Đọc truyện Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn – Chương 32
Chuyện Lục Thâm Viễn dẫn nàng dâu nhỏ ra ngoài chơi không biết là cái miệng rộng nào nói ra, ngày đó lên đường sớm, nhà trọ dưới lầu có một số người đang đứng hóng tin bát quái, ánh mắt sáng như bóng đèn điện, nhìn túi hành lý của anh rồi hỏi: “Sếp và chị dâu nhỏ ra ngoài hú hí hả?”
Anh ngó trong đám người nhìn thấy Vưu Kim đang trốn tránh, miệng cười không nói, trong lòng sớm tính toán sau này nên xử lý Vưu Kim thế nào. Cả đám hắc hắc hai tiếng, cho rằng biểu cảm đó là do anh không muốn công khai.
Cũng không phải bọn họ rảnh rỗi, chẳng qua trong đám này có vô vàn đàn ông độc thân, lần này trong cục xuất hiện một chàng trai tuấn mỹ, đám người mặt mày hớn hở tới chen chúc nhau cho vui.
Lục Thâm Viễn không nói chuyện với mọi người nữa, kéo hành lý đi ra ngoài, Vưu Kim dẫn đầu lấy điện thoại di động chụp bóng lưng anh, nhanh chóng kéo mọi người vào nhóm trò chuyện, đăng hình, ghi thêm chữ: Mùa xuân của lão đại Lục [Cười đểu]
Lập tức có người lầu dưới phụ họa: Mọi người đoán xem bên trong hành lý có gì?
Hả?
Lầu trên sáng suốt!
Vưu Kim chọn thêm mấy người vào, thuận tiện lôi Cao Viễn tới vào nói chuyện.
Điện thoại Cao Viễn rung một lúc lâu, anh dừng công việc, nhìn hai lần, ngẩng đầu liền thấy Tống Tiểu Đường đang một tay cầm sách một tay nghiên cứu tiêu bản, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho cô ta biết: “Vưu Kim mới đăng lên một tấm hình chụp Lục Thâm Viễn, rất thích hợp làm hình nền điện thoại, cô muốn lấy không tôi gửi qua cho?”
Tống Tiểu Đường dừng lại, nhíu mi, “Cám ơn, không cần.”
“Buông tay rồi?” Cao Viễn cúi đầu cười.
Tống Tiểu Đường: “Ừ.”
Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, dù muốn hay không cô cũng không có cơ hội, thứ tự ra sân quá quan trọng. Trong lòng anh đã có Xa Tình Không, cho dù Tống Tiểu Đường tốt như thế nào đi nữa cũng không nhét mình vào trái tim nhỏ bé kia được nữa.
“Mấy ngày trước cô không đi cùng mọi người ăn lẩu, tan việc hôm nay tôi mời cô ăn nhé?”
Tống Tiểu Đường gật đầu, “Được.”
Cô không ngẩng nhìn Cao Viễn mà bỗng sờ tim mình, cúi thấp đầu. Nỗi đau trong lòng đã rõ ràng, giống như vết thương bị kết vảy, chỉ cần không đụng tới thì không đau nữa. Nhưng mà vẫn ở lại đó. Lục Thâm Viễn cũng chỉ có thể làm một mảnh vảy, chôn trong lòng Tống Tiểu Đường.
Lục Thâm Viễn nói muốn tới đón Xa Tình Không.
Hôm nay cô đặc biệt trang điểm, mặc quần áo đẹp, còn bổ sung thêm đôi giày cao gót, ngồi ở trước bàn trang điểm rực rỡ, Liêu Tiểu Duyên không nhìn nổi, hừ một tiếng, “Cô muốn đi với đàn ông tới nơi hoa thiên tửu địa nào đó?”
Cô còn đang sơn móng tay, Liêu Tiểu Duyên đi tới, lấy đi chai sơn móng trong tay cô, chậc chậc, “Muốn đi câu dẫn ai?”
Xa Tình Không lấy đồ lại, “Cô đừng nhiều chuyện.”
