Bạn đang đọc Tuần Hoàn Liếm Cẩu – Chương 51
Lần này trên bàn ăn, người thấp thỏm lại thành Trịnh Quân, từ đầu đến cuối anh chỉ ở đó trả lời câu hỏi với hầu hạ tiểu tổ tông.
Không thể không nói, những việc vặt bưng trà đổ nước mà Trịnh Quân làm cho cậu, người có mắt là nhìn ra được, ngay cả người mặt lạnh như ba Vương, cuối cùng vẫn có thể nói chuyện mấy câu với Trịnh Quân.
Nếu không phải Trịnh Quân vẫn luôn giữ lễ phép, sợ là ba vợ tương lai cũng muốn kết bái huynh đệ với anh.
Mặt ngoài Trịnh Quân không gợn tí sóng, chuyện trò vui vẻ, nhưng mồ hôi lạnh trong tay không ngừng chảy, chờ ăn xong lại nhanh chóng đứng lên dọn dẹp chén đĩa, biểu hiện ngoan ngoãn vô cùng.
__________
Vương Thu bưng dĩa nho đi tìm Trịnh Quân, cậu dựa vào tủ chén nhìn Trịnh Quân rửa chén.
Rõ ràng ở đây không nóng, nhưng áo sơ mi sau lưng Trịnh Quân đều thấm ướt, không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi rồi.
“Lần đầu tiên tới nhà đã cướp rửa chén?” Vương Thu thò mặt tới hỏi, cười nói: “Không sợ từ đây bị em áp bức sao?”
Trịnh Quân thấy là cậu, sau lưng mới thả lỏng ra, đáp: “Áp bức cả đời cũng được.
“Ỏ, muốn áp (*) em cả đời sao?” Vương Thu híp híp mắt, ngón tay gõ gõ sau lưng Trịnh Quân: “Anh thật không đứng đắn.”
(*) Áp, có nghĩa là đè, câu của Vương Thu trêu anh nói anh đè cậu cả đời, mà “đè” đó thì quý vị chắc cũng biết nhắc đến chuyện gì rồi đó.
“Tha cho anh đi tiểu thiếu gia.” Trịnh Quân cứng đờ cả người, anh cười khổ: “Lát nữa lỡ quăng bể chén đĩa anh sẽ tiêu đời mất.”
“Ha ha ha ha.”
Vương Thu cười ra tiếng, ở nơi Trịnh Quân không nhìn tới được, trong mắt cậu tất cả đều là ánh sáng ấm áp.
Càng yêu đương lâu với Trịnh Quân, cậu càng cảm nhận được sự dịu dàng của anh.
Nhìn bề ngoài như một con nhím hung dữ, có gai còn hay đâm người.
Nhưng thật sự đến gần rồi mới thấy một thân gai kia toàn là lông mềm, lên tiếng khò khè khiến lòng người ngứa ngáy, muốn ức hiếp mỗi ngày, xù lông rồi dỗ, dỗ rồi ôm lại hôn hôn.
Vương Thu cảm thấy may mắn Trịnh Quân đối xử với người ngoài xấu tính, đuổi đi không biết bao nhiêu ong bướm ruồi bọ, để cậu nhặt được, vô cùng vui vẻ mỗi ngày độc hưởng bảo bối.
Vương Thu bưng dĩa qua, đưa tay đút cho anh.
“A, ăn nho nào.”
__________
Trịnh Quân có Vương Thu bầu bạn bên cạnh, dọn dẹp phòng bếp xong, đến phòng khách lại cảm thấy không được tự nhiên.
“Ăn trái cây đi.”
“Cảm ơn dì.” Trịnh Quân ngồi xuống theo Vương Thu ở một bên sô pha, nghe thấy mẹ Vương gọi anh.
“Tiểu Quân à…”
Lần đầu tiên Trịnh Quân được trưởng bối gọi thân mật như vậy, vẫn đáp rất nhanh: “Dạ?”
Mẹ Vương cũng cười nhìn anh: “Lần đầu tiên con đến nhà làm khách, dì cũng hồi hộp lắm.
Có chỗ nào làm không tốt, con thông cảm dùm nha.”
“Không có không có.” Trịnh Quân ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay đặt lên đùi, hơi cúi người về phía đối phương: “Lời này con nên nói mới phải, lần đầu tiên đến nhà, có vấn đề gì hi vọng hai vị có thể nói thẳng đừng ngại.”
“Sảng khoái!” Mẹ Vương vui vẻ, ông thích loại người không cần quanh co lòng vòng thế này: “Nếu đã vậy, dì sẽ nói thẳng không cố kỵ.”
Trịnh Quân chăm chú lắng nghe: “Dì nói đi ạ.”
“Hai người các con định khi nào kết hôn?”
