Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 27


Bạn đang đọc Tuần Hoàn Liếm Cẩu – Chương 27


Thời điểm Vương Thu mở mắt ra, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu, toàn thân cậu như đeo chì, nhúc nhích đầu ngón tay thôi cũng khó khăn.
“Sếp Trịnh?”
Cậu mở miệng nói chuyện, giọng còn nghèn nghẹn, nhưng dù cậu chỉ bật hơi Trịnh Quân cũng sẽ nghe thấy, anh lập tức hỏi cậu:
“Sao rồi, có khó chịu ở đâu không?”
“…! Tàm tạm.” Vương Thu nhờ Trịnh Quân nâng giường bệnh của cậu lên một chút, ngồi dựa vào đỡ tốn sức: “Chỉ là không có sức mà thôi.”
Vương Thu nhìn đại ma đầu thường ngày luôn có dáng vẻ chỉnh chu, bây giờ chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân, ngay cả mái tóc ướt dính vào trán cũng không để ý, muốn cười lại thấy đau lòng.
Vương Thu mím môi, cố gắng nói: “Người kia…!đứa nhỏ kia thế nào rồi?”
Trịnh Quân nghe xong vô cùng tức giận: “Ngay cả cậu cũng sắp chết rồi, còn lo lắng cho người khác sao?”
“Em không phải, vẫn chưa chết đó sao?” Vương Thu nhìn Trịnh Quân tức giận, cố ý cười cười, còn trêu chọc chính mình: “Đại nạn không chết, ắt sẽ hạnh phúc đến cuối đời, hì hì.”
“Hì cái quần què!” Trịnh Quân tức giận đập tay lên giường: “Cậu có biết cậu nhảy xuống cứu người, thiếu chút nữa tự mình tìm chết.


Quả thực lỗ mãng! Ngu không ai bằng!”
Trịnh Quân càng nói càng giận, khuôn mặt đẹp trai đỏ cả lên: “Không phải ai biết bơi lội cũng đều có thể nhảy xuống nước cứu người.

Cậu biết làm thế nào để người chết đuối không bấu víu vào cậu không? Cậu biết làm thế nào để túm người trong nước bơi về không? Cậu biết làm cách nào để đưa người lên bờ không? Cậu không biết gì cả lại muốn làm anh hùng hảo hán gì chứ!”
Những người đi ngang qua phòng cấp cứu đều nhìn về phía này hóng chuyện, nhìn đến nỗi Vương Thu cảm thấy ngại ngùng: “Trịnh Quân, anh bình tĩnh chút đi.”
“Tôi đã rất bình tĩnh rồi.” Trịnh Quân thở dài, anh nhìn Vương Thu, nhưng muốn nhìn thẳng vào lòng cậu: “Vương Thu, trên thế giới này không có ai đáng giá để cậu không màng tính mạng của mình mà cứu giúp, cậu có hiểu hay không?”
Vương Thu cảm thấy chua xót trong lòng, cậu nghe Trịnh Quân nói:
“Nếu hôm nay cậu chết đuối trên sông, trừ được lên tin tức vài ngày, trên thế giới này sẽ không ai nhớ đến cậu nữa.

Cậu cứu người khác, ai đến cứu cậu? Cậu đành lòng để ba mẹ cậu đến nhận xác, lại khóc xót xa gạt lệ tiễn cậu đi?”
Trịnh Quân đè thấp giọng, nghe có hơi khàn, Vương Thu cảm thấy có lẽ cậu biết tại sao Trịnh Quân lại khàn giọng.

Trước khi cậu mất đi ý thức trong làn nước, hình như cậu đã nghe được giọng của Trịnh Quân.
“Em…!không phải do em nhất thời nóng vội không nghĩ nhiều như vậy hay sao?” Vương Thu muốn trấn an đối phương, lại không biết nói gì cho phải: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
“Cậu còn có lần sau? Cậu có mấy cái mạng để ném đi? Cậu tưởng rằng lần nào tôi cũng có thể đến kịp, cứu được cậu sao?” Mắt Trịnh Quân đỏ lên, không biết bị nước sông kích thích, hay là bị Vương Thu kích thích.
“Em ngất đi một chút thôi mà.”
“Thôi mà? Nếu tim cậu ngừng đập hai phút, não thiếu oxy bốn phút trở bên, cậu sẽ trở thành người thực vật, cả đời nằm liệt trên giường, để người khác dọn phân lau nước tiểu cho cậu! Cậu có nghĩ tới nếu không có cậu thì cha mẹ cậu phải làm thế nào, tôi…”

Phải làm thế nào.
“Chân tay em còn lành lặn nè, không có vấn đề gì hết…!khụ khụ khụ.”
Vương Thu bị sặc một chút, sặc đến nỗi Trịnh Quân hồn phi phách tán.
Cậu nói mình không sao, nhưng vẫn bị đại ma đầu ép đi chụp CT phổi.
__________
“Anh xem, bác sĩ cũng nói em không sao mà.”
Vương Thu cố tỉnh táo khuyên Trịnh Quân yên tâm, chỉ là dáng vẻ cậu yếu ớt nằm trên giường không có chút gì thuyết phục.
Trịnh Quân ngồi bên giường bệnh, đỏ mắt nói chuyện.
“Vương Thu, người chết là hết, vào lò thiêu rồi sẽ biến thành tro, cất vào hũ tro cốt chôn xuống rồi sẽ không còn gì cả! Trên thế giới này nhiều anh hùng như vậy, không thiếu một người như cậu…”
Sắc mặt Trịnh Quân còn coi hơn người suýt chết đuối là Vương Thu, anh cũng chưa ý thức được giọng nói của mình mang ý cầu xin: “Cậu có thể quý trọng bản thân mình được không?”
Vương Thu im lặng một lúc, mới vươn tay cố ôm lấy đại ma đầu đang nổi trận lôi đình, cho đối phương một cái ôm.
“Em không sao, thật sự đó.”
Tiếng tim đập của Vương Thu trấn an cảm xúc của Trịnh Quân.

Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp nóng nảy của mình, liều mạng muốn rời đi cái ôm ấm áp này, nhưng lại bị người ta kéo cổ tay lại.
“Sao anh lại không xử lý vết thương trên tay?” Vương Thu nhìn đôi tay trầy xước của Trịnh Quân, khó chịu nhíu mày: “Đều tại em…!anh mau đi sát trùng, em ở đây không sao, đừng lo cho em.”
Vương Thu còn chưa nói xong, cảm thấy trong quần mình chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp, một vệt máu thấm ra.
Trịnh Quân lại khẩn trương, quên hết tức giận trước đó, vội vàng muốn đi tìm bác sĩ.
“Làm sao lại chảy máu? Cậu bị thương ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ đến!”
“Đừng đừng đừng! Vương Thu túm chặt ống tay áo Trịnh Quân: “Em em…!em…”
“Ấp úng làm gì? Tôi phải nhanh chạy đi kêu bác sĩ!”
Vương Thu nhìn sắc mặt quan tâm của Trịnh Quân, cuối cùng xoay mặt đi nghiến răng nghiến lợi nói bốn chữ:
“Em tới ngày rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.