Đọc truyện Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 52: Yêu đương
“Chỉ là một…vấn đề rất nhỏ, rất nhỏ…” Trong men say mông lung, ánh mắt cô hơi nheo lại, quang ảnh nhỏ vụn giống như là thủy tinh, chợt lóe, chợt lóe.
Lúc nói chuyện, bàn tay câu ở sau gáy anh rút trở về, ở trước mặt anh làm ra một thủ thế “mô tả chính xác “rất nhỏ” như thế nào”.
Anh cầm lại cánh tay này, bắt chéo hai tay ra sau lưng cô, nhẹ “ừm” một tiếng: “Em chỉ có cơ hội này, từ từ mà nghĩ, muốn hỏi anh… Cái gì…”
Anh nói thong thả, nhả chữ rõ ràng.
Dứt lời, liền thấy chân mày cô hơi nhíu, thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Rốt cuộc là cô đã say.
Anh bưng lên chén nước giải rượu đã chuẩn bị, hiện tại nhiệt độ vừa uống, đút cho cô. Cái chén đưa tới bên môi, cô liền thuận theo há miệng, uống từng ngụm nhỏ.
Toàn bộ tâm tư của cô bé này đều biểu hiện ở trên mặt, muốn nói lại thôi, cùng với chút khẩn trương trong ánh mắt, đều được anh thu hết vào đáy mắt.
Anh chăm chú nhìn chai rượu đỏ còn dư một chút trên bàn, cũng suy tư… Dù sao cũng lớn hơn cô bốn tuổi, khi dễ cô như vậy có không tốt lắm không?
Đút được một nửa, cô không uống tiếp, rút tay lại, đẩy nhẹ ra: “Em không uống…”
Cô đẩy ra, Từ Nhuận Thanh liền cầm tay cô cũng đưa chén lên miệng mình, uống vài hớp, ngẩng đầu thấy cô lại là bộ dạng mặt đỏ tai hồng, không nhịn được cười: “Trước khi hỏi vấn đề của em, có hay không muốn nghe anh nói vài câu?”
Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Thật sự rất ngoan.
“Đêm nay, lời nói của anh, tất cả đều nghe thấy?” Anh hỏi.
Cô nghe rất nghiêm túc, còn thật cẩn thận nghĩ nghĩ: “Đều nghe thấy …”
“Vậy, đều nghe hiểu?” Anh tiếp tục hỏi, ngón tay ôm lấy cô, chậm rãi chế trụ.
Niệm Tưởng cũng không có phát hiện, còn đang hồi tưởng những lời anh nói đêm nay, may mắn anh “tích chữ như vàng” nói cũng không nhiều, cô lại được ban tặng trí nhớ tốt, mỗi một câu, trên cơ bản đều có thể nhớ rõ. Nhưng đối với những lời này, năng lực lý giải đích thực không tốt.
Cô lắc đầu.
“Câu nào?” Anh buông nhẹ thanh âm.
“Tương tư… Thành tật… Câu đó.” Cô nói xong, lại bắt đầu đỏ mặt, đỏ mặt, đỏ mặt… Ai, thảo luận loại vấn đề này, thật sự là có chút thẹn thùng a.
“Chính là rất nhớ em, nhớ mãi không quên.” Anh đơn giản giải thích xong, hơi nhướn mi: “Như vậy hiểu không?”
Niệm Tưởng gật đầu, mặt càng đỏ hơn. Vấn đề muốn hỏi kỳ thật đã không cần hỏi nữa, anh đã dùng phương thức như thế nói cho cô.
Đại khái là nhìn ra cô nghi hoặc, Từ Nhuận Thanh nghĩ nghĩ, giải thích: “Tuy rằng ngay từ đầu là em có mưu đồ gây rối với anh, nhưng loại lời này, làm sao em có thể nói trước?”
Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp với câu “Ngay từ đầu là em có mưu đồ gây rối với anh “, liền nghe anh hỏi tiếp: “Có muốn ở bên anh?”
Trong giọng nói của anh mang ý cười, ngữ khí rất tự nhiên, lại vô cớ làm tim Niệm Tưởng đập loạn nhịp.
