Bạn đang đọc Tuần Hoàn Liếm Cẩu – Chương 29
Vấn đề của Vương Thu không nghiêm trọng, nhưng mà Trịnh Quân vẫn không yên tâm, trực tiếp hoãn lại hành trình, mướn một phòng hai giường ở khách sạn kế bên bệnh viện, chuẩn bị quan sát một đêm.
“Thật ra về luôn cũng không sao mà.”
“Có bản lĩnh thì cậu đừng nằm trên giường nói mấy lời đó.” Trịnh Quân vừa đến khách sạn đã đi tắm một cái, sau đó ôm túi chườm nóng khóa Vương Thu lại nằm ngay đơ trên giường, phát ra tiếng cười lạnh.
“Không được, bây giờ em yếu ớt lắm.” Vương Thu nằm trên giường chơi xấu: “Sếp Trịnh, ân nhân cứu mạng của em, em đói quá, em có thể ăn hết một con trâu.”
“Tôi thấy cậu mới lì như trâu ấy.” Trịnh Quân cầm khăn tắm lau tóc, anh cũng đi tắm sạch sẽ, nhưng mà vẫn mặc quần áo muốn đi ra ngoài, dáng vẻ không tính nghỉ ngơi.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Vương Thu nhìn bộ dạng muốn ra ngoài của Trịnh Quân, nhịn không được nói giỡn: “Anh ném em một mình ở đây em sợ quá à.”
“Nhảy sông còn không sợ, cậu còn có thể sợ cái này?” Trịnh Quân không dính chiêu của cậu: “Tôi đi ra ngoài mua giày, nếu không ngày mai làm sao đi về?”
Giày của Vương Thu đã rơi trong nước, giày Trịnh Quân ném ở bờ sông, nhưng mà không biết ném ở đâu rồi.
Hành lý của họ để trong xe rất an toàn, nhưng lúc người tốt bụng đưa đồ đến cho họ thì vẫn không có vài đồ dùng cá nhân, hai người cũng không có giày để mang, vẫn phải đến siêu thị của bệnh viện mua hai đôi dép lê mang tạm.
“Mua cho em một đôi với.” Vương Thu không muốn nhúc nhích nữa, không còn chút sức lực nào.
“Biết, 39 Kim Liên (*).” Trịnh Quân cầm di động, di động của Vương Thu bị nước vào làm hỏng, chỉ có di động của Trịnh Quân đặt trong xe mới may mắn thoát nạn: “Có chuyện gì thì dùng máy tính nhắn tin wechat cho tôi, nghe không?”.
truyện xuyên nhanh
(*) Kim Liên: Phan Kim Liên trong tiểu thuyết Kim Bình Mai, nàng nổi tiếng với bàn chân rất nhỏ.
“Dạ, sếp Trịnh đi thong thả ạ.”
Vương Thu phất phất tay, nhìn Trịnh Quân đóng cửa ra ngoài.
Mới từ từ lôi máy tính lên giường, đặt trên chăn lên wechat.
“Trời ơi…”
Cậu vừa thấy tin tức đã chấn kinh rồi, công tích vĩ đại hôm nay của cậu đã bị người ta quay video lại, lên đầu trang, phía dưới bình luận khí thế ngất trời.
Vương Thu click mở video, thấy mình ngốc muốn chết lộ ra một cái đầu ở trong sông, sau đó mất hết sức lực suýt chút nữa đã chết đuối.
Vương Thu bị hình ảnh ngu ngốc của mình chọc khóc, đưa tay muốn tắt đi, lại bị một tiếng rống làm hết hồn.
“Vương Thu!”
Người quay video cũng hoảng sợ, sau đó nhìn thấy một bóng người nhảy xuống sông.
Là Trịnh Quân.
Thì ra lúc ấy cậu nghe được có người gọi cậu, không phải là ảo giác.
Sau đó động tác của Trịnh Quân lưu loát đến dọa người, từng động tác đều là tư thế của người chuyên nghiệp.
Không ít người ở phần bình luận trầm trồ khen ngợi, khen Trịnh Quân vừa đẹp vừa ngầu.
Thiện tâm, cởi đồ còn có cơ bụng muốn liếm.
Nhưng mà Vương Thu không để ý đến mấy thứ đó, cậu chỉ nhìn chằm chằm hai đầu gối quỳ trên mặt đất và hai mu bàn tay trầy da tróc thịt của Trịnh Quân.
Cuối cùng xe cứu thương tới rồi, đám người tản ra, Trịnh Quân cũng không còn trong khung hình nữa, nhưng mà Vương Thu vẫn nhìn thấy trong góc nhỏ có người tê liệt ngã xuống đất.
