Bạn đang đọc Tử Vong Khai Đoan – Chương 15: Nhà cùng phẫn nộ! (1)
Khi Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ trở lại thế giới bình thường từ Nam Bắc Chiến Trường thì ngoài khu biệt thự đã tụ tập cả mấy trăm tên nhân viên đủ các dạng. Trong đó có nhân viên làm việc cho Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ, cũng có cả các tự do linh hồn và còn có cả mấy tên quan chức Trung Quốc nữa, hiển nhiên thì đó là quan chức của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đi cùng Cung Diệp Vũ.
Đến khi hai người xuất hiện ở bên ngoài của ảo giới thì lập tức cả đám này nối đuôi nhau đi ra từ trong khu biệt thự. Mấy trăm người gồm cả người sống và tự do linh hồn đều nhìn về phía hai người, nhất là khi mà bọn họ thấy khẩu súng sáng lập lòe màu bạc trắng trên tay Bùi Kiêu thì sắc mặt càng trở nên đặc sắc: hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét, hoặc là tham lam, hoặc là kinh hỉ. Lúc này, các loại cảm xúc của nhân loại dường như đều được thể hiện ra ở nơi này, còn có mấy người sắc mặt lại trở nên quỷ dị, bọn họ dường như còn âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau vài lần.
Cung Diệp Vũ thấp giọng nói: “Nhìn thấy mấy tên gia hỏa đứng ở hàng đầu không? Bọn họ đều là Tránh Thoát Giả của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ, cầm đầu chính là cái tên nhìn có vẻ giống như công tử bột kia, hắn chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của nước Mỹ. Một tên tạp chủng! Một ngày nào đó lão tử sẽ làm thịt hắn.”
Bùi Kiêu lập tức trở nên hiếu kỳ. Theo như ấn tượng của hắn đối với Cung Diệp Vũ thì người này rõ ràng là một gia hỏa thích làm việc quang minh lỗi lạc, tuy rằng tính cách có chút bá đạo nhưng cũng sẽ không làm việc gì để xấu mặt đàn ông. Hắn sẽ không muốn giết người khác chỉ vì vẻ bề ngoài của họ, hắn còn chưa điên đến mức đó, cho nên Bùi Kiêu tò mò hỏi lại: “A? Làm sao vậy? Là người thanh niên ăn mặc như cha sứ kia phải không? Hắn và ngươi có mâu thuẫn sao?”
Sắc mặt Cung Diệp Vũ cũng như thể phát xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, ngươi không biết đâu! Tên này là Tránh Thoát Giả tiếng tăm lừng lẫy toàn thế giới đó, nhưng mà không phải vì thực lực của hắn. Thực lực của hắn trong số tám Cao Đẳng Tránh Thoát Giả không kể ngươi thì cũng chỉ xếp ở hai, ba vị trí cuối cùng thôi, điều thực sự làm cho hắn nổi tiếng không phải là thực lực… Hắn là một kẻ giống như đồng tính ấy! Lúc nào cũng lải nhải “bác ái” gì gì ở cửa miệng. Để chứng minh cái lòng “bác ái” của mình nên hắn cũng lấy luôn trang phục cha sứ để mặc. Ngươi thấy hắn đang nhìn chúng ta không? Mẹ nó, nghĩ đến lại thấy buồn nôn, da gà toàn thân lão tử đều nổi lên rồi!” Nói xong hắn còn thò tay gãi gãi da mình, làm như thể đang có vô số con côn trùng đang bò trên người mình vậy.
Bùi Kiêu nghe vậy cũng nổi da gà khắp người. Tuy hắn không có định kiến gì với người dị tính và cũng sẽ không phát biểu điều gì thể hiện sự khinh bỉ với người đồng tính nhưng dù sao thì giới tính của hắn cũng hoàn toàn bình thường a! Vậy nên dù là ai thì khi thấy một nam giới “liếc mắt đưa tình” với mình cũng sẽ thấy toàn thân phát lạnh.
