Tư Tự Vạn Thiên

Chương 7


Bạn đang đọc Tư Tự Vạn Thiên FULL – Chương 7


Địa điểm ăn đồ nướng ở ngay đối diện cổng phía tây của trường học, vị trí rất thuận tiện, đồ ăn ngon giá lại rẻ, là nơi các lớp hay các xã đoàn thường tới tụ họp.
Được sự đồng ý của Đường Tự, Lộ Hồng gọi bốn chai bia, ba người bọn họ cộng thêm Đường Tự là bốn, mỗi người một chai.

Thời gian ăn khuya sau đó vô cùng thoải mái, có thể là bởi Đường Tự vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại không ra vẻ thầy giáo một chút nào nên mọi người nói chuyện với anh chẳng hề câu nệ, gì cũng dám hỏi.
“Thầy Đường, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Một bạn nữ hỏi.
“Hai mươi chín sắp sửa lên đầu ba rồi, để mà tính thì tôi rất có khoảng cách thế hệ với các em đó.”
Hai bạn nữ nghe vậy thì khoa trương nói: “Nhìn không ra luôn đó thầy ơi, trông thầy giống đàn anh của tụi em hơn á.”
Lời này nghe vào khiến Đường Tự khá là dễ chịu, anh bưng cốc lên uống một ngụm bia, cười ha ha.
“Thế thầy Đường có bạn gái hay chưa?”
“Tôi độc thân nhiều năm rồi.”
“Ể? Này không khoa học, người như thầy đáng lẽ phải được hàng dài con gái theo đuổi chứ, chắc chắn là do ánh mắt thầy quá cao rồi.”
Đường Tự cười nói: “Tôi không có duyên với nữ giới, không được các bạn nữ yêu thích.”
Đường Thác biết, những lời này là Đường Tự đang nói xạo.
Trong tiệm đồ nướng rất náo nhiệt, bồi bàn băng qua tiếng gọi đồ từ bốn phương tám hướng bưng tới cho bàn bọn họ một đĩa cánh gà.

Đường Tự đang nói chuyện với bọn Lộ Hồng, anh nhìn đĩa cánh gà đó một cái, lập tức gọi bồi bàn đang chuẩn bị rời đi lại: “Đợi một chút, sao cánh gà toàn cay hết vậy, chúng tôi có gọi hai xiên phết mật ong.”

Bồi bàn quay người kiểm tra, xin lỗi nói: “Thật ngại quá, tối nay đông người nên chắc là làm nhầm rồi, để tôi đổi cho mọi người hai xiên.”
Đường Tự xua tay: “Không cần đâu, trực tiếp thêm hai xiên nữa là được.” Anh liếc nhìn Đường Thác vẫn đang ăn ngô nướng: “Nhanh một chút.”
Chút nhạc đệm qua đi, mọi người lại bắt đầu kéo lấy Đường Tự nói chuyện.

Đường Tự chỉ thấy mấy đứa này nói chứ chẳng thấy ăn, anh bất đắc dĩ lấy cánh gà đưa cho từng đứa.

Đến lượt Đường Thác, anh do dự một chút mới nhấc xiên cánh gà lên, dùng đầu đũa sạch gạt hết ớt bên trên đi.
“Hai xiên kia chắc là phải đợi thêm lúc nữa, em ăn thử đi, chắc không cay quá đâu.”
Đường Thác sững người, cậu chậm rãi nhận lấy.
Từ nhỏ Đường Thác đã không ăn được cay.
Lúc mới đầu là bởi trong nhà cậu hoàn toàn không có cái gì gọi là cay hay không cay cả, có thứ có thể nhét vào bụng đã là tốt lắm rồi.

Sau này có một lần Đường Tự và Hàn Trí Vị thèm ăn thịt đến ngứa ngáy cả người, hơn nữa bọn họ cũng muốn cải thiện bữa ăn cho đám trẻ, thế là trèo đèo lội suối chuẩn bị được hai miếng thịt to và chút đồ gia vị.