Vương Thu lau lau mặt, phát hiện mình đã rơi nước mắt.
Trên đời này, trừ ba mẹ cậu, Vương Thu không nghĩ tới sẽ có người thứ ba không màng tất cả mà cứu cậu như vậy.
Tuy rằng sau khi tỉnh lại, đại ma đầu vẫn nhăn mặt khó tính như trước kia, nhưng người trong video đó, rõ ràng quá mức để ý cậu.
Sau khi chuyện xảy ra, lần đầu tiên Vương Thu thật tình cảm thấy áy náy, cậu không nên nóng đầu mà đi cứu người khi chưa chuẩn bị gì cả.
Coi như ích kỷ cũng được, cậu không muốn mà người anh hùng được người khác hoài niệm.
Cậu chỉ muốn tung tăng nhảy nhót cùng người yêu cậu bên nhau thật lâu.
__________
“Cầu Cầu, con không sao chứ?”
Thời bây giờ tin tức không khỏi truyền đi quá nhanh, Vương Thu còn chưa chờ Trịnh Quân trở về, đã chờ được ba mẹ gọi đến quan tâm.
“Con không sao cả!” Vương Thu lập tức tỏ vẻ hoạt bát hi hi ha ha: “Mẹ đừng lo lắng.”
“Tiểu Trịnh mới nói với mẹ, thằng nhóc con muốn hù chết cha mẹ phải không?”
Thì ra không phải do tin tức truyền bá quá nhanh, mà là cậu bị chiến hữu bán đứng.
Vương Thu căng da đầu bị mẹ giáo dục cả buổi, mới nhịn không được lẩm bẩm: “Con biết rồi, mới nãy cũng bị Trịnh Quân phê bình rồi.”
Mẹ cậu bên kia dừng một chút, chờ đến Vương Thu giương mắt nhìn xem, mới nghe mẹ nói tiếp.
“Cầu Cầu.” Mẹ Vương nói lời thấm thía hỏi chuyện: “Con với sếp của con, rốt cuộc thì con thấy thế nào? Ngoài công việc ra, trên tình cảm cá nhân ấy…”
“Con…”
“Không cần phải nóng nảy xác nhận.” Mẹ Vương làm người từng trải, vô cùng mẫn cảm: “Mẹ chỉ muốn hỏi con, nếu sau khi con nghỉ việc rồi rời khỏi công ty, đời này không gặp lại sếp Trịnh của con nữa, con có thấy đau lòng không?”
“Mẹ đừng ra giả thiết cho con mà, sếp Trịnh người ta là hoa đã có chậu, anh ấy có người yêu thích rồi.” Vương Thu nghiêm túc: “Trong lòng có người, làm sao có thể làm loạn với con.”
“Còn con thì sao?” Mẹ Vương lắc đầu: “Lòng con nghĩ thế nào, con rõ ràng nhất.”
__________
Cậu nghĩ thế nào sao?
Tính tình Trịnh Quân tệ như vậy, nhưng lại đối xử với cậu rất tốt.
Năng lực của cậu nhờ một tay Trịnh Quân dạy dỗ ra, nói là anh là nửa thầy của cậu cũng không quá.
Thật ra Trịnh Quân rất đáng thương, sống cô đơn một mình, tuy rằng gia tài bạc triệu, nhưng không có người bên cạnh.
Anh thích Bạch Nam Nhất cũng không phải là lựa chọn tốt, trừ việc xài tiền anh thì là lạnh nhạt với anh, không cho người ta chút hi vọng gì mà còn chiếm hết chỗ lợi.
Thật ra Trịnh Quân cũng không giống tổng tài bá đạo nhà giàu gì, anh từng có cuộc sống vô cùng khốn khó, còn không bằng người sống được thoải mái như Vương Thu đâu.
Cũng không biết lựa giày gì mà lựa cả buổi vậy nữa.
Lúc Vương Thu đang miên man suy nghĩ, Trịnh Quân đã cầm túi đồ trở lại rồi.
__________
“Giả làm tượng điêu khắc sao? Người suy tư.” Trịnh Quân đặt đồ lên bàn: “Ông sếp nuôi trâu (*) đút bồ câu —— canh bồ câu Thiên Ma, tự mình tới uống.”
(*) Đang khịa chuyện Vương Thu lì như trâu lúc nãy.
“Giày anh mua đâu?” Vương Thu dùng chăn bọc mình thành một cái bánh dày, chạy xuống giường: “Em xem với.”
“Đây, lựa chọn của người đàn ông thành đạt.”
—— Một đôi giày vải cho cụ già.
“Ngầu không?”
Anh là cái chày gỗ à!
Người cậu thích là cái thứ gì thế này?
Thu Thu giận quá đi..