Liêu Tiểu Duyên, “Tôi không xen vào.” Nhún vai, “Chỉ là nếu như cô muốn đi cùng người cảnh sát kia ra ngoài thì tôi khuyên một câu, tốt nhất đừng nên cầu kì trang điểm cho mình quá.” Nói xong, ánh mắt cô ta quét một vòng trên người cô.
“Cái gì?”
“Giống như kỹ nữ vậy á!”
Cô đen mặt, cắn răng, “Cô nói xong chưa?”
“Ừ.” Liêu Tiểu Duyên thành thực gật đầu.
Cô hừ cười, “Xong rồi thì cút đi.”
“Hừ.” Liêu Tiểu Duyên xoay người tiếp tục làm chuyện của cô ta, có lòng tốt nhắc nhở mà còn chửi mình nói nhiều.
Cuối cùng Xa Tình Không bôi đi son môi hồng hồng đỏ đỏ, đổi qua màu nhạt hơn, cũng không cần sơn móng. Cảnh sát nhất định không thích cách ăn mặc diêm dúa.
Cô nhanh nhẹn bước ra cửa, Lục Thâm Viễn đã ở dưới lầu, Xa Tình Không thiếu chút nữa là muốn nhào vào lòng anh, đáy mắt lưu động, “Em đang vô cùng kích động!”
Lục Thâm Viễn: “Muốn nhanh chóng gặp được Nhan Nhan?”
Tuyệt đối không phải vì đi chung với anh mà kích động. Xa Tình Không không chút nghĩ ngợi: “Anh thông minh thật!”
Anh than thở: “Anh hao tốn tâm tư vô ích rồi.”
Cô cười khanh khách.
Liêu Tiểu Duyên đứng trên lan can sân thượng, lẳng lặng từ trên nhìn xuống, thở dài, không nhìn nổi.
Lục Thâm Viễn định đi tới sân bay bay thẳng đến nơi diễn ra nhạc hội, sau khi xuống máy bay trực tiếp dẫn người ta đi ăn cơm, lại dẫn người đến khách sạn.
Xa Tình Không đang chuẩn bị đi vào cửa khách sạn thì quay ra nhìn anh, cười tươi: “Mọi việc đều do anh lo chu toàn cả, em cũng không biết làm sao để cảm ơn anh.”
Đi theo anh ra ngoài không bao giờ phải lo lắng quá nhiều. Lục Thâm Viễn sẽ sắp xếp hoàn tất mọi việc.
Anh nhỏ giọng nói, nhếch một bên miệng, “Anh chỉ hy vọng qua tối nay, em sẽ đem Nhan Thần Doãn xóa ra khỏi đầu mình.”
Cô nháy nháy mắt: “Anh thật là ác độc.”
Lục Thâm Viễn: “…”
Sân khấu cuối cùng của ảnh đế trước khi giải nghệ có kích thước khổng lồ, trang trọng, tấp nập người với người. Lục Thâm Viễn còn giành được vé ở vị trí trên đầu, lúc xét vé cô không tin nổi, bảo anh nhéo mặt mình xem có đang nằm mơ không.
Lục Thâm Viễn nhìn hai má dán đầy hình chibi nhỏ của Nhan Thần Doãn, trên tay còn cầm gậy phát sáng không biết lấy đâu ra, cả người vô cùng kích động hưng phấn. Lục Thâm Viễn hơi buồn bực: “Anh thấy người nên sáng suốt mới chính là anh đó.”
Tự dưng lại dẫn bạn gái đến xem người đàn ông mà cô ấy say mê biểu diễn! Là minh tinh cũng không được! Xa Tình Không bỉu môi: “Đồ đàn ông nhỏ mọn!”
Lục Thâm Viễn: “…”
Nhạc hội của Nhan Thần Doãn, đám đông sôi trào, tiếng nhạc tiếng reo hò chói tai, ánh đèn lúc sáng lúc tối, bầu không khí náo nhiệt dâng cao.
Anh xoa xoa trán nhìn những fan hâm mộ điên cuồng kia. Nhìn qua người bên cạnh mình, Xa Tình Không cũng không khá hơn chút nào, thét rồi lại kêu, gân trên cổ cũng hiện lên. Anh không hiểu có gì mà khiến cô say mê như vậy.
