Đọc truyện Từ Từ Suy Lý – Chương 47: Chiếc vali màu đỏ (2)
Điều tra tạm thời không có tiến triển, Từ Hoãn Hoãn ngoẹo cổ qua lại, cầm ly nước sang phòng nghỉ, đặt ly dưới vòi, tầm mắt của cô bị chiếc dù màu đỏ ở trong góc thu hút, hai mắt nhìn trừng trừng vào đó ngơ ngẩn cả người.
“Đang suy nghĩ gì?” Thanh âm lành lạnh vang lên từ đằng sau lưng cô, triệu hồi sự chú ý của Từ Hoãn Hoãn. Cô từ từ quay đầu, một cánh tay thon dài duỗi lên, khi cô quay đầu nhìn anh, Từ Tĩnh cũng vừa khớp cúi người sát vào Từ Hoãn Hoãn, gương mặt của hai người cách nhau rất gần, nhưng vì Từ Hoãn Hoãn thấp hơn nên tầm mắt của cô chỉ có thể trông thấy môi miệng anh.
Chóp mũi lấp đầy bởi hương thơm quen thuộc mát lạnh, tư thế lúc này của hai người trông như Từ Tĩnh đang ôm lấy cô từ phía sau. Hai má Từ Hoãn Hoãn bỗng chốc ửng đỏ.
Tạch!
Nghe tiếng động, Từ Hoãn Hoãn thẳng đầu nhìn lại, phát hiện Từ Tĩnh ấn nút bấm trên bình nước, bấy giờ cô mới nhớ ra mình để ly vào đây mà vẫn chưa mở.
Nước đầy nửa ly, lại tạch một tiếng, bàn tay Từ Tĩnh thấp dần, cầm ly nước đưa cho cô: “Được rồi! Uống đi!”
Từ Hoãn Hoãn nhận ly nước nhấp một ngụm, cô xoay người nhìn anh, nói ra chút nghi hoặc trong lòng mình: “Vụ án! Em đang suy nghĩ vụ án. Có một vài hành vi của hung thủ nhưng em vẫn chưa lý giải được.”
Từ Tĩnh đặt bình giữ nhiệt dưới vòi, nhìn dòng nước đang chảy ra, giọng nói vẫn không chút gợn sóng: “Hung thủ bị mẹ hắn vứt bỏ khi hắn còn nhỏ đúng không?”
Từ Hoãn Hoãn một tay cầm ly, một tay vuốt cằm: “Ừm! Hắn tận mắt chứng kiến mẹ mình rời đi.”
Từ Tĩnh cũng cầm ly nước của mình, tựa người sang một bên, nhìn vào mắt Từ Hoãn Hoãn, ngữ điệu của anh vương chút bi thương: “Vậy hắn nhất định đang đợi bà ta quay về.”
Từ Hoãn Hoãn có thể nhìn ra được biến chuyển rất nhỏ trong ánh mắt của Từ Tĩnh, anh cũng giống như hung thủ vậy, từ nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, cô hiểu được anh đang muốn nói lên cảm xúc của chính mình … “Về nhà … Vì vậy hắn mới chuẩn bị vali đỏ, bỏ thi thể vào trong đó, rồi ‘đuổi’ nạn nhân về nhà.”
Từ Tĩnh nhấp ngụm nước, gật đầu.
Nhất định anh cũng đã từng đợi rất lâu, từng hi vọng thật nhiều rồi đến mức tuyệt vọng, bỗng nhiên Từ Hoãn Hoãn cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát: “Nỗi đau này … Hiện tại không sao rồi chứ.”
Từ Tĩnh đặt bình nước lên kệ tủ: “Đã sớm quên!”
Làm sao có thể quên được chứ, chỉ là tự ép mình mà thôi.
Từ Hoãn Hoãn cũng bỏ ly xuống, bước đến ôm chầm lấy Từ Tĩnh. Một vòng ôm ấm áp quấn quanh thân thể mình, Từ Tĩnh cứng đờ, nhưng ngay lập tức khom người, cằm tựa nhẹ lên đỉnh đầu Từ Hoãn Hoãn. Bọn họ không ai nói với ai tiếng nào, nhưng ý nghĩa của cái ôm này đã hàm chứa tất cả.
Tiếng chuông vang lên cắt đứt bầu không gian ấm áp, điện thoại của Từ Hoãn Hoãn, cô buông tay, rút ra, là ba gọi.
“Alo ba!”
Thanh âm của ba Từ truyền đến, tốc độ nói chuyện rất nhanh: “Hoãn Hoãn, có cậu thanh niên tìm đến nhà, nói là muốn tìm con!”
