Tử Vong Khai Đoan

Chương 190: Kẻ phản nghịch (1)


Bạn đang đọc Tử Vong Khai Đoan – Chương 190: Kẻ phản nghịch (1)

Dịch giả: Shun

Ở một nơi sâu trong tiên cảnh, mây khói mịt mờ…

Đây chính là nơi những nhân loại giành được địa vị ‘Kẻ Được Chọn’ dung làm nơi tập hợp: Tử Tiêu Cung! Đối với phần lớn loài người lúc này vẫn còn đang mông muội, những Kẻ Được Chọn như bọn họ là lãnh tụ và Thần Bảo Hộ trời sinh. Họ là những người lấy được tri thức và sức mạnh từ tộc sáng thế, còn có thể thu được kinh nghiệm sau khi chiến đấu cùng ác ma, từ đó khiến bọn họ càng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí… dần dần vượt qua tộc sáng thế đang ngày một xuống dốc.

Lúc này, một bóng người màu vàng lợt từ bên ngoài sơn cốc nhanh chóng lẻn vào sâu trong sơn cốc, thậm chí ngay cả hơn mười tên Vu Tộc cao tới hơn hai, ba mươi mét đứng ở cửa vào sơn cốc cũng không hề phát hiện ra kẻ đó. Không bao lâu sau, bóng người màu vàng lợt đó đã lẻn vào đến nơi sâu nhất trong sơn cốc: một đại điện bằng đá to lớn được đặt tên là Tử Tiêu Cung. Bóng người màu vàng lợt kia dường như thoáng chốc chần chừ, nhưng ngay đó liền cất bước đi thẳng vào bên trong, tới nơi sâu nhất của Tử Tiêu Cung… Tại đó, có ba bóng người như ảo ảnh ngồi giữa không trung, còn trên mặt đất là mười hai tên cả nam lẫn nữ, thân hình khác nhau đang ngồi xung quanh. Tất cả những người này đều đang nhìn hướng về phía lối vào của đại điện, hoặc có thể nói là nhìn về phía bóng người màu vàng lợt kia.

“Kẻ xâm nhập, chúng ta đã đợi ngươi trọn hai mươi lần mặt trời mọc rồi lặn. Không ngờ bây giờ ngươi mới tới…”

Nguời đầu tiên mở lời chính là bóng người già nua ngồi lơ lửng cao nhất ở chính giữa, sau lưng hắn có một biểu tượng hai nửa hình tròn giao nhau, nửa đen nửa trắng, trong phần trắng tinh có một chấm đen, trong phần đen huyền có một chấm trắng, kết hợp mà lại tách biệt, giống như hai con cá một đen một trắng quấn quanh nhau. Tiếng hắn nói dường như rất lớn, tới mức đinh tai nhức óc, mà lại cũng dường như rất nhỏ như thì thầm, lời hắn vừa nói ra tất cả đều nghe thấy như nói bên tai.

Bóng người màu vàng lợt ngừng lại, từ bóng dáng đó phát ra tiếng nói có vẻ như của thanh niên, hắn vừa cười vừa nói: “Thật có lỗi quá! Là vì em gái của ta xảy ra chút chuyện, ta mới phải tăng thêm chút ít bảo vệ, giúp cho cô ấy có thể vượt qua được thời gian, thế nên mới đến chậm một chút…”

Lúc này, trong số mười hai người nam nữ ngồi trên mặt đất, một người đàn ông cường tráng đứng ra. Người này tóc đỏ rực, đầu thú thân người, trên hai lỗ tai còn có hai con rắn nhỏ màu đỏ thắm xỏ qua, hắn nói mà như gầm lên: “Ngươi rút cuộc là ai? Tại sao làm việc này? Tuy Nguyên Thủy tính ra rằng cơ duyên đang tìm tới bọn ta, nhưng ngươi thực ra là ai? Ngươi có cơ duyên gì có thể giúp cho chúng ta tránh khỏi diệt vong!?”


Bóng người màu vàng lợt khẽ đung đưa, dường như mới vừa thả lỏng cơ thể, lúc này hắn mới lên tiếng: “Tên gọi ban đầu của ta là Phục Hy, về sau gọi là Odin, và hiện tại… Không phải, hẳn là ở thời đại tiếp theo mới đúng, ta sẽ là Bùi Kiêu. Có điều là những thứ đó đâu phải trọng điểm, có phải không? Mục đích thật sự khi ta tới đây, chắc hẳn các ngươi cũng đoán được một phần rồi nhỉ. Ta cùng với đám anh linh vẫn luôn thủ hộ mặt đất này triệu triệu năm qua, cơ hội mà chúng ta vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã sắp đến, chủng tộc mà chúng ta chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện. Và hôm nay ta tới đây để chuyển tới một kế hoạch – một kế hoạch cũng đã được chờ đợi từ triệu triệu năm trước. Kế hoạch đó tên là…”

“Phong Thần!”

