Đọc truyện Tự Truyện Tâm Linh – Nghiệp Âm – Chương 22: Hữu hảo nhân miêu
-Cô Trà, có phải là cô Trà bán hàng nước đấy không
Cô Trà nghe được giọng nói hồ hởi của tôi thì lấy làm lạ, khuôn mặt có đôi chút hoài nghi về sự hiện diện bất thường của chàng thiếu niên. Đoạn cô cau mày, tâm tư có vẻ như đang xét đoán, cô nói,
-Trông cậu quen lắm nhưng nhất thời tôi không thể nào nhớ ra được là ai.
Đến đây thì trong lòng tôi sinh ngờ vực. Còn nhớ năm xưa, chính thầy Hữu đã từng nói với tôi rằng cô Trà là người cẩn thận, tỉ mỉ, đặc biệt có trí nhớ rất tốt, hễ có gặp ai thì cũng chỉ cần qua lần một lần hai là cô sẽ nhớ được diện mạo và giọng nói. Ấy vậy mà ngày hôm nay, mặt đối mặt, diện nhân nhãn tiền, chẳng có cái lý nào mà cô Trà lại không thể nhớ ra được tôi. Chả nhẽ, sự lão hóa về tuổi tác lại khiến cho trí nhớ của con người mai một nhanh đến vậy? Tôi nói,
-Cháu là Quang đây, năm ngoái, cháu cùng mẹ đã từng đến đây, từng ngồi dùng nước ở quán cô. Mà hơn nữa, chính cô đã từng giúp gia đình cháu đi sắm lễ không dưới ba bốn lần. Chẳng lẽ, cô không chút có sự ấn tượng gì về cháu sao?
Cô Trà thấy tôi nói thế thì mau miệng đáp ngay,
-Người thì có đến cả trăm, cả nghìn người, tôi làm sao mà nhớ hết cho được. Nhưng bản thân tôi thì thỉnh thoảng cũng hay viết sớ, viết sách cho thầy Hữu. Nên họa chăng, nếu như cậu có thể đọc được ngày tháng năm sinh của mình ra thì không biết chừng tôi có thể nhớ lại được phần nào.
Tôi cả tin, không chút do dự mà đọc ngay ngày tháng năm sinh của mình ra cho cô Trà nghe, trong lòng cũng chỉ mong cô có thể phần nào nhớ lại được về tôi và những sự việc xưa cũ. Bằng không, chuyến này của tôi đi chắc chắn sẽ chẳng thu được kết quả gì. Vì hiện tại, tôi dám chắc rằng, chỉ có một người thân cận với thầy Hữu như cô Trà thì mới biết được là thầy Hữu đang ở đâu, làm gì và bằng cách nào có thể gặp được thầy. Đoạn cô Trà có vẻ như sốt sắng lắm, một tay cầm chặt lấy tay tôi mà kéo vào phía cổng nhà thầy Hữu. Kế đó, cô lấy trong giỏ ra một chùm chìa khóa lớn, đưa cho tôi rồi dặn,
-Thầy Hữu từ ngày ở Hà Nội về thì lạ lắm, con người trầm tính hẳn đi, hiếm khi mới thấy thầy mở cửa đón tiếp khách khứa. Gần đây, người ta thường hay thấy thầy đi lại ở huyện bên, cũng không rõ là để làm gì. Nhưng cách đây chừng một tuần, tôi có gặp thầy ở chợ huyện, thầy đưa cho tôi chùm chìa khóa và dặn nếu như cậu có về tìm thì bảo cậu cứ ở nhà mà đợi thầy, thầy sẽ tự biết cách sắp xếp. Thôi, cậu cứ vào nhà mà nghỉ ngơi, chốc nữa tôi sửa soạn cơm nước rồi mang sang cho cậu. Tiện đây, cậu ghi luôn cái số điện máy của tôi vào, nhỡ có việc gì thì còn biết đường mà liên hệ, lạ nước, lạ cái dễ gặp những thứ khó khăn lắm.
