Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 49: Trường nhai điệp huyết 


Bạn đang đọc Tử Xuyên Tam Kiệt – Chương 49: Trường nhai điệp huyết 


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 9: Đế đô kỳ ngộ
—–oo0oo—–
Chương 5: Trường nhai điệp huyết

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

Gió lạnh lướt qua tai rát như dao liếc, cảnh vật hai bên cấp tốc lùi về sau. Trong đêm đông lạnh lẽo, con đường vắng hoe người rất thích hợp để dùng khinh công di chuyển nhanh chóng, hai người vận khởi khinh công, dưới sự dốc hết sức, cả hai đồng thời c̣n cách góc đường chỉ trăm mét. Hai người nh́n nhau cười, đều biết vơ công đối phương có tinh tiến.

Tư Đặc Lâm thu lại nụ cười: “Vừa rồi cô ta ở đây, sao hiện tại chẳng thấy một người?” Y cúi đầu quan sát dấu chân dưới đất, chỉ thấy tuyết dưới đất bị đạp biến dạng, bùn đất cùng nước tuyết trộn lại thành một thứ sền sệt, nào thấy dấu chân người?

Đế Lâm muốn hỏi Tư Đặc Lâm: “Ngươi thật nh́n thấy rơ chứ?” Lời chưa đến miệng, hắn đă nuốt xuống: Tư Đặc Lâm làm người hành sự trầm ổn, nếu như không có nắm chắc, y không thể dễ dàng nói ra. Hắn nh́n ngă ba đường, đề nghị: “Chúng ta chia nhau t́m. Cô ta như thế nào?”

Tư Đặc Lâm trầm ngâm: “Cũng được. Đối phương là một nữ tử trẻ tuổi, dáng người khá cao, khoác áo đi tuyết màu hồng, đầu đội mũ trùm. Bên eo cô ta đeo Tẩy nguyệt đao của tam đệ, nh́n là nhận ra liền. Nếu như có phát hiện ǵ, huynh hú lên gọi tôi. Cho dù phải động thủ cũng nhất định lưu cô ta lại. Muốn biết được hạ lạc của tam đệ, mấu chốt nằm trên người cô ta”.

Đế Lâm đáp rất rơ: “Được!” Hai người kích chưởng, Đế Lâm hướng trái, Tư Đặc Lâm hướng phải, bắt đầu phân ra đi t́m.

Tư Đặc Lâm chạy trên đường, trong đầu nghi hoặc: Liệu ḿnh có nh́n nhầm không? Vừa rồi lúc nữ tử đó băng qua đường, y lập tức cảm giác trên người cô ta có chỗ khác lạ, thế nhưng không kịp nhận ra. Đợi khi cô ta đi qua rồi, Tư Đặc Lâm bất ngờ nghĩ ra: Đao đeo bên eo cô ta, đúng là Tẩy nguyệt đao của Tử Xuyên Tú!

Bởi v́ y quá quen Tử Xuyên Tú, vừa nh́n đă nhận ra. Theo y biết, Tẩy nguyệt đao là tiên tổ Tử Xuyên Tú truyền lại, vô cùng trân quư đối với gă. Hiện tại, đao này sao lại xuất hiện trên người của một nữ tử xa lạ? Chẳng lẽ A Tú đă…

Tư Đặc Lâm xua đi suy nghĩ bất tường trong đầu, chuyên tâm suy nghĩ, ḷng thấy ḱ quái, sao mới chỉ có mấy phút mà nữ tử đó đă vô tung vô ảnh? Sau khi y đi theo trường nhai một đoạn, đột nhiên tỉnh ngộ, tung người nhảy lên mái nhà bên đường, đứng trên nóc nhà bám đầy tuyết quan sát tứ diện bát phương. Bỗng nhiên y nh́n thấy có một đạo nhân ảnh di chuyển nhấp nhô trên các mái nhà ở một phía khác. Tư Đặc Lâm kinh ngạc nhưng lập tức tỉnh ngộ: đó là Đế Lâm.
nguồn
Xem tốc độ của hắn, so với lúc đuổi khi năy th́ chẳng thua kém, hiển nhiên vừa năy hắn c̣n chưa dùng toàn lực, có lẽ sợ tổn thương đến ḷng tự ái của Tư Đặc Lâm?

Tư Đặc Lâm mắc cười, ḷng nghĩ: “Đại ca, ḱ thật vừa rồi tôi cũng chưa dùng toàn lực đâu!” Y không để ý đến thân ảnh đó nữa, lại ngóng đầu quan sát xung quanh nhai đạo, không một bóng người. Y không cam tâm lại di chuyển sang một mái nhà cao hơn, đột nhiên nh́n thấy trong một ngơ hẻm tối đen phía đối diện có một người đang di chuyển, nh́n bộ dạng đến chín phần là nữ tử trẻ tuổi đó.

Tư Đặc Lâm mừng rỡ, liên tục vượt qua mấy ngôi nhà, từ trên không nhảy xuống hẻm. Trong đêm tối, tiếng nữ nhân kêu lên: “Bất lịch sự! Có hái hoa đạo tặc!” Tức th́, nhà dân ở hai bên hẻm đều sáng đèn, không biết ở đâu chui ra một đám quần chúng cầm gậy gộc, chỉ nghe có người la lên: “Hái hoa đạo tặc? Ở đâu?”

“Ḱa, nh́n kia ḱa, hắn muốn chạy, mau đuổi!”

“Ái chà, hắn nhảy lên trên mái nhà rồi! Tên khốn này th́ ra là một tên phi tặc!”

“Mau phái người đi báo cáo Trị bộ thiếu! Chúng ta ở đây phát hiện phi tặc, thỉnh bọn họ mau phái cao thủ đến!”

Tư Đặc Lâm nhếch nhác nhảy trên các nóc nhà, một hơi trèo ngói vượt nóc chạy qua mấy con đường, măi đến khi không c̣n nghe có tiếng người la hét y mới dám ngừng lại, thở kh́ kh́ mấy hơi, nghe tiếng tim đập th́nh thịch. May mà con hẻm đó tối đen, chắc không ai nhận diện được y, nếu không sáng mai Đế đô nhật báo giựt tít: “Thống lĩnh Trung ương quân là hái hoa đạo tặc!” Vậy th́ bản thân chắc không dám vác mặt gặp ai.

Y ngẩng đầu, bầu trời dày đặc mây, trăng bị che khuất chỉ hắt được ánh sáng mờ mờ xuống mặt tuyết, Đế đô thành trong đêm đông vô cùng yên tĩnh. Y lúc này mới phát hiện bản thân vừa rồi hoảng hốt chạy loạn đă chạy đến phía tây thành. Nhai đạo bên dưới không có người, Tư Đặc Lâm nhẹ nhàng nhảy xuống, chạm đất không một tiếng động. Sau khi nhận được cảnh báo, thế nào Trị bộ thiếu cũng phái cao thủ đi truy bắt phi tặc, bản thân nếu c̣n nhảy qua nhảy lại trên mái nhà người ta, vạn nhất bị tóm th́ thật oan uổng. Y nghĩ đến Đế Lâm, cười thầm:

“Không biết có nên thông báo cho hắn không? Khi tuần bộ phát hiện bắt nhầm trưởng quân hiến binh th́ bọn chúng sẽ có biểu t́nh thế nào đây?”


Nghĩ như thế, y nh́n qua một con đường khác, đột nhiên ngẩn người: một nữ tử mặc áo choàng màu hồng đang đi phía trước, từ sau lưng nh́n tới, chính là cô gái y nh́n thấy khi ngồi trong quán cà phê. Bất quá học được bài học vừa rồi, Tư Đặc Lâm không dám hấp tấp, y gia tăng cước bộ muốn đuổi kịp đối phương, nào ngờ đối phương cũng gia tăng cước bộ kéo dài khoảng cách ra. Tư Đặc Lâm không nhịn được, bắt đầu chạy, vừa chạy vừa hô: “Tiểu thư đằng trước, làm phiền ngừng lại một chút! Ta không phải người xấu, chỉ là có chuyện muốn thỉnh giáo”.

Vị nữ tử đó không ngừng, thậm chí c̣n không quay đầu nh́n, chỉ là bước nhanh đi. Tư Đặc Lâm vận khinh công, nhanh chóng tiếp cận đằng sau đối phương, lên tiếng: “Tiểu thư, xin dừng bước…” Đưa tay vỗ vào bả vai cô gái.