Không đợi cho hai người Bùi Kiêu nghĩ ra phương pháp nào để lẩn tránh thì thanh niên anh tuấn ăn mặc như cha sứ kia đã mỉm cười đi tới. Cũng không thể không miêu tả gã thanh niên đồng tính này, bởi vì chỉ riêng bề ngoài của hắn thì đúng là một chàng hoàng tử đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời: mái tóc vàng sáng lạn, hàm răng trắng tinh tới lóa mắt, thân hình cao cỡ một mét tám. Cho dù là nhìn kiểu gì đi nữa thì cũng là loại tình thánh đủ để gieo họa cho không biết bao nhiêu phái nữ, vẻ thanh xuân rạng ngời như ánh mặt trời của hắn căn bản là không giống người đồng tính một chút nào.
Tuy Bùi Kiêu không dám khẳng định những gì Cung Diệp Vũ nói có chính xác hay không nhưng con người đều có một loại bản năng đề phòng, chính vì thế nên khi hắn thấy người thanh niên kia dẫn một đám đông đi về phía mình thì không chút nghĩ ngợi mà trốn ngay ra sau lưng Cung Diệp Vũ. Dù sao thì với thân phận của Bùi Kiêu cũng không có tư cách đứng ngang hàng cùng hai người này, ai bảo trong hai người họ thì một người là kẻ mạnh nhất Trung Quốc và một người là kẻ mạnh nhất nước Mỹ đây?
Cung Diệp Vũ còn đang sững sờ thì đã thấy Bùi Kiêu lấy mình ra làm lá chắn, hắn lúc này liền hận tới nghiên răng nghiến lợi, đồng thời còn thấp giọng nói: “Con mẹ nó, tiểu tử nhà ngươi không phải rất trượng nghĩa à? Ta mới cứu mạng của ngươi mà ngươi dám lấy ta ra làm bia đơ đạn, coi trừng sau nay ta cho ngươi mặc tã con nít nhé!” Nhưng hắn còn chưa kịp uy hiếp tiếp thì thanh niên rạng ngời kia đã vội đi tới trước mặt hắn, đồng thời còn muốn thò tay ra nắm lấy tay hắn. Cung Diệp Vũ tái mặt, vội lui về phía sau, đồng thời còn đánh văng bàn tay đang duỗi ra nghe “ba” một tiếng.
Thanh niên rạng rỡ kia vẫn mỉm cười như trước, hắn cũng không trách cứ lời nào mà còn nhiệt tình nói với Cung Diệp Vũ: “Đã lâu không gặp, Diệp Vũ nhỉ. Kể từ lần trước chúng ta tựa lưng vào nhau cùng chiến đấu cũng đã qua sáu tháng lẻ tám ngày rồi, nay mới được gặp lại ngươi, không biết gần đây ngươi có được khỏe hay không?”
Sắc mặt Cung Diệp Vũ gần như biến thành sắc mặt Trương Phi rồi, hắn rống lớn lên: “Mẹ kiếp, ai tựa lưng cùng ngươi chứ! Lúc đó bọn lão tử không phải là hơn bốn mươi người kề vai chiến đấu hay sao? Đừng có đổi kề vai sát cánh thành lưng tựa lưng. Lão tử không có hứng thú chơi trò Đoạn Bối Sơn (1) gì gì đó đâu! Mà hơn nữa là phải gọi đầy đủ tên của ta, Cung Diệp Vũ!”
Thanh niên rạng rỡ dường như rất ủy khuất, hắn lắc lắc đầu nói: “Lúc ấy chúng ta đúng là lưng tựa lưng mà! Tại sao ngươi có thể phủ nhận như vậy? Huống hồ tình bác ái không hề phân biệt nam nữ chủng tộc, cho dù là diễn Đoạn Bối Sơn thì cũng là chân tình…”
Cung Diệp Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hắn không thèm để ý đến lý lẽ của thanh niên rạng ngời nữa mà quay người bổ nhào về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh xông vào trong đám đông. Chỉ nháy mắt sau đó, hắn đã biến mất không chút dấu vết, mọi người ở xung quanh còn không kịp nhìn rõ động tác của hắn.