Căn dặn xong xuôi đâu đấy, cô Trà vội vã cáo biệt ra về. Nhưng thực sự, không biết là do vô tình hay hữu ý, trước khi bóng dáng cô Trà khuất hẳn vào con hẻm phía đối diện, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt ái ngại, sợ sệt của cô hướng về phía tôi và ngôi nhà. Trong thoáng chốc, lòng tôi sinh ra chút do dự. Họa chăng, nếu có sự gì, chỉ hy vọng rằng cô Trà sẽ giữ lời mà đến giúp tôi lúc nan nguy.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng mở được cánh cửa gỗ ở chính diện, tôi cẩn trọng đứng từ phía bên ngoài quan sát một vòng trước khi đặt chân vào khuân viên của tư gia thầy Hữu. Kỳ lạ, cách đây một năm, cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào căn nhà này là sự bình yên, tĩnh lặng của nơi tâm hồn. Còn ngày hôm nay, vẫn vị trí ấy, nhưng cảm quan đã có sự thay đổi rõ rệt. Lúc này, toàn thân tôi bất chợt cảm thấy nặng nề như thể đang có ai đè lên hai vai của mình, đầu óc liên tục xuất hiện là những âm thanh than khóc đến não nề, nó xoáy sâu vào trong tâm hồn con người ta một cảm giác quỷ mị đến kinh hồn. Tôi nắm chặt hai bàn tay vì sợ, đoạn toan bỏ chạy ra phía bên ngoài thì lại nghe có tiếng người thoảng qua, phảng phất, như thể vọng từ muôn vạn dặm trường trở về đây,
-Đừng sợ, vào đi, cứ vào bên trong đi, mọi người ở đây chờ lâu lắm rồi.. Vào ngay đi..
Tá hoảng, tôi lập tức bốc máy để đánh điện cho cô Trà hòng cầu cứu. Vừa hay, lúc đó cô Trà cũng đang gọi đến cho tôi. Chẳng lẽ, cô ấy biết được tôi đang gặp phải khó khăn hay sao?
-Alo alo, cô Trà, cô Trà có phải không, cô sang nhà thầy Hữu giúp cháu với. Alo, cô Trà đấy đúng không?
Đầu dây phía bên kia im lặng, không hề có một câu trả lời nào. Cực chẳng đã, tôi đành đánh liều lao vào bên trong một phen. Nhớ năm xưa, thầy Hữu từng nói về tư gia của những người làm việc âm. Đa phần, tất cả các không gian trong nhà đều có sự bài trí cũng như trấn yểm bằng phong thủy và đạo pháp, ma quỷ dù có muốn quấy phá thì chí ít cũng sẽ gặp phải sự can gián nhất định. Đến đây thì tôi không còn nghĩ được gì thêm, toàn thân lao thẳng về phía trước cánh cửa của gian khách mà hành động.
Cửa mở, một mùi hôi mốc nồng nặc từ trong căn nhà xộc thẳng ra phía bên ngoài, toàn bộ gian phòng chìm ngập trong bụi bẩn. Tôi với tay bật công tắc điện, bốn bề còn chưa kịp sáng lên thì bất ngờ từ phía trong, một vật thể kỳ dị lao thẳng ra ngoài, cắt ngang mặt. Tôi ngoắt người lại phía sau để quan sát, thì ra là một con hắc miêu. Nó lúc đấy có vẻ như đang bị thương, di chuyển không được linh hoạt cho lắm. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, nó đã vọt ra ngoài cửa rồi biến mất.
