Tử Tù Mã 06

Chương 2: Bể bánh giữa đường


Đọc truyện Tử Tù Mã 06 – Chương 2: Bể bánh giữa đường

Dựa theo kịch bản màn đầu tiên, chỉ ít phút nữa bốn bánh xe sẽ bị nổ tung, cả bọn bắt buộc phải cuốc bộ đi về phía con sông, rồi gặp phải đàn sư tử. Khiến tất cả lo lắng hơn cả là trong kịch bản không hề nhắc tới người bị đàn sư tử phanh thây là ai, điều đó cho thấy, trong sáu người bọn họ, ai cũng có khả năng trở thành bữa tráng miệng cho bọn thú.

“À Nam.” Trang nhỏm người lên khỏi ghế, xoay mặt nhìn về phía Lãng. “Cậu cảm thấy nơi này thế nào? Tuyệt chứ?”

Chắc đã tương đối thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, lần đọc thoại này của cô có nhịp hơn ban nãy khá nhiều.

“Ừ, đẹp lắm.” Hắn xoay nửa người lại nhìn cô, dùng giọng điệu khen ngợi nói ra câu thoại đầu tiên của cho mình. “Hai cậu quả là có con mắt tinh tường, một nơi hoang sơ hùng vĩ như thế này mà các cậu cũng tìm ra được, thật sự quá đỉnh!”

Khá bất ngờ trước khả năng nhập vai sinh động của hắn, Trang ngây người, hai mắt chớp chớp liên tục. Nhưng ngay sau đó, thông báo trừ điểm thưởng vì cô không đọc lời thoại tiếp theo hiện ra, khuôn mặt đang ngơ ngác của cô lập tức chuyển về trạng thái hốt hoảng như ban nãy.

“Nếu vậy nhóm mình ở lại thêm vài ngày nha, đằng nào cũng mất công đến đây rồi, chúng ta phải khám phá cho bằng hết nơi này mới được.”

Cô nhanh nhảu lên tiếng, nếu chậm trễ thêm vài chục giây nữa, e là gần một nửa số điểm thưởng cô nhận được sẽ không cánh mà bay.

“Ồ, ý kiến hay.” Mặt Thuận méo xệch. “Vậy chúng ta ở lại thêm một tuần nhé.”

Lúc này hắn thật sự muốn khóc, đến một một phút hắn cũng không muốn ở lại cái nơi khủng bố này, thế mà kịch bản lại thiết kế cho hắn đề nghị ở lại thêm một tuần nữa mới sầu đời.

“Ừ, nghe được đấy, vậy quyết định như thế nha.” Ông Tâm rầu rĩ, giọng nói cứng nhắc chẳng có chút cảm xúc nào.


Những lời thoại tiếp theo đa số là của cặp đôi diễn chính và ba người đàn ông trung niên. Do đã biết trước bọn họ nói những gì thông qua kịch bản, nên Lãng lơ đãng không chú tâm cho lắm, hắn tựa đầu vào ô cửa kính, nhìn cảnh vật bên ngoài đang lùi dần về phía sau.

Trong đầu hắn tự vạch ra vô số kế hoạch cho chuyến đi lần này, nhưng có vẻ chẳng có kế hoạch nào là khả quan. Trong tay hắn đến một con dao bé xíu để tự vệ cũng không có, thì lấy đâu ra được vũ khí để chọi lại bọn thú, nên phương án chủ động phản công bị bác bỏ. Phương án chạy trốn hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng ở một nơi hoang dã, đâu đâu cũng có thể xuất hiện thú ăn thịt, thì biết chạy đâu cho thoát. Hơn nữa nếu chạy trốn nghĩa là làm trái với kịch bản đưa ra, điểm thưởng sẽ bị trừ liên tục đến khi nào người chơi dừng lại không đi tiếp. Cả gia tài của hắn chỉ có 150 điểm thưởng, sợ là chưa chạy được bao xa, điểm thưởng đã bị trừ sạch sành sanh.

Đúng rồi!

Trong đầu hắn chợt loé, khuôn mặt ủ rột bỗng chốc sáng ngời.

Trong kịch bản có ghi rõ ràng, cả sáu người đều mang theo máy quay phim, dao gọt trái cây cùng nhiều đồ sửa chữa khác. Đây chắc chắn là một kẽ hở mà Bố Trẻ thêm vào kịch bản cho người chơi, người nào nhanh trí hiểu ra thì có thể tìm được biện pháp vượt qua thử thách này.

Máy quay phim, dao gọt trái cây và các dụng cụ khác đều được làm bằng kim loại, dùng chúng làm vũ khí tuy không chắc có thể giết được bọn thú, nhưng dùng để phòng thân khi bị bọn chúng tấn công cũng không tệ.

