Bạn đang đọc Tử Tù Của Nữ Vương FULL – Chương 16: Hợp Tác
Y Cơ tò mò muốn biết người đó là ai, hắn vuốt ve tóc nàng nghịch ngợm rồi thong thả nói.
– Người ấy là Thái thượng hoàng.
Chuyện này trước tiên phải giữ bí mật, vậy thì cần đến phụ hoàng làm gì, Y Cơ khó hiểu nhìn hắn.
Trương Tử Văn không vòng vo nữa.
– Nàng nghĩ thử xem chúng ta muốn lãi nhiều thì phải buôn nhiều nhưng đất canh tác hạn chế thì lấy đâu ra nhiều dược liệu để giao hàng cho khách buôn.
Vì vậy chúng ta cần thảo luận với phụ hoàng để người cho mượn khế ước vài mảnh đất ở phía Bắc để trồng thêm dược liệu.
Y Cơ thấy lời Trương Tử Văn nói hoàn toàn hợp lý liền nhanh chóng gật đầu, chuyện này chỉ cần nàng lên tiếng phụ hoàng chắc chắn sẽ đồng ý.
Trương Tử Văn ôm mỹ nhân vào lòng cười gian xảo, không ngờ đại công chúa của Hoàng Hoa quốc lại dễ bị sập bẫy đến vậy, nói không chừng nếu như trước đây Hoàng Khang Dụ bất chấp quần thần trong triều nhường ngôi vị lại cho Y Cơ, khả năng cao bây giờ nàng ta đã nhường ngôi vị lại cho hắn cũng nên.
******************
Như thường lệ hôm nay Lữ Vỹ Kỳ lại đến chải tóc cho Hoạ Y, hắn đã đứng chờ trước bàn trang điểm nhưng nàng vẫn chưa rời khỏi giường.
Tối qua có lẽ do ở dưới nước quá lâu nên sáng nay Hoạ Y có hơi đau đầu, có vẻ như là bị cảm mạo.
Hôm qua triều thần đã diện kiến đầy đủ trong buổi yến tiệc nên hôm nay không cần phải thiết triều, nàng rửa mặt xong liền lười biếng nằm thêm chút nữa.
Lữ Vỹ Kỳ đứng rất lâu vẫn chưa thấy nàng đi ra liền nhân lúc Tiểu Châu và mấy cung nữ khác đi ra ngoài đã lẻn vào trong.
Màn đã được vén lên nhưng người nằm trên giường vẫn xoay mặt vào trong không nhúc nhích.
Lữ Vỹ Kỳ ngày càng bạo gan khác xa với vẻ lạnh lùng vốn có trước đó, hắn rón rén bước tới bên cạnh nàng.
Hoạ Y cảm nhận thấy có kẻ khả nghi đang tiến gần nên nằm im chờ động tĩnh.
Lữ Vỹ Kỳ bước tới gần giường thì cứ đứng im như vậy không làm gì nữa.
Thấy không có động tĩnh gì nữa Hoạ Y nhíu mày từ từ xoay mặt lại nhìn thì thấy Lữ Vỹ Kỳ đứng trước giường như một khúc gỗ.
– Ngươi ở đây làm gì?
Lữ Vỹ Kỳ thấy Hoạ Y lạnh nhạt như thể tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì thì có hơi hụt hẫng, hắn bình thản trả lời.
– Tối qua người ở dưới nước quá lâu nô tài sợ người bị nhiễm phong hàn nên có hơi lo lắng.
Khuôn mặt hắn điềm nhiên như không khiến Hoạ Y không khỏi nhếch môi một cái, hắn vậy mà lại dám nhắc tới chuyện tối qua, cũng là do nàng uống hơi nhiều nên có chút khinh suất, còn hắn được đằng chân lên đằng đầu, cả gan đứng đây nói với nàng chuyện đáng xấu hổ đó.
Hoạ Y hừ lạnh lên tiếng.
– Hình như Trẫm dễ dãi với ngươi quá thì phải, nên ngươi mới lớn mật đứng đây nhắc chuyện tối qua với trẫm.
Lữ Vỹ Kỳ sợ nàng lại tức giận thêm nên đành im lặng, chỉ lén nhìn khuôn mặt diễm hoa của nàng, nơi cánh môi đó vì quá dùng lực mà đã hơi căng đỏ lên một chút.
Hắn cắn cắn môi nhịn sự vui vẻ trong lòng mình.
So với Lữ Vỹ Kỳ, Hoạ Y lại thấy hắn hôm nay thật chướng mắt, nàng bực dọc vô cớ đuổi người.