“Thanh niên?” Từ Hoãn Hoãn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh.
Rất ít người biết nơi ở của ba cô chứ đừng nói là đàn ông.
Không biết họ tên của đối phương nên ba Từ tả lại dáng người của hắn ta: “Ừm! Thanh niên cao lớn đẹp trai.”
Thần kinh Từ Hoãn Hoãn lập tức căng lên, đại não không cần suy nghĩ cũng nhảy ra một cái tên – Ngôn Lạc.
Nhưng một giây sau đó cô lại cảm thấy không phải … tuy nhiên suy nghĩ của hắn lại khác hẳn người thường … Từ Hoãn Hoãn lo lắng: “Ba, ba cho hắn vào nhà rồi sao?”
Ba Từ không ý thức được đây là việc làm nguy hiểm: “Ừ! Đâu thể nào cứ để cậu ta đứng ngoài cửa.”
Nguy hiểm rồi!
“Ba, ba nói hắn nghe điện thoại đi!”
Ba Từ chần chừ một lúc: “Ờ!”
Khi nghe tiếng đối phương cầm máy, Từ Hoãn Hoãn lành lạnh nói ra cái tên: “Ngôn Lạc?”
Một giây sau thanh âm đầu dây bên kia truyền đến, “Là anh ta kêu tôi tới tìm cô.”
Giọng không phải của Ngôn Lạc, Từ Hoãn Hoãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay tức khắc nhảy dựng lên: “Anh là ai?”
Đối phương không nói lên thân phận nhưng đưa ra gợi ý: “Các người đang tìm tôi.”
Bọn họ đang tìm một thanh niên trẻ tuổi, vậy đối phương là ai đã rất rõ ràng. Một tên sát nhân đến tìm ba cô … Thật sự giờ khắc này Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn giết chết Ngôn Lạc nhưng điểm mấu chốt chính là …
“Anh muốn …”
Đúng lúc này đầu dây bên kia truyền đến tiếng va đập mạnh, tiếp theo có tiếng người ngã trên mặt đất, tiếng điện thoại rơi xuống.
Từ Hoãn Hoãn không biết bên ấy phát sinh chuyện gì, cô không khẳng định được người ngã xuống là ai, quan trọng chính là ba cô có nguy hiểm hay không!
Cô cảm giác tim mình như nhảy khỏi lồng ngực, cô nắm chặt điện thoại trong tay, gào lên: “Ba! Ba!”
Không lâu sau có tiếng nói truyền đến: “Ôi chao … Không bị mình đập chết đấy chứ!”
Nghe được giọng ba mình, Từ Hoãn Hoãn thở hắt ra một hơi, xem ra tên kia đã bị ba cô cho một gậy ngất đi.
Xác định được đối phương chưa chết, ba cô mới nhặt điện thoại lên, “Hoãn Hoãn!”
Giọng Từ Hoãn Hoãn lo lắng: “Ba không sao chứ?”
Ngữ điệu ba Từ đầy tự hào: “Không sao, kẻ có chuyện là hắn!”
Từ Hoãn Hoãn dặn dò: “Ba lấy dây trói chặt hắn lại, bọn con đến ngay!”
Từ Hoãn Hoãn và nhóm Cao Lâm nhanh chóng đến nhà ba Từ, mở cửa lớn, Từ Hoãn Hoãn vọt vào trong nhà đầu tiên. Chứng kiến cảnh tượng một thanh niên bị trói vào ghế sofa, còn ba cô lăm lăm con dao trên tay.
Từ Hoãn Hoãn chỉ quét mắt nhìn hắn một chút, rồi nhào đến ba Từ, áy náy lên tiếng: “Ba …”
Ba Từ nhìn con gái, vỗ vỗ ngực: “Vẻ mặt đó là gì chứ! Ba không có chuyện gì. Tên nhóc này là người mấy đứa đang muốn bắt sao?” Ông chỉ vào cậu thanh niên đang bị nhóm Cao Lâm giải đi.
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Khả năng là đúng!”
Lúc này cô mới nhìn đối phương, tướng mạo thanh tú, vẻ mặt ngây ngô.
Đợi đến khi hắn bị giải đi, ba Từ kích động hỏi con gái: “Hoãn Hoãn, cái này có tính ba giúp cảnh sát bắt được kẻ tình nghi không?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu lia lịa: “Dĩ nhiên rồi! À … vì sao ba lại biết mà đánh ngất hắn?”
Ba Từ tự hào mình là người nhanh trí: “Con cho ba ám chỉ mà, con bảo hắn nghe điện thoại không phải muốn dời sự chú ý của hắn, sau đó để ba đánh hắn từ phía sau sao?”
