Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 51: Tái độ hội ngộ


Bạn đang đọc Tử Xuyên Tam Kiệt – Chương 51: Tái độ hội ngộ


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 10: Tam kiệt hội ngộ.
—–oo0oo—–
Chương 2: Tái độ hội ngộ
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

Tử Xuyên Trữ nh́n quanh pḥng ngủ, trong pḥng chẳng có mấy chỗ có thể ẩn nấp, bản thân nên chui xuống giường hay trốn trong tủ đây? Tử Xuyên Trữ rất nhanh phủ quyết ư nghĩ này, bởi v́ lầu hai tổng cộng chỉ có bốn pḥng. địch nhân lục tung từng pḥng, khẳng định có thể t́m thấy ḿnh, chui rúc trốn tránh vẫn bị người ta chém giết, vậy chi bằng đường đường chính chính nghênh chiến mà chết. Bản thân dù sao cũng là con gái của Tử Xuyên Viễn Tinh, là người kế thừa gia tộc, cho dù chết cũng phải thể hiện khí phách đường đường cho bọn chúng thấy.

“Con người rồi thế nào cũng chết…” Tử Xuyên Trữ tự an ủi ḿnh, nhưng trong ḷng không cam chịu gào thét: “Ta không muốn chết, ta mới mười chín tuổi, ta đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, ta có tiền tŕnh vô hạn…ta thật không muốn chết!, đừng sợ, đừng sợ…” Cầm trường kiếm trong tay, nàng trấn tĩnh hơn rất nhiều, bước ra đứng ngay đầu thang lầu, Trước mặt nàng, đám hắc y nhân đang rầm rập tiến lên cầu thang, thấy một nữ tử c̣n mặc đồ ngủ đứng trên đầu thang lầu nh́n xuống, bọn chúng lập tức ngừng chân, tiếp đó hô hoán: “T́m được rồi! T́m được Tử Xuyên Trữ rồi!” Thanh âm gào thét hệt như một đám chó sói đang đói bụng.

“Ta chính là Tử Xuyên Trữ!” Tay phải cầm trường kiếm c̣n nguyên vỏ, nh́n ánh mắt khát máu của đám sát thủ bên dưới, Tử Xuyên Trữ chậm răi nói: “Con gái của Tử Xuyên Viễn Tinh, người kế thừa của Tử Xuyên gia tộc! Các ngươi là ai? Có cừu oán ǵ với ta? V́ sao nửa đêm xâm nhập nhà ta, đồ sát người vô tội?” Ngữ khí của Tử Xuyên Tú vang vọng, trên người nàng toát ra khí chất lẫm nhiên khiến người khác không dám khinh thị. Bị khí khái đường đường của nàng chấn nhiếp, trong nhất thời, đám sát thủ không dám xông lên. Phẫn nộ mà không mất lễ tiết, h́nh dáng nhu nhược nhưng thập phần kiên cường, dưới sát khí âm sâm vẫn đứng vững, ngữ khí uy nghiêm, đây mà là một tiểu thư quen sống trong nhung lụa sao?

Lưu Phong Sương đứng giữa đám hắc y nhân, cảm khái: đảm sắc và dũng khí, thật đúng là thiên sanh sao? Dạng khí chất này, ba ca ca của nàng chẳng một ai có. Nh́n Tử Xuyên Trữ, nàng cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ, giống như nh́n thấy một con người khác của nàng. Tử Xuyên gia đúng là giỏi giang, lịch đại minh quân danh tướng lớp lớp, cả một nữ hài cũng xuất sắc như thế, nhưng cũng chính v́ vậy, nàng càng kiên quyết giết chết Tử Xuyên Trữ, người này không trừ, tương lai đợi cô ta kế nhiệm, tất nhiên là đại hoạn của Lưu Phong gia.

Chầm chậm rẽ chúng nhân, Lưu Phong Sương vượt lên, ôm quyền thi lễ với Tử Xuyên Trữ: “Tử Xuyên Trữ tiểu thư phải không? Đêm nay thất lễ rồi. Bọn ta chẳng có thù oán ǵ với cô, nhưng bọn ta có cừu với Tử Xuyên gia, xin lỗi, ta phải lấy mạng cô!”

Tử Xuyên Trữ cau mày, nữ tử che mặt kia là muốn giết ḿnh? Tử Xuyên Trữ nh́n hai mắt sáng có thần của nữ tử đó, mỉm cười nói: “Ta không biết các hạ có cừu oán ǵ với tộc ta, nhưng vô luận nam nữ, người của Tử Xuyên gia ta không phải giờ là kẻ hèn nhát không chiến mà hàng. Muốn lấy tính mạng ta, e rằng c̣n phải phiền các hạ tự ḿnh động thủ!” “Xoát” một tiếng, nàng rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ xéo, mắt nh́n mũi kiếm, chính là khởi thủ thức kiếm pháp chính thống của Tử Xuyên gia.

Lưu Phong Sương chậm răi gật đầu: “Vậy phải đắc tội rồi, Trữ tiểu thư”. Trong ḷng thầm tiếc nuối, không biết sao, khí chất của Tử Xuyên Trữ có một thứ ǵ đấy khiến nàng rất thích. Mắt thấy một đóa hoa kiều diễm sắp bị hủy dưới kiếm ḿnh, nàng cảm giác hệt như hủy đi một cổ tác danh quý.

“Nếu không phải là lập trường bất đồng, ta và cô ấy có thể sẽ là bằng hữu”. Nàng tự nói với ḿnh.

Cơ Văn Địch lắc đầu đưa tay ra hiệu: “Lên”, đám hắc y nhân ùa lên, do cầu thang không rộng răi chỉ có thể chứa được ba người cùng lên, v́ thế đám hắc y nhân chỉ có thể chia thành tốp tác chiến. Trong suy nghĩ của bọn chúng, một tiểu cô nương th́ biết ǵ về kiếm pháp, cầm kiếm cũng chỉ là làm dáng mà thôi, cùng lắm chừng hai ba hiệp là táng mệnh.

Một hắc y nhân tấn công đầu tiên, kiếm đâm vào ngực Tử Xuyên Trữ, kiếm chiêu ngoan lạt nhưng tư thế của tay lại rất nhẹ nhàng. Tử Xuyên Trữ nhíu mày vung kiếm hất ra, “Choang” một tiếng, hai kiếm chạm nhau tóe lửa, kiếm của hắc y nhân bị hất văng ra. Mượn lực phản chấn, Tử Xuyên Trữ hất kiếm đâm vào trán hắn. Rất nhanh, hắc y nhân ngă ra sau né được mũi kiếm, nhưng bên má cũng bị kiếm cắt một đường tóe máu. Hắn tuy tránh được chiêu kiếm nhưng quên mất đằng sau chính là cầu thang, thân thể mất cân bằng, chân đạp hụt bậc cấp, cả người lăn cùi cụi xuống.

Bên dưới có người hét: “Hảo kiếm pháp!” Chính là thanh âm của Lưu Phong Sương.

Tử Xuyên Trữ thu kiếm, mỉm cười: “Quá khen!” Trường kiếm sáng như tuyết, người đẹp như hoa, tả không hết vẻ phong tư hiên ngang.


Mắt thấy đồng bạn mới một chiêu đă bị đánh lăn xuống lầu, đám hắc y nhân lấy làm bài học, thu hồi ḷng khinh thị Tử Xuyên Trữ. Lại có hai người tiến lên tấn công, Tử Xuyên Trữ ra sức chống đỡ, trong nhất thời, kiếm quang lấp lánh, kiếm khí tung hoành, chiến đấu vô cùng đẹp mắt.