“Xuy” một tiếng vang khẽ, quang mang lóe lên, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện bên cạnh vô thanh vô tức chém vào cổ tay Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm kinh hoảng không kịp thu tay, ngón tay búng ra trúng thân kiếm “Choang” một tiếng, hất trường kiếm văng ra. Y c̣n chưa kịp kêu may mắn th́ lại một tiếng “Xuy” vang khẽ, kiếm thứ hai lại xuất hiện đâm vào yết hầu y, kiếm khí sắc bén, chiêu thức ngoan độc, ngưng tụ khí thế cường đại. Ở cự li ngắn như thế, kẻ sử kiếm vô cùng tự tin vào kiếm pháp của ḿnh! Nhưng mắt hắn hoa lên, kiếm đă đâm vào khoảng không, Tư Đặc Lâm đă biến mất!

Kẻ sử kiếm phát hiện, trong lúc nguy cấp Tư Đặc Lâm dùng thiết bản kiều, cả người từ eo ngă ra phía sau, tránh thoát một kiếm hung hiểm. Không đợi kiếm thứ ba xuất ra, y đă lăn xuống đất, tuy nhếch nhác một chút nhưng kéo dài được cự ly với địch nhân, sau đó tung người như cá búng, lúc này y mới nh́n thấy địch nhân.

Địch nhân có năm người, trong đó có cả nữ tử áo choàng hồng, nàng thủy chung không có quay đầu, Tư Đặc Lâm chỉ nh́n thấy sau lưng cô gái, dáng người cao ráo, thân h́nh và khí chất đều thanh nhă. Cô gái chưa từng quay đầu nên Tư Đặc Lâm cũng không thể xác định nàng có phải là người mà y nh́n thấy khi ở trong quán cà phê hay không?

Bốn người bên cạnh cô gái, ba nam một nữ, trong đó một nam một nữ tay cầm trường kiếm lấp lánh, vừa rồi là bọn họ tập kích Tư Đặc Lâm, ngoài ra có hai người tay giấu trong ống tay áo dài nên không nh́n ra vũ khí của họ, tạo ra đặc điểm thần bí mạc trắc. Phục sức bốn người giống nhau, đều là phục sức của b́nh dân phổ thông, đầu đội nón rộng vành pḥng gió tuyết, diện dung ẩn tàng dưới nón không nh́n rơ, bất quá nhăn thần đều sáng quắc. Bốn người bọn họ phân tán đi trên đường, Tư Đặc Lâm cũng nh́n thấy bọn họ nhưng y không lưu ư, nào ngờ bọn họ lại là đồng bọn của nữ tử kia.

Thanh y nữ tử cầm kiếm phát ra tiếng kinh thán: “Úy?” Nàng đối với sự t́nh Tư Đặc Lâm có thể đào thoát t́nh huống hung hiểm mà sinh thập phần kinh ngạc. Nội lực Tư Đặc Lâm cao cường, phản ứng mẫn tiệp khiến bọn họ bất ngờ, búng tay hất kiếm, lăn người thoát ṿng vây, chiêu nào cũng độc đáo ngoài tưởng tượng.

Tư Đặc Lâm bừng giận, đám người này rốt cuộc đến từ đâu, sao lại ngoan độc như thế? Y bất quá chỉ muốn hỏi chuyện, bọn họ lại muốn giết chết y?

Nếu không phải bản thân vơ công cao cường, lại phản ứng thần tốc th́ sớm đă thành quỷ rồi, nhưng y không lộ chút ǵ ra khuôn mặt, lạnh lùng nh́n xung quanh:

Phía sau xuất hiện bảy người phục sức b́nh dân, lúc năy Tư Đặc Lâm cho đó là người đi đường, nhưng sau khi thấy trận đấu diễn ra, bọn họ tịnh không bỏ đi, ngược lại c̣n chầm chậm áp sát, chặn đường lui của y, mà phía trước lại có năm người cũng phục sức như thế xuất hiện chắn trước người nữ tử khoác áo choàng hồng.

“Phía trước mười tên, sau bảy tên…” Tư Đặc Lâm có chút khẩn trương, trên đường đều là địch nhân, hơn nữa c̣n không biết đối phương có cao thủ cao cường tiềm phục hay không. Nếu như địch nhân đều có bản lĩnh như hai kẻ sử kiếm vừa rồi, trận này thật không đánh được.

Đây là chuyện ǵ? Liệu có kẻ nào muốn hại ḿnh? Tư Đặc Lâm nghi hoặc, nhưng lập tức giải thích: bản thân tuy nhiều năm ṭng quân nhưng hành sự luôn quang minh lỗi lạc, không hề kết thâm cừu đại hận với ai, cho dù có người bất măn y th́ đó cũng chỉ là việc công, không đến mức phải đổi mạng. Hà huống trong suy xét của y, cũng chẳng có ai có năng lực động viên nhiều sát thủ thế này đến ám sát y, bọn họ cũng không thể nào đoán được đêm nay y xuất hiện trên đường này. Đây rơ ràng là do ḿnh truy đuổi nữ tử kia mới dẫn đến t́nh cảnh này, thuần túy chỉ là ngẫu nhiên, đối phương xuất thủ đă không cảnh cáo mà liền muốn lấy mạng khiến Tư Đặc Lâm suy nghĩ đến chức nghiệp sát thủ, hoặc là chức nghiệp quân nhân được huấn luyện nghiêm khắc.

Bọn chúng là hộ vệ của nữ tử kia? Tư Đặc Lâm nghi hoặc.

Hoa tuyết lặng lẽ rơi, tuyết trên mặt đất phản chiếu ánh trăng nhạt, hắt lên luồng sáng mỏng manh.

Song phương giằng co, mười mấy cổ sát khí bao phủ Tư Đặc Lâm, trước sau trái phải đều có ánh mắt địch nhân chăm chú như sói. Song phương đều không thông báo tính danh, đối phương dường như úy kị nội lực thâm hậu của Tư Đặc Lâm, chưa có lên động thủ.

Đột nhiên, Tư Đặc Lâm phóng thanh cười lớn, trong thanh âm ẩn tàng nội lực, tiếng cười sảng lăng vang xa, hồi đăng trên không trung. Mấy người đối diện kinh ngạc, một thanh âm rền rền cất lên: “Hắn đang gọi trợ thủ!”

Nữ tử khi năy xuất thủ với Tư Đặc Lâm lên tiếng: “Xin tiểu thư đi trước, nơi này giao cho chúng tôi xử lư”. Nữ tử áo choàng hồng nghe nói liền bỏ đi, Tư Đặc Lâm bất đồ hô: “Tiểu thư xin dừng bước!”

Thoại âm vừa dứt, đằng sau đă có tiếng xé gió bén nhọn, không cần quay đầu Tư Đặc Lâm cũng nghe ra có ba thanh kiếm đang cùng lúc tấn công vào đầu, gáy và lưng của y, thế kiếm vừa nhanh vừa độc, đều là kiếm pháp nhất lưu.