Bùi Kiêu giật mình choàng tỉnh từ trong giấc mơ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như đã nghe được từ ngữ gì đó có hai chữ, hai chữ này cực kỳ quan trọng, thế nhưng sau đó hắn lại không tài nào nhớ ra được. Không chỉ có vậy, tất cả những chi tiết của giấc mơ kia cũng nhanh chóng hóa thành hư vô, không còn lại một chút ấn tượng nào trong đầu hắn. Có thể nói, thứ duy nhất hắn nhớ được là giọng một người thanh niên nói ra hai chữ cực kỳ quan trọng nào đó.

“Hai chữ? Hai chữ nào có thể tạo thành một từ cực kỳ quan trọng đây?” Bùi Kiêu cứ vậy ngồi ngẩn ra trên giường, thế nhưng có tới hàng nghìn hàng vạn từ do hai chữ tạo thành. Mà có khi đó căn bản còn không phải là từ ngữ, chẳng qua chỉ là hai chữ đó rất quan trọng thôi, thế nên dù hắn có suy nghĩ thế nào đi nữa thì cũng phí công vô ích. Qua một hồi lâu, hắn mới không nhịn được bật cười tự giễu, thầm mắng bản thân mình thật ngu ngốc.

Sao có thể coi chuyện trong mơ là thật được đây? Hơn nữa không nghĩ ra được thì coi như xong đi, còn phải tốn công mất sức để suy nghĩ, vậy không phải ngu ngốc thì là gì?

Cả nhóm, và còn cả hơn bảy trăm người dân, tất cả đã chờ đợi trong thị trấn kia được hơn bốn ngày. Làm như vậy cũng không phải vì họ không có ý định đi tiếp, mà là do có một số nạn dân không biết tìm được từ chỗ nào một thiết bị thu tín hiệu vệ tinh, từ đó mà biết được tin Paris đã thất thủ. Chuyện này lập tức khiến cho lòng người hoang mang, rất may là ở nơi này lại có một đám ‘siêu nhân’! Dù là bọn U Linh có đông cỡ nào thì cũng không chịu nổi một đấm hai đá của bọn Bùi Kiêu, thế nên dù dân chúng có kinh hoàng nhưng cũng còn chưa mất đi lý trí. Ngược lại, trong hơn bốn ngày qua, sáu người thủ lĩnh đã triệu tập người đi thu gom tất cả thực phẩm cũng như đồ dùng hàng ngày trong thị trấn rồi cứ thế mà phân chia cho mọi người hàng ngày theo ba mức: người già, thanh niên và trẻ nhỏ. Nhờ đó mà mọi chuyện tạm thời cũng rất ổn thỏa.

Thế nhưng làm vậy dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài! Tuy rằng thị trấn này thừa chỗ ở cho mấy nghìn người, hơn nữa nó còn nằm gần đường quốc lộ cho nên có tới mấy siêu thị, nhà kho cỡ vừa, thực phẩm tích trữ ở đó đủ cho năm, sáu nghìn người ăn trong nửa năm, thế nhưng đồ ăn cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày cạn kiệt. Tiếp tục chờ đợi ở thị trấn này là một con đường đi vào ngõ cụt!

Thứ hai, bọn Bùi Kiêu còn có chuyện quan trọng cần làm, nơi đây không phải quê hương của bọn hắn, cũng không có thân nhân của bọn hắn. Mà chưa nói tới những điều ấy thì bọn hắn còn đang chuẩn bị đánh một trận quyết chiến tại Đảo Phục Sinh, dù sao thì Máy Chủ Linh Hồn thực sự có ảnh hưởng quá lớn, không chỉ có thể đề cao sức chiến đấu của Schnau gấp trăm, nghìn lần, có thể điều khiển được Thần Chiến Binh và Thần Thái Dương mà còn có thể từ đó biết được người Ba Mắt thực ra đã gặp phải chuyện gì sau khi Schnau ngủ say, còn có chân tướng về tổ tiên của loài người có thực sự giống như suy đoán của bọn hắn hay không? Rồi thực sự thì ai, hay có thể nói là nguyên nhân gì đã khiến cho Nguồn Gốc Tội Lỗi ngày ấy bị trọng thương rồi rơi vào ngủ say! Tất cả những nhân quả đó đều chỉ về hướng Máy Chủ Linh Hồn trên Đảo Phục Sinh!


