Tử Vong Khai Đoan

Chương 17: Nhà cùng phẫn nộ! (3)


Bạn đang đọc Tử Vong Khai Đoan – Chương 17: Nhà cùng phẫn nộ! (3)

Cung Diệp Vũ nghe vậy thì sắc mặt càng trở nên xám xịt. Hắn híp mắt nhìn tên quan chức trung niên kia rồi nói: “Ta cũng đã nghe qua đại khái nguyên nhân dẫn tới cái chết của Bùi Kiêu. Hình như là là do con gái của phó thị trưởng thành phố Thượng Hải gây ra, nghe nói sự việc đó chỉ là ngoài ý muốn, mỗi người đều có một phần trách nhiệm nhưng tránh nhiệm chính cũng không thuộc về ai cả. Đây chắc hẳn là cái chết thuần túy do tai nạn, thậm chí cả bản thân nạn nhân là Bùi Kiêu cũng nói rằng đây là tai nạn thì ta tất nhiên cũng tin rằng sự việc này là ngoài ý muốn… Chẳng lẽ là đứa con gái của phó thị trưởng kia lại không muốn bồi thường ít tiền, không những vậy còn ỷ vào quyền thế của mình để làm khó dễ gia đình Bùi Kiêu? Do đó gây ra cái chết cho cha của hắn?”

Sắc mặt của người trung niên quan chức kia đã tái nhợt, hắn ngược lại tức giận nói: “Không có chuyện như vậy. Sau khi biết Bùi Kiêu là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chúng ta đã dùng khả năng nhanh nhất để điều tra nguyên nhân cái chết của người nhà hắn, vô cùng lo sợ sẽ xuất hiện tình huống như mấy tên Tránh Thoát Giả trước kia…”

Cung Diệp Vũ gật gật đầu, hắn cũng biết rõ chuyện mà người này đang nói tới. Bởi vì tất cả Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đều là linh thể của người hình thành sau khi chết, trong đó thì phần lớn nguyên nhân là chết vì bệnh, tai nạn, hoặc là chết một cách tự nhiên, tuy nhiên cũng có một bộ phận rất nhỏ là do bị phạm tội hoặc mưu sát mà tử vong. Mà trong số một trăm bốn mươi hai Tránh Thoát Giả thì còn có mấy người bị hàm oan, bị người hại chết. Những Tránh Thoát Giả này sau một thời gian trở thành linh thể dần có được lực lượng, bọn họ bắt đầu trả thù những kẻ đã hãm hại mình. Những sự việc này lúc đó đã gây ra chấn động dư luận cực lớn, thậm chí Tổ Chức Linh Hồn của các quốc gia trên toàn thế giới còn vì chuyện này mà sửa đổi một bộ phận pháp luật của tổ chức, hi vọng có thể quy định rõ ràng phạm vi của việc trả thù này.

Nếu như sự việc chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng mà làm cho người ta không cách nào lý giải nổi là mấy tên Tránh Thoát Giả kia sau khi trả thù xong thì chỉ mấy tháng sau liền bắt đầu biến đổi hình thái, biến thành quỷ quái Chân Ma Cấp có ý thức và trí nhớ. Sự việc này đã lập tức gây ra vài trận hạo kiếp cho mấy Tổ Chức Linh Hồn. Cũng may là Tránh Thoát Giả dù sao cũng không nhiều, trong số đó cũng chỉ có vài người bị hàm oan mà chết thôi. Vậy cho nên ngoài việc định nghĩa hiện tượng này là “Sa đọa” và lấy nó ra để tiêu hao tế bào não của các nhà khoa học thì các Tổ Chức Linh Hồn cũng không vì nó mà có thay đổi gì lớn. Bởi vì trong số các Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả khác cũng không thiếu những kẻ giết người nhưng chỉ cần không phải là giết kẻ thù trước kia thì dù thế nào cũng không hề bị “sa đọa”. Vậy nên chuyện này được khép lại như thế, điều duy nhất làm cho người ta tò mò là sự “sa đọa” này thực ra xảy ra như thế nào?

Mà lúc này… Bùi Kiêu hóa ra cũng đang gặp phải tình cảnh tương tự?

