Bạn đang đọc Tuần Hoàn Liếm Cẩu – Chương 9
Vương Thu ôm chén chèn nấm tuyết táo đỏ hạt sen ngồi trên sô pha muốn bổ tí huyết về.
Đại ma đầu vô cùng không quen với dáng vẻ mềm oặt không xương này của cậu.
Nhưng cuối cùng vẫn suy xét đến chỗ đau của người ta, không nói gì, tự mình cách xa một chút, mắt không thấy tâm không phiền.
Đại ma đầu không nhìn chằm chằm cậu, Vương Thu càng tự nhiên, ăn chè cũng ăn ra được tư thế thoải mái.
Cậu nhớ đến lúc nãy đại ma đầu trưng cái mặt thối đi về, dáng vẻ có hơi buồn cười.
Miệng của Trịnh Quân thật sự rất độc, nhưng người thật ra không xấu.
Nếu không dù công việc này có thích hợp thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không kiên trì lâu đến vậy.
Tuy rằng tính tình đại ma đầu vừa xấu vừa hung dữ, nhưng công việc trong tay đều tự mình làm lấy.
Nhân viên tăng ca đến nửa đêm 12 giờ, thì chính anh cũng tăng ca ít nhất đến 2 – 3 giờ sáng.
Cấp dưới làm sai, dù là ai cũng bị ăn mắng xối xả, nhưng anh không mắng sai, còn có thể đưa ra vấn đề giúp người ta sửa chữa.
Mắng bạn phế vật, thì bạn thật sự không có năng lực như người ta, còn có thể làm sao bây giờ? Còn không phải nên chấp nhận rồi đi sửa lại à.
Có đôi khi Vương Thu khá tò mò, nói tiếp Trịnh Quân cũng chỉ là người trẻ tuổi, sao có thể giỏi hơn bạn cùng trang lứa nhiều đến thế nhỉ.
Chính cậu có khi cảm khái không hoàn thành được nhiệm vụ, Trịnh Quân lại có thể lên kế hoạch cụ thể, sắp xếp từng việc từng việc rõ ràng, còn có thể mang theo đoàn đội mà gặm những hợp đồng khó nhằn.
Sói hay không phải sói thì Vương Thu không biết, nhưng Trịnh lão cẩu thật sự cẩu (*).
Ánh mắt đầu tiên mà người khác nhìn anh có lẽ sẽ bị bề ngoài của anh làm mê hoặc, nhưng làm trợ lý sớm chiều bên cạnh như cậu đây, sẽ biết ngay loại người này không đơn giản.
Cho dù có một đống khuyết điểm, thì những sở trường khác cũng đáng giá để thưởng thức, có thể xứng danh là thanh niên tài tuấn.
Chỉ đáng tiếc là, Vương Thu thở dài, thanh niên tài tuấn này lại là một tên ngốc.
Thích ai không chịu, một hai phải thích một kẻ xem mình là máy ATM.
Vương Thu suy nghĩ miên man, sao cậu không gặp được một người sẽ tiêu tiền như nước còn không oán than một câu như thế nhỉ?
Nhưng mà cậu cũng chỉ tưởng tượng thế thôi, căn bản không để trong lòng, tiếp tục múc nấm tuyết mềm mại trơn trượt vào miệng, như đi vào cõi thần tiên.
__________
Chờ Vương Thu ăn sạch sẽ chén chè nấm tuyết trong tay, vẫn không thấy bóng dáng Trịnh Quân đâu cả, lòng cậu căng thẳng, có phải cậu mới tạo nghiệt gì đó làm người ta giận đến ngất xỉu rồi? Cậu đi rửa chén, thuận tiện tìm người, nhưng mà phòng ngủ chính, ban công, phòng làm việc đều không có bóng dáng của đại ma đầu.
Vương Thu kỳ quái, chẳng lẽ một người đang êm đẹp có thể nào tan biến vào hư không sao?
150 mét vuông dù lớn cũng không thể chơi trốn tìm được nha.