Tư Đặc Lâm giận dữ: “Mọi người đều không có cừu oán ǵ, các ngươi sao ra tay ác độc như thế?”
Y cũng không quay đầu, đột nhiên bước xéo về phía sau một bước, vừa vặn tránh qua mấy kiếm đó. Bóng người loáng lên, không biết làm thế nào y đă tiến vào giữa ba kiếm thủ. Đám kiếm thủ đại kinh thất sắc, vội định phân ra các phía khác nhau, Tư Đặc Lâm cười “Hắc hắc”, cũng không cần nh́n, hai tay bung ra chuẩn xác nắm lấy cổ tay của hai kiếm thủ trái phải, chân đá ngược ra sau trúng ngay ngực kiếm thủ thứ ba. Địch nhân kêu “A” một tiếng, thân thể bay ra sau, máu trong miệng phun phụt ra ngoài, rơi thịch xuống mặt tuyết. Tiếp đó nghe “Cắc, cắc” hai tiếng rợn da gà, Tư Đặc Lâm căm giận đám kiếm thủ ra tay ác độc, đă bẻ găy cổ tay bọn chúng, hàn băng chân khí theo kinh mạch truyền vào đóng băng huyệt đạo khắp thân thể chúng. Bọn chúng tức th́ đứng cứng ngắc tại chỗ, trường kiếm rơi khỏi tay đập xuống đất “Choang, choang”. Tư Đặc Lâm chọc nhẹ ngón tay: “Ngă đi!” Hai kiếm thủ mang thần t́nh thống khổ cứ thẳng đơ như vậy ngă xuống.
Hai tiếng thịch thịch vang lên trong nền tuyết.
Tư Đặc Lâm phủi phủi tay, giống như vừa làm một chuyện rất nhẹ nhàng, ngẩng đầu mỉm cười: “C̣n ai lên?” Nh́n y rất thoải mái, ḱ thật t́nh cảnh rất hung hiểm, y hành động mạo hiểm, không tiến mà lùi, đột nhiên tiếp cận khiến đối thủ không kịp trở tay. Nếu như thật chính diện giao phong, lấy ba tên kiếm thủ liên thủ th́ y rất khó đối phó, c̣n như có kẻ địch khác gia nhập, vậy th́ y gặp nguy liền, v́ thế mà y cố ư làm ra vẻ thoải mái nhằm chấn nhiếp đối thủ.
Nhưng y rất thất vọng, nữ tử nh́n rất giống Bạch Xuyên đă đi xa rồi, đằng sau vang lên tiếng đánh nhau cũng chẳng khiến nàng quay đầu nh́n. Mấy kẻ đối đầu với y cũng chẳng có phản ứng, chỉ yên lặng đứng tại chỗ. Tư Đặc Lâm đột nhiên minh bạch, mục đích của đối phương là muốn cầm chân ḿnh ở đây để nữ tử kia tẩu thoát. Xem ra, tất cả bí mật đều nằm trên người nữ tử kia rồi.
Nghĩ thông điểm nà hú lên một tiếng, cả người vọt lên.
Tiếng kim loại ma sát xoèn xoẹt liên tục, toàn bộ địch nhân phía trước đều bạt xuất vũ khí, kết thế ngăn cản, phía sau có tiếng vạt áo phất trong gió, địch nhân đằng sau cũng cấp tốc xông tới. Thân h́nh Tư Đặc Lâm đột nhiên cúi sát đất, thế xông tới đột nhiên cải biến phương hướng, người vọt lên trên mái nhà bên đường, chân đạp tuyết bám trên ngói mà chạy, chớp mắt đă thoát khỏi ṿng vây. Chỉ nghe đằng sau tiếng người la hét, đám địch nhân vội vă đuổi theo: “Đứng lại!”, “Ta giết ngươi!” Nhưng bọn chúng tuyệt đối đă không đuổi kịp. Tư Đặc Lâm từ mái ngói búng người ra, lướt xéo qua khỏi nữ tử thần bí kia, bên cạnh nữ tử đă không c̣n ai, cơ hội tốt nhất đến rồi! Tư Đặc Lâm quyết tâm, lần này phải bắt cô ta lộ diện mới xong.
Y từ không trung như thần ưng từ trời lao xuống, người chưa đến, khí thế to lớn đă vây khốn nữ tử đó, tay phải bung ra chộp vào vai trái đối phương, khí toàn cường liệt phát xuất thổi áo khoác đối phương bay phần phật, tuyết hoa trong không trung bị ḱnh khí thổi bay tán loạn.