Vậy là từ đủ loại nguyên nhân tổng hợp lại, có thể thấy là dân chúng nơi này sẽ sớm phải di chuyển đi thôi.

Dân chúng, và cả sáu người lãnh đạo của họ dường như cũng đều biết rằng bọn Bùi Kiêu sắp bỏ đi, thế nên họ đang rất tích cực thu thập trong thị trấn, tới lúc này đã tìm được hơn ba trăm chiếc xe, trong đó giờ đã chất đầy thực phẩm và nhu yếu phẩm, đợi khi bọn Bùi Kiêu đi thì họ cũng sẽ theo đi cùng… Có điều, bọn họ lại không biết bọn Bùi Kiêu định sẽ kiếm máy bay trở về Trung Quốc, bọn họ làm sao lái ô tô bay theo được chứ?

Sau khi Bùi Kiêu tỉnh giấc, hắn không thể ngủ lại được nữa, dù sao thì linh hồn cũng không cần phải ngủ, sở dĩ ‘ngủ’ chỉ là hành vi theo bản năng mà thôi. Vậy nên nếu đã không ngủ được nữa thì hắn cũng không cố ngủ nữa làm gì, chỉ im lặng nhìn qua Schnau đang ngủ bên cạnh. Cô bé nằm nghiêng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong khi ngủ cũng vẫn mỉm cười, khóe miệng còn có chút nước miếng chảy ra, bộ dạng này thật là đáng yêu vô cùng.

Bùi Kiêu khẽ mỉm cười, lấy tấm chăn bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên người cô bé. Cô bé này ngủ không hề ‘ngoan’, không chỉ lăn qua lăn lại, tay chân thường xuyên quẫy đạp lung tung mà cái chính là, cô theo trường phái tự nhiên, luôn ngủ trần… Bùi Kiêu lặng lẽ vuốt cái đầu nhỏ của Schnau, tiếp đó mới nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nơi này là một căn hộ độc lập ba tầng, rất thường thấy tại những khu giàu có tại Âu Mỹ, nhất là tại những thị trấn vắng vẻ như nơi này lại càng thường gặp. Vì thị trấn này đã là ‘người không nhà trống’ nên các căn hộ nơi đây đều đã được phân chia cho dân chúng, thế nhưng cũng vì những kinh nghiệm và trải nghiệm đã gặp phải, nên dù biết trong thị trấn nhỏ đã không còn chút nguy hiểm gì, nhưng ngoài bọn Bùi Kiêu tìm chỗ ở riêng thì dân chúng lại rõ ràng chọn cách hạ trại đơn giản trên quảng trường, hơn bảy trăm người nhất quyết tụ tập một chỗ với nhau.

Mà khi bọn Bùi Kiêu đi tìm nơi ở độc lập, Bùi Kiêu ở cùng với Schnau, Cung Diệp Vũ ở cùng Vu Nữ Trần, những người còn lại đều ở riêng một mình. Đương nhiên, sau khi nghe quyết định ở riêng của mỗi người, cả bọn liền nhìn về phía Bùi Kiêu với ánh mắt khá là kỳ dị, giống như đang nhìn một ‘ông chú’ cuồng ‘loli’ vậy.

Bản thân Bùi Kiêu cũng là có khổ mà không nói ra được. Vốn có câu ‘người chết rồi thì mọi sự đều kết thúc’, làm sao có thể làm việc dựa vào ‘chuyện kiếp trước’? Cái loại chuyện vô căn cứ như vậy chỉ có thể dùng để lừa gạt những người ngộ đạo tới mù quáng mà thôi. Kiếp trước, kiếp này, vốn đã là hai nhân sinh hoàn toàn khác nhau. Nhưng Bùi Kiêu thì lại khác, bởi vì hắn đã kế thừa một bộ phận trí nhớ và cả thực lực của kiếp trước, mà bây giờ hắn thậm chí còn thừa kế cả vị hôn thê… Thế này là thế quái nào đây chứ?