Quả nhiên, cuối cùng Vương Thu cũng tìm được đại ma đầu trong nhà vệ sinh ở phòng cho khách.
Nhưng mà lúc này đây đại ma đầu không một chút ma đầu nào, thế mà lại có thể hạ mình giúp cậu giặt quần ngủ trên bồn rửa tay.
Ây da, ngại quá đi.
“Sếp Trịnh, anh làm gì vậy?” Vương Thu cảm thấy mặt nóng lên, ngay cả mẹ cậu cũng không giặt đồ giúp cậu đâu: “Cứ để đó đi lát nữa em tự giặt là được.”
“Không phải cậu đau bụng sao? Còn hiếu thắng?” Trên tay Trịnh Quân dính đầy bọt xà phòng còn rút ra thời gian khịa cậu: “Muốn dứt khoát ra ngoài tham gia ba môn phối hợp luôn không?” (**)
“Không đi.” Vương Thu đã sớm quen với kiểu âm dương quái khí này của đại ma đầu, không chấp nhặt: “Đây còn không phải vì em thẹn thùng sao?”
Trịnh Quân không nhìn cậu, chuyên tâm vò chỗ máu dính trên quần.
“Loại vết bẩn thế này giặt càng nhanh càng dễ sạch, chờ cậu đỡ rồi mới đi giặt, cái quần thành cái bản đồ luôn rồi.” Trịnh Quân nói đến đây vẫn không hết giận: “Còn không phải vì cậu như trùm sò (***) sao, tôi vứt cái này đi cậu chịu à?”
“Như em gọi là biết chăm lo cho gia đình.” Vương Thu còn đáp lời: “Nếu em có thể giàu có như sếp Trịnh đây, em có thể mặc một bộ ném một bộ, không cần giặt giũ gì hết.”
“Cậu tưởng rằng tiền tôi để đốt hết à?” Trịnh Quân cũng không phải thật lòng mắng cậu, nói xong lại khuyên nhủ: “Cậu lớn đầu như vậy rồi, đừng có nhát gan nữa.
Cần đi khám thì đi khám đi, bệnh này của cậu kéo dài mấy năm nay rồi, chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Bớt chút thời gian đi khám, miễn cho bệnh nhỏ kéo thành bệnh lớn, lúc đó xem cậu đi đâu mà khóc.”
“Sếp Trịnh, em đi khám bệnh, anh cho em nghỉ phép sao?”
Câu hỏi từ tận đáy lòng làm Trịnh – Tư bản – Quân sững sờ tại chỗ.
Theo cường độ làm việc hiện tại của cậu, nếu cậu xin nghỉ đi khám bệnh, lại làm phẫu thuật, tĩnh dưỡng mấy ngày, trước sau ít nhất cũng phải tầm 10 ngày mới xong, cậu dám xin đó, nhưng sếp Trịnh sẽ phê duyệt cho sao?
“Đứng từ lập trường ông chủ, tôi đương nhiên muốn cậu làm đến chết.” Trịnh Quân hừ cười một tiếng: “Nhưng mà, tôi tin trợ lý của tôi có đầu óc bằng mặt không bằng lòng.”
Vương Thu cảm thấy cậu đang bị đại ma đầu trào phúng.
“Nói một chút đi.” Trịnh Quân bắt đầu lấy thuốc tẩy trắng cho quần, cuối cùng tìm được cơ hội hỏi ra vấn đề anh bối rối mấy ngày nay: “Tại sao lại đột nhiên muốn nghỉ việc?”
Vương Thu thờ ơ, đúng lý hợp tình nói:
“Bởi vì em muốn kết hôn mà.”
(*) Để từ cẩu ở đây cho nó nhẹ bớt chứ dịch thẳng là chó nghe nặng nề quá.
(*) Ba môn phối hợp: Chạy, bơi, đua xe đạp.
(***) Gốc là 严监生 (Nghiêm Giám Sinh): Một nhân vật trong tiểu thuyết cổ điển “Nho Lâm Ngoại Sử” của Trịnh Quân, nổi tiếng với tính tình keo kiệt, bủn xỉn..