Thật ra Từ Hoãn Hoãn bảo hắn nghe điện thoại là vì muốn xác định thân phận của hắn, không ngờ lại khiến ba mình hành động mạo hiểm như vậy, cô gượng cười: “Ba không sao là tốt rồi!”
Trải qua chuyện này, tuy ba Từ không xảy ra vấn đề nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ, cô chỉ muốn ngày nào đó sẽ cho Ngôn Lạc trả giá thật đắt.
Lúc chuẩn bị rời đi, Từ Hoãn Hoãn thấy một chiếc mắt kính gọng đen rơi trên nền nhà. Nhà cô không ai đeo kính, hiển nhiên rơi ra từ người vừa ngã trên nền đất. Cô rút một tờ khăn giấy, nhặt mắt kính lên, rồi chào ba Từ đi.
Nửa tiếng sau, Từ Hoãn Hoãn vào phòng thẩm vấn. Cậu thanh niên đã được xử lý vết thương, Từ Tĩnh cho biết hắn không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống phía đối diện, nhìn gương mặt hắn không chút cảm xúc, cô không hỏi hắn là ai, cũng không kêu hắn thừa nhận đã từng giết ai, mà là: “Tại sao đến tìm tôi?”
Hắn mở miệng nói: “Anh Ngôn bảo tôi rằng cô có thể giúp tôi.”
‘Anh Ngôn’ … Thật sự mỗi một vụ án cô chỉ muốn đạp cho hắn một cước, Từ Hoãn Hoãn rủa thầm tên củ cải thối, nhưng vẻ mặt cô vẫn giữ bộ dạng hờ hững: “Anh muốn tôi giúp anh điều gì?”
“Tìm mẹ tôi!” Nhắc đến từ ‘mẹ’, ánh mắt của hắn toát ra sự khẩn cầu.
Nhìn qua hắn chỉ chừng hai mươi tuổi, mẹ bỏ đi khi còn bé, nói cách khác có lẽ hắn đã chờ mẹ mình hơn mười năm trời, chỉ mong bà trở về.
Từ Hoãn Hoãn cơ bản có thể khẳng định được hắn là ai: “Vậy anh nói cho tôi biết, năm tháng trước và hai tháng trước đã xảy ra chuyện gì?”
“Giết người!” Mặt hắn vô cảm, lên tiếng thừa nhận, ánh mắt trống rỗng: “Tôi giết hai người phụ nữ.” Khi hắn nói ra câu này, Từ Hoãn Hoãn biết hắn chẳng có chút tình cảm, người hắn giết hại là hai sinh mạng còn sống sờ sờ, mà hắn coi như giẫm phải hai con kiến.
Từ Hoãn Hoãn lấy ảnh chụp Tưởng Văn Văn và Kim Manh đưa ra trước mặt hắn, sau đó quan sát sắc mặt hắn: “Là bọn họ sao?”
“Đúng!”
Từ Hoãn Hoãn không phát hiện bất kỳ dấu vết nói dối nào, xác thực hai người phụ nữ này do hắn giết: “Tên của anh, tên mẹ anh nữa!”
Hắn chớp mắt: “Cố Minh, tên mẹ … tôi không nhớ rõ.”
Có điểm kỳ lạ … Cố Minh tìm đến cô, thừa nhận tội ác của mình, nhìn qua có vẻ hắn muốn nhờ cảnh sát giúp hắn tìm mẹ nên ra đầu thú, nhưng trong lòng Từ Hoãn Hoãn lại dâng lên cảm giác cực kỳ bất an, bởi khi Ngôn Lạc nhúng tay vào, hắn tuyệt đối không phải là loại người sẽ khuyên người khác đi tự thú, điều này cô có thể chắc chắn, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Từ Hoãn Hoãn nheo mắt: “Còn gì chưa khai không?”
“Tôi bắt cóc một người phụ nữ!” Ngữ điệu hắn không mang theo chút cảm xúc nào, như một cái máy.
Quả nhiên …
Từ Hoãn Hoãn cắn môi, thanh âm lạnh đi: “Hiện tại cô ta đang ở đâu?”
Cố Minh không hề trả lời câu hỏi của cô mà đưa ra một giao dịch: “Các người giúp tôi tìm được tên của mẹ tôi, tôi sẽ cho các người biết tên người phụ nữ đó!”
Trường hợp mà cô lo lắng nhất đã phát sinh: “Vì vậy, ý của anh là chúng tôi muốn cứu được người phụ nữ kia, buộc chúng tôi phải tìm ra mẹ của anh trước, đúng không?”