Việc duy nhất có thể an ủi tinh thần anh là: Nhan Thần Doãn không phải là người độc thân!
Màn cuối cùng, Nhan Thần Doãn dắt vị hôn thê của anh ta lên sân khấu, không giấu giếm tuyên bố với cả thế giới: Đây là vị hôn thê của tôi!
Anh vừa tức vừa cảm động: Mình lại không thể giống như người ta, chính trực tuyên bố với tất cả mọi người bề người phụ nữ của mình. Cảm động là vì cái tên yêu nghiệt Nhan Thần Doãn này cuối cùng cũng bỏ cuộc chơi, không đi gieo rắt tình yêu vào lòng các thiếu nữ thuần khiết nữa.
Anh chọn vị trí ngồi không phải gần sân khấu nhất, đám người không chịu ngồi yên mà đứng lên ghế, Xa Tình Không cũng vậy, cô cũng tranh đứng lên, muốn cho thần tượng thấy cái vẫy tay của mình.
Nhìn dáng vẻ huơ tay múa chân của cô, Lục Thâm Viễn dở khóc dở cười, tựa lưng vào ghế ngồi, nghĩ: Tốt nhất không nên cho cô đi xem biểu diễn nữa.
Anh còn chưa lật “bài”, một nam minh tinh dựa vào cái gì mà đòi cướp đi cơ hội của anh! Lòng ghen tị của nam nhân thật đáng sợ.
Đến gần hồi cuối, Nhan Thần Doãn hỏi mọi người: “Yêu là gì?”
Lục Thâm Viễn thả lỏng một cổ áo, người ở đây đông quá, hơi nóng. Cái người minh tinh này sao còn hỏi cái vấn đề như vầy.
Xa Tình Không không cảm thấy câu hỏi của Nhan Thần Doãn có gì không đúng, cô cảm thấy so với Lục Thâm Viễn cả ngày chỉ biết phá án, idol của mình còn lãng mạn hơn. Bây giờ fan hâm mộ cũng đang thảo luận đề tài này.
Cô học dáng vẻ của Nhan Thần Doãn, nghiêng đầu, hỏi: “Yêu là gì?”
Nhan Thần Doãn trả lời là, “Tâm ở đây thì chân trời bên cạnh, tâm không ở đây thì chân trời xa tắp.”
Mà anh lại không chút nghĩ ngợi, trả lời: “Yêu là một động từ.”
Xa Tình Không: “…” Đàn ông ở chung với một đống đàn ông khác đều không có lý lẽ!
Kết thúc, sự nhiệt tình của đám người vẫn chưa giảm chút nào, cô còn chưa chơi đủ, quay qua nhìn Lục Thâm Viễn đang ngáp một cái, xoa xoa ánh mắt đẹp mê ly, cô dừng hai giây, cân nhắc đến chuyện này, nhịn đau bỏ cuộc chơi: “Chúng ta về thôi.”
Lục Thâm Viễn chiều theo ý thích của cô cả ngày, làm vẻ cao cả nói, “Em không chơi thêm chút nữa hả?”
Xa Tình Không: “Em mệt rồi.”
Anh hí mắt, “Sau này không có cơ hội nữa đâu, anh chỉ dung túng cho em lần này thôi đó, lần sau em có năn nỉ anh cũng không chịu.”
Xa Tình Không liếc anh một cái, “Không cho em đi em vẫn đi.”
Lục Thâm Viễn: “Em thử xem.”
Cô đã tự mình đi ra ngoài. Bên ngoài đèn nê ông lóe sáng, xe taxi từng chiếc chạy ngang qua. Lục tục một đám người đi ra, cười đùa nhộn nhịp. Lục Thâm Viễn sợ cô bị đám người đẩy đi xa vội vàng nắm tay cô thật chặt.
Xa Tình Không mặc cho anh cầm tay mình nhưng người dẫn đường là cô, sau khi ra ngoài thì kéo anh đến một sạp hàng nhỏ, lựa móc chìa khóa có hình mặt của Nhan Thần Doãn.