Hai hắc y nhân này thân thủ cao cường hơn kẻ đầu tiên rất nhiều, lấy một địch hai, kiếm pháp của Tử Xuyên Trữ tuy không tệ, nhưng do nàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lập tức rơi xuống thế hạ phong, ứng phó vô cùng gian nan, chỉ dựa vào địa thế trên ới có thể cầm cự. Nàng thở hổn hển nhưng chết sống cũng giữ lấy đầu thang lầu, quyết không thối lui. Nhưng cũng v́ vậy mà nàng ứng phó càng vất vả, có lúc chỉ cần lui bước là tránh được sát chiêu của địch nhưng nàng chỉ có cách lấy cứng chọi cứng, không dám dùng thân pháp linh hoạt né tránh. Nếu như thất thủ ở cầu thang, địch nhân lập tức ùa lên vây công, như thế xử cảnh của nàng càng thêm khó khăn.

Không bao lâu, vai, cánh tay, cẳng chân…thân thể của Tử Xuyên Trữ đă có nhiều chỗ thụ thương, trên bộ đồ ngủ trắng toát của nàng đă lốm đốm vết máu, hệt như những đóa hồng trang trí. Nhưng mặc kệ thương thế, nàng vẫn cố sức chiến đấu không nghỉ. Nh́n thấy sự ngoan cường của nàng, đám sát thủ càng thêm hung hăn, trong nhất thời, cả không gian vang tiếng “choang choang” liên miên.

Qua một lúc, Tịch Á từ phía sau lao lên.

“Tránh ra!” Hắn lạnh lùng nói.

Hai hắc y nhân đang giao thủ với Tử Xuyên Trữ nghe lệnh thu kiếm lùi lại, nhường vị trí cho Tịch Á.

Tử Xuyên Trữ nhân cơ hội hít thở mấy hơi sâu, tay phải cầm kiếm đă tê dại, nàng đổi kiếm sang tay trái, vết thương trên đầu vai phải đau đớn, nàng mong chờ trong tuyệt vọng: tăng viện, các người sao c̣n chưa đến?

Kẻ vừa lên khí thế không giống nhưng kẻ năy giờ đánh với nàng, bằng vào trực giác nhạy cảm của ḿnh, Tử Xuyên Trữ cảm nhận được trên người đối phương toát ra khí tức hung tàn như mănh thú, nếu có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối không muốn giao thủ cùng đối thủ thế này, nhưng hiện tại, bản thân đă không c̣n đường lui.

Tịch Á bước thêm một bước đến sát bậc cấp cuối cùng nhưng không có xuất thủ, chỉ lạnh lùng ngạo nghễ nh́n Tử Xuyên Trữ, trong mục quang băng lănh lộ ra biểu t́nh khinh miệt. Tử Xuyên Trữ nổi giận xuất thủ trước, mũi kiếm đâm vào mắt hắn: “Trước hết phế đi mắt chó đáng ghét của ngươi!”

Tịch Á cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay vung ra, hai kiếm chạm nhau rồi dừng ở trên không. Tử Xuyên Trữ thầm hô không ổn, trên kiếm của đối phương có một cổ lực hút ḱ quái, vừa chạm vào th́ kiếm của nàng không bật ra, ngược lại c̣n bị kiếm đối phương dính chặt. Tử Xuyên Trữ lập tức muốn giựt về, Tịch Á xoay kiếm, miệng hô khẽ: “Đi!” Kiếm của Tử Xuyên Trữ theo tiếng rời tay bay vào không trung, Phập” một tiếng cắm vào xà ngang. Một cổ đại lực dồn đến khiến nàng không thể đứng vững, thân thể loạng choạng ngă ra sau. Tử Xuyên Trữ thầm than, thế này là hết rồi…

Tịch Á kích bại Tử Xuyên Trữ chỉ với một chiêu, đang định đi kết thúc nàng th́ đột nhiên cảm giác có một cổ hàn khí sắc bén tập kích sau lưng. Mặc dù hắn phản ứng thần tốc, lập tức nghiêng người nhưng chỉ nghe một tiếng “Sựt!” nho nhỏ, dưới sườn trái cảm thấy lạnh lẽo, một thứ ǵ đấy sắc bén đă đâm vào, toàn thân nổi cơn đau đớn.

Tịch Á rên một tiếng, đưa tay sờ sau lưng, chỗ vết thương ẩm ướt, toàn là máu, nhưng sờ không thấy có ám khí, quay đầu nh́n, đằng sau đều là hắc y nhân đồng bạn của hắn, toàn bộ đang ngạc nhiên nh́n hắn. Hắn thầm kinh hăi: ám khí từ đâu bắn ra? Trên ám khí có độc hay không? Trong lúc phẫn nộ, hắn cũng thập phần cơ linh, lập tức từ trên cao nhảy xuống, không lẫn vào trong đám đông để tránh bị đối phương tiếp tục bắn ám khí, lớn giọng hô: “Có người tập kích!”

Đám đông ùn ùn tao động, mấy người đồng thời lên tiếng hỏi: “Phát sinh sự t́nh ǵ?”
Tịch Á lại không hồi đáp, nhăn quang hung tàn như sói của hắn quét qua từng người, cho dù là hảo thủ tinh tuyển trong quân Lưu Phong Sương cũng đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, giống như có một con tiểu xà đang ḅ trên lưng, đặc biệt cổ sát khí âm sâm giữa chân mày hắn khiến người ta vô cùng hăi sợ.
“Ai làm? Đứng ra cho ta!” Tiếng rít của hắn nghèn nghẹt.
Đám đông ngươi nh́n ta, ta nh́n ngươi, trong mắt lộ ra thần sắc mê hoặc, không ai minh bạch Tịch Á nói thế là có ư ǵ. Trong mắt chúng nhân, Tịch Á vừa đại triển thần uy, một chiêu đánh bại Tử Xuyên Trữ, tùy tiện thêm một kiếm là giết chết Tử Xuyên Trữ, nhưng chẳng hiểu v́ sao hắn lại gào lên rồi nhảy xuống, hô cái ǵ “Có người tập kích?” Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, có kẻ nào tiếp cận với hắn đâu chứ?
Tịch Á hung ngoan nh́n vào một hắc y nhân cao lớn, vừa rồi y chính là người đứng sau Tịch Á: “Mông Lôi, ngươi phải không? Ngươi bất măn ǵ với ta sao?”
Mông Lôi hoảng hốt lắc đầu lia lịa, y dáng người to lớn, thế nhưng lại rất sợ hăi Tịch Á thấp lùn: “Tịch Á đại ca, không liên quan đến tôi, các huynh đệ có thể làm chứng cho tôi!”
Vài người phụ họa: “Đúng vậy, Mông Lôi vừa rồi không có động tác ǵ cả, chúng tôi đều nh́n thấy”.
Tịch Á hung dữ trừng mắt với Mông Lôi, sau đó chuyển sang một người khác. Người đó không đợi Tịch Á lên tiếng đă vội biện bạch: “Tịch Á lăo đại, tiểu đệ không có mâu thuẫn ǵ với huynh, không cần phải gây chuyện a!”