Tên quan chức trung niên kia nhìn nhìn sắc mặt Cung Diệp Vũ rồi mới tiếp tục nói: “Sự việc chính là như vậy. Vì đề phòng lại xuất hiện Kẻ Sa Đọa nên hiện nay mỗi khi xuất hiện Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì nhiệm vụ quan trọng nhất của Tổ Chức Linh Hồn sẽ là điều tra ngay nguyên nhân cái chết của hắn. May mắn là chúng ta điều tra ra nguyên nhân cái chết của Bùi Kiêu là tai nạn, mà vị phó thị trưởng kia tuy đúng là có lạm dụng chức quyền để lấy được video ghi hình từ camera giao thông nhưng sau khi hắn nhận ra sự việc là hoàn toàn ngoài ý muốn thì đã làm đúng theo quy định, bồi thường cho cha mẹ Bùi Kiêu mấy chục vạn nhân dân tệ. Như vậy là vụ tai nạn này đã được giải quyết vô cùng tốt.”


Cung Diệp Vũ thở nhẹ ra một hơi rồi mới hỏi tiếp: “Đã như vậy, bản thân Bùi Kiêu cũng xác nhận sự việc là tai nạn ngoài ý muốn rồi, vậy thì mấy người kia cũng không thể coi là kẻ thù của hắn. Vậy thì tại sao các ngươi lại làm như thế? Mà cái chết của cha hắn là như thế nào?”

Vị quan chức trung niên kia càng tái mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên phó thị trưởng kia là phó thị trưởng của Thượng Hải. Khóa tiếp theo, hắn rất có thể sẽ được tiếp nhận chức vụ thị trưởng Thượng Hải, như vậy là hắn sẽ có cơ hội vươn lên đến đẳng cấp cao và trung ương, cho nên hắn tất nhiên là không thể nào để danh tiếng của mình bị vấy bẩn. Nếu như con gái của hắn không bị cáo buộc trách nhiệm chính thì hắn cũng không hề keo kiệt tiền bồi thường chút nào cả. Người làm hỏng việc chính là cô con gái quý hóa kia của hắn, không giỏi cái gì khác mà lại giỏi đi giao du với một tên côn đồ hắc đạo!”

Người trung niên kia nói tới đây thì dường như cũng đã đầy một bụng căm tức, phẫn nộ rồi, hắn lại nói tiếp: “Theo như video của camera giao thông mà chúng ta lấy được, lúc đó trong xe của con gái phó thị trưởng còn có một người đàn ông. Sau khi vị phó thị trưởng kia bồi thường cho gia đình Bùi Kiêu xong thì con gái ông ta và người đàn ông kia lại có vẻ rất không hài lòng với kết quả này. Sau đó bọn chúng còn dám gọi một đám người tới nhà Bùi Kiêu làm loạn, chúng thừa dịp không có ai ở nhà đã phá khóa vào nhà đập phá đồ đạc. Nhưng không may là đúng lúc đó thì cha của Bùi Kiêu vừa về tới nhà, ông ấy liền lập tức hô hoán ăn trộm, kết quả là mấy tên côn đồ kia lại hoảng quá làm bừa, ra tay độc ác. Thế là cha của Bùi Kiêu… Vì sự việc này thật sự có con gái của vị phó thị trưởng kia tham dự nên sau đó cô ta còn ngang nhiên dùng danh nghĩa của cha mình để bảo vệ đám côn đồ kia. Còn phó thị trưởng thì sau khi biết việc này cũng không nói gì cả.”

“Thế nên khi chúng ta rời Trung Quốc để đi đón Bùi Kiêu thì trong nước cũng đã ra tay, phó thị trưởng kia chắc chắn đã bị giữ lại, con gái của hắn cũng sẽ không thoát tội, còn đám côn đồ kia chắc chắn là đã vào nhà giam. Hoặc giam, hoặc giết, những cái này đều chắc chắn có thể, nhưng lúc này nên làm cái gì đây? Cha của Bùi Kiêu đã chết còn mẹ hắn vì đau thương quá độ mà giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, chỉ có em gái hắn là đến giờ vẫn bình yên vô sự. Sự việc như thế này, lần này hắn về nước chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để báo thù…”