– Hôm nay không cần ngươi nữa, trẫm cho phép ngươi nghỉ một hôm.
Lữ Vỹ Kỳ không cam tâm, cả tối qua hắn nào chợp mắt, chỉ trông trời mau sáng để tới đây gặp nàng, làm sao có thể cứ vậy mà đi được.
Hắn làm mặt ủy khuất không muốn đi.
Hoạ Y thấy hắn thân thể cao lớn mà tính tình như một đứa trẻ, nàng đã đau đầu nay còn đau đầu hơn, mặc kệ hắn nàng không muốn nói nữa.
Hoạ Y kê gối nằm xuống giường xoay mặt vào trong.
Lữ Vỹ Kỳ thấy nàng không nói gì nữa, biết đã không cần phải đi nên to gan đứng đó nhìn nàng.
Có người cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, Hoạ Y cảm thấy không thoải mái, được một lúc nàng vùng dậy định mắng hắn một trận nhưng động tác quá nhanh khiến đầu nàng đau nhói lên.
Hoạ Y ôm đầu “rít” lên một tiếng, Lữ Vỹ Kỳ vội đỡ lấy nàng lo lắng hỏi.
– Bệ hạ, người không sao chứ, có cần nô tài gọi Hàn thái y tới không.
Hoạ Y xua xua tay, nàng thở dài đầy mệt mỏi, đến nói cũng thấy lười.
Lữ Vỹ Kỳ biết sức khỏe nàng không ổn nên nhanh chóng ngồi xuống giường, không để Hoạ Y kịp trách phạt liền đưa tay lên thái dương nàng giữ chặt.
Hoạ Y bị bất ngờ trước hành động của hắn, không phải hắn nghĩ vì nàng và hắn đã có lần vượt quá phận nên mới cả gan như vậy.
Nàng định vùng ra thì hắn nhanh miệng lên tiếng.
– Bệ hạ, nô tài chỉ muốn giúp người thoải mái một chút, nô tài biết thân phận mình ở đâu, chắc chắn không dám mơ mộng trèo cao.
Giọng nói hắn trở nên trầm buồn khiến Hoạ Y mềm lòng, vốn dĩ hắn vẫn luôn hầu hạ nàng như thế nhưng hình như hôm nay nàng khác rồi, không phải nàng khó chịu khi nhìn thấy hắn mà là nàng khó chịu khi phải thừa nhận rằng nàng rối rắm khi hắn ở bên nàng.
Chuyện tối qua rõ ràng chân thực đến vậy, muốn nói là phải xem như không có gì thì cũng thật vô lý.
Hoạ Y không khước từ sự chăm sóc của hắn nữa, Lữ Vỹ Kỳ trở nên vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vùng da hai bên thái dương nàng, hương thơm từ tóc nàng len lỏi vào chóp mũi hắn rất dễ chịu.
Lữ Vỹ Kỳ nhập cung đến nay mới hơn nửa năm nhưng những cung nữ thâm niên bên nàng lại không rành về khẩu vị của nàng bằng hắn.
Sáng nay hắn báo với ngự thiện phòng chuẩn bị cháo cho nàng, có hắn bên cạnh canh nàng dùng bữa nên các cung nữ khác cũng không cần lo lắng đến.
Dù gì lúc nàng dùng ngự thiện cũng không cần đến họ.
Bưng bát cháo nóng hổi tới cạnh giường, Lữ Vỹ Kỳ cầm lên thổi lấy thổi để cho mau nguội rồi gọi nàng ngồi dậy ăn.
Hoạ Y thấy hắn có ý muốn đúc cho mình, nàng trừng hắn nhìn hắn đe doạ.
Nàng bị đau đầu chứ không hề bị liệt, dù nàng có là Hoàng thượng nhưng trước nay lúc ngự thiện cũng chẳng cần ai hầu hạ.
Lữ Vỹ Vỳ không làm càn nữa, sợ nàng sẽ tức giận lôi hắn ra chém đầu nên đưa bát cháo sang cho nàng.
Hoạ Y không có khẩu vị, nếm vài muỗng rồi đặt xuống, Lữ Vỹ Kỳ không cam lòng nhìn bát cháo đầy dinh dưỡng chịu chung số phận bị ghẻ lạnh giống mình nên vội cầm lên nói.
– Bệ hạ, người dùng thêm chút nữa đi.
Lần này Hoạ Y không thỏa hiệp nữa, nàng định nhấc chân xuống giường nhưng bị Lữ Vỹ Kỳ ngăn lại.
Hắn buông bát cháo nắm lấy tay nàng nhỏ giọng năn nỉ.