Cô nhìn anh, nhìn thấy trong mắt anh có ý cười rất nhạt, thật chuyên chú nhìn cô, nhìn vào mắt của cô. Lấy ánh mắt như vậy đến nói cho cô biết, anh bây giờ là nghiêm túc, không có một chút ý tứ nói đùa.
Niệm Tưởng thật sự rất thích ánh mắt của anh, vô luận là sáu năm trước anh vẫn luôn mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, hay là sáu năm sau, một lần nữa nằm trên bàn nha khoa đối mặt với anh, thì đôi mắt kia đều không thay đổi, thủy chung là như vậy, ôn hòa, chuyên chú lại kiên nhẫn nhìn cô.
Làm cho cô nhiều lần đều cảm thấy chính mình được anh để ở trong lòng, nghiêm túc đối đãi.
Cho nên, không chút do dự, cô ngẩng đầu lên hôn anh. Không phải lần đầu tiên chủ động, mà là lần đầu tiên… Đạt được.
Cô híp lại mắt, có chút thoả mãn. Đã sớm muốn làm như vậy từ lâu rồi… Chỉ là không có thân phận thích hợp.
Cô đưa môi lên, chạm qua lại một chút môi anh, rời ra rất nhanh, cong môi cười đến mức giống như tiểu hồ ly vừa ăn trộm gì đó xong, rất thõa mãn nói: “Muốn.”
Trong lòng Từ Nhuận Thanh rung nhẹ, bị nụ cười kia của cô trêu chọc, yết hầu lên xuống một vòng, ngón tay đan cài cùng cô hơi buộc chặt, một tay giữ gáy cô, cúi đầu hôn lên.
Vốn chỉ là lướt qua, nhưng khi đã đụng tới cô liền không muốn rời đi. Theo bản năng muốn gần cô hơn, bản năng ấy đang từng chút một xâm chiếm lý trí anh. Anh đỡ lấy thắt lưng cô, hôn càng sâu, cuối cùng trượt vào, ngậm lấy lưỡi cô.
Bởi vì đang mang niềng, Niệm Tưởng đáp lại có chút khó khăn, quá trình này đích thực không tính là tuyệt vời. Cô có chút bất an giật giật thân mình, cảm giác đến anh trong nháy mắt ôm xiết hơn, còn chưa phản ứng kịp, liền bị cánh tay anh vừa thu lại, đè một cái.
Mấy hơi thở, đã thiên toàn địa chuyển bị anh đặt trên sô pha.
Niệm Tưởng có chút mộng ——
Này, nhanh như vậy (⊙o⊙)??? Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý…
Cô siết chặt áo Từ Nhuận Thanh, miệng bị anh chặn nói không ra lời, nức nở một tiếng muốn đẩy anh ra. Tay vừa đụng tới thân thể anh liền bị anh nắm vào trong tay, lực đạo lớn làm cô căn bản tránh không thoát, nhất thời mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
“Bác, bác sĩ Từ…”
“Còn gọi như vậy?” Anh áp sát môi cô, lúc nói chuyện, môi cũng chạm vào môi cô, loại cảm giác mập mờ như có như không này quả thực trêu chọc lòng người ngứa ngáy.
Niệm Tưởng sửng sốt, không gọi như vậy… Muốn gọi thế nào?
Vẻ mặt cô mờ mịt làm Từ Nhuận Thanh có đôi chút không vui, anh khẽ cắn cô một cái, có chút thất bại: “Lần trước anh nói với em khi nào sẽ tháo bộ niềng?”
“A?” Sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy…
Niệm Tưởng cố gắng hồi tưởng một chút: “Anh nói tầm một năm rưỡi liền có thể… Anh sao lại không nhớ rõ?”
Niệm Tưởng đi theo anh thực tập, bội phục nhất chính là bản lĩnh gặp qua là nhớ của anh, chuẩn xác đến từng thông tin bệnh nhân, tình trạng răng nanh, nguyên nhân niềng, quá trình niềng, cùng với lúc nào có thể tháo niềng.