Tiến vào bên trong, tôi buông đồ đạc lên chiếc trường kỷ, đi lại xung quanh một vòng, định bụng kiếm cái giẻ lau để dọn dẹp cho sạch sẽ thì bất chợt có một hình ảnh quen thuộc thoáng qua trong tầm mắt. Đó là tôi, đúng là tôi rồi, sao trong tủ kính nhà thầy Hữu lại có ảnh của tôi nhỉ? Bức ảnh có vẻ như đã cũ, mặt sau của ảnh đã ngả sang màu ố vàng. Còn mặt trước, hình ảnh của một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên ghế gỗ giữa gian phòng, người này mặc áo the, khăn xếp, hai tay để lên trên đùi. Kế bên đó, là tôi, tôi đứng sát vào thành ghế, một tay thì cầm cái chuông đồng nhỏ, một tay thì lại cầm hai xiên kẹo hồ lô. Đoạn tôi đưa bức ảnh lên sát tầm mắt để nhìn cho kỹ thì mới thất kinh. Rõ ràng, trong tích tắc đồng hồ, phía đằng sau tôi và người đàn ông nọ có xuất hiện một cái bóng đen lớn mà bây giờ lại không thấy. Tôi cố tình lặp lại hành động độ đó vài lần nhưng kết quả đều không hề có gì thay đổi. Chợt có tiếng chuông điện thoại, tôi lại gần chiếc máy cầm tay để xem thì trên màn hình có báo số gọi đến là cô Trà. Quái lạ, sao cứ mỗi lần tôi gặp dị tượng là cô Trà lại gọi đến nhỉ? Quái thật,
-Alo, Quang đấy à, cửa giả cẩn thận vào nhé, độ lúc nữa cô mang cơm sang cho.
Tôi chưa kịp đáp lại thì cô Trà đã dập máy, thôi thì đành đợi vậy, ngồi pha ấm nước mà trong lòng rối như tơ vò. Nhìn sóng nước bập bềnh trong ly trà mà tôi lại thương cho cái phận mình. Đúng là khổ, cái kiếp số của tôi họa chăng nó cũng như con nước trong ly vậy. Lúc lên, lúc xuống, lúc như muốn buông bỏ mà bung ra ngoài nhưng sức lực lại hạn hẹp, có muốn cũng chẳng được, cuối cùng vẫn đành phải gắn bó với chiếc ly sành.
Đoạn có tiếng nữ nhân làm ngắt đi cái mạch suy nghĩ trầm tư của tôi,
– Quang, Quang ơi, mở cửa cho cô với.
Tiếng cô Trà gọi cửa từ ngoài vào nghe có phần rõng rạc hơn hẳn ban nãy, tôi quơ ngay lấy chùm chìa khóa rồi vội vàng ra ngoài để mở cửa. Phía bên ngoài, cảnh sắc xung quanh vắng lặng đến lạ thường, duy chỉ có ánh sáng vàng vọt, nhạt màu của bóng điện đường là đang lắc lư, chậm dãi, từ từ xen qua những tầng khói bếp lơ lửng trong không gian mà xà xuống đất. Tôi đảo mắt xung quanh để tìm cô Trà, nhưng tuyệt nhiên, nội trong tầm nhãn lực của tôi thì không hè có một bóng người nào. Quả thực, lúc này tôi cũng đã mơ hồ đoán biết được là mình đang gặp phải cái thứ gì. Đã thế, lần này tôi sẽ hạ quyết tâm ngồi ở yên ở trong phòng xem liệu có chuyện gì xảy ra nữa hay không. Nghĩ là làm, tôi cẩn thận khóa cửa cài then rồi bỏ vào phòng khách ngồi, mặc kệ cho dù sự tình có ra làm sao thì tôi cũng sẽ không quan tâm. Hành sự vừa xong thì từ bên ngoài lại có tiếng nữ nhân vọng vào, lần này thì giọng nói ngắt quãng, yếu ớt, có vẻ như đang dè chừng điều gì đó.
