Tử Tù Mã 06

Chương 16: Mất một cánh tay


Đọc truyện Tử Tù Mã 06 – Chương 16: Mất một cánh tay

Câu nói “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”, lúc này dùng để nói bọn thú đang vây quanh nhóm người là rất chính xác. Thường ngày chúng là những kẻ vì tranh cướp thức ăn mà đánh cắn nhau sứt đầu mẻ chán, nhưng hôm nay vì cùng có mục tiêu chung, nên cả bọn tạm gác lại ân oán ngày thường, bắt tay hợp tác với nhau.

Con sư tử là con thiếu bình tĩnh nhất bọn, sau khi gầm gừ trao đổi xong với những con khác, nó lao thẳng về phía con mồi lúc trước làm nó bị thương. Có vẻ vết thương kia khiến nó bị đồng bọn chê cười, nên mới quyết tâm phải giết bằng được kẻ khiến nó bị như thế này để chứng tỏ thực lực của mình.

Lãng vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của con sư tử, thấy nó nhào tới, hắn dơ ngay cây đuốc trong tay ra đón đầu. Nhưng có lẽ đã được bọn báo đốm và mèo rừng nhắc nhở, con sư tử không lách người tránh khỏi vị trí cây đuốc đang lao tới, mà nó dơ chân trước, dùng toàn lực táp mạnh vào cánh tay của hắn khiến cây đuốc văng hẳn lên không trung, vẽ ra một đường cong sáng loà rồi rơi xuống đất.

Do tay cầm đuốc của Lãng là cánh tay phải lúc trước bị con cớm kia cào rách, lần này móng vuốt của nó tiếp tục cào rách tung ống tay áo bông của hắn, lớp băng gạc trên vết thương cũng không còn nguyên vẹn như ban đầu.

Chẳng kịp đợi hắn dùng biện pháp khác ứng phó, nó há to cái mồm đầy răng nhọn cắn chặt lấy bả vai bên phải, với ý đồ lôi hắn ngã nhào xuống đất.


Trong tình huống nguy kịch, đầu óc của hắn chẳng những không loạn mà còn bình tĩnh hơn. Trước khi cả cơ thể ngã xuống theo đà kéo của con cớm, mũi dao thái trong tay phải của hắn ngắm chuẩn xác vào một con mắt của nó, dùng toàn lực đâm thẳng tới. Máu từ vết đâm lập tức trào ra như suối, nhưng con cớm kia lại không hề có ý định nhả cánh tay của hắn ra, mà ngược lại bộ hàm của nó xiết chặt hơn, khiến hắn đau đến mức muốn ngất ngay lập tức. Cái đầu to tướng của nó dùng lực vung qua vung lại liên tục, cánh tay của hắn theo từng nhịp vung của nó bắt đầu rách rời khỏi cơ thể, máu từ vết thương bay tán loạn trong không khí, tạo ra màn mưa máu đúng theo nghĩa đen.

“Ahh!” Hắn ngửa đầu gào vang, bàn tay đang cố sức nắm chặt chuôi con dao thái đang cắm ngập trong mắt con sư tử, mạnh mẽ xoay một vòng ngoáy sâu vào bên trong hốc mắt của nó, khiến đau đớn mà nó nhận lấy cũng không kém hắn là bao.

Cả hai trong trạng thái giằng co mãi cho đến khi cả cánh tay phải của Lãng bị cắn đứt khỏi cơ thể, dù vậy hắn vẫn nhất quyết không buông con dao trong tay ra. Nửa thân trên của hắn đánh đu trong không trung, nửa thân dưới thì ma sát mạnh trên mặt đất. Lúc này hắn không còn bất kỳ cảm giác đau đớn nào, chỉ cảm thấy tất cả các tế bào trong cơ thể như đang rơi vào trạng thái tê liệt.

Thấy con mồi vẫn ngoan cố bám chặt, con sư tử nhả cánh tay đầy máu trong miệng xuống mặt đất, cái đầu của nó tiếp tục vung vẩy với cường độ nhanh gấp hai lần ban nãy, nhằm hất tung con mồi đang đánh đu trước mặt nó ra xa.


Máu từ nơi bả vai và cánh tay bị đứt lìa của hắn đang phun ra xối xả, bị con sư tử lắc mạnh, thành thử những tia máu lúc này trông giống như máy tự động tưới nước trong công viên.

Con sư tử càng lắc điên cuồng, con mồi đang treo lơ lửng trước mặt nó chẳng những không bị văng ra, mà lưỡi dao đang cắm sâu trong mắt nó lại dịch chuyển tứ tung, cắt nát mạch máu bên trong đầu của nó, và đang có xu hướng xâm nhập vào phần não bộ.

“Grào!” Nó gào lên một tiếng thảm thiết, cái mồm há to định tợp lấy cơ thể của Lãng, nhưng vì hắn đang đứng chắn trước mồm của nó, nên dù nó có há to hết cỡ cũng không thể cắn hắn được. Nó thử nghiêng đầu sang bên phải, với ý đồ tợp ngang eo hắn. Nhưng khổ nỗi nó nghiêng sang phải, cơ thể của hắn cũng nghiêng theo, thành thử nó vẫn không thể nào thực hiện được ý đồ. Sau cùng nó quyết định một lần nữa dồn toàn lực vung mạnh đầu, nó không tin con mồi kia sẽ giữ tư thế đung đưa như thế này mãi được. Nhưng cũng bởi nó dốc toàn lực, nên những cú vung mạnh bạo làm lưỡi dao nằm trong hốc mắt nó di chuyển vào sâu hơn, cắt đứt một phần ba não bộ, khiến cơ thể vốn đang hung hăng của nó dần chậm lại, rồi đổ rầm xuống đất.