Người trung niên nói đến đây thì bỗng bộc lộ ra một chút khí chất hào sảng, hắn nói: “Ta nói điều này có thể không phù hợp với thân phận của mình, tuy nhiên báo thù giết cha chính là thiên kinh địa nghĩa(1), gia đình hắn giờ đây đã tan cửa nát nhà, chuyện này ai đúng ai sai nhìn là thấy ngay, nếu như không có sự “sa đọa” thì để cho hắn giết sạch cái đám kia cũng không có gì đáng tiếc cả. Nhưng lúc này nên làm gì đây? Thật sự để cho hắn đi giết đám người kia sao? Thật sự để cho hắn sa đọa hay sao? Cho nên chúng ta tính toán trước hết áp chế hắn, tốt nhất là nhờ sự áp bách của ngươi để bắt hắn ký hòa ước, như vậy có thể trói buộc được bản tâm của hắn, ít nhất sẽ làm hắn trong thời gian ngắn khong thể tiến được vào Chân Ma cấp. Sau đó chúng ta sẽ giải quyết những kẻ kia, sau đó lại quan sát hắn một năm, nếu như hắn không bị “sa đọa” thì lúc đó chúng ta sẽ giải trừ hòa ước này, lúc đó có khi hắn còn có thể khôi phục lại được. Dù sao thì hắn là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, mạnh hơn rất nhiều so với mấy tên Tránh Thoát Giả sa đọa trước kia, nếu hắn sa đọa thì sợ rằng sẽ không chỉ là đơn giản là biến thành quỷ quái Chân Ma cấp đâu… Đây chính là toàn bộ quá trình, cũng là mệnh lệnh thật sự mà ta nhận được.”

Cung Diệp Vũ yên lặng thở dài, nhìn Tử Lôi Đao của mình rồi hơn nửa ngày sau mới cất tiếng: “Thế sự như đao, vận mệnh như tên bay, cho dù có thực lực cũng không thể nào thay đổi được… Ài, chuyện này không nói tới nữa, nếu như để ta dọa cho hắn ký hòa ước, rồi lại làm hắn không thể tự tay đi báo thù thì cả đời này hắn cũng không thể nào tiến thêm được nữa, mà thực ra là khả năng hắn bị thụt lùi còn lớn hơn nữa. Mà cách làm này cũng không phù hợp với bản tâm của ta nên ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy. Thế nên hãy để hắn tự mình lựa chọn tất cả đi…” Cung Diệp Vũ nói xong lại thở dài một tiếng rồi vẫy tay một cái, thu hồi Tử Lôi Đao vào lại trong mắt. Sau đó hắn cũng không quan tâm tới mấy người kia nữa mà nhẹ nhàng xuyên qua vách tường ra ngoài rồi đi về hướng phòng Bùi Kiêu.


Mà mấy tên quan chức kia nhất thời cũng không biết nên làm gì nữa, cả bọn đều đưa mắt nhìn về phía người trung niên kia. Người trung niên kia cũng khẽ thở dài một tiếng rồi cũng không đuổi theo Cung Diệp Vũ mà nhìn về phía màn hình laptop, nói với thiếu nữ kia: “Tiểu thư Vu Nữ Trần, cấp trên của ta bảo ta tiện thể nhắn với tiểu thư rằng lần trước may mà có cô khuyên can Cung Diệp Vũ, nếu không rất có thể hắn sẽ giết hai tên Tránh Thoát Giả của Italy kia, như vậy thì sẽ xảy ra xung đột ngoại giao lớn. Vậy nên cấp trên của ta hy vọng tiểu thư có thể tiếp tục ở bên cạnh Cung Diệp Vũ, nước ta rất cần có hắn, nhất là tại thời điểm như hiện tại. Mặt khác cũng xin mời phụ thân của tiểu thư vào ngày mùng một tháng mười năm sau tới thủ đô để tham dự lễ duyệt binh quốc khánh…”

Thiếu nữ trên màn hình lạnh lùng cười nói: “Ồ, thật là vô ý quá! Các ngươi không nên hiểu lầm, ta ở bên Cung Diệp Vũ hoàn toàn là vì chúng ta yêu nhau chứ không dính dáng tẹo nào tới các ngươi cả. Huống hồ các ngươi thật sự cho rằng một người đã hoàn toàn nhìn rõ bản tâm của mình như Cung Diệp Vũ lại không nhận ra ta đối với hắn là thật lòng hay giả tạo hay sao? Còn điều các ngươi nói với cha ta, ta nhất định sẽ chuyển lời.”