-Quang, Quang, Quang ơi. Mở.. mở cửa cho cô với
Tôi nhất nhất giữ vững tâm ý của mình, quyết không thể để những thứ ma tà này được đắc ý. Được một dạo, không còn thấy tiếng nữ nhân vọng lại nữa. Cứ nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi thì điện thoại lại đổ chuông, và một lần nữa, người gọi đến là cô Trà. Nhìn chiếc điện thoại đổ chuông mà lòng tôi như lửa đốt, tình hình lúc này quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Nếu là cô Trà thì sao, mà nếu lỡ chẳng may không phải là cô Trà thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, tôi quyết định sẽ nghe cuộc điện thoại này.
-Alo cháu đây
Đầu dây bên kia quát,
-Mày ngủ hay sao đấy mà cô gọi mãi không được, ra cửa lấy cơm nhanh cho cô còn về.
Thôi chết, lần này thì đúng là cô Trà thật rồi. Thật là chẳng ra làm sao, cũng chỉ vì tôi đa nghi quá mà khiến cho cô phải chờ đợi. Gặp cô Trà ở cửa, tôi mau miệng nói,
-Cô vào trong nhà uống nước đã rồi hãn về, cháu cũng có mấy chuyện muốn hỏi cô.
Cô Trà vẻ mặt ái ngại, lời nó có đôi phần gượng gạo,
-Thôi, thôi, cô phải về ngay có việc, có gì thì cứ điện thoại cho cô, thế nhé.
Cô Trà nói xong thì quay lưng bỏ về ngay. Lần này thì tôi dám chắc mười mươi là cô Trà đang giấu diếm điều gì đó. Một người cởi mở, hoạt bát, tính tình phương phi như cô Trà thì không có lý gì mà lại hành sự bẽn lẽn, dè chừng như này được. Trừ khi là có điều gì đó đang thao túng tâm trí của cô. Bỏ vào trong, tôi thắp hai ngọn điện tuýp sáng rực cả gian phòng lên để dùng bữa, cứ cái tình hình này thì chắc hẳn ngày hôm nay sẽ không gặp được thầy Hữu. Phóng tầm mắt qua ô cửa sổ, cả một trời mây vần vũ đen đặc đang ôm trọn lấy vùng đất Tứ Kỳ, từng cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên như bạo vũ.
Thoạt, có bóng vừa người lướt qua ở phía bên ngoài khung cửa sổ. Tôi lấy làm lạ, chẳng lẽ, ở trong căn nhà này, ngoài tôi ra vẫn còn người khác hay sao? Buông bát đũa, tôi tiến về phía cánh cửa sổ để kiểm tra sự tình. Càng đến gần, tôi càng cảm nhận rõ rệt được nhịp đập của từng cơn bạo phong, nó hằn học, dữ dội, cuồng bạo như thể đang muốn nuốt trọn một cậu bé tuổi thiếu niên như tôi vậy. Đánh mắt sang khoảng không hai bên cửa, lúc này, ngoài sự hỗn độn của vạn vật trước cơn giông bão ra thì chẳng có một dấu hiệu nào là cho thấy có người ở trong thổ đất này. Tôi với tay đóng cửa sổ, toan quay vào thì có cảm giác lạnh buốt chạm vào phần da thịt trên cánh tay phải. Hoảng hốt, tôi lập tức giật ngay hai cánh tay lại rồi chạy vào phía giữa nhà. Bấy giờ, bên ngoài khung cửa, có hai bóng người ẩn hiện mập mờ, một người cao lớn lực lưỡng, một người thì da dẻ trắng ởn mà lại không thấy có đầu. Hai người ấy đứng ngoài khung cửa một hồi lâu rồi lùi lại như thể đang muốn phi thân vào trong căn nhà. Giữa cái ánh sáng lập lòe bất định của bóng đèn điện, chỉ trong nháy mắt, hai nhân hình đã nhào qua khung cửa mà xông vào bên trong.
-Tả phong chi độ bách nguyệt thần, hữu lôi chi ách vạn quỷ tan.
Tiếng chú ngữ vang vọng bốn bề nghe thật kiêu hùng. Phải chăng đây là….