rần rần khắp phòng khi cả lớp quay lại tìm Massie. Nó cảm thấy một làn hơi nóng châm chích trườn khắp cơ thể. Lần đầu tiên trong đời nó không muốn là đứa con gái bị mọi người trong phòng nhìn chằm chằm. Nhưng không may lại đang là như thế.