Theo đà ngã của con cớm, Lãng cũng ngã xuống theo. Lúc này thần trí của hắn nửa tỉnh nửa mê, một phần vì bị mất máu quá nhiều, phần khác là do cơ thể lắc qua lắc lại liên tục khiến hắn đầu váng mắt hoa. Với tình trạng hiện tại, hắn không thể phân biệt được con sư tử đã chết hay chưa, nên bàn tay đang nắm chuôi dao vẫn xiết chặt không hề buông ra.


Bên ông Long thì khỏi phải nói, với bản lĩnh của ông, một mình xử một con báo đốm và một con mèo rừng hoàn toàn không phải vấn đề. Nhưng Thuận thì khác, với khả năng cận chiến ở cấp độ gà mờ, lại thêm những vết thương chằng chịt trên cơ thể, hai yếu tố cộng lại khiến sự nhanh nhạy của hắn kém hơn ngày thường rất nhiều. Mắt thấy hai con linh cẩu chồm tới, hai tay hắn theo bản năng dơ ra phía trước chống đỡ, nhưng do không có kỹ thuật, nên chẳng những không đỡ được đòn tấn công của địch mà còn tạo cơ hội cho chúng tấn công thẳng vào điểm yếu.

Nhìn cơ thể bọn linh cẩu nhỏ hơn báo đốm và mèo rừng, nên người ta hay lầm tưởng khả năng tấn công của bọn chúng kém hơn, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Với thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của mình, cộng thêm hàm răng sắc khoẻ, dưới đòn tấn công của chúng khó có con mồi nào trốn thoát được. Cho nên hai cánh tay của Thuận nhanh chóng bị chúng cắn chặt, cây đuốc và con dao lập tức rơi xuống đất. Hai con ở hai bên dùng sức lôi mạnh hai tay hắn, như thể muốn xé cơ thể của hắn ra làm đôi. Cơn đau thấu xương thốc thẳng tới, khiến hắn đến một tiếng gào thét cũng không thể bật được ra khỏi cuống họng.

Vừa hay lúc đó ông Long xử lý xong hai con mèo và báo, ông cầm dao xông đâm thẳng vào cổ họng một con, sau đó nhanh như chớp rút dao ra, cơ thể vòng sang bên kia giết nốt con còn lại. Đến khi bọn thú nhận ra bị tập kích thì cơ thể chúng đã đổ ầm xuống đất, cặp mắt trợn trừng đầy vẻ khó tin, bởi với thính giác siêu việt của mình mà chúng lại không hề nhận ra bất kỳ tiếng động nào đã bị đối phương giết chết, hỏi sao không kinh ngạc cho được.

Sau khi giết hết bọn thú, kịch bản màn hai kết thúc, kịch bản màn ba lập tức được gửi tới cho từng người, đây cũng là màn cuối cùng của trò chơi.


Vì để tăng thêm kịch tính, nên tất cả kịch bản những màn cuối cùng của trò đều được dấu kín, chỉ khi nào đến lượt vai diễn của mình thì lời thoại mơi xuất hiện trong đầu người chơi. Nhưng có một tin tức quan trọng cả nhóm nhận được là, vào lúc 1 giờ 20 phút sáng, thời lượng của trò chơi sẽ chính thức khép lại, những người chơi sống sót vượt qua sẽ trở về phòng chờ số 6, một phòng chờ nằm trong cụm phòng chờ của khu vực Châu Á.

Hiện tại là 0 giờ 20 phút đêm, tính từ giờ cho đến lúc thời gian trò chơi kết thúc chỉ có một tiếng đồng hồ. Nhưng chắc chắn trong một tiếng này mức độ nguy hiểm mà nhóm người gặp phải sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với ban nãy, bởi thường trong trò chơi, màn cuối chính là màn đại chiến với boss gay cấn nhất, chỉ là nhóm người không biết boss trong kịch bản có bao nhiêu con, và là những con nào mà thôi.

Sau khi Lãng tỉnh lại, còn chưa kịp quan sát chung quanh, cơn đau từ cánh tay bị cắn đứt truyền thẳng tới khiến mồ hôi lạnh trên trán và lưng hắn vã ra liên tục. Cơ thể thì nóng hầm hập như mới chui trong lò ra, bàn tay trái của hắn thì vẫn đang nắm chặt cứng chuôi con dao thái.

Hắn chớp mắt vài lần, năm ngón tay thả lỏng buông con dao xuống mặt đất, trong đầu sắp xếp lại những chuyện đã sảy ra. Kết quả cho thấy hắn chỉ nhớ đến đoạn con sư tử đột nhiên ngã gục xuống đất kéo hắn ngã theo, tiếp đó sảy ra chuyện gì thì hắn thật sự không biết. Cũng cùng lúc đó hắn thấy một loạt tin tức kịch bản màn ba được gửi tới khoảng ba mươi phút trước, nhưng vì bị ngất đi nên hắn vẫn chưa kịp đọc.

Liếc mắt thấy mình đang nằm bên một đống lửa, Thuận đang trùm chăn ngồi phía đối diện, còn ông Long thì đang lúi húi kiểm tra đống đồ trong ba lô. Nhận thấy không có nguy hiểm, hắn cố quên đi cơn đau, hai mắt nhắm lại sàng lọc đống tin tức trong đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.