Lãng quyết định, đợi lát nữa xuống xe hắn sẽ tìm cách trao đổi với nhóm người về phương án hắn vừa vạch ra. Mặc dù mỗi lần nói ra một câu không nằm trong kịch bản, hắn sẽ bị trừ một số điểm thưởng nhất định, nói càng rõ ràng mục đích của mình, số điểm bị trừ càng nhiều. Nhưng nếu không thể sống sót ra khỏi nơi này, điểm thưởng cũng chỉ là đống số liệu vứt đi, cho nên lúc nào cần dùng tới hắn nhất định sẽ dùng, lúc nào cần tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm.

Cặp đôi diễn chính và ba ông chú vẫn đang văng nước miếng đọc lời thoại của mình, do nhân vật của hắn được thiết lập mới quen biết bọn họ, nên lời thoại trong phần mở màn rất ít, nói trắng ra là hầu như không có.

Đúng lúc này, bốn tiếng nổ to đùng như tiếng pháo cối lần lượt vang lên, chiếc xe chở cả nhóm rung lắc dữ dội, liệng bên nọ, liệng bên, kia chạy thêm một đoạn ngắn mới dừng hẳn lại.


“Sảy ra chuyện gì thế?” Trang hốt hoảng lên tiếng. Vẻ mặt của cô lúc này không phải diễn mà là thật sự hoảng sợ.

Cũng chẳng phải chỉ riêng mình cô, tất cả mọi người đều đang trong tình trạng căng như dây đàn. Tình tiết bánh xe bị hỏng đã đến, một lát nữa thôi cả nhóm sẽ phải đối diện với bọn thú dữ, hỏi sao không sợ cho được.

“Không… không biết.” Thuận lắp bắp trả lời, mặt của hắn trắng bệch như bị bệnh lâu ngày. “Tớ thấy nghe tiếng nổ chắc… a không không, nghe giống như tiếng bánh xe bị nổ thì phải.”

Do quá căng thẳng nên hắn đọc sai lời thoại, thông báo trừ điểm thưởng lập tức được gửi tới, khiến mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt.

“Vậy chúng ta cùng nhau xuống xe kiểm tra xem sao.” Ông Tâm nói ra một câu hoàn toàn khác với lời thoại trong kịch bản, lời thoại của ông ta vốn là: “Hình như là tiếng bánh xe nổ thật, chú khá am hiểu về ô tô, để chú xuống xe kiểm tra xem sao.” Nhưng vì sợ nếu một mình ra khỏi xe, chẳng may nếu có đàn sư tử hay báo đốm nào đi ngang qua, ông ta chắc chắn sẽ trở thành con mồi của chúng. Cho nên bất chấp dù có bị trừ bao nhiêu điểm thưởng, ông ta đánh bạo đổi lời thoại lôi cả bọn đi cùng.

Lãng cúi đầu trầm ngâm, theo kịch bản sắp đặt, hắn phải ở nguyên trên xe cùng ba người còn lại, nhưng nếu để người đàn ông kia đi xuống một mình, chẳng may sảy ra chuyện bất trắc, nhóm người sẽ mất đi một phần nhân lực. Hơn nữa từ đây ra bên ngoài tính ra có vài bước chân, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến nội dung kịch bản.

“Được.” Sau khi quyết định, hắn đứng lên khỏi ghế ngồi, mở cửa ô tô bước xuống đầu tiên.

Do câu nói vừa rồi là câu tự hắn nghĩ ra, nên 150 điểm thưởng chỉ còn lại 148 điểm.

Nhìn số điểm sau khi bị trừ, lồng ngực của Lãng cảm thấy hơi tức tức. Chỉ nói đúng một từ đơn mà cũng bị trừ tới hai điểm, vậy ông chú kia nói cả một câu dài như vậy, chắc phải bị trừ trên dưới ba mươi điểm là cái chắc.


Ông Tâm đang lo lắng bị trừ điểm thưởng mà không ai đồng ý với đề nghị của mình, thấy Lãng không nhiều lời đã bước xuống xe, ông ta phấn khởi vội vã bám sát theo sau. Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không dám mang tính mạng ra làm liều, nên cả ba ở lại trên xe.

Lãng vừa bước xuống khỏi cửa xe, còn chưa kịp cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt của ánh nắng mặt trời, điểm thưởng của hắn tiếp tục bị trừ thêm bảy điểm. Hắn quên mất hành động hiện tại của mình cũng được cho là làm ngược lại với kịch bản, nên điểm thưởng bị trừ là điều không tránh khỏi.