– Bệ hạ…
– Còn nói thêm tiếng nào trẫm sẽ cắt lưỡi của ngươi.
Hoạ Y rút bàn tay mình khỏi hắn, dùng chính bàn tay đó nắm yết hầu của hắn đe doạ.
– Còn nhắc đến chuyện tối qua một lần nào nữa trẫm sẽ biến ngươi thành thái giám ngay.
Cả ngày hôm đó Lữ Vỹ Kỳ hết sức túng quẫn, mặt lúc nào cũng đỏ phừng phừng, lầm lầm lì lì bám theo lưng nàng không rời nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu nào.
Tự hắn cũng thấy bản thân thật hèn hạ.
*********************
Trường Xuân cung.
– Ngươi nói cái gì? Vàng trong gương chỉ còn có bấy nhiêu?
Lư công công đứng cúi đầu chịu đựng sự tức tối của Hoàng Khang Dụ, khi khay đựng vàng trước mặt còn vừa đúng hai lượng vàng.
Trước đây còn tại vị Hoàng Khang Dụ cho người tới nội vụ phủ lấy tiền vàng đến mỏi chân, nay Hoạ Y lên ngôi nội vụ phủ đổi người cai quản, dù là Thái thượng hoàng nhưng cũng không thể cho người của mình thường xuyên lui tới nữa.
Hoàng Khang Dụ tức giận đập mạnh tay xuống bàn, vài ngày nữa ông ta có chuyến công du với Trương mỹ nhân, bao nhiêu đây thì thấm vào đâu với những cuộc vui hoành tráng.
Xưa nay ông ta vốn hào phóng với các mỹ nữ nhưng không thể chơi xong không trả tiền vì sợ điều tai tiếng.
Hoàng Khang Dụ đứng lên định tới gặp Hoạ Y để lấy thêm vàng thì Y Cơ diện kiến.
– Phụ hoàng, hình như người đang không vui.
Hoàng Khang Dụ thở hắt ra ngồi xuống ghế không trả lời.
Y Cơ nhìn khay vàng trên bàn liền mỉm cười đắc ý nói.
– Phụ hoàng, người có muốn có thật nhiều vàng mà không cần tới chỗ hoàng muội lấy chìa khoá không?
Hoàng Khang Dụ nhăn trán nhìn Y Cơ không vui.
– Ta là Thái thượng hoàng, chỉ cần lên tiếng giang sơn này còn phải trả lại cho ta chứ đừng nói đến mấy thỏi vàng nhỏ bé này.
Rõ ràng đúng như Hoàng Khang Dụ nói, ông ta có quyền làm như vậy thật nhưng Y Cơ thì không thể, nàng phản bác.
– Phụ hoàng nói đúng nhưng bây giờ hoàng muội đã có chỗ đứng trong Hoàng triều và đang ngày càng lớn mạnh, nếu chúng ta không chuẩn bị sớm ắt có ngày phải hối hận vì đã quá nhân từ.
Hoàng Khang Dụ hiểu Y Cơ đang nói đến vấn đề gì, ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng rất có lý nên ông ta dựa vào ghế lắng nghe.
Y Cơ thuật lại ý định của Trương Tử Văn muốn đổi dược liệu lấy vàng cho Hoàng Khang Dụ nghe, còn muốn mượn đất trồng trọt, mượn lệnh bài thông hành ở cửa biển để dễ dàng giao thương cũng như vận chuyển hàng hoá.
– Phụ hoàng, bây giờ nhi thần sẽ đưa vàng trước cho người đi vui vẻ, đến ngày người về đã có lợi nhuận rồi, chúng ta tích góp lớn mạnh thì không sợ hoàng muội tạo phản nữa.
Nghe có lợi nhuận lớn lại bảo toàn được tước vị Hoàng Khang Dụ lập tức gật đầu, sai Lư công công vào trong lấy khế ước đất và lệnh bài giao cho Y Cơ.
Mọi chuyện dễ dàng đạt được như ý muốn Y Cơ không kiềm chế được nụ cười thỏa mãn, lần này nàng nhất định phải làm cho ra trò một lần.
Y Cơ từ Trường Xuân cung trở về trao lại khế ước đất và lệnh bài cho Trương Tử Văn, hắn ta vui vẻ hứa hẹn vài câu rồi lên đường.
Nói là buôn dược liệu nhưng buôn thứ gì thì chỉ có Trương Tử Văn biết rõ.
Hắn ôm hộp gỗ trong tay môi nhếch lên cười đê tiện, phụ tử hoàng triều Hoàng Hoa đều ngu ngốc như nhau..