Mắt thấy thanh thế kinh nhân của Tư Đặc Lâm, nữ tử đó im ĺm bước tới một bước, sau đó cả người xoay tṛn, áo khoác bay lên thành một đóa hoa hồng, trong tay nàng đă xuất hiện một thanh kiếm, kiếm phong công vào chân của Tư Đặc Lâm.
Tư Đặc Lâm thầm tán thán, động tác bước tới xoay người của nữ tử rất hay, nàng không những tránh khỏi uy thế một kích lăng lệ từ trên không của Tư Đặc Lâm, c̣n lập tức phản kích, không cho Tư Đặc Lâm chiếm thượng phong chút nào. Kiếm pháp đối phương xác thật không tệ, vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng ở trong mắt cao thủ như Tư Đặc Lâm th́ vẫn chẳng thể cấu thành uy hiếp, y là tán thưởng phán đoán thần tốc chuẩn xác và phản ứng mẫn tiệp của đối phương, trong chớp mắt đă nhận ra chỗ yếu nhất của Tư Đặc Lâm chính là chân, nhăn quan kinh nghiệm độc đáo, cho dù là lăo giang hồ cũng chưa chắc bằng. Đối phương dấu mặt bên trong mũ trùm, vô pháp nh́n ra chân diện mục của nàng, Tư Đặc Lâm chú ý bên hông nàng, quan sát vỏ đao nửa đen nửa sọc, h́nh dáng đặc biệt như thế chính là đao của Tử Xuyên Tú!
Tư Đặc Lâm chấn động nhưng thân pháp không hề loạn, duỗi mũi chân phải điểm lên kiếm phong đối phương.
Nhưng không để y điểm trúng, nữ tử đó đột nhiên biến chiêu, một tiếng “Xuy” phá không vang lên, kiếm phong đă đâm xéo vào bụng dưới Tư Đặc Lâm, tốc độ nhanh hơn kiếm vừa rồi rất nhiều, nếu Tư Đặc Lâm tiếp tục hạ xuống, bụng dưới trống trăi tất nhiên trúng kiếm trước!
Đầu Tư Đặc Lâm ong lên: “Trúng kế rồi, bà nương này ẩn tàng thực lực!” Đối phương thân là nữ tử, lại sử dụng chiêu thức hạ lưu như thế! Trong lúc cấp bách, y vận khí vào ống tay áo phải đánh thẳng vào trên kiếm đối phương. “Bát” một tiếng, trường kiếm đối phương bị đánh lệch, Tư Đặc Lâm cũng cảm thấy tay phải đau đớn, đồng thời chân cũng đă chạm đất.
Trong quá tŕnh ngắn ngủi từ mái nhà đến mặt đất, hai người dốc hết bản lĩnh, chiêu thức liên tục biến chuyển. Tư Đặc Lâm tuy vơ công hơn xa đối phương, nhưng nữ tử đó lại giảo hoạt cơ biến vô cùng, dùng kế khiến Tư Đặc Lâm phán đoán sai lầm, trong khi giao thủ, Tư Đặc Lâm cũng phải ăn trái đắng. Y giận dữ sử ra chân bản lĩnh, phách không chưởng nhẹ nhàng đánh tới, “Ầm” một tiếng, nữ tử kinh hô “Ai”, bị chưởng phong quét trúng, thân thể bay về phía sau, máu tươi trong miệng phun ra.
Tuy chưởng lực của Tư Đặc Lâm không đánh trúng người, nhưng lúc này nội công của Tư Đặc Lâm gần như đă đến mức đăng phong tạo cực, một chưởng đánh ra, chưởng phong lăng lệ như thực chất. Hai người giao thủ trước đó, nữ tử hoàn toàn dựa vào cơ mẫn chiếm thượng phong, nhưng hiện tại Tư Đặc Lâm sử ra phách không chưởng, đây tuyệt đối là đấu nội lực, không thể dựa vào thủ xảo, nữ tử đó lập tức không chống cự nổi. Đây c̣n v́ Tư Đặc Lâm cố ý lưu lại mạng nàng để truy vấn hạ lạc của Tử Xuyên Tú, bằng không một chưởng đó đă lấy mạng nàng rồi.
Lúc y định tiến tới lột nón nàng ra th́ phía sau có tiếng áo động, âm thanh xé gió sắc bén đang cắt đến đầu y, bọn hộ vệ đă đến rồi. Tư Đặc Lâm không thể không quay người đối phó với bọn chúng trước, nữ kiếm thủ rít lên: “Tên này đả thương tiểu thư, không thể để cho hắn sống được!” Thanh âm thê lệ. Theo tiếng hô hoán, đám hộ vệ liều lĩnh lao đến vây công, khí thế phong cuồng.
Chớp mắt, trước mặt Tư Đặc Lâm chỗ nào cũng là kiếm quang thiểm thước, đối phương bất chấp quy tắc giang hồ, lấy nhiều đánh một, gào thét đ̣i lấy mạng y. Tư Đặc Lâm thở dài, sử ra tuyệt kỹ, Phách không chưởng liên tục đánh, ba tiếng “Ầm ầm ầm” vang lên, lại ba tên hộ vệ bị đánh văng khỏi ṿng vây rơi xuống đất. Bị khí ḱnh hùng hậu của Tư Đặc Lâm áp bách, đám hộ vệ vây công không kẻ nào áp sát được y, nhưng bọn chúng vẫn liều mạng cố lao lên, kẻ trước ngă xuống kẻ sau tiếp bước, cả mấy tên bị đánh văng ra cũng nhanh chóng ḅ dậy thổ huyết tái chiến. Dưới sự bất kể sống chết vây công của năm kiếm thủ, cho dù với bản lĩnh của Tư Đặc Lâm cũng ứng phó đến rối loạn tay chân, chỉ đành chịu nh́n nữ kiếm thủ đỡ nữ tử thần bí dưới sự hộ vệ của những kẻ c̣n lại chạy về đầu kia con đường, mắt thấy đă sắp mất dạng.
Tư Đặc Lâm đang nôn nóng th́ đám đào tẩu đă ngừng lại ở đầu kia con đường, đầu nhai đạo xuất hiện một thân ảnh cao cao. Y nh́n qua th́ nhận thấy thần bí khách đó gương mặt lạnh lùng, mặt vô biểu t́nh, mục quang băng lănh, chính là Đế Lâm cô ngạo lănh mạc. Tư Đặc Lâm mừng rỡ, hô: “Đại ca, ngăn bọn chúng! Đám người này có vấn đề!”
Một tên hộ vệ trầm giọng hét: “Tránh ra!” Đế Lâm cười lạnh, không tránh lại tiến tới một bước, sát khí lẫm nhiên áp bức mấy tên hộ vệ hô hấp khó khăn, bọn chúng kinh hăi, một người tay không tấc sắt, dáng vẻ cũng không thấy đang vận khí, sao lại sản sinh sát khí đáng sợ như thế?
Một tên hộ vệ hét lớn, thân chuyển như báo vọt tới, một đạo quang mang lóe trong màn đêm, kiếm đâm vào mi tâm Đế Lâm, vừa nhanh vừa độc, xác thật là hạng cao thủ nhất lưu.
Đế Lâm hừ một tiếng, tay phải chầm chậm vẽ một ṿng tṛn trên không trung, tay trái đưa ra đón kiếm, bóng tối nhập nḥe, cũng không biết hắn sử dụng thủ pháp ǵ, tên kiếm thủ đó kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược lại, “Ầm” một tiếng ngă ra đúng ngay chỗ gă xông lên, kiếm trong tay không hiểu sao đă cắm sâu vào mi tâm gă, tay chân c̣n co giật mấy cái, liền đó đoạn khí.
Đám người đó nhất tề thối lui, ánh mắt lộ vẻ kinh hăi, thủ pháp ǵ thế này, sao lại đáng sợ như thế? Nh́n thi thể nằm trên đất, Đế Lâm chậm răi lắc đầu, nói: “Hắn không nên dùng kiếm trước mặt ta”. Trong ngữ khí không hề có ư ép buộc cưỡng chế, nói rất tự nhiên, nhưng phảng phất người nghe cảm giác lời của hắn hiển nhiên là sự thật.
Tư Đặc Lâm tuy đang trong ṿng vây nhưng vẫn chú ư t́nh h́nh bên phía Đế Lâm, thấy Đế Lâm xuất thủ là giết người, trong ḷng cảm thấy bất nhẫn, hô: “Đại ca, giữ mạng bọn chúng!”
“Biết rồi!” Đế Lâm hồi đáp không chút hảo khí, ngẩng đầu nh́n chúng nhân trước mặt, chọn lấy đối thủ kế tiếp, nhăn quang của hắn hệt như là chó săn đang nh́n bầy gà.
Đám khách che mặt thấy t́nh thế không ổn, tên tiểu lưu manh ở phía sau (Bọn chúng cho rằng Tư Đặc Lâm là tiểu lưu manh chọc ghẹo nữ nhi) vơ công đă rất cao, bọn chúng ứng phó không nổi, hiện giờ lại đến một cao thủ thần bí, vung tay là giết người, t́nh thế rơ ràng nguy cấp.
Một lăo giả c̣n b́nh tĩnh phát lệnh: “A Địch, ngươi dẫn tiểu thư đi trước, nơi này chúng ta ứng phó!”
“Vâng!” Nữ hộ vệ nhỏ giọng đáp, đỡ lấy nữ tử thần bí đă thụ thương định ly khai. Đế Lâm cười “Hắc hắc”: “Đi dễ như thế sao?” Nhoáng thân lên định ngăn cản, “Xích xích”, tiếng kiếm khí hưởng động, năm thanh kiếm đồng thời đâm hắn, bốn kiếm nhắm vào đầu, cổ, ngực, bụng, một kiếm c̣n lại th́ ngừng cách hắn mấy bước, mũi kiếm dập dờn, kiếm khí bao trùm lấy hắn.