“Hừ!” Tịch Á bực bội hừ một tiếng, cũng không biết là ư ǵ. Hắn c̣n muốn tiếp tục tra vấn nhưng Lưu Phong Sương đột nhiên lên tiếng: “Đủ rồi! Tịch Á, rốt cuộc đă phát sinh chuyện ǵ?”
Tịch Á phẫn nộ hồi đáp: “Đại nhân, có người dùng ám khí đánh lén sau lưng tôi!” Đối với Lưu Phong Sương, thái độ của hắn hữu hảo hơn nhiều, nhưng vẫn không thèm che đậy khí chất cuồng bạo kiệt ngạo bất tuân.
“Ám khí ǵ?”
Tịch Á đưa tay ra sau sờ sờ một hồi, ḱ quái chính là không t́m thấy dấu vết ám khí. Hắn mê hoặc bất giải, cảm giác chỗ vết thương lành lạnh. Nh́n thấy hắn ṃ sau lưng mà không lấy ra được thứ ǵ, thái độ ngớ ngẩn, có mấy người bật cười “Kh́ kh́”.
Lưu Phong Sương nhẹ nhàng hỏi: “Tịch Á, ngươi quá khẩn trương rồi, có phải cảm giác nhầm lẫn hay không?”
“Nhầm lẫn?” Tịch Á cao giọng, thanh âm rin rít khiến người nghe chói tai. Hắn x̣e tay phải ra, ḷng bàn tay c̣n dính máu tuơi: “Cái này mà nhầm lẫn sao?”
Đám hắc y nhân hít sâu căng thẳng, Lưu Phong Sương trấn tĩnh gật gật đầu: “Xác thật có người tập kích ngươi, bất quá sau khi trở về sẽ điều tra. La Uy, Diệp Sâm, các ngươi trước hết lên kết thúc sự việc đi!”
Hai hắc y nhân ứng thanh bước ra, cầm vũ khí muốn lên động thủ, Tịch Á vội nói: “Để ta thu thập cô ta!” Hắn bước nhanh vượt qua hai tên đó, đi nhanh lên cầu thang tiến đến chỗ Tử Xuyên Trữ đang ngă ngồi ở đầu thang lầu, trong mắt lộ ra hung quang tàn bạo.
“A”, một tiếng rên khẽ vang lên, Tịch Á đột nhiên chuyển thân, tay trái ôm lấy cẳng tay phải. Lần này mọi người đều nh́n thấy rơ, chỗ động mạch trên cánh tay phải của hắn có cắm một mảnh băng sắc bén, máu tươi túa ra không ngừng. Lúc này mọi người mới tỉnh ra, minh bạch vừa rồi v́ sao hắn không t́m thấy ám khí, băng phiến bị máu nóng túa ra ăn ṃn sạch sẽ, làm sao t́m được ám khí chứ?
Lưu Phong Sương hô nhanh: “La Gia Văn, Cơ La, Nghiêm Tuấn, Bố Lạp, Phan Hải, Đức Long! Sáu người các ngươi lập tức bỏ vũ khí, bước ra ngoài!” Từ lúc Tịch Á tiến lên, nàng đă bắt đầu đề pḥng rồi, nhưng cho dù đă chú ư từ trước, với nhăn lực tốt của nàng cũng chỉ có thể thấy một tuyến ảnh loáng qua trong không trung. Theo hướng ngược với chiều ám khí bay đi chính là chỗ của sáu tên thuộc hạ mà nàng mới đọc tên, kẻ tập kích rất có khả năng là một trong sáu người đó.
Cơ La đứng ngoài nhất lập tức ứng thanh: “Vâng!” Gă cởi đao đeo bên hông đưa lên trước, nhưng năm hắc y nhân c̣n lại th́ vẫn đứng yên tại chỗ, phảng phất như không có nghe mệnh lệnh của Lưu Phong Sương.
Lưu Phong Sương lập lại mệnh lệnh: “La Gia Văn, Nghiêm Tuấn, Bố Lạp, Phan Hải, Đức Long, năm người các ngươi lập tức bước ra” Thanh âm rất nghiêm khắc.
Năm người vẫn chẳng chút phản ứng, đứng yên bất động tại chỗ, lúc này, người khác cũng biết có biến có phát sinh ngoài ư liệu, các hắc y nhân đứng gần năm người kia vội lui ra, bạt xuất vũ khí bao vây bọn họ. Không ai biết v́ sao năm người đó kháng lệnh, chẳng lẽ là làm phản? Nhưng chuyện này chẳng thể nào xảy ra, mỗi một người ở đây đều là lăo bộ hạ nhiều năm đi theo Lưu Phong Sương chinh chiến, ḷng trung thành là không thể nghi ngờ, làm sao đột nhiên xuất hiện cùng lúc năm người kháng mệnh chứ?
Lưu Phong Sương trị quân rất nghiêm, kháng mệnh chỉ có đường chết, nếu như thật làm phản, một trận chém giết là khó tránh khỏi. Trừ phục binh chịu trách nhiệm đoạn hậu ở cổng trang viên, thành viên Sương tổ ở đây bao gồm cả Lưu Phong Sương, Anh Mộc Lan tổng cộng có mười chín người, mọi người đều từng kề vai tác chiến nhiều năm, hiểu rơ những ai theo Lưu Phong Sương hành động đêm nay đều là kẻ có vơ công không tồi. Trừ năm người đó ra, c̣n lại mười bốn người tuy là chiếm ưu thế, nhưng nếu quả thật phải đánh nhau, cho dù diệt được bọn họ th́ e rằng cũng phải trả giá đắt.
Không khí quỷ dị đè nặng chúng nhân, sự chú ư của mọi người đều tập trung trên năm người đó, bọn chúng khẩn trương xiết chặt ṿng vây, chỉ đợi Lưu Phong Sương hạ lệnh th́ lập tức lấy mạng bọn phản bội.
Lưu Phong Sương hít sâu một hơi, chậm răi ra lệnh: “Cơ Văn Địch, ngươi tới tước vũ khí của chúng”.
“Vâng!” Cơ Văn Địch không chút do dự rút kiếm khỏi vỏ, sải bước đến chỗ năm người kia. Bốn hắc y nhân theo sau nàng, ai nấy hồi hộp nín thở. Nh́n thấy bọn Cơ Văn Địch sắp tiếp cận năm người kia, đám hắc y nhân c̣n lại vô cùng khẩn trương.