“Mẹ!” Miếng thanh long trong miệng Vương Thu suýt nữa nghẹn ngay cổ: “Sao mẹ lại thoải mái quét con đi như vậy?”
Mẹ Vương thấy mặt con rể đơ ra liền phát hiện chuyện này không đúng lắm, nhưng mà ông cũng rất bất mãn, tức giận với nhãi con của mình: “Là con nói về nhà thương lượng chuyện đính hôn, ai biết con còn chưa bàn trước với Tiểu Quân chứ?”
Trịnh Quân càng đơ: “Đính hôn?”
“Anh Quân anh đừng nghe mẹ em nói bừa, em chỉ là, chỉ là cảm thấy có thể đính hôn trước…” Vương Thu nhìn sắc mặt của Trịnh Quân, cũng có hơi khẩn trương, cậu vẫn luôn không biết làm sao để mở miệng, hiện tại bị mẹ cậu nói toạc ra, ngược lại lo lắng cho thái độ của Trịnh Quân: “Em suy nghĩ lung tung thôi, anh đừng có áp lực.”
Nếu Trịnh Quân chỉ muốn yêu đương với cậu mà thôi, hoặc trước mắt chỉ muốn yêu đương, vậy chẳng phải cậu không thể xuống đài được sao?
Lúc Vương Thu miên man suy nghĩ, Trịnh Quân đã hoàn hồn, anh nắm lấy tay Vương Thu, cười nói với cha mẹ cậu: “Con nghe theo Cầu Cầu hết.”
Trịnh Quân cũng có hơi kích động, dù anh đã cố kiềm chế trước mặt trưởng bối, vẫn nhịn không được mà hôn sườn mặt của Vương Thu một cái.
Sau đó Trịnh Quân lập tức đứng lên, anh lấy một cặp tài liệu từ vali hành lý trong phòng ra, đưa cho mẹ Vương.
“Dì, đây là sơ lược lý lịch cá nhân của con, báo cáo kiểm tra sức khỏe, thẩm định tài sản và báo cáo tín dụng, dì xem đi.”
Vương Thu choáng váng, cậu trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin được: “Anh chuẩn bị mấy thứ này lúc nào vậy?”
Trịnh Quân quay lại nắm tay cậu, hiện tại thần thái anh tràn đầy sức sống, mỉm cười vừa cung kính vừa ngọt ngào.
“Cầu Cầu được hai vị dạy dỗ thật sự rất xuất sắc, chỉ cần Vương Thu nguyện ý, hai vị cũng tán thành, con không có vấn đề gì cả.”
Nhà họ Vương cũng không phải là gia đình thiếu tiền, nhưng khi nhìn đến một xấp văn kiện với một đống số 0 kia cũng có chút há hốc mồm.
“Nhà chúng tôi không phải bán con, con không cần như vậy…”
Trịnh Quân nói chuyện rất chân thành: “Tuy rằng trước mắt trong nước không có cách nào đăng kí kết hôn, nhưng con đã mời luật sư chuẩn bị văn kiện, trừ việc không có giấy chứng nhận, Cầu Cầu chính là người yêu của con, được hưởng tất cả quyền lợi của bạn đời.”
Vương Thu ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, cậu hoàn toàn không biết Trịnh Quân đã lén cậu làm những việc này.
Được người khác để trong lòng luôn làm người khác cảm động, Vương Thu há miệng thở dốc, còn chưa phát ra âm thanh đã đỏ mắt trước rồi.
Mẹ Vương cũng hơi ngoài ý muốn, tuy rằng ông thường xuyên nghe được Cầu Cầu khen ngợi bạn trai mình, đối tốt với một người thật sự rất đơn giản, bất kể là lời ngon tiếng ngọt hay giặt quần áo nấu cơm đều không khó khăn gì, nhưng mà tự nguyện muốn đưa gia tài tính mạng chia một nửa cho người khác, cũng không dễ dàng.
Nhất thời mẹ Vương không biết phải nói sao, ông nhìn về phía bạn đời của mình, ba Vương tiếp nhận câu chuyện.
“Cậu làm chu toàn như vậy quả thật không tệ.” Ba Vương gật đầu, tỏ vẻ tán thành, nhưng ông nói thêm: “Nhưng mà —— ai nói hai đứa không lãnh được giấy hôn thú?”
Mẹ Vương cũng tiếp lời: “Dì không muốn cháu tương lai của mình là con ngoài giá thú đâu.”
Trịnh Quân một lần nữa sững sờ tại hiện trường, anh cảm thấy thế giới thật kỳ ảo, anh đỏ mắt nhìn người yêu nói chuyện bên tai mình.
“Chứng minh nhân dân mới của em mấy ngày tới sẽ làm xong, đi lãnh với em nha.”
Vương Thu mỉm cười.
Cậu muốn làm Trịnh thái thái, sao lại có thể không có giấy hôn thú chứ?
__________.