Người trung niên lúc này mới thở nhẹ ra, hắn lại nói với Vu Nữ Trần: “Như vậy chuyện lần này cũng xin nhờ tiểu thư hết sức khuyên nhủ Cung Diệp Vũ, hi vọng hắn có thể lấy đại cục làm trọng… Mấy Tổ Chức Linh Hồn từng xuất hiện Kẻ Sa Đọa đến nay gần như vẫn chưa gượng dậy nổi, nước ta thật sự không chịu nổi một tai họa như vậy đâu.”

Vu Nữ Trần gật gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Tốt nhất là các ngươi nên mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ cách Cung Diệp Vũ xử lý chuyện này… Ta nói rồi, tất cả hành vi của hắn đều là làm theo bản tâm, loại bản tâm này cũng không phải là ấu trĩ, không kiêng nể gì mà là một loại phương thức hành vi càng làm cho người ta yên tâm hơn, các ngươi cứ nhìn cho kỹ là được.”

Sau đó thì mọi người cũng không cũng không nói chuyện gì nữa. Cũng không lâu sau đó, Cung Diệp Vũ liền lôi theo Bùi Kiêu xuyên qua vách tường trở lại căn phòng này. Cung Diệp Vũ liền nói với tên quan chức trung niên kia: “Bây giờ ngươi kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng rành mạch, ta và Bùi Kiêu cùng nghe!”

Tên trung niên kia khẽ cau mày, hắn vừa há to miệng định nói gì đó nhưng lại thấy ngay ánh mắt sắc bén của Cung Diệp Vũ. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài rồi kể lại toàn bộ những sự việc xảy ra sau khi Bùi Kiêu chết, nhất là nói tới cái chết của cha Bùi Kiêu và ý định hiện tại của chính phủ, sau đó cũng nói ra chuyện Kẻ Sa Đọa. Cho đến khi hắn nói xong tất cả thì sắc mặt của Bùi Kiêu đã trở nên cực kỳ thê lương.


Thực ra, ngay sau khi nói chuyện cùng với mấy tên quan chức đại diện cho chính phủ Trung Quốc này xong, vừa ra khỏi cửa thì hắn cũng đã suy nghĩ qua rồi. Đầu tiên là hiện tại thân phận của hắn là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, cả thế giới tổng cộng chỉ có chín tên mà thôi, mà Tổ Chức Linh hồn của Trung Quốc cũng không phải là tổ chức linh hồn duy nhất, mà bây giờ còn là thị trường toàn cầu tự do, hành vi o ép của chính phủ như vậy thật ra là ở vào thế yếu.

Chính vì vậy nên Bùi Kiêu tất nhiên là muốn tăng lên giá trị của mình. Hắn dù sao cũng là người lớn lên trong xã hội hiện đại, cũng biết kỹ xảo đàm phán là cái thứ gì. Việc hắn nghênh ngang bỏ đi ngày hôm nay nhìn thì có vẻ như rất không hay nhưng thực tế ra thì hắn từ đầu tới cuối cũng không hề từ chối thẳng. Những gì hắn làm là để được địa vị bình đẳng, để cho cả hai bên đều biết được hắn không phải là không biết Cao Đẳng Tránh Thoát Giả là thứ gì, để cho Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc cho hắn có địa vị và vốn liếng ngang hàng nhau, đây là tất cả những gì mà Bùi Kiêu nghĩ tới.