C̣n cách một mét, Cơ Văn Địch dừng bước, tay trái ch́a về phía Nghiêm Tuấn: “Phụng mệnh lệnh đại nhân, Nghiêm Tuấn các hạ, vũ khí của ngươi tạm thời do ta bảo quản”. Tay phải của nàng siết chặt cán kiếm, dồn lực cảnh giới, ánh mắt chăm chú quan sát nhăn thần của Nghiêm Tuấn lộ ngoài khăn che mặt. Nhăn thần của Nghiêm Tuấn thập phần quái dị, có chút đờ đẫn, lại giống như đang chăm chú nh́n thứ ǵ đấy, ngốc trệ, kinh sợ, tia máu vằn vện, Cơ Văn Địch nói xong vẫn không thấy tṛng mắt hắn dịch chuyển.
Quan sát ở cự ly gần, Cơ Văn Địch lập tức sinh nghi, nhăn thần của Nghiêm Tuấn rất giống…Nàng đột nhiên nhảy tới, xuất thủ như gió, tay trái lột khăn che mặt của Nghiêm Tuấn xuống, lập tức kinh hoảng hô lên. Hai bên khóe miệng của Nghiêm Tuấn c̣n đọng hai vệt máu đă ngưng chảy, biểu t́nh của hắn thập phần quái dị, cơ mặt co rút, tựa như cười, lại tựa như nh́n thấy vật ǵ đó rất quái lạ mà kinh hăi. Cơ Văn Địch đưa tay run run sờ thử, phát hiện cơ mặt của đối phương đă lạnh cứng.
“Hắn đă chết rồi”, Cơ Văn Địch lẩm nhẩm, bốn người theo sau cũng kinh nghi kêu lên. Cơ Văn Địch nhanh chóng lột khăn che mặt của những kẻ khác, phát hiện bọn chúng đều đă chết, kiểu chết đều giống nhau, hiển nhiên táng mạng dưới cùng một thủ pháp, ḱ thật không cần kiểm tra lại, Cơ Văn Địch cũng dám chắc bọn chúng đều đă chết.
Là ai giết bọn chúng?
Đột nhiên Cơ Văn Địch quay người, nh́n Cơ La đang cầm vũ khí của gă đi đến chỗ cầu thang, hô: “Cơ La, bỏ khăn che mặt của ngươi xuống!”
Cơ La hơi rùng ḿnh, ngừng bước xoay người lại, lúc gă đưa tay lột khăn che mặt, đám hắc y nhân nhất tề hô: “Sương đại nhân, cẩn thận!”
Bàn tay đang lột khăn che mặt của Cơ La bỗng dịch chuyển, chẳng ai nh́n thấy động tác của gă, trong nháy mắt, đao đă xuất hiện trong tay gă, vẽ lên không trung một đường đao quang sáng rỡ làm chói mắt người quan sát.
“A A !” Hai tiếng kêu thảm liên tục vang lên, hai tên hắc y sát thủ trúng đao lăn xuống cầu thang, Cơ La lao đến Lưu Phong Sương đang đứng giữa cầu thang. Phản ứng của đám sát thủ cũng rất nhanh, trong nháy mắt đă có hai tên đứng trước mặt hộ vệ cho Lưu Phong Sương, một thanh kiếm đồng thời bổ xuống đầu Cơ La, một thanh khác chém vào hai chân gă. Cơ La tung người lên tránh, mũi chân điểm vào tay vịn cầu thang, thân h́nh vọt lên lầu hai, vừa đứng vững đă nghe có tiếng gió phía sau, là Tịch Á tập kích. Gă không hề quay đầu, lật tay đánh ra một đao chính xác, “Choang” một tiếng, tia lửa bắn tứ tung, chặn được một kiếm căm tức của Tịch Á. Không để Tịch Á kịp xuất kiếm thứ hai, thân thể gă xảo diệu mượn lực xoay một ṿng, chân phải đá vào hông Tịch Á. Tịch Á kêu thảm một tiếng, thân thể bị đá trúng lăn th́nh thịch trên cầu thang rồi rớt xuống đất, hất ngă hai hắc y nhân đứng dưới. Lập tức tiếng chửi rủa, la hét, tiếng thân thể va chạm vang lên, bên dưới cầu thang liền lâm cảnh hỗn loạn.
Lưu Phong Sương đă định thần, lui lại một bước. Cơ La lúc này đă đỡ lấy Tử Xuyên Trữ kiệt sức ngồi trên sàn, theo hành lang chạy đến cầu thang dẫn lên lầu ba, chớp mắt đă không c̣n thấy đâu, chỉ có tiếng bước chân lộp bộp vang trên đầu đám hắc y nhân.
“Đuổi!” Lưu Phong Sương đă khôi phục sự trấn định, nhanh chóng hạ lệnh: “Bên trên không có thông đạo, bọn chúng tuyệt không thể chạy thoát!”
Đám hắc y nhân đều là hảo thủ tinh duệ, dư sức ứng phó bất ḱ t́nh huống đột ngột nào, tuy biến cố rất nhanh nhưng phản ứng của bọn họ cũng vô cùng thần tốc, Lưu Phong Sương vừa hạ lệnh, ngoài mấy người bị thương, những kẻ khác lập tức đuổi theo như sói săn mồi.
“Ngươi là ai?” Tử Xuyên Trữ hỏi hắc y nhân đang ôm nàng. Vừa rồi nàng kiệt lực nên không thể theo dơi kịp biến cố, chỉ thấy có một hắc y nhân lao đến, sau đó thân thể được nhấc bổng vào ḷng hắc y nhân đó, tiếp đó là chạy. Tư thế này, quả thật khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Đối phương không hồi đáp, chỉ chạy như điên theo cầu thang dẫn lên trên, nàng có thể nghe thấy hơi thở hơi gấp của gă bên dưới khăn che mặt. Tử Xuyên Trữ cảm thụ được một cổ khí tức nam tử cường liệt từ thân thể hắc y nhân này, khiến nàng có một cảm giác dị dạng. Ḱ quái đó là bản thân nàng nhận thấy khí tức đó rất quen thuộc, phảng phất như nằm trong ḷng gă là vô cùng an toàn.
Hắc y nhân ôm nàng không ngừng ở lầu ba mà nhanh chóng theo cầu thang dẫn lên sân thượng. Tử Xuyên Trữ không nhịn được, lên tiếng: “Bên trên là sân thượng, không có đường thoát đâu!”
Hắc y nhân cứ im lặng mà chạy, một loáng sau đă đến đỉnh lầu, gă đặt Tử Xuyên Trữ xuống, rất nhanh đến mở cửa, một cổ không khí thanh tân mát lạnh ùa vào, trên sân thượng loang loáng tuyết quang.

