Bạn đang đọc Tử Tù Của Nữ Vương FULL – Chương 37: Ta Và Nàng Phải Làm Sao Đây
Lữ Vỹ Kỳ bị buồn nôn, mùi phấn, mùi nước hoa quá nồng nặc khiến hắn không nhịn được ôm bụng khuỵu xuống sàn.
Một cô nương tốt bụng định vuốt vào lưng hắn để hắn thấy dễ thở.
Lữ Vỹ Kỳ vẫn còn nhạy bén, hắn dịch qua một bên tránh để họ chạm vào người mình.
– Đừng đụng vào ta, các người đến thế nào thì về thế đó đi.
Một cô nương có giọng nói chanh chua trề môi nói.
– Bọn ta từng phục vụ cho cả Thái thượng hoàng đó, nhìn y phục của ngươi chắc cũng chẳng phải quý tộc gì còn ra dáng quân tử, bọn ta cũng không thèm đụng vào ngươi đâu.
Dơ bẩn.
Nói xong cô ta hếch mắt lên đảo sang hướng khác.
Nhưng những cô nương còn lại đều mê mệt nhan sắc của hắn cứ ra sức õng ẹo để được hắn chú ý.
Lữ Vỹ Kỳ nhếch môi lảng sang một góc ngồi xuống.
Mồ hôi hắn đổ ướt lưng, hai ngày không ăn uống gì, thuốc trị thương còn không uống, hắn thấy nóng ran cả cơ thể, một hồi sờ vào không thấy mồ hôi đâu nữa, chỉ thấy nóng hầm hập, khô khốc nơi cổ họng.
Hắn không hưởng ứng nên cũng không cô nương nào để ý nữa, họ ngồi tụm lại trên bàn đợi có người mở cửa nhận thù lao để đi về, hôm nay làm việc cực nhàn.
Khoảng ba canh giờ sau Sở Tiêu mở cửa bước vào, các cô nương được giải thoát thì ríu rít kéo nhau về, còn vỗ vai Sở Tiêu nói giọng trách móc.
– Đại nhân à, sao này đừng cho chúng tôi gặp mặt tên đó nữa, cả buổi không động tay chân gì ảnh hưởng đến danh tiếng thanh lâu của chúng tôi.
Họ đi hết rồi Sở Tiêu nhìn xung quanh một lượt tìm Lữ Vỹ Kỳ.
Hắn ngồi trong góc phòng, nơi đó không đủ sáng nhưng vẫn thấy được khuôn mặt hắn xanh mét, người run lên cằm cặp.
Sở Tiêu lại gần gọi hắn vài tiếng nhưng hắn vẫn nhắm nghiền mắt không trả lời, y phải lay người hắn thật mạnh hắn mới lờ mờ mở cặp mắt đỏ ngầu ra nói không ra hơi.
– Bệ hạ, Ngài ấy đâu rồi?
Sở Tiêu thở dài không biết phải nói gì, tại sao rõ ràng là quan tâm đến nhau mà vẫn làm cho nhau đau khổ như vậy, hại hắn hôm nay còn phải chạy tới kỹ viện tìm cô nương.
– Ngươi dậy đi, Hoàng thượng không có ở đây.
Lữ Vỹ Kỳ cười lạnh, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy mấy cái rồi đứng dậy, đi đâu bây giờ, không có nàng thì nơi đâu cũng là ngục tối.
Nhân lúc Sở Tiêu không để ý, hắn nhanh tay rút kiếm của y nhắm vào bụng mình đâm thẳng xuống.
Sở Tiêu bị giật mình nhưng vẫn kịp đẩy kiếm trượt khỏi tay hắn, đồ ngu ngốc ngươi chết rồi bệ hạ phải làm sao đây.
Bao nhiêu năm y phục vụ cho Người, bao nhiêu nét mặt của Người hắn cũng đều thấy qua, duy chỉ có nét vui cười tuổi xuân xanh chỉ có ở bên hắn, y mới được nhìn thấy từ Người.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn thân kiếm rơi xuống đất mà lòng quặn thắt, trời đất cũng tối sầm theo tâm can của hắn, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất bất tỉnh.
Sở Tiêu đem hắn đặt lại trên giường rồi cho người gọi Thái y tới.
Sau khi xác định hắn không sao y mới trở về Cảnh Nghi cung báo cáo.
– Hoàng thượng, hắn nhiễm phong hàn nên ngất xỉu, hiện đang được chăm sóc.
Hoạ Y vẫn ngồi y chỗ cũ, rượu đã cạn hai bình, má thắm nàng ửng đỏ.
Nghe Sở Tiêu nói hắn bệnh rồi đôi chân lại muốn không nghe lời mà đi.
Thấy nàng không nói gì, y lắc đầu thở dài định lui ra ngoài nhưng sao đó lại bồi thêm một câu.
– Hắn đau Người cũng đâu vui sướng gì, hà tất phải dằn vặt như vậy.
Lúc nãy hắn còn rút kiếm của thần định tự sát.
Nói rồi y lui ra trước, Hoạ Y từ từ di chuyển thân thể, nàng mông lung không xác định được phương hướng, cứ một đường đi thẳng.
Ta từng ngạo nghễ với thiên hạ, cũng từng cúi đầu với thiên hạ nhưng với thiên hạ ta dám chắc mình là một minh quân.
Ta trải qua vui buồn cùng chàng, cũng cùng chàng nếm mùi cay đắng nhưng đứng từ cương vị ái tình nhìn xuống, ta chính là một hôn quân.
Đường nàng đi gập ghềnh lượn sóng, men rượu chỉ lối nàng, đưa nàng đến gần chỗ hắn đang nằm.
