Tù Yêu

Chương 54: Ai cũng không phải là nơi cô dừng chân


Đọc truyện Tù Yêu – Chương 54: Ai cũng không phải là nơi cô dừng chân

Hùng Thần Giai trước kia luôn phát ra tiếng ngáy lớn như sấm khi ngủ.

Đừng nói là người khác, ngay cả chính hắn cũng có lúc sẽ bị tiếng ngáy như sấm của mình đánh thức từ trong giấc mộng. Đáng tiếc, hắn vẫn luôn là người tính tình thô lỗ không có tí nho nhã nào như vậy đấy, khi cùng mở công ty lái xe, lúc ngủ cùng người khác không biết đã bị nói bao nhiêu lần về cái tật ấy nhưng hắn vẫn thờ ơ làm như không nghe thấy. Sau đó lại gặp Tang Vãn Cách, hắn vẫn như vậy không hề thay đổi, một là do thói quen, hai là bởi vì hắn thật sự không phải người tỉ mỉ đến trình độ ấy.

Cho đến một buổi tối nọ lúc Tang Vãn Cách vừa bị hắn làm cho khóc đến hoa lê đái vũ rồi ngủ mất, hắn ôm cô vào trong ngực rồi ngủ theo, đến nửa đêm hắn bị tiếng ngáy của mình đánh thức, rồi nhìn giai nhân mảnh mai trong ngực ngủ không yên giấc, thần trí mơ hồ cứ chập chờn nữa tỉnh nữa mê vì tiếng ngáy của hắn làm ồn, hắn mới sâu sắc cảm thấy thật sự là nên sửa lại cái thói xấu này.

Từ đó về sau bạn gấu của chúng ta liền không còn ngáy nữa.

Muốn biết là có biện pháp gì sao? Thật ra thì rất đơn giản, cũng không có bí quyết gì lớn lao, con người ta khi ngủ quả thật là lúc không dễ dàng khống chế bản thân nhất, nhưng nếu đã muốn hoàn toàn đoạn tuyệt chuyện gì, thì nhất định phải mượn trợ giúp từ bên ngoài.


Một cái khăn lông cũng đủ rồi.

Bỏ nó nhét đầy vào trong miệng thì sẽ không ngáy ngủ được nữa, không phải sao?

Thật ra thì thời điểm mới bắt đầu bạn gấu nhà ta là muốn dùng chăn che kín đầu lại, nhưng mà nếu làm như vậy thật thì chẳng phải Tang Vãn Cách cũng phải cùng chịu tội với hắn sao, bởi vì mỗi buổi tối cô đều nằm trong ngực hắn ngủ mà, thế là bạn gấu quả quyết từ bỏ cái ý nghĩ này.

Nhưng khăn lông quả nhiên là xài được nha, ít nhất là sau một khoảng thời gian rất dài sau đó, Hùng Thần Giai đã hoàn toàn đoạn tuyệt được tật xấu này. Không chỉ như thế mà khăn lông nhiều lần còn trở thành ân nhân cứu mạng của hắn, thời điểm hắn mệt mỏi nhất lúc chợp mắt cũng sẽ không làm kinh động tới kẻ địch mà mất luôn tánh mạng.

Giống như bây giờ, tuy hắn ngủ thiếp đi nhưng miệng vẫn mím thật chặt, thật yên lặng, thanh âm gì cũng không có.

Tang Vãn Cách trợn tròn mắt kinh ngạc mà nhìn người đàn ông ngũ quan khắc sâu như pho tượng trước mặt. Lông mi dài vừa phải che kín tròng mắt đen, thỉnh thoảng phóng khoáng hay thỉnh thoảng bỗng trở nên sắc bén, sống mũi thẳng tắp càng như thuyết minh người này rất cố chấp, hơn nữa còn không nghe bất cứ lời khuyên của ai, đôi môi mỏng lúc không cười thật có thể đem đứa bé dọa cho sợ tới mức oa oa khóc lớn, còn lúc nảy sinh sát ý thì dù cho là dã thú hung tàn nhất cũng sẽ bị hù dọa cho chấn động.

Nhưng từ đó đến giờ hắn đối với cô đều dịu dàng.

Cho dù từng mất khống chế, từng tổn thương, nhưng tất cả đều là vì cô ghét bỏ giãy giụa quá mức rõ ràng.


Tại sao vậy chứ?

Tang Vãn Cách không hiểu.

Hắn tại sao phải đối với cô chấp nhất đến như vậy đây?

Bảy năm trước là như thế, bảy năm sau cũng là như thế, cũng bởi vì nhất kiến chung tình sao? Tình yêu như vậy có thể tin tưởng sao? Thực sự trên đời này còn có người chung thủy trong tình cảm lại yêu sâu đậm đến như vậy sao, hơn nữa cũng không bao giờ hối hận sao?

Nếu quả thật như vậy, tại sao cô lại làm không được?

Lúc còn trẻ, cô cũng đã từng nghĩ muốn hảo hảo yêu một người đến già, cứ như vậy mà tiếp tục yêu nhau cho đến chết cũng sẽ không buông tay, hai người cùng nhau già đi rồi cùng nhau chết, cùng nhau nhìn con cháu đầy đàn, cùng nhau chờ đợi mặt trời mọc mỗi ngày. Cùng đưa tay hứng lấy những giọt sương sáng sớm, cùng nhau dù là trên trời hay dưới nước, cùng bước qua mùa thu lá vàng, mùa đông tuyết trắng, một năm bốn mùa luân chuyển, tình yêu cũng không bao giờ dừng lại.


Nhưng mà là do ai đã phá hủy mộng tưởng nho nhỏ này của cô đây?

Chính là người kia, cái người đã vô cùng lạnh nhạt nói cho cô biết: cô bé ngốc, trên thế giới này không thể nào có một người vĩnh viễn chỉ thích một người, dù cho là yêu đến thế nào thì cuối cùng cũng sẽ phai nhạt, có lẽ chúng ta bây giờ thật thích đối phương nhưng chuyện đó cũng không đại biểu về sau mình nhất định sẽ thuộc về đối phương.

Cô không đồng ý nhưng cũng không phản bác. Anh ta độc ác cho cô một hy vọng, nhưng cũng độc ác bóp chết đi hy vọng ấy.

Tang Vãn Cách cảm thấy rất mệt mỏi, nhắm mắt lại nhè nhẹ hô hấp, bộ ngực hấp dẫn cũng trên dưới phập phồng theo, bộ dáng tựa hồ như đã ngủ say.

Bất luận là Hùng Thần Giai hay là Trình Cảnh Khu đều không phải là nơi cô muốn thuộc về!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.