Tù Yêu

Chương 183: Bị người của Tang gia ăn quịt


Đọc truyện Tù Yêu – Chương 183: Bị người của Tang gia ăn quịt

Mới vừa mang người đẹp ôm vào trong ngực vuốt ve, ngoài cửa đã truyền tới tiếng rống phá hoại phong cảnh như vậy. Hùng Thần Giai hậm hực ôm Tang Vãn Cách hôn mấy cái, đôi tay giống như là dính vào trên người cô không chịu buông xuống. Cho đến khi Tang Vãn Cách đẩy hắn, Hùng Thần Giai mới tỉnh cơn mơ buông cô ra, bộ mặt không tình nguyện đi về phía cửa phòng ngủ.

Kéo cửa ra, ba Tang đang dùng cặp mắt bốc lửa nhìn chằm chằm hắn: “Tiểu tử thúi, Cách Cách là một phụ nữ đang có thai, cậu ở bên trong giở trò gì đấy hả?!”

“Con ——” Hùng Thần Giai vừa định trả lời, liền bị ba Tang ngắt lời, “Con cái gì mà con. Cậu lại bị sắc dục tấn công tư tưởng phải không?! Mấy tháng trước có người nhìn nên cậu không có cách nào làm chuyện xấu. Một bụng đầy ý nghĩ xấu nhưng lại không có cơ hội thực hiện, bây giờ không ai thấy nên liền muốn làm chuyện xấu có đúng hay không?! Cậu nói đi!”

Hùng Thần Giai há miệng, nhưng ba Tang dường như cũng không muốn cho hắn có cơ hội giải thích, mà là rống lớn một tiếng: “Lão tử về sau sẽ ở đây để xem chừng cậu. Lão tử thật muốn xem cậu còn có thể làm ra cái việc gì!”

… Hùng Thần Giai có chút không thể tin được tin mà mình vừa nghe thấy.

“Cậu không có nghe lầm, lão tử đúng là không đi.” Ông quả nhiên không có nhìn nhầm, đầu gấu này quả nhiên không phải người đáng tin tưởng, một chút cũng không phải! “Cậu có vẻ mặt gì hả, không vui sao?”

Hùng Thần Giai lập tức phủ nhận: “Làm sao lại không vui chứ? Ba muốn ở chỗ này bao lâu thì ở bao lâu.” Giữ ba vợ đại nhân ở lại cũng tốt, tránh cho mình một ngày kia lại t*ng trùng xông não nổi điên làm bậy nữa. Ba vợ ở đây, hắn cũng liền có thể tránh khỏi việc mất khống chế —— bởi vì lão nhân gia nhất định sẽ không để cho hắn được như ý… nhìn tình hình bây giờ cũng có thể xác định rồi. Về phần đứa bé sau khi sinh ra rồi —— thì sẽ không có ai có thể ngăn cản hắn và công chúa làm gì nữa?!


“Hừ.” Coi như hắn thức thời. Ba Tang lúc này mới gật đầu một cái, chắp tay sau lưng đi về phía phòng khách, đối với lỗ tai bén nhạy của mình ông cảm thấy hết sức hài lòng. Nếu không phải ông vào đến phòng phát hiện chăn ga gì cũng còn chưa có lấy ra, nổi lên lòng nghi ngờ, sau đó đi ra bên ngoài hai bước, liền phát hiện đầu gấu này lại đang giở trò đối với con gái bảo bối của ông. “Nhanh lên một chút, lão tử muốn ngủ trưa. Đừng có lề mề như đàn bà nữa đi, cậu là đàn bà sao?”

Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cúi đầu, nặng nề thở ra một hơi. Đôi mắt đen như mực nhìn lại người trong vòng tay mình rồi vội vàng lấy gì đó bao Tang Vãn Cách lại. Tròng mắthắn nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của cô, tròng mắt tràn đầy dục sắc lộ ra tiếc nuối cùng khát vọng thật sâu. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đã trở nên đỏ bừng, hắn chỉ muốn tháo nút áo trên người cô ra a.

Ba Tang không hổ là cả đời làm lãnh đạo người khác. Ông nói lời giữ lời, nên đã ở cùng Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách hơn ba tháng. Trong lúc mẹ Tang cùng ba mẹ Hùng cũng có tới thăm, nhưng chỉ có ba Tang vẫn giữ vững trận địa, sống chết không muốn về nhà trước khi Tang Vãn Cách sinh em bé. Đến lúc Tang Vãn Cách sắp chuyển dạ, bác sĩ liên tục bảo đảm cô sẽ không có chuyện gì, thân thể khoẻ mạnh, quá trình sinh đẻ nhất định sẽ vô cùng thuận lợi nên ba Tang không cần phải lo lắng vân vân, nhưng ông tất nhiên là vẫn không chịu rời đi. Lý do là ông không biết tên đầu gấu kia có thể thú tính đại phát làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với con gái bảo bối của ông hay không nha. Bởi vì từ lần ông “bắt kẻ thông dâm” xong, trong lòng của ông đã ấn định cho Hùng Thần Giai cái tên: mặt người lòng thú.

Vì vậy hơn ba tháng này Hùng Thần Giai thấy nhẹ nhõm không ít. Bởi vì có ba Tang, Tang Vãn Cách không còn giống như trước đòi ăn đồ lạnh. Cô cũng sẽ không lúc không có việc gì liền khi dễ gây khó khăn cho hắn, mà là cùng Hùng Thần Giai đứng ở chung một chiến tuyến. Hai người cùng nhóm đối kháng BOSS lớn là ba Tang. Bởi vì lão nhân gia nhìn Hùng Thần Giai vô cùng không vừa mắt, mặc dù biết bạn gấu nào đó đối với con gái mình tốt đến không thể tốt hơn, thế nhưng trong mắt ba vợ, con rể đều bị ghét bỏ, cho nên —— bạn Gấu chỉ có thể tự cầu phúc cho mình nhiều hơn một chút. Nhưng so với bị Tang Vãn Cách làm nũng đòi ăn kem, Hùng Thần Giai tình nguyện bị lão nhân gia quấn lấy đánh nhau hoặc là chạy bộ tập chống đẩy – hít đất.