Hàn Trí Vị làm một bát canh thịt cay lớn, có điều cuối cùng, Đường Tự và Hàn Trí Vị mỗi người chỉ ăn có hai miếng.
Tay nghề của Hàn Trí Vị không biết giỏi giang đến cỡ nào, song hôm ấy lũ trẻ đứa nào đứa nấy vừa trừng lớn hai mắt, ngấu nga ngấu nghiến lùa cơm và thịt trong bát vừa lom lom nhìn đồ ăn còn lại trong nồi.


Lần đầu tiên Đường Tự cảm thấy câu “đã ăn trong bát còn trông trong nồi” không phải một lời dèm pha, mà là một câu miêu tả khiến người ta đau lòng và bất lực.
Giữa một đám trẻ đang vùi đầu ăn, chỉ có Đường Thác là ngoại lệ.

Cậu chỉ ăn một miếng, sau đó thì bưng miệng ngồi một bên, tròng mắt ngấn lệ.
Lúc đó Đường Tự rất để ý cậu, thấy vậy thì nhanh chóng tới ngồi bên cạnh cậu, hỏi cậu làm sao vậy.
Đường Thác lại kêu đau.
Đường Tự liếc nhìn miệng cậu, bên trong toàn là vết thương lở loét, có vết do người làm, có vết thì do thiếu vitanmin mà ra.
Như vậy sao có thể không đau?
Đường Tự lập tức vươn tay lấy đi cái bát của cậu, nói: “Đừng ăn nữa, bây giờ em không thể ăn cay.”
Thế nhưng mắt thấy Đường Tự muốn giành cái bát, Đường Thác lại sống chết ôm chặt không buông, đến cả đũa cũng không thèm dùng, bướng bỉnh nắm miếng thịt lớn nhất nhét vào trong miệng, vừa cấp tốc nhai vừa rỉ nước mắt.
Hành động ấy dọa Đường Tự phát sợ, anh nhanh chóng ghìm tay cậu lại, nói: “Đường Thác, nghe lời, đổi hôm khác tụi tôi sẽ làm thịt cay cho em ăn, nhé?”
Hàn Trí Vị nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, sau khi hiểu được tình huống, hai người cùng nhau khuyên Đường Thác nửa ngày mới lấy được cái bát từ trong tay cậu.
Sau này khi sống cùng với Đường Tự, Đường Thác vẫn không ăn cay được như cũ, có lẽ là do cậu thực sự ăn không quen, hoặc là do lần đó ăn canh thịt cay đau quá khiến cậu vẫn còn sợ hãi.
Xiên cánh gà đó Đường Thác chỉ ăn có miếng đã bưng miệng quay đầu qua một bên ho khù khụ.

Đường Tự vội vàng đứng dậy, đưa cho cậu một ly nước ấm rồi lấy xiên cánh gà đó về: “Mau uống ngụm nước súc miệng đi.”

Đợi Đường Thác bình tĩnh trở lại, Đường Tự mới cau mày hỏi: “Vẫn không thể ăn được cay sao?”
Lời này tự nhiên khiến mọi người nghe ra được chút thông tin khác.
Hà Chúng nghi hoặc hỏi: “Trước kia thầy Đường và Thác Thác quen nhau sao?”
“Ừ.” Nói xong, Đường Tự cầm cánh gà cắn lên chỗ mà Đường Thác vừa cắn.
“Woa, giờ em mới để ý, hai người đều đẹp trai, lại cùng họ Đường.