Thôi đã chót thì cho chét luôn, hắn cúi người tỉ mỉ kiểm tra từng bánh xe một. Giống như trong miêu tả của kịch bản, bốn bánh xe bị nổ rách bươm không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

“Bốn bánh xe bị hỏng cả rồi.” Lãng đọc lời thoại mới toanh vừa xuất hiện.

Vốn đây là lời thoại của ông Tâm sau khi kiểm tra quanh xe một lượt, quay lên nói với năm người trong xe. Nhưng do hắn tự ý thay đổi kịch bản, nên lời thoại của ông ta bây giờ chuyển sang cho hắn.

“Vậy chúng ta mau báo cho mọi người biết, chú nhớ là chúng ta có mang theo lốp xe dự phòng thì phải.” Ông Tâm vừa nói vừa nhìn trời. “Cũng đã quá trưa rồi, nếu không nhanh thay lốp mới rồi đi tiếp, e là không đến nơi kịp như thời gian chúng ta đã dự tính.”

“Ôi, chú nói cháu mới để ý.” Lãng dơ cánh tay trái đeo đồng hồ lên trước mặt. “Gần một giờ chiều rồi chú ạ.”

Ba người ngồi trên xe đang chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh qua ô cửa kính trong suốt, chợt nhận được thông báo kịch bản thay đổi, yêu cầu cả ba xuống xe hỏi han tình hình hai người bên ngoài. Bọn họ có thể lựa chọn làm trái lại kịch bản để có thể tiếp tục ở trên xe, nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là một biện pháp. Hơn nữa nếu không xuống, tin rằng điểm thưởng của cả bọn sẽ bị trừ sạch sẽ.

Thấy hai người kia ở bên ngoài từ nãy cũng không gặp nguy hiểm gì, cả ba mím môi mở cửa xe bước xuống.

“Tình hình thế nào rồi mọi người?” Trang đưa bàn tay trái đặt ngang trán, che đi những ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào mắt.

“Ồ, ba người xuống thật đúng lúc.” Ông Tâm xoay người nhìn cả ba. “Bốn lốp xe bị hỏng hết rồi, chúng ta cần phải lăn lốp mới ra thay mới đi tiếp được.”


Dù đã thông qua kịch bản biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, nhưng nghe ông Tâm nói xong, ba người vẫn nhíu chặt hàng mày.

“Trong nhóm chúng ta có ai biết thay bánh xe không?” Thuận bước lên phía trước một bước, đưa cặp mắt hoang mang nhìn từng người một.

“Vì chúng ta thuê xe điều khiển từ xa không cần người lái, nên bây giờ có hỏng hóc gì chúng ta đều phải tự lực cánh sinh.” Hắn thở dài nói ra khó khăn cả nhóm đang gặp phải.

“Tớ có biết một chút.” Lãng rụt rè dơ tay lên.

Trong kịch bản vai diễn của hắn đích thị là người biết thay bánh xe, cũng chính hắn tự tay mần mò thay từng cái bánh một.

Nhưng đấy là trong kịch bản, còn thực tế, hắn cũng biết sửa xe đấy, nhưng là xe bay cơ, mà xe bay thì lấy đâu ra loại bốn bánh đồng nát như cái xe cổ này. Cho nên hắn chẳng biết khái niệm thay lốp là cái quỷ gì, hy vọng nguyên lý của cái xe cà tàng kia có chút giông giống nguyên lý xe ở thế giới của hắn, nếu không hắn cũng đành chắp tay chịu trói.

Trong khi Lãng cầm dụng cụ tỉ mẩn, lần mò tháo cái bánh rách bươm phía trước, năm người kia hì hục mở cốp lăn lốp xe dự phòng đến bên cạnh hắn.

Vì đã biết là dù có thay được lốp mới thì cũng lập tức bị nổ tung, nên cả bọn chẳng quan tâm lắm đến việc hắn có thể thay được hay không. Cả năm đứng tụm lại, vừa giúp hắn làm những việc vặt, vừa cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

“Xong một bánh đầu tiên.” Lãng đứng thẳng người dậy, khoe chiến tích của mình với nhóm người.

Do giữ nguyên tư thế gập lưng trong một thời gian dài, lại bị cái nóng hầm hập cả ở mặt đất lẫn trên trời phả vào người, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức. Lúc này, hắn thật sự rất nhớ căn phòng quanh năm nhiệt độ luôn ở mức hai mươi hai độ C của mình.

“Tốt quá, vậy chúng ta mau mau thay nốt ba bánh còn lại đi rồi tiếp tục lên đường.” Trang cười gượng gạo nhìn hắn. Vốn là một lời thoại diễn tả sự vui mừng, nhưng trên mặt cô ngoài lo lắng ra cũng chỉ toàn lo lắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.