Vốn là hai người bọn họ chia ra ở hai căn hộ là A và B, nhưng hiện tại hai người đã ở chung với nhau rồi nên để một căn hộ khác bị bỏ trống cũng hơi tiếc. Vì thế, dưới sự lạm dụng uy quyền của Hùng Thần Giai, Lý Minh cùng Dương Ngạo thật khổ sở và bất hạnh phải lãnh nhiệm vụ đem hai căn hộ xây thông với nhau. Quả nhiên sau khi xây nối liền nhau liền rộng rãi hơn nhiều. Rốt cuộc thì Hùng Thần Giai cũng không cần lo lắng bị ba vợ đại nhân đuổi theo đánh mà không có chỗ nhảy lên nhảy xuống nữa.

Một ngày của ba tháng sau, dì phụ trách chọn mua nguyên liệu gọi điện thoại muốn xin nghỉ. Vì vậy Hùng Thần Giai cùng ba Tang ai cũng không muốn rời khỏi Tang Vãn Cách để đi mua thức ăn nên đã quyết định chơi kéo búa bao để định thắng thua.


Ván đầu tiên, Hùng Thần Giai ra bao, lão nhân gia ra búa.

“Ha, con thắng!” Hùng Thần Giai đắc thắng, xách giỏ thức qua giơ lên trước mặt ba vợ, đung đưa trái phải, chờ ba Tang nhận lấy. Ai biết lão nhân gia hừ lạnh một tiếng, “Ba trận quyết định thắng thua.”

Gương mặt thô kệch của hắn trong nháy mắt tối đen, Tang Vãn Cách vừa ngồi bên cạnh xem vừa vui vẻ ăn kem – món mà cô rất khó có khi được ăn nên tâm trạng cũng đang cực kỳ tốt. Cái này so với Hồ Lô Oa thì lại càng làm cho cô vui vẻ hơn.

“Vậy thì ba trận quyết định thắng thua.” Hùng Thần Giai hít sâu, quyết định không cùng lão nhân gia so đo.

Ván thứ hai: hai người cùng ra kéo, hòa nhau.

Còn một ván mấu chốt cuối cùng, ba Tang nhếch miệng cười, tay giơ giơ trên không trung, làm ra bộ dạng muốn đem hết toàn lực hơn nữa nhất định sẽ thắng chắc. Hùng Thần Giai cũng học ông phất phất tay, còn cúi đầu gầm thét một tiếng, hai người y như sắp quyết chiến vậy.


3

2

1——

Hùng Thần Giai nắm quả đấm ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: “Con thắng, con thắng a ha ha ha ha ——”

Ba Tang lấy một ánh mắt ghét bỏ cực độ nhìn hắn, không vội cũng không giận, hoàn toàn không giống ông lão ngày thường người vì một chút xíu chuyện nhỏ cũng sẽ giơ chân. Ông lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon chờ Hùng Thần Giai cười xong, làm như không thấy giỏ thức ăn trước mắt. Cho đến khi Hùng Thần Giai không hiểu nhìn hắn, còn lắc cái giỏ mấy cái: “Ba, không phải ba muốn giựt nợ đấy chứ?” Vậy chẳng phải thật mất thể diện sao, lão nhân gia ông là một đời anh danh mà.

Tang Vãn Cách dù bận xem nhưng vẫn ngậm một miệng kem, nuốt xuống bụng, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng say mê. Hùng Thần Giai nhìn cô một chút, không hiểu ánh mắt của cô là có ý gì… Đồng tình? An ủi? Hay là đang xem kịch vui?

Đang lúc hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ba Tang đã đưa ra một ngón tay, đem giỏ thức ăn đẩy lại trước mặt hắn. Hùng Thần Giai lập tức nhăn lông mày, bộ dáng hung dữ đủ để dọa sợ một đám người trưởng thành: “Ba ——” ông thật sự muốn tráo trở sao?


“Gọi ba cũng không dùng được.” Lão nhân gia lạnh lùng cười.”Cậu đi mau.”

“Tại sao?!” Hùng Thần Giai kêu to. “Rõ ràng là con thắng!”

“Ai nói thắng có thể không đi?” Ba Tang nâng chung trà làm bằng sứ lên uống một hớp, “Ai thắng người đó đi không phải sao?”

Hùng Thần Giai chỉ một thoáng á khẩu không trả lời được.

Hắn chầm chậm nhìn về phía ba Tang, lão nhân gia hiếm khi lộ ra nụ cười với hắn. Hắn lại nhìn về phía người phụ nữ của mình, Tang Vãn Cách cũng cười nhìn hắn, còn vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, giống như là đang nói cô đói bụng rồi mau đi đi vậy. Một hồi lâu sau, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài, xách giỏ lên, bước chân thật nặng nề hướng cửa đi tới. Thật may mắn là khu chợ bán thức ăn cách nhà cũng không xa, từ cao ốc thì chỉ cần năm phút đi xe là đã đến.

Thấy Hùng Thần Giai dã đi tới cửa, hai cha con Tang Gia không hẹn mà cùng đưa tay vẫy tạm biệt: “Thượng lộ bình an ~~”

Hùng Thần Giai càng thêm bất đắc dĩ: đời này của hắn coi như là bị hai cha con Tang gia này đùa giỡn trong tay rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.