Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Chương 11: Tầm sư học đạo, tiếp


Đọc truyện Tự Truyện Tâm Linh – Nghiệp Âm – Chương 11: Tầm sư học đạo, tiếp

Trong tích tắc tôi đã cố dò lại khoảng trí nhớ của mình nhưng không thể nhận ra giọng nói đó là của ai. Bất giác, tôi cảm nhận có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, giữa cái oi bức của đêm hè tháng 6 mà tiết trời lại có hàn khí thì quả thật là lạ lắm. Tôi cảnh giác với những gì xung quanh mình lúc này, bản thân tôi biết mình đang phải đối mặt với những thứ nằm ngoài trí óc của tưởng tượng của con người. Âm thanh đó lại vang lên, lần này nghe thỉ như tiếng quát, rất gấp, 

-Quang, Quang ơi, có ở đấy không 

Tôi đứng ra giữa sân, đánh ánh mắt ra phía xung quanh để xem ai gọi mình, cả một không gian yên ắng dội về đầu óc tôi một sự quỷ mị. Khoan đã, hình như phía ngách vòng ra sau nhà có bóng người. Tôi nheo mắt cố quan sát thật kỹ trong cái ngách nhỏ đó. Đúng thật, có bóng người, cao vừa tầm, người nhỏ, nhưng lạ kỳ thay cái thứ người đó chỉ tà tà như làn khói không giống một nhân hình thực thể cho lắm. Ngay tức thì, tôi quơ tay xuống dưới đất tìm lấy mấy viên sỏi mà ném về phía ấy để dò xem xét. Quái thật, sao chỉ nghe có tiếng sỏi lộc cộc dưới nền đá vọng về nhỉ. Cái thứ ấy vẫn ở đó mà án binh bất động, không lẽ mấy viên sỏi vừa rồi lại xuyên qua được nó chăng? Nghĩ đến đây mười phần thì cũng chín phần tôi ngầm đoán ra thứ trước mặt mình là gì. Kìa, hình như nó chuyển động, cái thứ ma tà ấy lập lờ trên mặt đất đang tiến về phía tôi. Phải làm gì bây giờ? Tôi quay lại phía sau toan bỏ chạy thì đập ngay vào mắt là dáng dấp của một thằng nhãi, người nó xương xẩu như thiếu cơm. Tôi hoảng hồn hét lên một tiếng kinh hãi, thằng nhãi ngay đối diện tôi lúc đó nhanh như cắt giật người về phía sau quát lớn, 

-Mày điên à, tao đây, tao Hoan 

Đúng, đúng rồi tiếng gọi nãy giờ là của thằng Hoan, đúng nó rồi, một trong những chiến hữu thân cận trong cái đất xóm đình của tôi, thì ra là nó. Mà sao nó vào được tận đây nhỉ, mà thôi, cái lúc này thì tạm gác chuyện đó lại. Tôi liếc mắt về phía sau để xem cái thứ ma tà kia đâu thì tuyệt nhiên xung quanh trống trơn. Mọi thứ lúc này chỉ còn lại là con ngách lát gạch chạy thẳng ra phía sau nhà. Chưa kịp định thần thì thằng Hoan lại lên tiếng, 

-Thằng này mày làm gì mà tao gọi mãi không được, ngó ngoài cổng vào thì thấy mày đứng như trời trồng ở sân, sợ mày bị làm sao nên tao trèo vào xem thế nào. 

Không để nó giải thích thêm, tôi kéo nó ra trước thềm hỏi dồn, 


-Mày, mày có thấy cái thứ ngay đằng sau tao lúc nãy không? 

Thằng Hoan tỏ ra khó hiểu, nó lại quát, 

-Thấy cái gì cơ?, tao đang định gọi mày xem làm gì mà đứng như tượng ở đấy thì mày bất ngờ quay lại làm tao giật mình tý ngã. Mà nhà cửa sao tối om thế, bật đèn bật đóm lên chứ, tiếc tiền điện à.

Tôi đáp ngay, 

-Mất điện thì bật kiểu gì thế? 

Thằng Hoan chạy ngay vào gian khách với tay bật cái công tắc bóng sân lên, điện sáng, cái thứ ánh sáng vàng đặc của đèn sợi đốt làm tôi bừng tỉnh. Rõ ràng vừa nãy mất điện cơ mà, ở cái xứ ngoại ô này thì chẳng bao giờ có chuyện nhảy áp hay ngắt điện quãng ngắn độ năm mười phút cả. Chỉ một là mất hai là có mà thôi, tôi định bụng hỏi thằng Hoan xem nãy nhà nó có bị mất điện không. Chưa kịp nói gì thì cu cậu đã nhanh nhẩu. 

-Nhà tao đó giờ không mất điện thì nhà mày mất kiểu gì, thằng này hôm nay bị ngơ thật rồi. 

