Đọc truyện Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn – Chương 27
Một vụ án giết người đẫm máu được Lưu Huy nói ra thật dễ dàng.
Lấy được lời khai quý báu cảnh sát vui như mở cờ trong bụng, Lục Thâm Viễn và Vưu Kim sửa sang tài liệu, xem lại hồ sơ vụ án, Vưu Kim cảm khái: “Thủ đoạn gây án tàn nhẫn mà Lưu Huy nói nhẹ như không, một sợi dây thừng kết thúc một sinh mạng, thật là mất trí!”
Lục Thâm Viễn lật xem, nói: “Quả thật có người mất nhân tính, giết người như giết gà, không có cảm giác tội lỗi gì.”
Vưu Kim gật đầu đồng ý!
“Đã tìm được Tần phúc chưa?” Anh khép tài liệu lại, ngẩng đầu hỏi Vưu Kim.
Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, những người khác đã ra ngoài làm việc.
Nghi phạm có ba người, bắt được hai, vẫn còn một người đang trốn thoát.
Vưu Kim lắc đầu, dời mắt khỏi máy vi tính, “Vẫn chưa, lão Lục ở bên kia lùng sục vẫn chưa tìm được.”
Lục Thâm Viễn gật đầu, hạ mắt không nói gì. Mỗi người cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cẩn thận đem vụ án đọc qua một lần, Lục Thâm Viễn nhanh chóng tìm ra được hai điểm khả nghi.
Một, nghi phạm giết người thuần thục lão luyện, không hề ám ảnh hay sợ hãi.
Chỉ cướp tiền thì thôi đi đằng này còn giết người, vứt xác xuống tháp nước, bình tĩnh đến ngân hàng lấy tiền, lấy tiền xong còn không đi khỏi huyện Bình Hòa, có tâm tình đến Nam Thành dạo chơi?
Không đúng lắm! Không lẽ do tư chất tâm lý quá mạnh mẽ, nghiệp vụ thành thạo?
Hai, hơn nữa căn cứ vào lời khai của Lưu Huy, bọn họ chỉ siết chết Lưu Chí Phi, trong báo cáo cũng không đề cập tới vấn đề nạn nhân bị ngoại thương, còn ở trong căn phòng thuê, máu tươi văng khắp nơi.
Chỉ một người bị siết chết thì làm sao đổ nhiều máu tươi như vậy được?
“Tổ điều tra hôm nay ai trực?” Lục Thâm Viễn ngẩng đầu lên, nghiêng người hỏi Vưu Kim ngồi bên cạnh.
Vưu Kim đang xem xét hoạt động hằng ngày của đám người Lưu Huy Trương Thanh, nghe anh hỏi thì dừng bút một lát, suy nghĩ hai giây, nói: “Tiểu Triệu, buổi trưa anh ta đi ăn cơm đến giờ chưa thấy về.”
Anh ta vừa dứt lời thì Lục Thâm Viễn liền đứng dậy, cất tài liệu, muốn đi ra ngoài.
“Sếp đi đâu vậy?” Vưu Kim cũng đứng lên theo. Lục Thâm Viễn cất bước ra ngoài, bước chân hơi vội vàng, “Tìm tiểu Triệu, kiểm nghiệm vết máu.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ.”
Vết máu nhất định là có vấn đề.
Thậm chí anh còn phỏng đoán: Những vết máu kia không phải chỉ của Lưu Chí Phi mà còn là của người khác.
Trong căn phòng nhỏ đó không chỉ xảy ra một án mạng!
——
Lục Thâm Viễn giữ suy đoán này chờ tiểu Triệu phân tích, nói cho cùng cảnh sát cũng không đặt sự chú ý lên vết máu, chỉ cao hứng khi bắt được Lưu Huy, Trương Thanh mà quên mất, chỉ muốn nhanh nhanh moi ra tin tức từ miệng bọn họ.
Nhắc tới chuyện vết máu, tiểu Triệu lần nữa dẫn tổ điều tra trở lại phòng thuê, lựa chọn mẫu làm DNA khảo sát.
Lục Thâm Viễn không đi theo, thừa dịp lúc này rảnh rỗi chạy về nhà trọ, đẩy cửa ra, trong dự liệu, Xa Tình Không đã sớm ra về.
Mặt bàn được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối xốc xếch trên giường hồi sáng cũng đã đặt chỉnh tề.
Anh đi tới mép giường, khom người đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua drap trải giường, đứng yên mấy giây mới ngồi xuống mép giường.
Cửa sổ không đóng, gần hoàng hôn, gió đêm thổi tới.
Lục Thâm Viễn cởi giày, nằm lên cái giường ngăn nắp sạch sẽ, chống tay lên đầu, nhắm mắt chua xót suy nghĩ lại nhiều năm về trước.
Tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè, nhà bọn họ ở thành phố Lan Khê, trong khu đắt tiền, Lục gia và Xa gia cũng gần nhau, khi đó Xa Tình Không học lớp ba còn anh đang ôn tốt nghiệp lớp 6, mỗi ngày đứng trên ban công đọc sách, từ bên đây nhìn qua kia, đối diện chính là phòng của Xa Tình Không.
Mùa hè, trời sáng sớm.
Lục Thâm Viễn thường xuyên núp ở sau rèm cửa nhìn cô ở nhà đối diện bị cha mình kéo từ trong chăn ra ngoài, cô đầu bù tóc rối ló mặt, quần áo ngủ hoạt hình nhăn nhúm, hai nhà gần nhau, khu vực này cũng yên tĩnh, mười phần âm thanh của cha Xa phát ra bên này cũng có thể nghe rõ: “Sao con còn không đứng lên đi học, sắp trễ rồi! Sau khi rời giường phải xếp chăn lại, vậy mới tạo thành thói quen tốt!”
Nha đầu kia không biết học đạo lý ở đâu, còn mạnh miệng; “Chăn không thể gấp lại! Nếu không côn trùng sẽ vào trong làm ổ!”
Lục Thâm Viễn che miệng cười, nhìn gương mặt xanh lè của cha Xa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn chỉ Lục gia đối diện, “Con nhìn anh trai Lục nhà đối diện kìa, người ta là con trai, mỗi ngày dậy sớm đi học, mẹ nó còn nói từ hồi lớp một nó đã bắt đầu tự gấp chăn rồi kìa, con đã lớp ba rồi đó!”
“Cha làm sao biết ảnh có gấp chăn thật hay không! Nói không chừng là mẹ ảnh khoác lác đó!” Xa Tình Không thầm thì.
Lục Thâm Viễn nghiêng đầu nhìn giường mình, gối nằm xiêu vẹo, chăn rơi một nửa xuống đất.
Yên lặng cúi đầu, anh vội vàng gấp chăn đặt gối vào đúng vị trí, chỉnh chỉnh tề tề.
Cho tới đến khi bọn nhỏ đi học, mẹ Lục mở cửa phòng con trai mình, thấy cái giường thật chỉnh tề, vui vẻ lại khoe khoang khắp nơi: “Con trai tôi rất nghe lời hiểu chuyện! Từ nhỏ đã biết thương mẹ rồi!”
Về sau khi hai người trưởng thành, thường hay gặp nhau, Lục Thâm Viễn dọn ra ngoài ở, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới nhà trọ của anh, thấy trên giường anh chăn drap gối niệm chỉnh tề thì lập tức bỉu môi, ra sức lăn lộn làm cho giường trở nên bề bộn, tiếp đó nhìn anh hắc hắc cười ngây ngô: “Giường lộn xộn vậy mà mẹ anh lại bảo gọn lắm!”
Lục Thâm Viễn nhìn cô la lối om sòm, không ngăn cản, khóe miệng cong lên không kìm được, “Em có biết một cô gái tùy tiện nằm trên giường đàn ông thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Nói xong còn đi tới ép Xa Tình Không vào góc.
Cô giật mình một cái, từ trên giường đứng lên, kêu: “Tới đây là em đánh anh đó!”
Lục Thâm Viễn dừng bước, vừa bực vừa buồn cười.
Anh có thể nói gì? Thành thực nói cho cô biết: Biết em muốn tới nên anh mới đặc biệt dọn dẹp nó đấy!
——
Lục Thâm Viễn mơ mơ màng màng ngủ một giấc, giấc mơ và nỗi nhớ đan vào một chỗ, tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh giật bắn mình mở mắt ra cầm lên xem, là Vưu Kim.
Anh bò dậy, xoa hai mắt, hắng giọng nhận điện thoại, còn chưa mở miệng đầu kia đã lập tức nói: “Sếp ơi anh đi đâu vậy? Không thấy anh đâu cả, đã có kết quả DNA rồi, máu tươi trong phòng thuê là của hai người, một người là Lưu Chí Phi còn người kia không biết là ai, không phải của đám người Lưu Huy.”
Một trận gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Lục Thâm Viễn nhìn ra ngoài, màn đêm buông xuống, bên ngoài đen thui. Cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
——
Vụ án có phát hiện quan trọng, Lục Thâm Viễn lần nữa thẩm vấn Lưu Huy.
Lưu Huy mơ màng, không có tinh thần gì, lúc đầu khi anh chưa tới thì việc thẩm vấn giao cho Vưu Kim, Lưu Huy không quá phối hợp. Lúc Lục Thâm Viễn đẩy cửa đi vào Lưu Huy mới bỉu môi, ngồi thẳng người.