Bùi Kiêu nhìn thấy thế mà trợn mắt há hốc mồm. Với hiểu biết của hắn về Cung Diệp Vũ thì thấy rằng tên kia là kẻ làm việc hoàn toàn theo bản tâm, rất giống kiểu tác phong hiệp sĩ. Vậy nên khi Bùi Kiêu nghe thanh niên rạng rỡ kia nói cái gì “lưng tựa lưng” thì hắn còn tưởng rằng Cung Diệp Vũ sẽ rút ngay đao ra chém người, rất có khả năng vì lý do đó mà sẽ dẫn tới một cuộc xung đột ngoại giao giữa Mỹ và Trung Quốc. Nhưng ai mà ngờ được Cung Diệp Vũ lại có thể nhịn được, chỉ dùng biện pháp chạy trốn để chấm dứt chuyện này. Chẳng lẽ thanh niên rạng rỡ này rất lợi hại hay sao? Hay là hắn có năng lực đặc thù gì? Sao có thể làm cho Cung Diệp Vũ cố kỵ đến như vậy?
Nhưng mà sau khi Cung Diệp vũ chạy trốn rồi thì ở nơi này cũng chỉ còn một mình Bùi Kiêu đứng đó. Thế là mấy trăm ánh mắt liền đồ dồn lên người hắn, làm cho Bùi Kiêu rất bất an mà đứng đơ ra. Dù sao thì lúc còn sống hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi, đâu có khi nào trải qua tình huống như vậy? Nhưng cũng còn may, mà cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa, thanh niên rạng rỡ kia nhận ra vẻ khó xử của hắn nên liền giúp để hắn không quá mức lúng túng khi bị mọi người vây xem, nhưng mà thanh niên rạng ngời kia lại mỉm cười rồi đưa tay về phía hắn…
Trong lòng Bùi Kiêu bỗng nhiên xoắn xuýt hết cả, hắn đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ Cung Diệp Vũ, có thể làm mọi thứ theo bản tâm, đó đúng là một loại năng lực thật là tốt. Ít nhất là hắn còn không làm được như vậy, rõ ràng là rất không muốn tiếp xúc với thanh niên rạng ngời kia nhưng nhìn thấy hắn lịch sự đưa tay ra, lại còn lễ phép mỉm cười thì Bùi Kiêu thật sự không thể học được như Cung Diệp Vũ: trước cái nhìn trừng trừng của mọi người đẩy phắt tay đối phương ra rồi từ chối bắt tay. Hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nại nhẹ nhàng bắt tay đối phương một cái, rồi ngay lập tức buông tay ra, lùi lại phía sau.
Tính cách của thanh niên rạng ngời này cũng rất tốt, rõ ràng là không phật lòng chút nào, ngược lại còn rất tự nhiên cười nói: “Ngươi chính là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín mới được xác nhận gần đây đúng không? Ha ha, như vậy thật là tốt, lực lượng của chúng ta lại được tăng cường thêm một ít, thế nhưng ngươi cũng cần phải nhanh chóng mạnh mẽ lên đi, chúng ta không còn nhiều thời gian để chờ ngươi từ từ phát triển nữa… Mặt khác, thay ta nói với Cung Diệp Vũ, bảo hắn không cần quá mức để truyện lần trước trong lòng. Cái hắn theo đuổi là bản tâm, nếu như làm trái với bản tâm thì thực lực của hắn sẽ hạ thấp ở mức độ lớn. Là người đàn ông mạnh nhất thế giới, nếu như thực lực của hắn hạ thấp thì chiến đâu sau này của chúng ta sẽ rất khó khăn, vậy nên nói cho hắn biết… lần sau có thể đánh ta một quyền thật mạnh.” Nói đến đó, thanh niên rạng ngời lại mỉm cười, rồi cũng không dây dưa gì nữa mà quay người đi thẳng ra ngoài. Loại phong thái tiêu sai này cùng với trang phục cha sứ của hắn ngược lại tạo ra một loại mị lực khác thường.