Bước ra sân thượng, đứng dưới ánh trăng băng lănh, Tử Xuyên Trữ lúc này mới phát hiện một sự t́nh rất ḱ quái: trên lầu ba không có thắp đèn, không gian tối đen, mà trong bóng tối như thế, hắc y nhân đó lại rất dễ dàng t́m ra cầu thang chạy lên sân thượng, hơn nữa chạy rất nhanh mà không vấp phải bất cứ chướng ngại nào, rồi cả việc mở cửa rất nhanh, như thế chứng tỏ hắc y nhân này rất quen thuộc với kết cấu trong lầu nàng. truyện từ
Tử Xuyên Trữ buộc miệng hỏi: “Các hạ có phải bằng hữu của ta không? Chúng ta đă gặp nhau chưa?” Quay đầu quan sát nhăn t́nh của hắc y nhân, nàng không dám gỡ khăn che mặt của gă xuống, thế nhưng hắc y nhân cố ư xoay đầu sang phía khác, không để Tử Xuyên Trữ nh́n gă.
Lúc này tiếng bước chân gấp rút xen lẫn hỗn loạn đă vang lên, truy binh sắp đuổi đến rồi, hắc y nhân vẫy tay ra hiệu cho Tử Xuyên Trữ tránh sang một bên. Tử Xuyên Trữ hiểu sự t́nh khẩn cấp, bản thân ở cạnh sẽ khiến vị cứu tinh thân phận thần bí này bị phân tâm, lập tức lui ra sân thượng, đứng cách cánh cửa một đoạn xa, ngưng thần quan khán, tim đập th́nh thịch, bản thân muốn sống sót đêm nay c̣n phải xem vị cứu tinh thần bí có thể đánh lui được bọn sát thủ hay không. Tuyết rơi dày trên sân thượng, gió lạnh rít gào, nhưng Tử Xuyên Trữ dù chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh vẫn không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Một ḿnh “Cơ La” hiên ngang đứng ở lối ra sân thượng, chờ đám sát thủ đuổi tới. Ba tên sát thủ xuất hiện đầu tiên, nh́n thấy Cơ La chiếm giữ vị trí hiểm yếu, bọn chúng đồng thời dừng chân, nơi lối ra sân thượng chỉ có thể từng người tiến lên, ở dạng địa h́nh như thế, bọn chúng có đông cũng vô ích.
Rất nhanh, Lưu Phong Sương dẫn năm người khác đến nơi, nh́n thấy cục diện trước mặt, nàng cũng hơi ngơ ngác, không biết làm thế nào cho tốt. Cuối cùng, Cơ Văn Địch lại mang theo bốn người từ dưới đuổi lên, hô hoán: “Bọn họ đều chết rồi! Bọn họ đều chết rồi!”
“Ai chết?”
“La Gia Văn, Nghiêm Tuấn, Bố Lạp, Phan Hải, Đức Long đều chết hết. Bọn họ là bị Cơ La giết. Bốn huynh đệ cảnh giới ở ngoài tiểu lâu cũng bị tiêu diệt rồi!”
“Hắn không phải là Cơ La!” Không biết từ lúc nào, Tịch Á vừa rồi trúng đ̣n lăn xuống cầu thang cũng đuổi lên nhập bọn, hắn nộ khí trùng trùng vẹt chúng nhân đi tới trước, trên trán bầm một cục to tướng, cú té khi năy nhất định không nhẹ: “Dùng thủ pháp nội gia tiệt mạch, giết người vô thanh vô tức, Cơ La không có thân thủ cao như thế!” Khi năy bị đánh ngă xuống, hắn sẵn dịp kiểm tra thi thể năm kẻ kia.
Bất tri bất giác cục diện lại khôi phục trạng thái như ban đầu: hắc y nhân từ dưới công lên, người pḥng vệ giữ lấy lối ra mà chống đỡ, chỉ có điều người pḥng vệ lúc này đă không phải là Tử Xuyên Trữ yếu ớt, người này mạnh hơn Tử Xuyên Trữ rất nhiều! Đám sát thủ nh́n “Cơ La” giữ lối ra sân thượng, Tịch Á bước tới một bước ngẩng đầu hô: “Này, bằng hữu, có gan bỏ khăn che mặt ra. Thân thủ giỏi như thế, cần ǵ phải lén lén lút lút!”
Người giả dạng Cơ La cười thành tiếng, gă nhẹ nhàng cởi nón và áo khoác đen, tùy tiện vung tay hất đi, vừa hay rơi xuống trước mặt Tử Xuyên Trữ đang đứng đằng sau. Y phục trắng sau khi không bị áo choàng đen bên ngoài bó buộc, lập tức đón gió tung bay phát ra tiếng lất phất khe khẽ, màu áo trắng nổi bật trong bóng đêm. Thân thể gă cao gầy, ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt rất sáng, gă chiếm lĩnh địa thế lối ra sân thượng, tự nhiên h́nh thành trận thế bối thủy (tựa lưng vào sông). Vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, cả người ch́m trong ṿng sáng, hai tay buông thơng, hai chân hơi mở, thế đứng như mănh hổ.
Nh́n h́nh thái thong thả nhưng lại tràn đầy khí thế trước trận chiến của gă, Lưu Phong Sương bất giác kinh ngốc, đối phương không hề thể hiện thủ thế lợi hại ǵ, chỉ là một tư thái đơn giản nhưng lại khiến đối phương có cảm giác không thể đối kháng. Chưa động thủ mà bên nàng đă bị khí thế của đối phương trấn nhiếp, tư thế của đối phương tĩnh mà lại động, phảng phất chỉ cần địch nhân tiếp cận lập tức sẽ như một cơn lốc xoáy nghiền nát kẻ địch.
“Đây là một cao thủ”, trong không khí yên lặng có tiếng Tịch Á lẩm bẩm. Chúng nhân cũng minh bạch, kẻ này không biết giết chết Cơ La lúc nào, sau đó lấy áo khoác cùng diện cụ giả dạng Cơ La trà trộn vào bọn chúng, lại ra tay thu thập thêm những đồng đội khác của chúng. Nghĩ đến điểm này, ai nấy đều thấy rợn người, nếu như ḿnh bị phân công đứng canh pḥng bên ngoài, nếu như vừa rồi hắn chọn trúng ḿnh…
“Ám thanh tử!” Cơ Văn Địch hạ lệnh, đám sát thủ Sương tổ lập tức hành động. Trong nháy mắt, kim quang lóe trong không trung, vô số kim tiền phiêu, mai hoa châm, phi vũ thạch, đồng tệ, phấn bút, tiểu thạch bay vèo vèo đến Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú nhảy qua một bên cửa tránh, toàn bộ ám khí đều ném trật lên trời. Thân h́nh loáng lên, Tử Xuyên Tú lại cười hà hà xuất hiện ở cửa, lại giữ vững trận thế như cũ.
Đám sát thủ từng tên búng lên như cá nhảy, kẻ đầu tiên đến trước mặt Tử Xuyên Tú là một hán tử sử đao, người c̣n chưa đến, đao khí bức nhân đă bao trùm Tử Xuyên Tú. Lựa chọn bộ vị của hắn cũng hết sức xảo diệu, lợi dụng địa thế từ dưới công lên, đao phong chém vào hai chân Tử Xuyên Tú. Công vào đây khiến Tử Xuyên Tú do đứng trên cao rất khó pḥng vệ hai chân, đồng thời khoảng cách với hắn cũng kéo dài, mục đích chính là muốn bức Tử Xuyên Tú lui lại, tạo cơ hội cho hắn chiếm được vị trí cửa ra.
Tử Xuyên Tú không chuyển động, mắt thấy đao quang sắp chạm vào hai chân gă th́ đột nhiên chân phải gă như chớp giật nhấc lên rồi đạp xuống, mũi đao lập tức bị đạp dính chết dưới bàn chân. Hán tử sử đao kinh hăi, dùng sức giật đao ra, nào ngờ Tử Xuyên Tú đột ngột nhấc chân, hắn dùng lực quá mạnh, đằng sau lại là bậc cấp không có điểm tựa, hốt hoảng kinh hô, thân thể nghiêng về sau, hai tay vung vẩy bơi trên không, muốn b́nh ổn thế đứng. Tử Xuyên Tú cười hà hà, tḥ chân điểm nhẹ vào trán hắn, miệng hô: “Xuống đi!”
“Ai nha, khốn kiếp..ngươi nhớ đó…ai nha…” Hán tử đó vừa lăn cù cù xuống vừa mắng chửi liên thanh, đầu hắn đập vào cầu thang bốp bốp, thuận đường c̣n tung ngă mấy đồng bọn.