Mà đồng thời, sự thân thiết và ưa thích của Schnau đối với hắn cũng thật sự xuất phát từ nội tâm, không hề vì hắn là một người xa lạ, hay nói là một người thân đã chuyển thế mà có phần câu nệ. Mỗi khi ở một mình cùng hắn, cô giống như đứa trẻ về tới nhà, làm việc cũng làm nũng hắn, ăn cơm muốn hắn đút, ngủ thậm chí muốn ôm hắn, chuyện này làm Bùi Kiêu thật không biết nói gì. Hắn có cảm giác mình đột nhiên lớn hơn mười mấy tuổi, lúc này đang toàn tâm toàn ý chăm lo cho một cô con gái nhỏ.

Với tâm trạng khó hình dung như vậy, Bùi Kiêu bước ra khỏi căn nhà mình đang trú ngụ. Lúc này là khoảng ba giờ sáng, đúng là thời điểm yên tĩnh nhất và cũng là đen tối nhất của một ngày. Mặt khác thì lúc này cũng đã không còn nguồn cung cấp điện, thế nên trong thị trấn càng tối đen, chỉ có tại quảng trường cách đó không xa, ở đó có hơn hai mươi ánh đuốc di dộng qua lại, hẳn là những thành viên của đoàn nạn dân có nhiệm vụ tuần tra canh gác.

Tình cảnh đập vào mắt Bùi Kiêu chính là như vậy. Và cũng nhờ cái màn đen kịt tĩnh lặng ấy, khiến cho tâm trạng đang có phần bực dọc vì không tài nào nhớ nổi cảnh trong mơ của hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Đang lúc hắn có ý định đi tới khu trại xem xét một chút thì bỗng từ phía xa tít nơi lối vào của thị trấn, từ những ánh đuốc của người tuần tra chợt vang lên tiếng còi báo động dồn dập, ngay lập tức hoàn toàn đánh tan sự tĩnh lặng lúc rạng sáng. Từ nơi cắm trại trên quảng trường của đoàn người lập tức vang lên những tiếng la hét ầm ĩ.

“Có U Linh đột kích ư?”

Bùi Kiêu cũng kinh hãi, tiếng còi này chính là thủ đoạn tự bảo vệ của dân chúng. Tuy nói nhờ có bọn Bùi Kiêu tồn tại nên dân chúng không phải lo lắng U Linh tấn công, nhưng vẫn khó đảm bảo rằng sẽ không có U Linh âm thầm lẻn vào thị trấn hút sinh mệnh người sống, thế nên mới có những tiểu đội thay phiên làm nhiệm vụ tuần tra cả đêm, một khi phát hiện U Linh thì sẽ lập tức thổi còi báo động. Đó cũng là chuyện duy nhất mà người bình thường có thể làm được.

Tốc độ phản ứng của Bùi Kiêu cũng không hề chậm, tiếng còi còn chưa vang lên được quá vài giây thì hắn đã tiến vào trạng thái thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn rồi vọt tới khoảng cách mấy ngàn mét. Nếu là trước khi bị vây trong ảo giới Atlantis thì hắn thậm chí không dám nghĩ tới việc làm được như vậy, thậm chí cả Cung Diệp Vũ cũng không làm được! Nếu chỉ thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, mà không thiêu đốt chấp niệm thì đây là chuyện tuyệt đối không thể nào làm được.

Nhưng sau khi trở về từ ảo giới, Bùi Kiêu lúc này đã không còn như trước kia nữa. Đồng thời thực lực tăng mạnh thì còn thừa kế được một bộ phận kinh nghiệm chiến đấu và năng lực chiến đấu của kiếp trước, giúp cho hắn giờ phút này đã đạt tới giới hạn của Chân Ma cấp, có thể nói rằng đã bước đầu có được thực lực Ma Vương cấp. Mà thực tế thì Ma Vương cấp và Chân ma cấp đã là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau, như lời Schnau thì nếu Chân ma cấp là quỷ quái, hồn phách, linh hồn thì Ma Vương cấp phải là thánh hồn, ma hồn! Đó là một loại chuyển biến về mặt cấp độ, giống như tiến hóa từ côn trùng thành sinh vật máu nóng vậy, cấp độ, đẳng cấp, cảnh giới hoàn toàn tăng lên, đã không còn giống như Nhập Ma, Chân Ma mà là một loại sinh vật khác rồi.