Vậy là cứ như vậy, hai gã Cao Đẳng Tránh Thoát Giả lần lượt rời khỏi chỗ này, chỉ còn lại mình Bùi Kiêu vẫn bị vây xem như trước, sau đó liên tục có tự do linh hồn tới hỏi hắn có tổ chức đoàn thể hay là có thể tham gia chuyến thám hiểm ảo giới tiếp theo cùng bọn hắn hay không… Nhưng cũng may là lần vây xem này cũng không lâu. Đến khi mấy tên nhân viên Trung Quốc thay hắn giải vây thì Bùi Kiêu mới có thể tiến vào trong biệt thự. Đầu tiên là hắn giải thích cặn kẽ nhưng sự kiện xảy ra trong lần tiến vào Nam Bắc Chiến Trường này, ghi chép lưu trữ mọi tư liệu rồi lại để cho bọn họ đi đo đạc, ghi chép thông số cây súng Thiên Sinh Vũ Khí của hắn… Thiên sinh vũ khí dạng súng có dung lượng 850, tên là Anh Dũng. Nghe nói những tư liệu về Thiên Sinh Vũ Khí này là tin tức mà toàn bộ các Tổ Chức Linh Hồn trên toàn thế giới được cùng sử dụng, sẽ được mạng internet của Tổ Chức Linh hồn cung cấp cho mọi người.
Khi đã làm xong tất cả mọi việc, Bùi Kiêu đang định đi gặp Jenny thì bỗng mấy tên quan chức Trung Quốc lại một lần nữa vây lấy hắn, còn mời hắn đi nói chuyện cẩn thận một lần.
Bùi Kiêu cũng không tiện từ chối, dù sao thì sau này hắn cũng nhất định sẽ trở về Trung Quốc. Tuy nói rằng lực lượng của thế tục đã gần như không còn còn có tác dụng để kiểm soát tránh thoát giả nữa nhưng dù sao thì thân nhân của hắn cũng vẫn còn sống, hơn nữa hắn cũng có ý định làm việc cho Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc nên dù thế nào cũng phải nể mặt chính phủ. Vậy nên hắn nhận lời đi nói chuyện cùng mấy tên quan chức này.
Kẻ dẫn đầu của đám quan chức này là một người đàn ông trung niên có thân hình gầy gò, từ cách đi đứng và tư thế ngồi của hắn thì người này hẳn là một quân nhân. Hắn dường như cũng quán triệt sâu sắc phương thức làm việc của quân đội nên cũng không hề nói bất cứ lời mời chào mềm mỏng nào mà vừa ngồi vào bàn phòng họp thì đã mở miệng đọc ngay: “Bùi Kiêu, nam giới, người Hán, sinh ngày 31 tháng 3 năm 1983, năm nay 26 tuổi. Cha tên là Bùi Hưng Quốc, năm nay…”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy rất phiền lòng. Hiển nhiên là hồ sơ của hắn cũng không phải tài liệu cơ mật gì, chính phủ nếu muốn điều tra về hắn thì đương nhiên là có thể nhẹ nhàng tìm được cả tổ tông tám đời nhà hắn. Nhưng lúc này vừa mở màn mà đã đem những tư liệu về hắn và thân nhân đọc ra một lượt như vậy thì đây rõ ràng là đang cố ý muốn hạ uy phong của hắn. Rồi lại liên hệ tới việc lần này Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc còn phái ra Cao Đẳng Tránh Thoát Giả duy nhất của Trung Quốc nữa, vậy thì hành động này càng khó giải thích hơn… Bọn hắn có ý định lấy thế đè người, thậm chí là còn có một chút uy hiếp nữa, dù sao thì lúc này Bùi Kiêu cũng đang ở nước Mỹ, hơn nữa còn thực hiện khảo nghiệm chứng minh thân phận Tránh Thoát Giả ở nước Mỹ, có trời mới biết hắn có muốn ở lại Mỹ hay không? Dù sao thì nếu dụ dỗ bằng vật chất hay lời nói gì đó thì Trung Quốc vẫn còn kém hơn Mỹ, ít ra thì những ưu đãi dành cho Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của nước Mỹ cũng đủ để thân nhân của hắn sống còn sung sướng hơn cả quý tộc…
Vậy nên bọn hắn mang theo Cung Diệp Vũ, đồng thời còn thể hiện một loại ẩn ý uy hiếp với ý định lấy thế đè người, dù sao thì hiện tại thân nhân của Bùi Kiêu cũng vẫn còn ở Trung Quốc.
