Tứ Vương

Chương 34: Trả ơn


Đọc truyện Tứ Vương – Chương 34: Trả ơn

Napi dựa người vào kiệu mềm, lười biếng như một con mèo nhỏ. Chiếc kiệu lắc lư tiến vào phủ Thái Tử, gia nhân nhẹ nhàng đặt kiệu xuống, kính cẩn thưa.

_ Tiểu thư! Đến nơi rồi ạ!

Bàn tay nhỏ vén rèm bước ra, hơi chói mắt vì ánh nắng gay gắt bên ngoài, Napi nheo mắt lại. Một chiếc dù lập tức che ánh nắng trên đầu Napi, khẽ cầm lấy bàn tay đang che trên trán của cô, thuận thế dắt cô đi luôn qua cổng.

_ Thất lễ rồi! Để tiểu thư phải chờ lâu.

Diệp Tử Kiếm mỉm cười, tay che chiếc ô thêm nghiêng về phía Napi, che khuất cái nắng chói chang. Napi hơi rùng mình, có phải mình cứu hắn một mạng là sai lầm rồi chăng?

_ Không đâu! Mọi thứ rất chu đáo xin Thái Tử đừng khách khí.

_ Tiểu thư nói gì vậy? Cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, đừng gọi thái tử xa lạ như thế, gọi Tử Kiếm đi.

Hắn không ngại ngùng nắm chặt tay Napi, kéo cô vào sâu trong phủ. Napi giật giật khóe môi, còn gọi Tử Kiếm con bà ngươi, nếu không phải vì chợ đen ta đã chẳng đồng ý đến đây gặp ngươi. Tử Kiếm mời Napi ngồi xuống bàn tròn, bản thân lại rót nước pha trà cho cô. Đợi Napi đưa ly trà nhấp một ngụm, hắn mới mở miệng nói.

_ Lần trước ở Họa Thủy đã mạo phạm cô nương!Xin thứ lỗi, chẳng qua Tử Kiếm nóng lòng tìm ân nhân nên đã sơ suất.

Napi thản nhiên đặt tách trà xuống, cười nhẹ nhàng.


_ Cũng không có gì, hôm ấy xuất hiện ở Họa Thủy cũng là ngẫu nhiên. Vị chủ nhân Họa Thủy, nói thật ra là ca ca của ta, tiểu muội như ta ham chơi hay chạy loạn, huynh trưởng trong nhà lo lắng lên đã đến tìm.

Một câu nói tưởng chừng vô ý, nhưng lại làm Tử Kiếm thở nhẹ trong lòng, hóa ra chủ nhân Họa Thủy là huynh trưởng của nàng. Napi cười giễu cợt, thu hết biểu hiện vào đáy mắt, biết phiền phức thế này hôm ấy mặc xác ngươi. Còn dám có chủ ý với ta, ngươi đi chết đi! Lòng ân cần chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng ngoài miệng vẫn phải cười ngọt ngào.

_Tiểu thư, không biết có thể ở lại phủ thái tử của ta mấy ngày để ta tiện bề trả ơn được hay không? Chuyện bên gia đình ta sẽ đứng ra lo liệu tốt, sẽ không để tiểu thư bị trách phạt.

Tử Kiếm nhìn Napi, trông thấy nét mặt nửa muốn ở, nửa muốn không mỉm cười. Nàng cũng chỉ là cô bé mười sáu tuổi mà thôi, lại ham chơi đến nỗi biến thành vũ cơ lang thang khắp thành Lâm Giao. Nét đáng yêu đã của nàng đánh gục hắn, biết bao cô gái tiếp cận hắn vì ngôi vị Thái Tử, chỉ có nàng là khác ngây thơ đơn thuần.

Nếu Napi nghe được tiếng lòng của Tử Kiếm nhất định sẽ vỗ bàn kêu to : ” Ngươi lầm rồi! Ta là gian thương!”. Napi biểu hiện vẻ ngây thơ trên mặt, ra vẻ giằng co dữ dội rốt cuộc cũng gật đầu. Tử Kiếm hài lòng, hỏi Napi.

_ Không biết, tiểu thư tên gì?

_ Ta tên Napi!

_ Một cái tên rất hay, nhưng ở Việt quốc này tiểu thư nên lấy một cái tên bao gồm cả họ cha. Xin hỏi gia phụ họ gì?

Napi cảm thấy cũng đúng, không thể cứ nói với tất cả mọi người tên thật của mình. Để lộ thân phận công chúa Vũ Minh quốc thật không hay chút nào.

_ Phụ thân nói ca ca đã theo họ của ông, riêng ta để trả ơn mẹ khổ cực sinh con cho ông. Ông cho phép ta theo họ mẹ, mẫu thân ta họ Trúc.

Cũng không phải là hoàn toàn nói dối, quả thật hai năm trước Napi trở về thăm Hàn Long ông đã nói như vậy.

_ Gia phụ rất thương gia mẫu! Đã từng thấy tiểu thư múa, dáng vẻ uyển chuyển như mây như ngọc. Vậy gọi tiểu thư là Trúc Vân có được không?

Napi ngẫm lại, Trúc Cơ, Trúc Vân không tồi lấy tên này đi, thế là gật đầu đồng ý. Ở lại phủ Thái Tử, Napi bị người ta giám sát rất kỹ, giống như sợ cô chạy mất vậy. Hắn từ ngoài đi vào, sợ làm kinh động đến nàng nên nhẹ nhàng bước chân. Vén rèm che, bước vào phía trong đảo mắt tìm kiếm dáng hình nàng, bên chiếc bàn lớn nàng chăm chú đọc sách. Một lọn tóc rơi bên má nàng, làn mi cong khẽ rung động, hắn gọi.