Tiếng động bịch bịch cho đến khi hắn lăn xuống tới sàn lầu ba mới ngưng, hắn lồm cồm ḅ dậy, nộ khí trùng trùng, trên đầu nổi lên từng cục u, nh́n rất quái đản. Chúng nhân nhốn nháo tḥ đầu nh́n, thấy bộ dạng của hắn, ai nấy đưa mắt nh́n nhau, biểu t́nh rất khó tả. Đột nhiên, không biết kẻ nào phá lên cười: “Khà khà khà, khà khà!”
Tràng cười phảng phất đánh tan áp lực đang dồn nén, cả đám đều phá lên cười, có kẻ cười đến gập bụng. Một cảnh hoạt kê xuất hiện trong trường chém giết tanh máu khiến người ta có cảm giác lạ lùng khó tả. Cơ Văn Địch cũng cười mấy tiếng, cả Lưu Phong Sương nghiêm túc cũng phải mỉm cười. Tử Xuyên Tú nghênh đón kẻ thứ hai tấn công, hắc y sát thủ đó vừa cười vừa hung dữ đâm kiếm vào bụng Tử Xuyên Tú, liên tục phát ra bảy kiếm vừa nhanh vừa độc. Tử Xuyên Tú phát ra bảy cước ngăn cản, cước thứ bảy đá mạnh sống đao, lưỡi đao bật lại đập vào g̣ má hắc y nhân, hắn ngưng cười ngă cắm đầu xuống.
Tiếp đó lại có sát thủ thứ ba, thứ tư xông lên nhưng đều đánh chưa được mấy hiệp là bị Tử Xuyên Tú đá văng xuống, tên nào cũng u đầu mẻ trán. Nh́n thân ảnh cao gầy bên trên, Lưu Phong Sương nộ ư xộc lên đầu: mỗi một thành viên Sương tổ đều là thân vệ do đích thân nàng chọn ra tài bồi, bọn chúng trung thành cẩn cẩn lại anh dũng thiện chiến, là tử đệ binh kiêu ngạo của nàng, hiện tại, lại ở trong một hành động đơn giản tổn thất nhiều người, đều là do tên gia hỏa kia dùng thủ đoạn ám sát ti bỉ. Nàng hiện vô cùng hối hận, v́ sao không mang nỏ tiễn theo chứ? Bản thân đă xem nhẹ nhiệm vụ lần này rồi!
Cơ Văn Địch ở bên cũng thống hận lên tiếng mắng: “Ti bỉ!” Các thành viên Sương tổ cũng hùa theo: “Tên khốn vô sỉ! Ám tiễn thương nhân sao là hảo hán chứ?”
“Có giỏi th́ xuống đây, chân chính đại chiến ba trăm hiệp với ta!”
Đám hán tử thô lỗ không ngừng dùng ngôn ngữ ô uế chửi bới, chẳng hề để ư c̣n có hai đồng bạn của chúng là nữ nhân, từ ngữ vô cùng phong phú, trí tưởng tượng bay bổng, khiến Tử Xuyên Tú đồng dạng là quân nhân cũng được mở rộng tầm mắt.
Khiến Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười đó là, một đám hắc y che mặt nửa đêm xông vào nhà người ta, lạm sát vô cớ phụ nữ trẻ em, mười mấy người vây công một người, lại c̣n vỗ ngực mắng người khác là “Ti bỉ”. Rơ ràng là không dám xông lên một đối một, lại đứng ở dưới kêu gào: “Xuống đại chiến ba trăm hiệp!” Tử Xuyên Tú nghe mà mắt trừng miệng há, không tưởng được trên thế gian c̣n có dạng vô sỉ như thế. Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú không khỏi lănh hội được sự “Cường hăn” của đối phương, mồm miệng của bọn chúng thật sự vượt xa gă, hơn nữa c̣n tuyệt đối tin tưởng bọn chúng là chính nghĩa, kiên tín vào hành động của chính chúng, kiểu như bọn xâm lược vẫn hay nói: “Nếu như bọn ngươi chịu buông đao không chống cự, th́ chẳng phát sinh chuyện rồi!”
Lưu Phong Sương cảm giác bản thân tiến thoái lưỡng nan, cao thủ trước mặt không biết từ đâu xuất hiện, liên tiếp đả bại hảo thủ bên ḿnh, lại trấn giữ lối ra vào sân thượng duy nhất, nhưng bên ḿnh đêm nay chết nhiều người như thế, thật không cam tâm rút lui, nhưng nếu không lui, cứ giằng co với hắn, vạn nhất tăng viện của Tử Xuyên gia kéo đến, khi đó rất phiền a!
Tịch Á bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tên gia hỏa này rất lạ…”
Cơ Văn Địch phấn chấn tinh thần:”Nói xem?”
“Hắn đánh bại người bên ta đều là dùng xảo chiêu tá lực đả lực, dường như chưa từng ngạnh đấu. Đao pháp của hắn xảo diệu, nhưng không lăng lệ, cũng không đủ hung mănh, dường như do nội lực không đủ. Đao pháp của hắn hơn xa nội lực, h́nh như nội công là điểm yếu của hắn…nhưng đều này không có lư do, người có thể sử đao pháp tinh kỳ như thế, nội lực không nên sai biệt đến vậy…”
Cơ Văn Địch mất kiên nhẫn: “Nói đơn giản thôi, làm sao mới thu thập hắn?”
“Ép hắn đấu nội lực, tiêu hao nội lực hắn. Nghe hơi thở gấp của hắn, hắn không thể duy tŕ lâu nữa đâu!”
Cơ Văn Địch lập tức tỉnh ngộ, hạ lệnh: “Mọi người chớ nóng nảy, cứ lần lượt đấu với hắn. Cổ La, dùng Phách không chưởng đối phó hắn!”
“Vâng!” Cổ La đáp ứng một tiếng, thanh âm rền rĩ vang vọng trong lầu, hắn chậm răi bước từng bậc cầu thang, cầu thang rung nhẹ phát ra tiếng kẹt kẹt nho nhỏ, phảng phất như đang chịu một sức nặng rất lớn. Tên Cổ La này vừa gầy vừa nhỏ con, ước chừng chỉ năm mươi cân, nhưng trên người hắn lại toát ra khí thế trầm trọng như núi khiến Tử Xuyên Tú cảm giác như đang phải đối mặt với một người khổng lồ khủng bố. Gă kinh hăi, tên này nội lực thâm hậu, so với đệ nhất danh tướng của Tử Xuyên gia là Tư Đặc Lâm th́ e cũng chỉ kém một chút, rốt cuộc tổ chức thần bí này từ đâu đến, sao có nhiều cao thủ như thế?
Tử Xuyên Tú hít thở sâu mấy hơi b́nh ổn hô hấp, ḷng thầm kêu khổ, nhăn quang của tên lùn kia rất inh, bản thân thụ thương đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại nội lực ở đan điền chỉ c̣n ba phần so với trước, đánh nhau năy giờ cũng đă tiêu hao gần hết, chỉ dựa vào đao pháp xảo diệu cùng kinh nghiệm để cầm cự. Nhưng mấy địch nhân này, tuyệt không phải chỉ với một thành công lực là có thể đối phó, bỏ chạy càng không có khả năng, cho dù có thể chạy thoát nhưng sẽ phải bỏ lại Tử Xuyên Trữ, v́ bảo vệ nàng, nhất định phải ngạnh kháng đến cùng với đám cao thủ này.
Gă nghiến răng hô: “Tới đây!”
Ở khoảng cách c̣n ngoài tầm đao của Tử Xuyên Tú, Cổ La dương thanh thổ khí, “Hát”, một chưởng đánh ra, trong chưởng có âm thanh phong lôi rền rĩ.
“Ầm” một tiếng, Tử Xuyên Tú cảm giác ngực như bị một thiết chùy đánh trúng, toàn thân chấn động, thân bất do kỷ lui lại hai bước. Gă khó nhọc b́nh ổn cước bộ, đang định xông lên rút ngắn khoảng cách, “Ầm ầm!”, chưởng thứ hai, thứ ba liên tiếp công đến, gă lại phải thối lui năm bước, trong nhất thời, ngực như bị vật ǵ chặn ngang, hô hấp khó khăn, toàn thân nặng như đeo ch́.
Gă lập tức quyết định, trở chuôi đao đánh mạnh lên ngực, đau đớn lập tức lan khắp thân thể, “Oa” một tiếng phun máu ra, máu thấm đỏ cả khăn che mặt, cảm giác nặng nề ở ngực h́nh như cũng theo máu thổ ra, nhất thời cảm thấy thoải mái một chút.
Tử Xuyên Trữ ở phía sau nh́n thấy rất rơ, kinh hô một tiếng định chạy qua.
Tử Xuyên Tú gằn giọng: “Không cần qua đây!” Gă cười khổ, Phách không quyền, Phách không chưởng, mấy thứ vơ công này luyện th́ khổ cực nhưng công dụng không cao, trước đây gă vẫn hay cười nhạo Tư Đặc Lâm: “Chỗ tốt nhất của thứ vơ công này là đi đánh trâu”, ai ngờ hôm nay ở địa thế này lại bị thứ vơ công mà ḿnh coi thường cho ăn trái đắng.