Thế nhưng kết quả lại nguy hơn gấp mười, gấp trăm lần so với những gì mà hắn tưởng tượng… Hóa ra sự áp chế ngay từ đầu của chính phủ cũng phải là vì muốn đàm phán gì với hắn, mà là định đeo thẳng gông lên cổ hắn đấy! Cũng may mà Cung Diệp Vũ cũng không đồng lõa với bọn họ hại hắn, nếu không lúc này hắn đúng là không có bất cứ cách nào để phản kháng rồi. Lúc đó thì vì bị bức bách mà chỉ có thể cúi đầu ký vào bản hòa ước, rồi sau đó mới nghĩ biện pháp báo thù… Dù sao hắn vốn không phải là Tránh Thoát Giả gì cả, mặc dù cái hòa ước này làm trái với bản tâm của hắn nhưng hắn vẫn có thể tăng cường chấp niệm của bản thân như trước. Chỉ là kể từ lúc đó thì cả Trung Quốc lẫn Cung Diệp Vũ đều sẽ trở thành kẻ địch của hắn.

Thật sự là may mắn vì Cung Diệp Vũ là một người quang minh lỗi lạc, nên hắn đã đem tất cả mọi chuyện đều bầy ra cho Bùi Kiêu, để cho hắn biết được toàn bộ sự việc xảy ra với gia đình mình… Chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi mà gần như toàn bộ người nhà đã gặp tai ương? Cha hắn vậy mà đã mất!? Mẹ hắn thì đang nằm liệt giường?!

“Như vậy các ngươi muốn thế nào? Ngăn chặn ta? Hay là giam ta lại để xem nửa năm, một năm sau sau ta có… sa đọa hay không?” Bùi Kiêu là một đứa con có hiếu, khi hắn nghe xong thì đã cảm thấy một ngọn lửa giận hừng hực bốc lên trên đầu, lúc này hắn cũng mặc kệ là Cung Diệp Vũ có ở bên cạnh hay không, chỉ rống lên nói như vậy.

Tên trung niên kia liền há to miệng định nói gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Cung Diệp Vũ đã vung tay tát cho hắn một cái, khiến cho lời hắn định nói cũng trôi ngược trở lại, cả người liền văng ra xa tới mấy mét. Còn Cung Diệp Vũ thì quay lại nói với Bùi Kiêu: “Kẻ bẩn thỉu thì cũng chỉ có thể nghĩ tới những trò bẩn thỉu như vậy mà thôi! Nhưng chúng ta đã từng kề vai chiến đấu qua, ngươi cảm thấy ta liệu có phải loại người như vậy không? Chuyện này do ngươi tự mình quyết định đó!”


“Muốn tự mình ra tay giết những kẻ kia không? Hay là muốn an toàn một chút thì để ta ra tay giúp ngươi giết sạch bọn chúng? Toàn bộ do bản thân ngươi quyết đinh, chỉ là…”

Cung Diệp Vũ rất nghiêm túc nhìn Bùi Kiêu nói: “Chỉ là ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến thế. Nếu như ngươi sa đọa, ta sẽ tự tay chém nát ngươi, bởi vì ngươi là người mà ta quý trọng… Vậy nên ngươi lựa chọ đi, muốn xử lý chuyện này như thế nào?”

Bùi Kiêu nhìn Cung Diệp Vũ bằng đôi mắt đỏ ngầu, sau khi nhìn kỹ sắc mặt cực kỳ nghiêm túc của Cung Diệp Vũ thì mới hướng về phía hắn, khom người cúi xuống nói: “Ta vẫn nói câu nói kia, đại ân không có lời nào có thể cảm tạ hết được… Ta muốn đích thân báo thù, cho dù sau đó có bị vô tận bóng tối chiếm đoạt cũng không hối tiếc! Nếu như ta thật sự sa đọa, đến lúc đó…”

“Đến lúc đó ta hy vọng có thể được chết dưới đao của ngươi! Bạn của ta!”

Lời bình:
Thù giết cha không thể không báo! Bùi Kiêu phải chăng đang bước trên con đường không thể quay đầu, trở thành một Kẻ Sa Đọa? Cung Diệp Vũ liệu có thể làm gì để giúp được hắn? Cùng đón đọc những chương mới nhất trên TruyenFull nhé!

Chú thích:
1. Thiên kinh địa nghĩa: một đạo lý tất nhiên là đúng đắn, giống như quy luật của trời đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.