Đế Lâm kinh hăi, mấy kiếm khách này nếu đơn đả độc đấu th́ không kẻ nào là đối thủ của hắn, nhưng một khi bọn chúng tạo thành kiếm trận th́ phối hợp vô cùng chặt chẽ, người công kẻ thủ, hiển nhiên là kiếm trận được tập luyện thành thục khiến bọn chúng sau khi phối hợp uy lực gia tăng. Mấy kiếm đâm tới hầu như đă chặn hết đường tiến của hắn, cho dù là Đế Lâm cũng không t́m được sơ hở để phản kích, hắn chỉ đành lui lại chỗ cũ, trong ḷng hiểu ra, chẳng trách Tư Đặc Lâm cũng vô pháp giữ đối phương. Hắn tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát chiêu thức đối phương, t́m cơ hội phá kiếm trận.
Trường nhai trong đêm đen, gió tuyết tung bay, hai bên tiến hành cuộc chiến sinh tử, một bên là hai cao thủ xuất sắc nhất trong lớp thanh niên Tử Xuyên gia, một bên là kiếm thủ thần bí. Kiếm khí tung hoành “Xuy xuy”, quyền phong trầm trầm “Vù vù”, hoa tuyết bị ḱnh khí đánh cuộn xoáy trong không gian che mờ nhân ảnh song phương.
Song phương đánh đến thiên hôn địa ám, bất kiến nhật nguyệt, ḱ chiêu diệu thức liên miên không tận, nếu như có người đứng bên quan sát, nhất định hô lớn: “Tuyệt vời, xem đă mắt quá!”
Kẻ trong cuộc th́ đang kêu khổ không thôi, trận đánh này quả thật là quá oan uổng. Thân phận đối thủ không rơ, lư do chém giết không rơ. Một bên th́ có tật giật ḿnh: “Tự nhiên có hai cao thủ ở đâu tới quấy phá chúng ta? Chúng ta bị lộ rồi sao?” Bên kia th́ rất ủy khuất: “Ta chỉ là muốn hỏi vài câu mà thôi, các người hà tất hạ sát thủ thế chứ?” Ai cũng không biết, mọi chuyện đều xuất phát từ sự hiểu lầm, nhưng lịch sử lại thường do các kiểu “Hiểu lầm” như thế cấu thành.
Mấy phút trôi qua, vẫn là Đế Lâm thoát khỏi khốn cảnh trước, hắn giả tạo sơ hở, dẫn dụ bốn địch nhân đồng thời công kích vào chân phải đang đá lên của hắn, đợi chiêu thức của chúng đă tung ra, Đế Lâm bât ngờ thu chân, bốn thanh kiếm đều đánh vào khoảng không. Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, Đế Lâm hú dài một tiếng, chân trái quét mạnh một ṿng dưới đất, hoa tuyết theo chân hắn bốc lên mù trời che khuất mọi vật, bốn gă kia thất kinh, sợ Đế Lâm tập kích nên đồng thời thối lui, kiếm trận hợp kích không phá mà tan. Đợi khi hoa tuyết lắng xuống, không biết lúc nào, tên kiếm thủ thứ năm đă ngă xuống, trường kiếm của hắn nằm trong tay Đế Lâm.
Có kiếm trong tay, thanh thế Đế Lâm lập tức biến đổi, trong mắt lấp lánh huyết mang, khóe miệng cười hung ác. Không chờ bốn người kia tạo thành tổ hợp, hắn đă nhanh như tên bắn, sát chiêu liên tục sử ra, kiếm quang như thiểm điện nhoáng trong đêm đen.
“A a a!” Ba tiếng kêu thảm vang lên liên tục, ba địch nhân đồng thời ngă xuống đất, máu tươi rải dài trên mặt tuyết.
Đế Lâm nhẹ nhàng vung vẩy thanh kiếm trong tay, nh́n kiếm thủ cuối cùng phía trước, đó là lăo nhân đă ra lệnh: “A Địch mang tiểu thư đi trước”, Đế Lâm biết lăo là kẻ cầm đầu, đặc ư lưu mạng lăo để thẩm vấn. Đế Lâm cũng không nói ǵ, miệng chỉ cười cười.
Lăo nhân đó minh bạch ý tứ nụ cười trên mặt hắn: Năm người các ngươi liên thủ đă bị ta phá, một ḿnh ngươi không phải đối thủ của ta. Lăo thở dài lên tiếng: “Ngừng tay!” Mấy người đang vây công Tư Đặc Lâm nghe lệnh lui ra chạy qua phía lăo, mấy kẻ này cũng đều đă thụ thương, khóe miệng cứ tứa máu. Ḱ thật nếu như Tư Đặc Lâm muốn giết bọn chúng th́ sớm đă ra tay rồi, chỉ là Tư Đặc Lâm muốn lưu lại mạng chúng mới giằng co với chúng lâu như thế. Mấy kẻ đó đứng thành một hàng sau lăo nhân, tuy thương tàn chiến bại nhưng vẫn ngạo khí bất khuất. Tư Đặc Lâm đi qua, dừng ở bên cạnh Đế Lâm.
Lăo nhân buông trường kiếm xuống, đưa tay lột mũ trùm xuống lộ ra mái tóc trắng xóa và đôi mắt rất sáng, da mặt nhăn nheo, cảm khái nói: “Trên thế gian lại có kiếm pháp như thế, vơ công như thế! Lăo hủ cũng là người học vơ, bại trong tay nhị vị, coi như tâm phục khẩu phục. Chỉ là hiện tại c̣n chưa thỉnh giáo đại danh tôn tính của nhị vị, chết không nhắm mắt, xin hỏi các hạ là ai?” Thanh âm của lăo nghèn nghẹn, ngữ điệu thương tang, thần sắc lộ khí thế lẫm nhiên chẳng hề sợ hăi, khí thế chẳng giống người bị chiến bại chút nào.
Tư Đặc Lâm cảm khái trước khí độ lăo nhân, kính trọng hồi đáp: “Đây là Giám sát tổng trưởng Đế Lâm của gia tộc, tại hạ là Tư Đặc Lâm, không biết tiền bối xưng hô thế nào?”
Mấy người kia đồng loạt “Ồ” lên, Tư Đặc Lâm và Đế Lâm của Tử Xuyên gia tộc đă là cao thủ hiếm có trong thiên hạ, không ai không biết. Nhăn t́nh lăo nhân sáng lên nhưng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc: “Lăo hủ vinh hạnh thua dưới tay hai vị cao thủ đỉnh cao của Tử Xuyên gia, chúng tôi tâm phục khẩu phục! C̣n lũ bại tướng chúng tôi, tiện danh thật không dám nói, sợ làm bẩn tai ngài”.
Đế Lâm cười lạnh: “Chỉ sợ ngươi không làm chủ được!” Trong ngữ khí lộ hàn khí âm trầm.
Lăo nhân điềm đạm nói: “Thủ đoạn của Đế Lâm đại nhân, lăo hủ cũng đă nghe qua. Dưới nghiêm h́nh của Giám sát thính, sự thật khó giấu!”
Đế Lâm cười lạnh không nói, hiển nhiên đồng ư lời đối phương. Lăo nhân lại nh́n qua Tư Đặc Lâm: “Tư Đặc Lâm đại tướng quân, ngài cô quân lấy yếu bất khuất chống lại ma tộc, dương danh nhân loại chúng ta, cho dù chúng ta là địch nhân, nhưng đối với ngài, lăo hủ ngưỡng mộ đă lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên phong thái hơn người, coi như đời này không uổng rồi!”
Tư Đặc Lâm lúng túng khiêm tốn: “Không dám, lăo nhân gia quá lời rồi – không ổn!” Trong tay lăo nhân lấp lánh hàn quang, không biết từ lúc nào đă xuất ra trủy thủ ẩn giấu, Tư Đặc Lâm và Đế Lâm đồng thời phi thân lao tới nhưng đều đă chậm một bước, trủy thủ đă đâm xuyên tim lăo, không thể cứu được.
Đế Lâm phản ứng rất nhanh: “Bọn kia!” Lập tức lao đến kẻ che mặt bên cạnh lăo nhân, vừa đụng vào người gă th́ thân thể gă đă mềm oặt ngă xuống đất, khóe miệng c̣n lưu máu đen, thân thể đă lạnh lẽo. Mấy đồng bọn của gă cũng lần lượt ngă xuống, Đế Lâm mở miệng của một tên ra xem, chỉ thấy hắn tức giận đá thi thể đó văng ra xa: “Trong miệng bọn chúng có giấu độc dược!”
Tư Đặc Lâm chợt nhớ: “Bên kia có mấy kẻ bị tôi đả thương!” Hai người chạy nhanh qua đó, có điều hai kẻ bị Tư Đặc Lâm dùng hàn băng chân khí phong tỏa huyệt đạo cũng đă cắn bể độc dược trong miệng, thất khiếu lưu huyết mà chết.
Trên con đường rộng răi bày ra mười mấy cỗ thi thể, hai người đưa mắt nh́n nhau, đều không biết làm sao cho tốt. Tư Đặc Lâm cảm thấy đầu óc phiền loạn, chỉ là muốn hỏi một câu, sự t́nh sao lại biến thành thế này?
Đế Lâm chửi nhỏ: “Con mẹ nó!” Nh́n sang Tư Đặc Lâm, quan tâm nói: “Tay ngươi thụ thương rồi!”
Tư Đặc Lâm cúi đầu, lúc này y mới phát hiện tay đang chảy máu, cảm giác đau đớn. Nh́n kỹ th́ thở phào, chỉ là bị thương ngoài da, không có tổn thương gân cốt. Đế Lâm nhặt một thanh kiếm dưới đất, cắt một vạt áo đưa cho Tư Đặc Lâm băng bó thương thế.
Có tiếng cước bộ vang lên, một người lao công quét tuyết đêm đẩy xe đi chầm chậm trên đường, nh́n thấy thi thể cùng máu tươi đầy đất, lại có hai người đang đứng, hắn sợ đến nhảy dựng lên: “Giết người rồi! Cứu mạng, bà con ơi! Giết người rồi!” Vứt bỏ xe rác, hắn cắm đầu chạy một mạch, vừa chạy vừa la: “Bà con ơi! Có kẻ giết người!”
Đế Lâm hung dữ mắng: “Chạy nhanh lắm! Chậm chút ta giết luôn ngươi!”