Bên tai đầy tiếng ồn ào, đám sát thủ hoan hô: “Hắn thụ thương rồi! Hắn thụ thương rồi!” Tử Xuyên Tú lúc này mới có phản ứng, bản thân đă bị chấn lui bảy bước, đă cách xa lối cửa ra. Đám sát thủ đang nhanh chóng theo cầu thang tiến lên, Tử Xuyên Tú vội xông tới, muốn trở lại vị trí trọng yếu ban đầu, nhưng thân thể b́nh thường linh động lúc này lại nặng nề như đang di chuyển dưới đầm lầy, động tác chậm đi rất nhiều, khi đến nơi th́ địch nhân đă lên trước gă một bước, hai đao một kiếm đồng thời chém tới gă, gă vội nhảy lui, trong ḷng kêu khổ: Xong rồi! Địch nhân đă đoạt lấy cửa, chẳng c̣n chỗ hiểm để thủ, dưới sự vây công của nhiều cao thủ thế này, cho dù bản thân có hồi phục như trước đây th́ cũng khó tránh khỏi mất mạng.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tuyết quang phản chiếu óng ánh, địch nhân từ từ xiết chặt ṿng vây, tổng cộng mười tên, ánh mắt tràn ngập sát khí của chúng phát quang dưới ánh trăng, phảng phất như mắt của một bầy sói.
Tử Xuyên Tú lui một bước, hoành đao ngang ngực, bảo hộ trước Tử Xuyên Trữ. Thân thụ trọng thương, nội lực sắp cạn, có thể đứng vững hoàn toàn dựa vào ư chí cùng đấu chí của gă, nhất định phải bảo vệ Tử Xuyên Trữ, nhất định phải kiên tŕ đến phút cuối cùng chờ viện binh đến.
Nhưng trong mắt cao thủ Sương tổ, kẻ nào cũng nh́n thấy gă đă như cung kéo hết dây, lúc này gă đơn giản chẳng khác một kẻ sắp chết.
“Hai người bọn chúng là của ta, các ngươi chớ nhúng tay vào!” Tịch Á gào lên, hắn cười lạnh nh́n Tử Xuyên Tú, lại nh́n sang Tử Xuyên Trữ đang run rẩy, trong đầu dâng tràn khoái cảm khiến nhiệt huyết toàn thân dũng động. Hai kẻ này vừa năy c̣n vùng vẫy tranh đấu, lúc này chỉ như hai con cá nằm trên thớt chờ hắn làm thịt, chỉ cần một kích của hắn, bọn chúng lập tức mất mạng, nhưng hắn không muốn hai người này chết nhanh quá, đặc biệt là tên che mặt kia lén lút ám toán người bọn hắn, khiến bản thân hắn phải chịu sỉ nhục khó chịu, một kiếm kết thúc th́ quá tiện nghi cho bọn chúng rồi, phải khiến chúng chịu đau đớn rồi mới kết liễu chúng.
Cơ Văn Địch nhíu mày: “Tịch Á, làm sạch sẽ chút!”
“Biết rồi!” Tịch Á sát khí đằng đằng đi đến Tử Xuyên Tú, trường kiếm đặt trên vai, biểu t́nh đầy vẻ khinh miệt.
Không đợi hắn đến gần, Tử Xuyên Tú hét khẽ một tiếng, bổ ra một đao, nhưng trong mắt Tịch Á, Tử Xuyên Tú hiện tại đă không c̣n như Tử Xuyên Tú khi năy, đao này chẳng có sát khí cùng linh động, căn bản chẳng có chút nguy hiểm nào. Hắn cười khà khà, trường kiếm từ trên vai bắn vèo ra, nhẹ nhàng cản lấy đao Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú kéo đao nhưng đao giống như bị kiếm hút chặt không thể kéo về, đây chính là tuyệt chiêu “Triền kiếm” của Tịch Á.
Nh́n thần sắc kinh hoàng của Tử Xuyên Tú, Tịch Á thập phần đắc ý, hét lên: “Rơi đao!” Trường kiếm hất ra, Tử Xuyên Trữ đứng nh́n bất giác kinh hô, khi năy chính là chiêu này đánh bay kiếm của nàng. Quả nhiên, trường đao của Tử Xuyên Tú theo tiếng hét đó bị hất văng lên, Tịch Á đang đắc ý, con ngươi đột nhiên co rút, trường đao bị hất lên bỗng nhiên như có linh tính chém xuống hắn như thiểm điện, hắn chỉ kịp nghiêng người né, cánh tay trái bị đao chém trúng, máu tươi tung tóe như suối.
Tịch Á cũng thập phần kiên cường, sau khi tay bị chém trúng, hắn gào lên: “Tên gia hỏa này giả trá!” Kiếm trong tay thần tốc chém ra. Tử Xuyên Tú vội nhảy lui, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, y phục trước ngực đă bị kiếm khí chém đứt một đường dài, “Đang” một tiếng thanh thúy, một vật ǵ đó từ chỗ y phục rách rơi xuống đất.
“Giết hắn!” Tịch Á nộ hống, thân thể lắc lư hai cái rồi ngă xuống. Kinh biến vừa rồi ngoài ư liệu chúng nhân, đám sát thủ há hốc mồm miệng, lúc này mới có phản ứng, phát ra tiếng gào giận dữ, nhất tề cầm binh khí áp sát.
Tử Xuyên Tú đầu choáng mắt hoa, tầm nh́n mơ hồ, không c̣n nh́n thấy rơ địch nhân, chỉ thấy những bóng ảnh mờ mờ di động, tay chân cũng rất nặng nề. Toàn thân mất đi lực lượng, Tử Xuyên Tú biết bản thân đă đến cực hạn, hiện tại miễn cưỡng đứng được đă là thập phần khốn nan, tay buông thỏng, chuôi đao đẫm mồ hôi nặng nề tuột khỏi tay, rơi xuống đất phát ra âm thanh “Đinh đang” thanh thúy.
Gă biết đă vô vọng rồi, “Phịch” một tiếng ngă ngồi xuống đất, tử vong chớp mắt đă hiện trước mặt, gă vô cùng thanh thản, thân thể từ từ ngửa ra, mặt ngẩng lên nh́n trời, trong tầm nh́n chỉ có một vầng trăng sáng cô độc treo trên nền trời đen, dần dần, ánh sáng bạc lan rộng chiếm lĩnh hết không gian, gă cảm giác bản thân bồng bềnh trôi trong biển sáng đó…
Đám sát thủ Sương tổ không dám thở mạnh, bọn chúng vẫn chưa dám tin địch nhân đáng sợ đó cuối cùng đă ngă xuống, đây liệu có phải là quỷ kế của hắn không?
Anh Mộc Lan đứng đầu nắm chặt vũ khí, cẩn thận tiến tới gần, nh́n thấy Tử Xuyên Tú không có động tĩnh, y lại tiếp cận thêm một chút, giơ kiếm định đâm xuống.