Mới chỉ hai ngày thôi mà ruột gan nàng rối loạn, không phải chỉ vì hắn mà còn vì Y Nguyệt, nàng hận thiên ý đẩy xô khiến ba người phải chịu cảnh khó xử như thế này.
Lữ Vỹ Kỳ mở mắt thấy nàng rũ mắt nhìn mình, hắn tưởng là đang nằm mơ liền mỉm cười đưa tay ra nắm lấy nhưng mà dù là trong mơ nàng vẫn né tránh.
Hoạ Y say rượu không tỉnh táo, hắn còn không tỉnh táo hơn nàng.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy thật lâu không ai lên tiếng.
Gió thổi qua những tán cây to quật vào những viên ngói trên mái nhà, mấy mảnh vỡ mục rơi lác đác xuống nền gạch.
Lữ Vỳ Kỳ nóng đến mê sảng, một hồi cố căng mắt ra, rõ ràng là nàng chân thực đang đứng cạnh hắn.
Hai cánh mũi phập phồng vì vui sướng, hắn mở đôi môi khô khốc thều thào nói.
– Nàng chịu nhìn ta rồi.
Hoạ Y chớp mắt thu lại ánh nhìn rồi chuẩn bị di gót.
Lữ Vỹ Kỳ làm sao có thể nhìn nàng đi, hắn bỏ hai chân xuống giường chạy tới muốn ôm lấy nàng nhưng chợt nhớ đã hai ngày chưa tắm, trên người không còn mùi hoa diên vĩ nàng thích nữa nên đứng chựng lại gọi nàng.
– Hoạ Y.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên nàng, không phải kiểu yêu chiều nhẹ nhàng như cách hắn thường thì thầm bên tai nàng, mà là gấp gáp như sợ nàng bước khỏi đây rồi là sẽ chia xa mãi mãi.
Hoạ Y dừng bước đứng quay lưng về phía hắn, lý trí bắt đi mà đôi chân không chịu nghe lời.
Y Nguyệt, Hoàng tỷ phải làm sao mới phải với muội đây?
Lữ Vỹ Kỳ bị chóng mặt nhưng không dám ngồi xuống, sợ lơ là nàng liền biến mất.
Hắn vịn tay vào ghế mỉm cười nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nàng.
Tốt rồi, chịu ở lại là tốt rồi.
Hắn nói như van xin nàng.
– Nàng tin ta, nghe ta nói hết một lần có được không?
Như sợ nàng sẽ từ chối hắn gấp gáp nói đến không kịp thở.
– Ta không hề phản bội nàng, ta thật sự bị lừa, ta và tứ công chúa không hề xảy ra chuyện gì hết, đời này của ta chỉ chạm vào một nữ nhân là nàng.
Hắn sợ nàng hoà với bóng đêm ngoài kia rồi trở về nơi nàng thuộc về, bỏ lại hắn uất nghẹn vì lời muốn nói ngậm ngùi trôi xuống cổ.
Một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nước mắt này khóc vì phụ mẫu, chân này quỳ để tạ ơn phụ mẫu tạo ban.
Nhưng phụ hoàng và mẫu hậu đã không cần hắn, chỉ có nàng chịu xem trọng hắn nhưng nhìn bây giờ mà xem quỳ hắn cũng quỳ rồi, khóc cũng khóc rồi, mà nàng bây giờ có còn cần hắn nữa không?
Hoạ Y nhắm hai mắt thật chặt, cố ngăn tiếng nấc nơi trái tim mình.
Ta tin chàng, sao lại không tin nàng, vì tin nên mới lạc vào vòng tay ấm áp của chàng không lối thoát nhưng ta còn là một Hoàng tỷ.
Hoạ Y lén lút thở dài để lấy lại giọng nói bình thường, không cho hắn biết nàng cũng đang khóc.
– Chuyện của Ngươi và tứ muội dù ta có làm cách gì không thể khiến người khác không nói ra nói vào.
Nay mai cả hoàng cung đều biết tới, nếu như ngươi không chịu trách nhiệm vậy tứ muội là phận nữ nhi phải làm sao đây?
Cả thân tộc ngoài Mẫu phi ra, nàng chỉ yêu thương một mình Y Nguyệt, nhìn muội ấy đau khổ nàng cũng có vui gì.
Thân là Hoàng tỷ, tranh giành tình cảm với Hoàng muội của mình thì thật đáng chê cười, huống hồ nàng còn là một đế vương.
– Nàng lo cho tứ công chúa, vậy còn ta và nàng phải làm sao đây?
Lữ Vỹ Kỳ không rõ nàng là đang tin hay là không tin hắn nữa, nếu nàng tin tưởng hắn tại sao lại muốn đẩy hắn cho muội muội của mình.
Tình cảm một người dành cho một người nào phải một món hàng mà đem đi chia sớt.
Nàng yêu thương tứ muội của mình, còn một tên nô tài quèn nàng lại bỏ rơi sao?
Ta và chàng phải làm sao đây? Đúng vậy, câu hỏi này cũng từng vang trong đầu ta lúc nhìn thấy chàng và tứ muội nằm cạnh nhau, cũng từng vang lên lúc ta định viết thánh chỉ ban hôn cho hai người.
Nhưng ta đã không làm gì hết vì ta cũng như chàng, ta từng nghĩ nếu không có chàng, ta phải làm sao đây?
Thấy nàng im lặng Lữ Vỹ Kỳ lại âu sầu nói tiếp.
– Nếu nàng quyết định ban hôn thì thà bây giờ nàng giết ta đi, nếu sợ làm bẩn tay nàng thì ta tự động làm.
Tứ công chúa gả cho ta sẽ phải sống một đời bất hạnh, bởi dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta cũng chỉ dành cho nàng mà thôi..