Vưu Kim đứng dậy nhường vị trí cho anh, Lục Thâm Viễn lạnh mặt, đi thẳng vào vấn đề, “Trừ Lưu Chí Phi, các người còn giết ai?”
Lưu Huy gãi gãi đầu, còn định thương lượng đổi chác: “Mấy người bảo đảm tôi khai xong thì không nói với vợ tôi đi rồi tôi mới khai.”
Hình ảnh người phụ nữ có cái bớt màu xanh chợt lóe lên trong đầu anh, trầm giọng, nói: “Vậy phải xem anh phối hợp thế nào đã.”
Vưu Kim chậc chậc hai tiếng, lui ra khỏi phòng, bên ngoài có mấy đồng nghiệp cũng vây xem, Vưu Kim rất bất mãn với Lưu Huy: “Đã sợ vợ như vậy thì ban đầu còn làm chuyện ác làm gì, bây giờ lại sợ vợ mình biết chuyện!”
Một cảnh sát khác lắc đầu than thở: “Rốt cuộc cũng là một người si tình, thật đáng tiếc.”
Lục Thâm Viễn không gấp, chờ Lưu Huy phản ứng.
Lưu Huy bấu móng tay, cúi thấp đầu, đợi thật lâu anh mới nói một tiếng: “Vợ anh vẫn còn trên trấn.”
Cái này anh nói thật. Lục Thâm Viễn đã phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của vợ anh ta.
Lưu Huy ngẩng đầu, miệng mở rồi lại đóng, rất không tự nhiên, giống như đang đấu tranh trong lòng, băn khoăn nửa ngày mới khai: “Là phụ nữ, chúng tôi còn giết một người phụ nữ nữa.”
Ba người bọn họ từng lừa gạt một người phụ nữ đi làm trên thành phố đang trên đường về nhà, cưỡng gian cướp bóc.
Cướp đi thẻ ATM, người phụ nữ đó đã thề sẽ không nói ra gì cả nhưng ba người vẫn sợ hậu quả về sau, tàn nhẫn sát hại.
Cuối cùng, Lưu Huy nói: “Thi thể chúng tôi đem lên núi chôn.”
Lục Thâm Viễn khoanh tay trước ngực, con ngươi dừng trên người Lưu Huy, cười lạnh, “Rất tốt.”
Lưu Huy che mặt, bả vai run rẩy như là đang thút thít.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng. Lưu Huy dẫn cảnh sát lên núi, tìm địa điểm chôn xác anh ta từng nói. Đêm qua bởi vì trời quá tối nên không lập tức đi tìm.
Đồn cảnh sát cũng cách ngọn núi không xa, đường núi gập ghềnh, ruộng bậc thang trồng rau cải lúa gạo đã thu hoạch xong, trơ trụi, càng đi lên cao càng lạnh.
Đám cảnh sát sáng sớm đã lên núi đi quanh quẩn, theo chỉ dẫn của Lưu Huy đào, mặt trời lên cao, sương mù trên núi cũng tan đi hết, sau lưng bọn họ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vẫn không tìm được thi thể bị chôn.
“Anh xác định chắc chắn là ngọn núi này chứ?” Cuối cùng Lục Thâm Viễn cũng mất tính nhẫn nại, đen mặt tiến tới bên cạnh Lưu Huy, thiếu điều muốn kéo cổ áo anh ta lên chất vấn.
Lưu Huy thật sự sợ anh, anh ta lui về phía sau một bước dài, cúi đầu, run run rẩy rẩy, “Không sai, chính là ngọn núi này, lên núi phải đi qua cái miếu, chúng tôi chôn xong còn đi qua đó nghỉ chân, không sai đâu.”
Lục Thâm Viễn mím chặt môi: “…”
Tìm từ trưa cho tới buổi chiều cũng không có kết quả.
Lục Thâm Viễn cơ hồ là lôi cổ áo Lưu Huy hung hăng xuống núi, có khi còn muốn nhấc chân đạp anh ta từ trên đỉnh núi xuống luôn.
Lưu Huy chỉ có thể giải thích nói: “Bọn tôi chôn vào nhiều năm trước, còn là buổi tối nữa, thời gian trôi qua lâu như vậy, cụ thể chôn ở chỗ nào tôi không còn nhớ rõ lắm.”
Lục Thâm Viễn: “…”
Rất muốn đánh anh ta một trận, làm phí mất thời gian quý báu của anh. Buổi biễu diễn vào tuần sau, không phát hiện được thi thể thì chắc không kịp nữa.
Chuyện thi thể người phụ nữ kia chỉ có thể tạm thời để qua một bên, tổng kết lại, chứng cứ duy nhất có thể chứng minh tội ác của bọn họ chỉ có căn phòng loang lổ vết máu và lời khai của Lưu Huy.