“Khoan!” Tử Xuyên Trữ chạy qua đứng trước Tử Xuyên Tú, lên tiếng: “Người các ngươi muốn giết là ta, người này không có liên quan, bỏ qua cho gă đi!”
Mắt thấy dung mạo kiều diễm như hoa của Tử Xuyên Trữ, kiếm trong tay Anh Mộc Lan khẽ run. Y quay đầu nh́n Cơ Văn Địch, Cơ Văn Địch chầm chậm lắc đầu. Anh Mộc Lan cúi đầu khép mắt, nhỏ giọng: “Tử Xuyên Trữ tiểu thư, ta rất tiếc”. Y nâng kiếm lên, đang định xuất lực…
“Đợi một chút!”
Kiếm của Anh Mộc Lan dừng giữa không trung, y quay đầu kinh ngạc nh́n Lưu Phong Sương: “Đại nhân?”
Lưu Phong Sương bước nhanh tới, cúi người nhặt một miếng ngọc bội lục sắc nằm bên cạnh Tử Xuyên Tú lên, mắt chăm chú quan sát. Nàng cúi người nh́n Tử Xuyên Tú đang hôn mê, thân thể khẽ run lên.
Qua một lúc, nàng lại đi đến trước mặt Tử Xuyên Trữ. Mục quang hai người giao nhau, Tử Xuyên Trữ không hề run sợ, mắt đối mắt với Lưu Phong Sương.
Lưu Phong Sương quan sát dung mạo Tử Xuyên Trữ, trong ánh mắt lấp lánh thần thái kỳ lạ, lẩm nhẩm: “Chẳng trách…”
Nàng đột nhiên xuất thủ, ngón trỏ điểm vào ma huyệt của Tử Xuyên Trữ, lúc này Tử Xuyên Trữ căn bản không có ý nghĩ phản kháng, thân thể lập tức ngă xuống đất.
Cơ Văn Địch bên cạnh nóng ruột thúc giục: “Đại nhân!”
Lưu Phong Sương nhẹ giọng nói: “Chúng ta lui”.
Lời này vừa xuất, chúng nhân vô cùng kinh ngạc, Cơ Văn Địch lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không dễ…”
“Chúng ta không có thời gian”.
Phảng phất như chú giải cho lời của Lưu Phong Sương, ở xa xa vang lên vài tiếng rít gấp gáp, đây chính là ám hiệu của đội ngũ yểm trợ đoạn hậu. Tăng viện của Tử Xuyên gia đă đến rồi, so với trong kế hoạch th́ sớm hơn đến mười mấy phút.
“Đem đám huynh đệ bị thương không thể hành động đi, Anh Mộc Lan, ngươi cơng Tịch Á, những người khác phụ trách yểm hộ mặt sau. Nhanh, động tác dứt khoát một chút!”
Lưu Phong Sương không ngừng thúc giục đám bộ hạ, ngữ điệu cấp xúc. Ai nấy tinh thần hoảng hốt, giống như đang mộng du, khó khăn mới đạt được mục đích, chết rất nhiều huynh đệ, cuối cùng Tử Xuyên Trữ ở trước mặt lại tha cho nàng ta. Nhưng tiếng cảnh báo càng lúc càng gấp, hiển nhiên bên ngoài t́nh h́nh đă phi thường khẩn cấp. Lúc này cũng không cho phép bọn chúng hỏi nhiều, tất cả vội ào ào xuống lầu.
Trong trang viên hiện đang sáng rực, các lầu các xung quanh đă rơi vào trong biển lửa, tiếng lửa cháy phừng phựt, tiếng người kêu gào than khóc, tất cả trộn thành một trường cảnh hết sức hỗn loạn, tiếng cảnh báo lúc này cũng đă đ́nh chỉ, vô số hắc ảnh từ cổng xông đến tiểu lâu. Mọi người trong đầu kinh hăi, từ trên lầu chạy xuống chưa đến hai phút, lực lượng khá mạnh bố trí ở cổng phụ trách yểm hộ đă bị tiêu diệt?
Lưu Phong Sương cũng không nói nhiều, dẫn chúng nhân chạy về phía tường sau hoa viên, muốn vượt tường đào thoát. Đột nhiên, hai người che mặt từ hướng đối diện xuất hiện: “Đứng lại! Các ngươi là ai?”
Anh Mộc Lan và Cơ Văn Địch im ĺm tiến tới nghênh đón, cử đao chém liền. Hai người đối phương linh hoạt nhảy ra sau, lập tức phản kích, âm thanh đinh đang đinh đang liên tiếp vang lên. Mắt thấy đại đội nhân mă của đối phương đang kéo tới, Cơ Văn Địch vừa đánh vừa hô: “Đại nhân đi trước đi! Nơi này để chúng tôi ứng phó!”
Lưu Phong Sương đáp: “Vậy giao cho các người! Mau mau đuổi theo!” Nàng thầm kinh dị, tăng viện của Tử Xuyên gia đến quá nhanh a.
Nàng trước khi hành động đă điều tra qua, trụ sở bộ đội gần nơi ở của Tử Xuyên Trữ nhất cũng phải mất hai mươi phút lộ tŕnh, cho dù bọn chúng sau khi nhận được tin lập tức gấp rút hành động th́ thời gian tập hợp bộ đội, nhận trang thiết bị vũ khí cũng phải mất hai mươi lăm phút. Như thế bản thân có đến bốn mươi lăm phút để rút lui, nhưng từ khi bắt đầu đến giờ c̣n chưa đến hai mươi phút, đối phương đă có một lượng lớn nhân mă đến đây, hơn nữa đều là hảo thủ.
“Bọn chúng giống như năy giờ ở một bên theo dơi nhiệt náo vậy!” Đây là chi bộ đội nào? V́ sao phải che mặt? Bọn chúng bằng cách nào đến nhanh như thế? Lưu Phong Sương ẩn ẩn cảm thấy trong này nhất định có điểm kỳ lạ, nhưng hiện tại không có thời gian suy xét, địch nhân vừa từ cổng chính tiến vào, c̣n chưa kịp hoàn thành bao vây toàn bộ trang viên, Lưu Phong Sương dẫn bộ hạ chạy đến bước tường, từng người nhảy qua tường, biến mất trong bóng đêm.
Nh́n thấy Lưu Phong Sương dẫn bộ hạ an toàn triệt ly, Anh Mộc Lan và Cơ Văn Địch trao đổi ánh mắt, trước khi địch nhân kéo đến nhiều, phải tranh thủ bỏ chạy. Năy giờ đối địch với hai người bên đối phương, tuy không thể thu thập bọn chúng nhưng bọn họ vẫn chiếm ưu thế, nói lui là lui, đối thủ không thể ngăn cản. Nh́n thấy hai đối thủ hô lớn đuổi theo, hai người bọn họ cười lớn, chạy về một hướng khác với Lưu Phong Sương, rất nhanh bỏ xa đối thủ.
-o0o-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.