Ma Vương cấp mạnh mẽ tới mức nào, bản thân Bùi Kiêu hiểu rất rõ, từ Rồng Bầu Trời không hoàn chỉnh, Thần Chiến Binh tại Đảo Phục Sinh cho tới hợp thể quỷ quái tại trung tâm ảo giới Atlantis, rồi như lúc này là Cung Diệp Vũ và chính bản thân hắn. Có thể nói, thực lực của Ma Vương cấp thật đúng là không kém gì người tu chân, tu tiên trong truyền thuyết, chỉ cần có Thiên Sinh Vũ Khí mạnh mẽ và phù hợp thì dời núi lấp biển là chuyện hoàn toàn có thể!


Bằng chính sự mạnh mẽ đó, Bùi Kiêu đã vọt qua hơn mười kilomet, cơ thể như hóa thành một luồng điện màu bạc, trong thoáng chốc đã lách mình đi tới lối vào của thị trấn. Thế nhưng sau khi tới nơi thì hắn lại không thấy cảnh tượng một đàn U Linh tràn tới, cũng không xuất hiện các loại U Linh biến dị trong truyền thuyết mà là một đám dân chạy nạn chừng mấy ngàn người…

Đúng vậy, đó đúng là một đám dân chạy nạn. Đám người kia còn chật vật hơn nhiều so với bảy trăm người lúc gặp bọn Bùi Kiêu. Những người này nhìn rất gầy gò, cả một đám nhìn như những bộ xương biết đi, quần áo toàn thân dường như chỗ nào cũng rách nát, mà hơn nữa là những người này thân đầy đất cát, giống như vừa chui ra từ trong bão cát vậy. Mấy ngàn người này có vẻ như cũng là một đám người sống sót càng đông đảo hơn, có điều là họ dường như cũng gặp phải cảnh ngộ còn thê thảm hơn bảy trăm người nhiều. Tuy vậy thì có một điều làm cho Bùi Kiêu lấy làm lạ, đó là trong số những người này thì số lượng phụ nữ, trẻ em và người già dường như lại chiếm nhiều hơn một chút, điều đó khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy kỳ lạ.

Thế nhưng càng làm cho người ta giật mình hơn là tuy Bùi Kiêu chạy tới với uy thế lớn như vậy, nhưng đám dân chạy nạn trước mặt này lại không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại, trên mặt tất cả bọn họ là vẻ vui mừng tột độ, dường như mới thấy được cứu tinh vậy. Lập tức, có người hô hoán: “Trời ạ, ở đây cũng có linh hồn giả! Tốt quá, chúng ta sống rồi!”

“A! Là linh hồn giả! Thật đúng là linh hồn giả rồi!”

“Mọi người, chúng ta được cứu rồi! Nhanh chạy vào trong thị trấn đi!”

Đám người kia chẳng những không kinh sợ mà còn mừng rỡ, lập tức vắt chân lên cổ chạy thẳng về hướng trong thị trấn, thậm chí còn đẩy dạt cả Bùi Kiêu và hơn hai mươi người của đội tuần tra sang một bên. Bùi Kiêu cũng cảm thấy khó hiểu, hắn liền vươn tay tóm lại một tên thanh niên đang chạy qua rồi hỏi: “Chuyện gì thế này? Mà làm sao các người biết ta là linh hồn giả?”

Tên thanh niên kia vội vàng tránh đi nhưng lại không tránh ra được, thế nên chỉ đành nói vội: “Ba vị linh hồn bảo vệ chúng tôi đang bị lượng lớn U Linh vây lấy. Ngài nếu có đồng bọn thì nhanh cùng tới giúp đi!”

Bùi Kiêu nghe vậy thì đã hiểu đầu đuôi, xem ra lúc trước mấy ngàn người này đã gặp được linh hồn của tổ chức linh hồn, thế nên lúc bọn họ nhìn thấy Bùi Kiêu mới không thấy kinh ngạc, hơn nữa là ba tên linh hồn này còn đang ở lại phía sau chống trả U Linh… Thế thì thật là lạ! Theo như thực lực của linh hồn mà nói, dù là linh hồn của người mới tử vong vài tháng, chỉ cần đã thoát khỏi tội nghiệt, bản thân đã vững chắc, biết cách thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, vậy thì dù không có Thiên Sinh Vũ Khí cũng chắc chắn không cần phải e ngại U Linh, lấy một đánh trăm là hoàn toàn bình thường. Mà đối với những linh hồn đã tử vong lâu năm thì càng có thể tùy ý tàn sát U Linh. Thế thì vì sao mà dù có tới ba tên linh hồn mà bọn hắn vẫn bị bầy U Linh quấn lấy?

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là U Linh biến dị?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.