_ Trúc Vân!

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười tinh khiết rồi sau đó bất mãn càu nhàu.

_ Tử Kiếm! Ở đây không ai cho ta ra ngoài, ta không muốn bị nhốt như vậy đâu.


_ Là sơ suất của ta! Bọn hạ nhân chỉ sợ nàng ở thành không quen đường đi. Ta sẽ dẫn nàng đi được không?

Hắn vuốt gọn sợi tóc cho nàng, nhìn cuốn sách nàng đang đọc, là sách y thuật.

_ Nàng đang nghiên cứu sách y sao?

_ Phải! Một số loại bài thuốc rất phức tạp nhưng nguyên liệu lại khó kiếm vô cùng e là ta phải ra khỏi thành Lâm Giao một thời gian để tìm đủ nguyên liệu.

Nàng vuốt ve cuốn sách, cho vào lại giá rồi nhẹ nhàng lướt đến cửa, hành lễ với hắn.

_ Ta giúp người không vì muốn trả ơn! Mấy ngày qua cảm tạ sự chăm sóc chu đáo, nay ta lại phải lên đường xin cáo từ trước.

Hắn hốt hoảng chặn ngay ở cửa , bộc lộ bản chất độc đoán.

_ Trúc Vân! Nàng nghĩ sau khi tìm thấy nàng ta sẽ dễ dàng để nàng đi ư. Nàng chữa khỏi căn bệnh giày vò ta hai mươi mấy năm, là người con gái đáng yêu nhất ta từng gặp. Lần đầu nhìn thấy nàng, ta đã phải lòng nàng rồi, càng tiếp xúc càng không thể buông nàng ra. Ta đã tâu lên phụ hoàng, muốn lập nàng làm thái tử phi của ta, ngày cưới cũng đã định đoạt. Trả ơn cho nàng, ta sẽ bảo vệ yêu thương nàng cả đời sau.

Nàng tức giận nhìn hắn, bàn tay nắm chặt kiềm chế, bờ vai nhỏ run run bất lực. Napi phải rất khó khăn để không xuất chiêu giết tên Thái Tử trước mắt, con bà nó ta không muốn trả ơn.

_ Gia đình ta đời đời làm thuốc, đến phiên ta và ca ca thì huynh trưởng đam mê kinh doanh khiến phụ mẫu đau buồn. Từ nhỏ ta đã học y thuật vốn kế nghiệp gia đình, nay ngươi nói trả ơn là nhốt ta ở đây. Ta không cần, ngươi tránh ra ta muốn về nhà.

Tử Kiếm ôm chầm luôn cô gái đang tức giận, kiềm chặt đôi chân đá loạn của nàng. Hơi thở nhẹ lướt qua vành tai.


_ Ai nói không cho nàng tiếp tục làm nghề y, thái tử phi của ta mà lại là lương y từ mẫu chẳng phải người khác càng ghen tị chết sao? Những nguyên liệu thuốc nàng mới đọc đều mọc ở nơi hoang dã, nguy hiểm ngàn vạn, làm sao ta để nàng đi đươc. Nàng yên tâm ngày mai sau khi nàng vào cung bái khiến phụ hoàng, ta sẽ đưa nàng đến một nơi đảm bảo sẽ có những thứ ấy.

Napi làm bộ ngạc nhiên, cười khinh bỉ trong lòng, cá cắn câu!

_ Nơi nào mà thần kỳ vậy?

Tử Kiếm điểm lên cánh mũi nhỏ, ôm nàng ngồi xuống bên cửa sổ.

_ Nàng chắc không biết! Thành Lâm Giao có một khu chợ Đen đặc biệt kỳ dị, không có thân phận thì không vào được, nhân giới cấp giả ai cũng muốn vào một lần để tìm kiếm bảo vật. Ở đó bày bán đủ thứ dị vật kỳ lạ, thảo dược nàng muốn có chắc chắn phải nằm trong ấy.

Dỗ dành tiểu cô nương yên lặng, hắn nhẹ nhàng hít thở mùi hương trên người nàng. Mẫu phi của hắn, năm đó cũng trốn nhà đi chơi như Trúc Vân của hắn, tình cờ cứu phụ hoàng một mạng, ai ngờ bị phụ hoàng bắt lại nằng nặc muốn “trả ơn”. Mẫu phi chắc cũng bằng tuổi nàng bây giờ, phụ hoàng vừa gặp đã yêu, trăm phương nghìn cách giữ lại bên mình. Đến nay người ngồi trên vị trí, đệ nhất hoàng hậu còn ai khác ngoài mẫu phi của hắn, đến bây giờ ngẫm lại mẫu hậu vẫn còn oán trách năm xưa trốn nhà đi chơi cuối cùng lại bị bắt sinh hài tử cho người ta. Thật là lỗ vốn mà!

Khung cảnh bình yên mà hắn tự vẽ ra trong đầu không làm ảnh hưởng đến kế hoạch đang suy tính trong lòng Napi. Nở nụ cười gian thương, nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, không khỏi rợn da gà da vịt.

_ Ta mệt rồi! Ta đi ngủ đây!

Nói rồi chạy biến ra khỏi phòng, tay không ngừng chà sát làn da:” Xong việc ta nhất định chặt đôi tay của hắn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.