Tư Đặc Lâm co duỗi cánh tay bị thương, nói: “Đợi chút Trị bộ thiếu cho người đến, chúng ta liệu có nên để bọn chúng xử lý mấy thi thể này không? Kiểm tra xem có t́m được manh mối ǵ không?”
Đế Lâm lắc đầu: “Không, cứ để Giám sát thính của ta thu thập. Thuộc hạ ta có kinh nghiệm hơn, nói không chừng có thể t́m ra manh mối giúp chúng ta tra ra nguồn cơn”.
Nói đi nói lại, ḱ thật hai người đều hiểu rơ, đám người này chuẩn bị chu mật như thế, cả độc dược trong miệng cũng chuẩn bị, loại người này trên thân thể tuyệt đối không lưu lại manh mối nào có thể truy cứu được. Đế Lâm từ trong ngực lấy ra một cái c̣i đưa lên miệng thổi, tiếng c̣i chói tai vang rơ trong đêm vắng, truyền đi rất xa.
Qua một lúc, có rất nhiều tiếng c̣i chói tai giống vậy vang lên.
Đế Lâm lột nón trên đầu các thi thể ra, quan sát gương mặt của bọn chúng, nhưng chán nản nói: “Không nhận ra bất cứ kẻ nào, từ đâu xuất hiện nhiều hảo thủ như thế?” Hắn lẩm nhẩm: “Bọn chúng là người của thế lực nào?”
Đây cũng là nghi hoặc trong đầu Tư Đặc Lâm, y hỏi Đế Lâm: “Huynh có nh́n thấy nữ tử đó không? Thế nào?”
Đế Lâm trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu đáp: “Ta không thấy diện mạo cô ta, bất quá có thể khẳng định, đao trên người cô ta đúng là của A Tú. Ngươi có giao thủ với cô ta?”
Tư Đặc Lâm gật đầu: “Có giao thủ hai chiêu, vơ công cô ta không tệ”. Nghĩ một chút, y lại bổ sung: “Rất không tệ”.
“Đao của tam đệ sao lại ở trên người cô ta?”
Cơ mặt Đế Lâm hơi co rút nhưng không đáp. Hai người nh́n nhau, đều nh́n thấy sự sợ hăi trong mắt đối phương, chẳng lẽ Tử Xuyên Tú chết rồi?
Đế Lâm chậm răi nói: “Ta có một suy nghĩ, nhưng hiện tại trong đầu rất loạn, ngươi giúp ta chỉnh lư một chút”.
Tư Đặc Lâm phối hợp rất ăn ý, lập tức nói: “Được, huynh nói đi”.
Đế Lâm đi qua đi lại mấy bước, do dự một chút rồi nói:
“Thứ nhất, tam đệ thất tung ở Viễn Đông, nếu như gă có bất trắc ǵ, ta là nói nếu như, vậy rất có khả năng trúng độc thủ của ma tộc. Đao của gă, đúng lí phải ở trong tay ma tộc”.
Tư Đặc Lâm gật đầu biểu thị tán đồng.
“Thứ hai, nếu như tam đệ chết trong tay ma tộc, bởi v́ chúng ta đă đoạn tuyệt giao thông với ma tộc, đao này không có khả năng xuất hiện ở đây…”
Đế Lâm trầm ngâm chậm răi đi đến gần đống thi thể, đột nhiên nói: “Lăo gia hỏa này nói, ngươi nghe rơ chứ? Lăo nói ngươi lực kháng ma tộc, lăo rất bội phục, điều này chứng minh lăo không phải là người bên phía ma tộc? Đao rơi vào tay bọn người này, có thể chứng minh tam đệ không chết trong tay ma tộc. Mấu chốt chính là phải truy ra thân phận bọn người này, như thế mới có thể tra ra nguồn cơn!”
Tư Đặc Lâm không ngừng gật đầu, nghĩ một chút, nói: “Tôi phát hiện, có chuyện rất ḱ quái, đám sát thủ che mặt này đều cắn độc dược tự sát, chỉ có lăo nhân dùng chủy thủ tự sát. Nếu muốn giữ bí mật, lăo v́ sao không cắn độc dược? Như thế vừa đơn giản vừa đỡ phải thống khổ”.
Tư Đặc Lâm mới nói nửa ý, Đế Lâm đă minh bạch ư tứ của y, bước đến ngồi xổm trước thi thể lăo nhân, hắn mở miệng lăo ra kiểm tra cẩn thận, sau đó lại kiểm tra y phục trên người lăo nhân, động tác hết sức thành thục, cả chỗ kín cũng không bỏ qua. Kết quả chỉ t́m được một xấp ngân phiếu, một vỏ trủy thủ. Hắn tỉ mỉ nh́n ngó vỏ trủy thủ, phát hiện là sản phẩm của Đế đô, biểu t́nh có điểm thất vọng.
Qua một lúc hắn đứng lên nói với Tư Đặc Lâm: “Ngươi đoán không sai, trong miệng lăo không có độc dược. Ý của ngươi là nói, những kẻ có độc dược trong miệng là cảm tử đội, c̣n lăo nhân này không phải là thành viên của cảm tử đội, mà là thuộc về nhân vật được bảo vệ, thân phận cũng tôn quý?”
Tư Đặc Lâm kinh ngạc gật đầu, y phát hiện Đế Lâm rất nhanh đă nói ra sự t́nh, tư duy của hắn cơ mẫn, rất nhiều sự t́nh y chỉ có ư nghĩ mơ hồ, chỉ đề cập đến th́ Đế Lâm đă lập tức nói tiếp rất rơ ràng.
Đế Lâm nói tiếp: “Cũng chính là nói, dạng nhân vật tôn quư thế này cũng không thể lưu lại, cuối cùng vẫn phải tự sát, mục đích là v́ để yểm hộ nữ tử kia triệt thoái, cũng là nói, thân phận nữ tử đó càng trọng yếu hơn lăo? Hoặc giả nói, thân phận nữ tử đó nếu như bại lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí c̣n nghiêm trọng hơn cả tánh mạng của lăo?”
Tư Đặc Lâm không ngừng gật đầu: “Đúng, tôi nghĩ chính là như thế! Nói vậy…” Y đột nhiên phát hiện bản thân lại không nghĩ tiếp được, chỉ đành cười ngượng ngùng với Đế Lâm.
Đế Lâm lại đi tới đi lui, hệt như tướng quân đang cố thủ cô thành. Hắn dừng chân, nh́n Tư Đặc Lâm: “Tư Đặc Lâm, thất tung hơn cả năm, đao của tam đệ đột nhiên xuất hiện, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nói cách khác, thấy dấu chân của gấu th́ gấu cũng ở cách không xa. Ta có một cảm giác, tam đệ nói không chừng đă về Đế đô rồi!”