Anh khinh bỉ, đang tính xem có nên chế một cái móc khóa tương tự như vầy không, đợi cô không chú ý thì quăng cái của Nhan Thần Doãn đi.
“Xin chào, bao nhiêu tiền ạ?” Xa Tình Không cầm móc khóa lên hỏi người bán.
Người bán là một cô gái trẻ, đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe có tiếng hỏi cô ta mới ngẩng đầu, liếc nhìn móc chìa khóa, nói: “Mười đồng.”
“Anh có tiền lẻ không?” Xa Tình Không trực tiếp nhìn Lục Thâm Viễn đưa tay.
Lục Thâm Viễn: “…” Xa Tình Không cười hihi.
Lục Thâm Viễn đưa tờ hai mươi đồng, cô gái kia tìm mười đồng tiền thối lại, lúc ngẩng đầu vô tình thấy khuôn mặt của Xa Tình Không, đôi tay giơ ra cứng đờ giữa không trung.
Gương mặt sợ hãi như đang gặp quỷ. Anh nhíu mi, Xa Tình Không rùng mình một cái, cầm lấy tiền lẻ, dưới ánh nhìn soi mói của cô gái vội vàng dắt Lục Thâm Viễn bỏ đi. Chạy thật xa mới thở phào nhẹ nhõm, anh bị cô lôi chạy, khó chịu, mới chạy mấy bước đã thở hào hển.
“Có phải nhìn em kinh dị quá nên dọa sợ cô gái bán hàng kia không? Hơn nửa đêm rồi.” Xa Tình Không xoay xoay đầu mình. Vừa rồi ánh mắt của cô ấy như muốn rơi ra ngoài.
Anh cười: “Em rốt cuộc đã nhận ra rồi.”
Cô mất hứng, không để ý tới anh, cất móc khóa tiếp tục đi về phía trước. Lục Thâm Viễn đuổi sát theo, sợ hai người lạc nhau.
Bị hai người kia ném qua một bên, Vương Hân như thấy quỷ nhìn Xa Tình Không bỏ đi, vội vàng run rẩy lấy điện thoại gọi cho mẹ, giọng nói run rẩy, không biết là vui vẻ hay khẩn trương: “Mẹ! Con gặp Xa Tình Không rồi!”
Trở lại khách sạn, Lục Thâm Viễn cà thẻ mở cửa phòng để cho cô bước vào, dặn dò buổi tối đừng chạy lung tung, trừ anh ra thì không được mở cửa cho bất kỳ người nào.
Cô vừa bực vừa buồn cười anh hắn ra ngoài, “Em cũng đâu phải trẻ ba tuổi!”
Anh cúi đầu cười cười, móc ra một tấm thẻ khác mở cửa phòng đối diện, chân trước bước vào chân sau đã quay lại, nghiêng đầu hỏi Xa Tình Không: “Tại sao em lại mê mẩn Nhan Thần Doãn nhiều thế?”
Cô đang muốn đóng cửa, nghe tới vấn đề này thì nháy mắt, cười còn ngọt hơn so với kẹo đường, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì anh ấy rất tuấn tú! Đẹp trai lại có mị lực!”
Lục Thâm Viễn, “Ngủ ngon.” Nghe xong câu trả lời là không hỏi được gì nữa.
Cô nhìn cánh cửa đối diện nhẹ nhàng đóng lại, nụ cười trên mặt xịu đi, chuyển thành cười khổ. Tại sao phải mê mẩn Nhan Thần Doãn?
Bởi vì…
Mẹ cô trước kia rất thích một minh tinh tên là Nhan Lạc, vào lúc mẹ một mình nuôi dưỡng cô, đây là người đã ảnh hưởng tới tinh thần bà, khiến bà tràn đầy năng lượng để gồng gánh cuộc sống.
Nam minh tinh kia tổ chức hoạt động từ thiện, mùa đông năm đó chính là mùa đông lạnh nhất của thành phố Lan Khê trong 50 năm qua, hai mẹ con cô không chịu lạnh nổi.
Ông ta như thiên thần từ trên trời hạ xuống. Mà con trai của ông ấy, tên là Nhan Thần Doãn.