Đừng nói là thầy Đường với bông hoa của ngành tụi em là họ hàng đấy nhé?” Một bạn nữ kinh ngạc lên tiếng.
Đường Tự không nhịn được phì cười: “Bông hoa của ngành các em? Tên gọi này thú vị đấy.” Nói xong, Đường Tự liếc nhìn Đường Thác đang ngồi ở vị trí cách xa anh nhất: “Có thể nói là họ hàng.”
Ngón tay đang ôm lấy ly nước của Đường Thác bỗng siết chặt, tầm nhìn của cậu vẫn rơi trên chiếc đĩa lớn sáng bóng như cũ, ánh mắt thoạt nhìn bình thản không có gì kì lạ, chỉ hơi hơi xuất hiện chút mờ mịt mà thôi, song dường như ẩn sâu bên trong đôi mắt ấy lại là hàng ngàn hàng vạn tâm tình đang cuộn trào mãnh liệt.
Lúc mọi người ra về đã sắp mười giờ tối, gió đêm tĩnh lặng thổi tới cực kì dễ chịu, cảm giác như đang được ai đó nhẹ nhàng âu yếm khiến Đường Thác thích cực kì.
Cậu uống một chai bia, không nhiều, nhưng cũng đủ khiến đầu óc cậu thả lỏng trong chốc lát.
Tiễn mấy bạn nữ tới bên dưới kí túc xá, nhìn bọn họ bước vào tòa nhà xong xuôi Đường Tự mới nói với đám Hà Chúng: “Các em về trước đi, tôi và Đường Thác còn có chút chuyện.”
Đường Thác giật mình, chậm nửa nhịp nhìn về phía anh.

Bọn Lộ Hồng ngược lại phản ứng rất nhanh, nói một câu “Tạm biệt thầy Đường” xong thì bá vai bá cổ nhau trở về kí túc xá, còn lớn tiếng hát hai câu chẳng có nhịp điệu gì cả.
Đợi bọn họ đi hết, Đường Tự mới nhìn Đường Thác đang bị gió thổi loạn cả tóc, nói: “Đi thôi, đổi chỗ khác nói chuyện.”
Xung quanh có không ít những cặp yêu nhau đang anh anh em em, y hệt khung cảnh ban đêm dưới lầu kí túc xá nữ ngày xưa.
Đường Thác cúi đầu im lặng đi theo Đường Tự, đi được một hồi cậu phát hiện Đường Tự lại dẫn cậu tới tận cổng lớn.


Cậu nhìn đồng hồ, nhịn không được tiến lên một bước hỏi: “Phải ra ngoài sao? Kí túc xá bọn em mười một giờ là cấm cửa rồi.”
Đường Tự dừng lại: “Chịu nói chuyện với tôi rồi?”
Đường Thác nghẹn lời, cậu đâu có cố ý không nói chuyện với anh đâu.
Đường Thác còn đang nghĩ ngợi thì Đường Tự đã lên tiếng: “Tôi hút một điếu thuốc được không?”
Đường Thác gật đầu.
Hai người đi tới một bên, Đường Tự châm một điếu thuốc, đốm lửa sáng rồi lại tắt khiến Đường Thác bỗng ngẩn người.
Hai vòng khói tiêu tan trong gió đêm, Đường Tự híp mắt, dáng vẻ nhìn như lơ đãng song ánh mặt lại vững vàng cố định trên gương mặt của Đường Thác.
“Nói không trách tôi, thực ra vẫn là trách tôi nhỉ.”
Đường Thác chẳng hề chần chờ lắc đầu: “Em thực sự không có.”
Đường Tự bĩu môi, anh tùy ý gật đầu, lại hít mạnh một hơi thuốc: “Được, đi thôi.” Nói xong thì nhấc chân đi về phía bên ngoài.
“Đi đâu?” Đường Thác không động đậy, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Tới nhà tôi, tôi muốn nói chuyện với em.”
Đường Thác khẽ trừng lớn mắt, phản ứng qua hai giây cậu mới lên tiếng: “Em không đi.”
Đường Tự bật cười, một tay anh kẹp thuốc, tay còn lại đút trong túi quần, dáng vẻ kèm theo nụ cười lười biếng đó thực sự rất cuốn hút.
“Không phải nói không trách tôi sao? Tốt xấu gì em cũng theo tôi hai năm, giờ tôi muốn nói chuyện với em một chút cũng không được? Hơn nữa, em không muốn về thăm nơi em đã từng sống sao?”
Nơi em đã từng sống…
Đường Thác bị những lời đó của anh làm cho mơ màng, nhất thời sửng sốt.
“Tôi không chuyển nhà.” Đường Thác bổ sung nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.