Tư Đặc Lâm kinh hăi, y biết trực giác của Đế Lâm hết sức linh mẫn, rất nhiều lần chính bản năng đă cứu Đế Lâm khỏi nguy cơ, lời của hắn nói ra đều có mấy phần nắm chắc. Nghĩ đến Tử Xuyên Tú có khả năng đă về Đế đô, Tư Đặc Lâm thấy vui vẻ, nhưng theo đó lại nghi hoặc: Tử Xuyên Tú về rồi, v́ sao không đến gặp y? Gă c̣n có lo ngại ǵ? Chẳng lẽ, gă thật…”
Tư Đặc Lâm không dám, hoặc giả không nguyện ý suy nghĩ tiếp, nhưng đầu óc lại không chịu khống chế: “Chẳng lẽ, A Tú hơn một năm không về, thật đă đầu hàng ma tộc? Vậy gă ngàn dặm từ Viễn Đông về Đế đô là để làm ǵ? Là thám thính nội bộ quân t́nh nhân loại? Bố trí mạng lưới t́nh báo của ma tộc trong cảnh nội? Cấu kết mấy vị đại tướng nắm trọng binh để nội ứng ngoại hợp với ma tộc?”
Tư Đặc Lâm suýt bật cười, nếu khả năng cuối xảy ra, bản thân có giao t́nh tốt nhất với Tử Xuyên Tú, vậy y chính là mục tiêu lôi kéo hàng đầu, thế nhưng có ai đến t́m y đâu!
Đoán ra y đang nghĩ ǵ, Đế Lâm cười quỷ dị: “Ngươi chớ có nh́n ta như thế, không liên quan đến ta!”
Hai người cùng ôm bụng cười, cười đến đau cả bụng. Chuyện này quá mắc cười, suy luận một hồi lại ra kết quả là Thống lĩnh Trung ương quân Tư Đặc Lâm trung thành cẩn cẩn cùng Giám sát trưởng quan Đế Lâm đă giết vô số ma tộc lại có khả năng là nội ứng của ma tộc!
Chuyện này có thể là chuyện mắc cười nhất Đế đô năm nay, cho dù là La Minh Hải hận Đế Lâm đến tận xương tủy, nghe được tội danh này, e là cũng cảm thấy không biết b́nh luận thế nào!
“Đao của tam đệ v́ sao rơi vào tay cô ta, bên trong nhất định có mấu chốt mà chúng ta không nghĩ ra. Hiện tại manh mối quá ít, Tư Đặc Lâm, chúng ta hiện chớ kết luận bậy bạ”. Đế Lâm trầm ngâm tiếp: “Sự t́nh này, chúng ta khoan nói ra bên ngoài”.
Tư Đặc Lâm gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
“Hai tên kia, đứng yên chớ động!”
Từ xa truyền đến tiếng hô ra lệnh cùng tiếng bước chân tạp loạn, trong hắc ám ở đầu đường xuất hiện một đống đèn lồng đang di chuyển nhanh chóng về phía bọn họ. Tư Đặc Lâm nh́n hướng đèn sáng, nhíu mày: “Cảnh sát tuần đêm của Trị bộ thiếu đến rồi”.
“Bọn chúng xem chúng ta là nghi phạm, thật quá phận, chẳng lẽ chúng ta nh́n giống kẻ khả nghi sao?”
Trong ngữ khí của Đế Lâm có mấy phần tức tối, Tư Đặc Lâm gần như cười thành tiếng: nửa đêm tối đen, trên đường phủ tuyết trắng xóa, nhiều thi thể nằm ngổn ngang, máu đọng thành vũng, dưới ánh trăng ảm đạm, có hai nam tử đứng bên xác người cười nói – đột nhiên thấy cảnh tượng như thế, nếu người khác không nghĩ hai người này là nghi phạm th́ cũng nghĩ hai người này là kẻ điên.
“Nghi phạm”, nói nghe rất nhẹ nhàng, suy xét từ góc độ pháp luật, hai người này mười phần là hung thủ, hơn nữa c̣n bị bắt tại trận, chứng cớ hiển nhiên.
“Tư Đặc Lâm, chút nữa ngươi chớ lên tiếng, mọi chuyển cứ để ta ứng phó”. Đế Lâm mỉm cười, trong mắt xuất hiện vẻ tinh nghịch trẻ con.
Tư Đặc Lâm lập tức minh bạch chủ ý của hắn: “Chớ có chơi đùa quá đáng quá!”
“Yên tâm đi, sao có thể chứ?”
Tiếng bước chân tạp loạn, đèn sáng bao vây bốn phía bọn họ. Nh́n thi thể phơi bày trên đất, đám cảnh sát Trị bộ thiếu giật nảy người, hai tên gia hỏa này nguy hiểm cực độ à, hét lên: “Hai tên các ngươi nghe đây, lập tức buông bỏ vũ khí, giơ tay lên đầu!”
Hai vị trọng thần gia tộc nh́n nhau cười, Đế Lâm vứt trường kiếm trong tay, hai người giơ tay cao lên. Đám cảnh sát như hổ lang nhảy tới, trói chéo tay hai người bọn họ ra sau lưng. Một tên cảnh sát cầm đầu uy phong lẫm lẫm tiến tới đá một cước vào người Tư Đặc Lâm, cú đá khá mạnh, Tư Đặc Lâm cảm thấy chỗ bị đá ngứa ngáy.
“Mấy người này là ai giết? Nói!”
Bị hai cảnh sát cường tráng giữ chặt ở hai bên, Đế Lâm mỉm cười đáp: “Báo cáo trưởng quan, một vài tên là chúng ta giết, những tên khác tự sát”.
Đám cảnh sát kinh dị mở to mắt: Có dạng sát nhân như thế sao, chưa ǵ đă khai.
Tên cảnh sát cầm đầu ngẩn ra, hỏi: “Các ngươi là người ở đâu?”
“Chúng ta?” Đế Lâm ra vẻ suy nghĩ rồi đáp: “Chuyện này nói ra th́ rất dài…” Vùng nhẹ một cái, hai tên cảnh sát hai bên lập tức giống như giấy dán hết hồ, ngă lăn ra đất. Tên cảnh sát cầm đầu la lên: “Dám chống cự, giết chết tại chỗ!” Đám cảnh sát ào ào rút đao, nhảy tới định động thủ.
Tư Đặc Lâm nhíu mày, ḷng nghĩ đùa cũng hơi quá rồi, đang định lên tiếng giải thích, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, đưa mắt quan sát, trong màn đêm đằng sau đám cảnh sát, một số lượng lớn hiến binh chế phục đen giống như u linh ḥa cùng màn đêm đột nhiên xuất hiện, đang im ĺm tiếp cận, bọn cảnh sát không biết đă bị bao vây.
Tư Đặc Lâm lập tức minh bạch, đám hiến binh khẳng định là nhân lúc hỗn loạn mà sấn tới, bằng không cho dù khinh công bọn chúng có giỏi th́ cũng không thể che giấu thính giác của y.
Đám cảnh sát cũng phát hiện phía sau có chỗ không ổn, quay người nh́n, kinh hăi la lên: “Các người là ai?”
Không ai thèm chú ư đến gă, một quân quan hiến binh cao lớn đi đứng nghiêm chỉnh bước đến trước mặt Đế Lâm, đứng thẳng chào:
“Báo cáo đại nhân! Đặc biệt hành động đội của Giám sát thính có mặt! Thỉnh đại nhân ra lệnh!”