Đúng thật, nhà tôi và nhà nó ở cùng xóm, cùng một đường dây tải điện, nhà nó có thì nhà mình ắt cũng phải có. Không lẽ cái thế lực vô hình ban nãy có khả năng kiểm soát được những năng lượng nhân tạo? Tôi vốn không nghĩ đây là sự thật, nhưng với những gì bản thân vừa trải qua ban nãy thật là khiến con người ta dù kiên định tới đâu thì cũng vẫn phải tin đó là thật. Tôi quay sang thằng Hoan, bản thân hoàn toàn cảm nhận được sự ngờ vực trên khuôn mặt góc cạnh của nó. Tôi gạ, 

-Mày ở đây với tao, nhà tao tối nay có gì lạ lắm 

-Lạ như nào? 


Thằng Hoan cau mày. Ngay lúc này chính bản thân tôi cũng chẳng thể nào hiểu được cái sự “lạ” trong nhà nó ra sao. Mà kể cho nó thì cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, tôi đáp gọn,

-Hình như trong nhà có ma. 

Nói đến đây thì thằng Hoan trợn tròn mắt, cái bản tính của trẻ con thôn quê mười đứa thì cả mười đều hãi ma nhát quỷ, nhiều đứa nghe các cụ trong làng kể về mấy chuyện ma mãnh thôi cũng đã đủ sợ vỡ mật rồi chứ chưa nói đến là gặp, thằng Hoan cũng không ngoại lệ. Nó có vẻ kinh mấy chuyện này lắm, nó thoái thác, 

-Thôi chắc tao phải về, đi qua thấy lạ nên tao ghé vào nhà mày tý thôi, giờ này cũng muộn rồi không về tý mẹ tao chửi chết. 

Tôi ậm ừ với ý kiến của nó, chả trách nó được, thôi thì đành cố gắng nốt một lúc đợi có người về rồi tính sau vậy. Đang đi cùng nó ra phía cửa thì có ánh đèn từ cổng rọi thẳng vào sân, có tiếng còi xe. Đó là mẹ, mẹ tôi về lúc này thì cũng ngót nghét 10h rồi chứ cũng chẳng còn sớm. Thằng Hoan mau miệng, 

-Cháu chào cô

Mẹ tôi ngó đầu vào để nhìn xem là ai rồi đáp, 

-Hoan đấy à cháu, hôm nay sang cô chơi muộn thế?


Tôi đang loay hoay tìm cách mở cái khóa cổng bị gỉ sét nhưng vẫn nghe rõ tiếng thằng Hoan cười hềnh hệch, 

-Vâng, cháu sáng giúp thằng Quang canh ma cô ạ, thôi cháu về đây. 

Nói xong nó tót ra ngoài rồi chạy thẳng về nhà. Phần mẹ tôi thì vẫn chưa kịp hiểu đầu đuôi như nào nên cũng kệ, nghĩ trẻ con nói đùa nên chẳng mấy để tâm. Còn tôi thì mặt mày ủ rủ, phân vân chẳng biết có nên kể cho mẹ về những giây phút kinh hãi vừa rồi hay không. Một mặt nếu kể ra thì cũng chưa chắc rằng mẹ đã tin, mặt khác nếu như không kể thì họa chăng có lần sau bản thân tôi biết phải ứng phó như thế nào. Vừa vào nhà tôi vừa thủ thỉ với mẹ về câu chuyện của mình, có vẻ như mẹ đặc biệt quan tâm tới những tình tiết mà tôi gặp phải. Thậm chí ngay cả lúc hai mẹ con ăn cơm mẹ cũng phải hỏi lại tôi một cách kỹ càng về những hiện tượng kỳ quái đã diễn ra trong nhà. Đặc biệt, mẹ dặn tôi phải giữ thật kỹ viên lục cẩm thạch trong phong bao đỏ của thầy Hữu, bất quá mời được bỏ nó ra khỏi người. Tôi cũng không hiểu nguyên cớ là làm sao, chỉ biết y án mà làm theo những gì mà mẹ dặn.

Đêm đó tôi trằn trọc, lăn qua lăn lại cả hồ chẳng tài nào mà chợp mắt được. Ánh trăng tà le lắt qua ô cửa sổ là nguồn sáng duy nhất trong gian phòng tĩnh mịch của tôi. Có một thứ gì đó đang dần biến động cuộc đời của một đứa trẻ 12 tuổi, những gì xảy ra với tôi vốn là định mệnh hay là sự sắp đặt khéo léo của ông trời cho một người được gánh trên vai hai chữ “nghiệp âm”. Tôi lo lắng cho quãng thòi gian tiếp theo của mình, hàng tá câu hỏi về thế giới vô hình hiện lên trong tâm thức của tôi. Đúng, tôi cũng sợ, tôi sợ những thứ hồn ma bóng quế ấy sẽ làm hại tới mình. Tôi canh sáng, những thứ ấy canh tối, biết lần đằng nào cho được. 

Tôi mê man ngủ từ lúc nào không hay, trong giấc mơ đáng nhẽ đầy những thanh sắc đẹp đẽ của lứa tuổi trung học thì tôi lại vô tình chìm vào một khoảng không gian xám xịt. Tôi thấy mình đang đổ gục trên chiếc ghế mây ở dưới nhà. Nhưng không chỉ có mình tôi, kế bên đó vẫn còn một người nữa. Quãng đầu thì có hơi ngờ vực về người đó nhưng quan sát kỹ thì tôi nhận ra, tôi biết đó là ai ….

Còn tiếp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.