Không lý nào lại không nhớ tình huống của cô…
“Đột nhiên không nhớ gì cả…” Anh trả lời hàm hồ, lại cúi đầu hôn cô.
Lúc này đây không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chạm vào, như gần như xa.
Anh ghé vào, khoảng cách còn sót lại giữa hai người cũng trong nháy mắt bị anh kéo gần, không hề có một khe hở. Lúc này đây anh phá lệ kiên nhẫn, môi cô mềm mại, ngẫu nhiên vuốt phẳng, ngẫu nhiên khẽ cắn, mỗi một lần chạm vào đều dịu dàng lưu luyến.
Niệm Tưởng có chút nằm mộng, cảm thấy đầu óc nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi, cũng hoàn toàn không có cách nào khác tự hỏi, chóp mũi tràn ngập hơi thở của anh, hòa lẫn vào nhau.
Đỏ ửng bắt đầu lan từ vành tai cô, khuếch tán từng chút một, cô từ từ nhắm hai mắt, tâm cũng run lên.
Loại cảm giác mềm nhũn, cả người không làm được gì, tê tê dại dại, cảm giác được tay anh theo vạt áo cô chui vào, dừng tại hông cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng thì rốt cuộc ngưng bặt.
Niệm Tưởng có chút kinh hoảng mở mắt ra.
Từ Nhuận Thanh rõ ràng không có uống bao nhiêu rượu, trong cặp mắt kia lại tựa như tràn ngập men say, trong bóng đêm nhìn cô.
Nhận thấy được cô khẩn trương, Từ Nhuận Thanh nặng nề nở nụ cười, về sau ngay cả khóe miệng cũng giơ cao, tươi cười nở rộ: “Đừng khẩn trương, sẽ không đối với em…”
Anh nói xong, hơi buông lỏng thân mình, đè xuống, lại không phải đặt trên người của cô, mà là hướng qua một bên sofa nằm xuống. Bàn tay vốn ở trên thắt lưng cô cũng rút về, kéo cô vào trong ngực.
Niệm Tưởng lại bắt đầu mệt rã rời, hôn môi vừa rồi hao phí không ít khí lực của cô, giờ phút này bị anh ôm vào trong ngực, lại bắt đầu không an phận.
Cô giơ tay sờ sờ xương quai xanh của anh, thấy anh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt thẫm tối, ý tứ hàm xúc không rõ, cô thật thức thời thu tay. Sau đó bị anh túm lấy phóng tới bên hông của anh.
Sờ lên… Thật rắn chắc.
Niệm Tưởng nhịn không được lại nhéo nhéo, còn chưa phát biểu ý kiến, anh đã nghiêng đầu cắn lên vành tai cô, cái cắn này không thương hương tiếc ngọc, cắn đến Niệm Tưởng “Á” một tiếng, nhanh chóng rụt tay về xoa xoa lỗ tai.
“Không an phận?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng bĩu môi  ̄ he ̄.
Sau đó cô nhớ tới cái gì, ánh mắt lại hơi ảm đạm vài phần: “Anh đối với em… Có yêu cầu cái gì hay không?”
Từ Nhuận Thanh lười biếng “hửm” một tiếng, đối với vấn đề này hình như là có vài phần không hiểu, rũ mắt chờ cô nói tiếp.
“Chính là tỷ như… Anh cần em ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là thành tích học nhất định phải ưu tú … Chỉ cần là yêu cầu…” Niệm Tưởng nhìn anh một cái, thanh âm nhẹ bẫng: “Chẳng lẽ một chút đều không có sao?”
“Ngoan ngoãn nghe lời?” Anh nhướn mi, không lưu tâm: “Ở trước mặt anh em dám không ngoan?”
Niệm Tưởng… Lặng lẽ lắc đầu.
“Thành tích ưu tú?” Anh từ chối cho ý kiến: “Anh khẳng định hi vọng em học hành có thành tích cao, nhưng việc đó không phải bởi vì anh, cùng với việc chúng ta bên nhau cũng không có một chút quan hệ.”