“Quá chậm!” Biểu t́nh Đế Lâm nghiêm khắc: “Tiếp được cảnh báo mà phản ứng chậm như thế, không bằng cả cảnh sát tuần đêm. Các ngươi làm mất mặt Giám sát thính! Quân quan trực đêm nay là ai? Trách phạt hai mươi quân côn, hạ một cấp!”
“Vâng!” Quân quan trực đêm mặt xám như đất lên tiếng, lập tức nằm xuống trên tuyết, hai binh sĩ tiến lên hành h́nh, chỉ nghe tiếng quân côn đập xuống mông bịch bịch liên tục hai mươi côn. Quân quan đó cắn chặt môi, không rên một tiếng, môi bị cắn bật cả máu tươi.
Phong cách luyện binh của Đế Lâm luôn nghiêm ngặt như thế. Tư Đặc Lâm không khỏi cảm thán, ḷng nghĩ: “Mỗi người có một phong cách, nếu là ḿnh, dưới t́nh h́nh thế này, cùng lắm là đợi sau khi về giáo huấn một trận là được, không cần phạt h́nh tại chỗ”.
Cảnh sát xung quanh nh́n thấy trắng cả mặt, thấy một quân quan phẩm tự không thấp chỉ v́ một câu nói của “Sát nhân phạm” đó mà bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra, người thanh niên trẻ tuổi nho nhă kia tuyệt đối không phải giống như bề ngoài. Đám cảnh sát kính sợ nh́n các gương mặt lạnh lùng của đám hiến binh xung quanh, tim bỗng đánh như trống, hy vọng không bị phán “Xúc phạm cấp trên, trách phạt hai mươi quân côn”.
Âm thanh “Bịch bịch” nhanh chóng kết thúc, sau khi bị phạt h́nh, tên quân quan đó sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn chưa hôn mê, hai tên binh sĩ thi hành án phạt đỡ gă đứng lên. Gă đột nhiên lên tiếng: “Đại nhân, hạ quan có lời muốn nói!”
“Nói!” Đế Lâm chấp tay đứng nghiêm trang, lạnh lùng nh́n chúng nhân.
“Báo cáo đại nhân, bởi v́ hôm nay tuyết lớn, Tây hà kiều không giao thông được, chúng tôi phải ṿng xuống Lan kiều dưới hạ du để qua, v́ thế mất nhiều thời gian. Rất xin lỗi, đại nhân!”
Đế Lâm lúc này mới nh́n trực diện gă: “Vừa rồi v́ sao không nói?”
“Báo cáo đại nhân, thất chức là có lỗi”.
Đế Lâm cười lớn: “Hay cho câu Thất chức là có lỗi! Ngươi hiện tại chức quan ǵ?”
“Báo cáo đại nhân, tôi vốn là Hồng y tiểu ḱ, hạ một cấp c̣n Tiểu ḱ vũ sĩ!”
“Bây giờ ta thăng ngươi vượt cấp làm Phó ḱ bổn!”
Tên quân quan đó vùng vẫy khỏi sự giúp đỡ của binh sĩ, nhịn đau quỳ xuống: “Tạ đại nhân tài bồi!” Vừa nói xong đă lập tức hôn mê. Đế Lâm gật đầu, vung tay vẫy mấy sĩ binh đến: “Các ngươi mang hắn đến bệnh xá, chăm sóc cho hắn”.
Thấy sát khí của Đế Lâm đă bớt đi, đám cảnh sát rón rén tiến tới cười nịnh: “Vị đại nhân này, vừa rồi thật thất lễ…chúng tôi thật đáng chết, có mắt không thấy thái sơn…xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?”
Đế Lâm cười lạnh, một hiến binh quát lên: “Đồ hỗn láo, vị này trọng thần gia tộc, Giám sát tổng trưởng Đế Lâm đại nhân!”
Đám cảnh sát tức th́ cứng đơ như gỗ, đồng loạt đưa tay chào. Tên cảnh sát cầm đầu mặt tái như xác chết: trong cảnh nội gia tộc, ai không nghe danh tiếng Sát nhân ma vương Đế Lâm? Người này quyền cao chức trọng, tâm ngoan thủ lạt, người của hắn c̣n bị đối xử đến mất nửa mạng như thế, bản thân ḿnh lại hỗn láo với hắn, cho dù La Minh Hải ra mặt dùm ḿnh, cái mạng ḿnh e cũng khó mà giữ. Biểu t́nh của gă lập tức có đủ biến hóa: hoảng hốt, khẩn cầu, van xin, lời nói cũng lắp bắp:
“Đế Lâm đại nhân, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán với bọn tiểu nhân chúng tôi…tôi…tôi…”
Đế Lâm mỉm cười, chỉ Tử Đặc Lâm vẫn c̣n bị mấy tên cảnh sát khóa tay, ḥa ái hỏi: “Ngươi biết y không?”
Tên cảnh sát mê mang nh́n qua đó, lắc đầu: “Không biết…đại nhân, ý của ngài là…”
“Y là ủy viên Thống lĩnh xứ, kiêm Thống lĩnh Trung ương quân, kiêm trưởng quan Quân vụ xứ, Tư Đặc Lâm các hạ. À, vừa rồi ngươi đá ngài ấy một cước, ta thấy dấu giày của ngươi vẫn c̣n trên mông ngài ấy!”
Tên cảnh sát hai chân nhuyễn nhừ, cả người rệu ră, choáng váng muốn xỉu. Tư Đặc Lâm thấy bất nhẫn, tiến tới đỡ lấy gă.
Tên cảnh sát mặt như xác chết, thanh âm run rẩy: “Đại…đại nhân, tôi đáng chết, tôi đáng chết!”
Tư Đặc Lâm mỉm cười nói: “Vị kia là Giám sát tổng trưởng Đế Lâm đại nhân, ta là Tư Đặc Lâm, đều không phải là người khả nghi. Đây là chứng minh thư của ta”.
“Vâng vâng vâng…chúng tôi đáng chết, mạo phạm hai vị đại nhân…”
“Sự t́nh đêm nay rất kỳ lạ, không phải là vụ án h́nh sự b́nh thường. Ư của ta là để Giám sát thính thụ lý giải quyết, Trị bộ thiếu không nên nhúng tay vào”.
“Vâng vâng vâng…chúng tôi tuân lệnh…”
“Vậy nếu không có ǵ nữa th́ các ngươi về nghỉ đi. Đợi án có tiến triển, ta sẽ thông báo t́nh huống cho cấp trên của ngươi là Ca San đại nhân và Âu Dương đại nhân”.
“Vâng vâng vâng…đa tạ đại nhân…”
“Đêm nay các ngươi cũng mệt rồi, đi đi”.
Tên cảnh sát như được đại xá, cảm kích đến ứa lệ, Tư Đặc Lâm đại nhân vừa cứu bọn chúng một mạng. Gă phảng phất sợ Tư Đặc Lâm thay đổi chủ ý, vội dẫn đám thuộc hạ chạy nhanh như gió, thoáng cái đă không c̣n bóng dáng một tên.
Đế Lâm cũng mặc kệ bọn chúng, quay đầu ra lệnh cho bọn thuộc hạ: “Mau kiểm ra kỹ mấy thi thể này, xem coi có tra ra thân phận của bọn chúng hay không!”
Đám hiến binh dơng dạc ứng đáp. Đế Lâm trong ḷng hiểu rơ, gia tộc cảnh nội, phàm là hảo thủ dụng kiếm hắn đều biết, hiện tại đột nhiên xuất hiện một đám tử sĩ lai lịch bất minh, chắc chắn trong đó có điều quái lạ. Đám người này hành tung quỷ bí, v́ bảo tŕ bí mật thân phận mà chẳng thèm quan tâm đến mạng sống, như vậy khả năng t́m được manh mối từ thân thể bọn chúng hầu như không có.
Hắn kéo áo Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm hiểu ý đi theo hắn ra chỗ vắng: “Đại ca, có ǵ vậy?”
“Tư Đặc Lâm, hiện trường nơi này cứ để bọn ta xử lý, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi, có tiến triển ǵ ta sẽ thông báo cho ngươi. Đêm nay ngươi không về, Lư Thanh lại trách ta làm hư ngươi”.
Tư Đặc Lâm suy nghĩ một chút, Đế Lâm xác thật nói có đạo lý, y gật đầu: “Vậy tôi đi về trước. Mệt cho huynh rồi, đại ca”.
Nh́n thân ảnh Tư Đặc Lâm dần biến mất ở đầu kia con đường, trong mắt Đế Lâm lộ ra vẻ ấm áp hiếm thấy, trong đầu nghĩ: “Tư Đặc Lâm, ngươi quên ở Đế đô ngoài hai chúng ta, c̣n có một người có quan hệ rất mật thiết với tam đệ à!” Nhưng khi hắn quay nh́n đám bộ hạ, nhăn thần lại biến thành băng lănh như đao: “Một đám vô dụng, b́nh thường th́ nói năng bốc phét, hiện tại một chút manh mối cũng không t́m được. Đồ ăn hại!”
Đám hiến binh cúi đầu, không kẻ nào dám lên tiếng.
“Ca Phổ Lạp có đây không?”
Ca Phổ Lạp ứng thanh: “Đại nhân gọi!”
“Đêm nay, ngươi dẫn đội theo ta làm chút chuyện”.
“Tuân mệnh, đại nhân! Không biết ngài cần bao nhiêu nhân thủ?”
“Người ở đây đủ rồi”. Đế Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước lúc về Đế đô, ta đang đêm xông vào nhà Trữ tiểu thư, tuy nói là sự cấp ṭng quyền, nhưng dù sao cũng là mạo phạm tiểu thư, không hợp quy cũ kẻ dưới đối với quân thượng. Đêm nay gió mát trăng sáng, khó có được cơ hội tấu xảo thế này, ta cùng ngươi đi xin lỗi tiểu thư”.
Ca Phổ Lạp gật đầu ứng thanh: “Vâng!” Quay đầu nh́n đám hiến binh hô lớn: “Để lại mười người xử lý thi thể, c̣n lại theo ta”. Y cảm thấy ḱ quái, đă nửa đêm khuya khoắc, gió tuyết dữ dội, mây dày kín trời, lúc này chẳng thích hợp để đi thăm, càng không thích hợp để “Xin lỗi”.
“Đợi một chút,” Đế Lâm thong thả nói: “Các ngươi mặc quân trang lại dính máu bẩn, thế này th́ quá thất lễ, sẽ dọa tiểu thư sợ hăi. Cho các ngươi ba mươi phút để đổi thành thường phục rồi hăy theo ta”.
Ca Phổ Lạp ngẩn ra, không hiểu Đế Lâm có chủ ý ǵ, y hỏi ḍ: “Xin hỏi đại nhân, phải đổi sang dạng thường phục thế nào?”
“Thường phục ǵ cũng được, quan trọng phải nhớ kiếm mảnh vải che cái mặt trâu của các ngươi lại, không để tiểu thư thấy mà sợ hăi. C̣n nữa, người đi theo ta phải giỏi khinh công, thân thủ nhẹ nhàng, đám tay chân thô kệch nặng nề th́ không cần đi”.
Ca Phổ Lạp chợt hiểu, cười thầm trong bụng, phương thức “Xin lỗi” của Đế Lâm là dẫn đại đội nhân mă xông vào nhà tiểu thư lần nữa. Bất quá lần trước là công khai xông vào, lần này th́ lén lút lẻn vào. Lần trước xông vào là v́ công chúa ma tộc Tạp Đan, lần này không biết Đế Lâm đại nhân nghĩ ra chuyện ǵ? Nhưng Đế Lâm đại nhân v́ sao không để Tư Đặc Lâm đại nhân theo chứ? Hay v́ hành động lần này nguy hiểm rất lớn nên Đế Lâm đại nhân không muốn liên lụy Tư Đặc Lâm đại nhân?
Hoặc giả hành động của Đế Lâm đại nhân sẽ khiến Tư Đặc Lâm đại nhân không tán thành nên Đế Lâm đại nhân tự ḿnh hành động?
Đều có khả năng.
Trong ḷng Ca Phổ Lạp dâng lên tư vị khó tả, biểu t́nh của Đế Lâm lạnh lùng vô cảm càng khiến người ta không thể nh́n thấu.
-o0o-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.