( Nhưng mà không nên như vậy chứ, thân phận của ta bây giờ dù sao cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mà? Ta không tin cao tầng của chính phủ và Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đều là một đám ngu ngốc như vậy. Bọn hắn không thể nào không nhìn thấy vấn đề trong đó, người sau khi đã chết thì cũng đã không còn thuộc về thế tục nữa, sở dĩ còn có mối liên hệ với thế tục chẳng qua là vì thân nhân của chúng ta vẫn sống ở thế tục mà thôi, chỉ có duy nhất mối ràng buộc này, chẳng lẽ chính phủ không nhận ra điều đó… Chẳng lẽ có chuyện gì đã làm ảnh hưởng tới phán đoán của chính phủ? Hoặc là trong chính phủ có ai đó muốn đối phó hoặc áp chế ta? Không phải chứ, khi ta còn sống thì chỉ là một viên chức nhỏ bé mà thôi, làm sao có thể chọc giận người trong chính phủ được đây? )
Nhất thời Bùi Kiêu cũng không đoán ra vì sao mà chính phủ lại có loại hành động này, tuy chưa thể coi là uy hiếp gì nhưng đây rõ ràng là đang hạ uy phong của hắn, như thể muốn hắn ngoan ngoãn biết điều một chút, mọi chuyện đều phải nghe lời chính phủ an bài sắp đặt… Dù thế nào đi nữa thì lúc này Bùi Kiêu cũng không có ý định khuất phục, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, cũng tương tự như lần đầu tiên phỏng vấn. Lần phỏng vấn này rất có thể sẽ quyết định hình thức đối xử cũng như mức độ bình đẳng của hai bên. Nếu lúc này mà khuất phục thì có lẽ sau này trong Tổ Chức Linh Hồn, hắn cũng sẽ chỉ là một công cụ để người ta sai bảo mà thôi. Đây là kết quả mà hắn không hề muốn thấy!
“ Đọc xong chưa?” Nghĩ tới đây, Bùi Kiêu lập tức lên tiếng cắt đứt lời nói của người đàn ông trung niên, lúc này ông ta vừa vặn đọc tới tư liệu về em gái của Bùi Kiêu. Bùi Kiêu cũng mặc kệ biểu lộ kinh ngạc của người đàn ông kia, hắn nói thẳng luôn; “Ta không thích cách ngươi nói chuyện, hiện tại ngươi có thể cút. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, phái người khác tới nói chuyện cùng ta, nếu không thì cũng không cần phải tìm ta nói chuyện nữa.” Nói xong câu đó, Bùi Kiêu cũng không thèm quan tâm tới việc sắc mặt mấy tên quan chức kia đang dần trở nên khó coi, hắn cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, tiếp theo liền xuyên thẳng qua vách tường rời khỏi phòng họp, từ đầu đến cuối cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Chú thích:
1. Đoạn Bối Sơn: tên tiếng Trung của bộ phim Brokenback moutain, nói về tình yêu đồng tính. Vì Cung Diệp Vũ không nói nửa chữ Tiếng Anh nên tên bộ phim này hắn nói bằng tên tiếng Trung.
Vì sao chính phủ lại có hành động khác thường và kỳ quặc đến vậy? Phải chăng đằng sau việc này là một bí mật nào đó?