Khụ…
Niệm Tưởng giải thích: “Em chỉ là suy luận.” Anh không cần… Nghiêm túc như vậy chỉnh em a.
“Ách.” Anh lười biếng lên tiếng, đối với đề tài này hiển nhiên không có hứng thú gì: “Anh đối với em không có yêu cầu, nếu như về sau có anh sẽ nói cho em biết.”
Quá phũ phàng ┮﹏┮…
Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Vậy những cái khác, tỷ như…”
“Niệm Tưởng.” Anh ngắt lời cô.
“Hả?”
Anh cầm lấy hai tay không tự giác căng thẳng của cô: “Quyết định này không phải xúc động nhất thời, vô luận là anh hay là em, cho nên không cần thiết bất an như vậy. Cũng không có điều kiện kết giao gì cả, anh không thể cam đoan về sau chúng ta sẽ không xuất hiện biến cố…”
Nhận thấy được trong chớp mắt cô cứng ngắc thân mình, anh thả mềm thanh âm: “Nguyên nhân khách quan ở hiện tại hay tương lai đều sẽ không ảnh hưởng, chỉ có khả năng là em không thích anh nữa.”
Niệm Tưởng có chút không hiểu rõ, nửa hiểu nữa không gật gật đầu.
Sao cô lại không thích anh?
“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, vấn đề của em có thể từ từ tính.” Anh ôm cô ngồi dậy, “Có muốn đi tắm không? Sắp mười giờ.”
“Vậy trước kia…” Cô liếm môi hơi khô, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng trước kia không phải anh là bởi vì em còn nhỏ, đang đi học, cho nên cự tuyệt em sao?”
Trầm mặc qua đi trong chớp mắt.
Anh không có đáp lại.
Niệm Tưởng cắn môi, có chút ảo não… Không nên hỏi a.
“Anh khi đó… Còn chưa có thích em.” Từ Nhuận Thanh nhìn cô cúi đầu, ngón tay nhẹ sờ cằm cô, giống như là đang trấn an một con mèo nhỏ.
Niệm Tưởng lại bắt đầu đỏ mặt ——
Từ đêm nay đến tận bây giờ, cô vẫn như cũ không quen anh đụng chạm, một khi anh tới gần, luôn là nhịn không được đỏ mặt…
A, không được.
Cô cắn môi một cái, nhào lên ôm chặt anh, một chút cũng không ngại câu trả lời vừa rồi của anh: “Em không hỏi, em chính là có chút không quen, có chút không tưởng tượng được… hiện tại anh…”
Cũng thích em.
Chung quy cô không có gì tốt đẹp, cũng không phải xuất sắc, cũng không thể nào trở thành người anh thích như vậy.
Từ Nhuận Thanh nâng đùi cô, làm cho hai chân cô vòng quanh hông anh, cứ như vậy ôm cô đi vào phòng tắm: “Nếu như em không ngại quá nhanh, anh thật nguyện ý phát sinh một chút chuyện để chứng thực quan hệ…”
Chứng thực quan hệ?
Trong đầu Niệm Tưởng chợt lóe ra bốn chữ này, nhất thời cả người cũng không tốt lắm: “Kỳ thật có thể tưởng tượng được… Hoàn toàn có thể tưởng tượng được về sau chúng ta…”
Không đúng, là về sau cô bị anh áp bức như thế nào… cứ như vậy áp tới, dù sao, hoàn toàn sẽ không có cơ hội lật bài.
“Tưởng tượng?” Bác sĩ Từ đối với cái từ này có chút ý kiến, đang đi đến trước phòng tắm, cứ như vậy ôm cô đặt trên tường.
Niệm Tưởng bối rối…
Cái tư thế này —— thật là làm cho người ta không thể suy nghĩ trong sáng a QAQ.
Cố tình người khởi xướng cứ bày ra một bộ mặt thản nhiên: “Không cần tưởng tượng, hiện tại anh có thể mô phỏng cho em xem.” Dứt lời, lại lười biếng bổ sung một câu: “Có muốn hay không, hửm?”