Đọc truyện Từ Trưởng Nữ Thừa Tướng Đến Hoàng Hậu – Cực Phẩm Sủng Phi – Chương 14: Tối đèn người đến
Buổi sáng còn khá là sớm, sương mù vẫn còn bao phủ khắp đại nội hoàng cung. Trên nền mái ngói lưu ly đỏ rực là tầng tầng lớp lớp sương mỏng tựa làn khói trắng.
Vân Tịnh lắc đầu với Uyển Dung, “Chủ tử, không nghĩ người lại thức dậy sớm vậy. Em vẫn còn rất buồn ngủ… a…” nàng ta ngáp dài một hơi, lộ vẻ mệt mỏi.
Uyển Dung khẽ nhíu mày, “Em ngủ mãi thôi. Ngủ như em không sớm thì muộn cũng thành heo mà thôi.”
Vân Tịnh không phủ nhận điều đó, có điều là sáng hôm nay trông sắc mặt chủ tử sảng khoái hơn hôm qua rất nhiều. Nàng ta đánh bạo, cười hỏi “Chủ tử, em thấy hôm nay người rất vui. Không biết là có chuyện gì khiến người vui vẻ đến như vậy.”
Nàng nở một nụ cười, cánh môi anh đào khẽ chu lại “Ta đương nhiên là rất vui rồi. Hiện tại ta lại có một tỷ tỷ xinh đẹp diễm lệ chẳng khác tiên nữ chút nào.”
Vân Tịnh cũng nhanh chóng tiêu hóa những lời nói của nàng. Hóa ra, chủ tử vui vì có một đại mỹ nhân từ Sở quốc vừa tiến cung đêm qua ấy mà.
Uyển Dung: “Đi thôi, ta muốn dạo mát trong ngự hoa viên một lúc. Trời còn chưa sáng hẳn, có lẽ sẽ không muộn giờ thỉnh an hoàng hậu.”
Vân Tịnh: “…Vâng ạ!”
Trên đường đi, nàng gặp không ít phi tần, đa phần đều là những phi tần phân vị thấp. Do cung của bọn họ ở cách xa Phượng Thần cung nên phải dậy sớm để không muộn giờ thỉnh an hoàng hậu.
Đám phi tần nhìn thấy nàng đều cúi thấp đầu hành lễ. Thoáng cái, hai bên đường đã có mấy chục người hành lễ khiến nàng cảm thấy không quen mắt cho lắm!
Không quen là một lẽ, nhưng quy tắc cũng không thể thay đổi.
Đang thong thả ngắm nhìn những bông hoa tươi tắn trong hoa viên, nàng nhận được một tin rất tốt.
Sáng nay, đột nhiên hoàng thượng cao hứng. Nói nàng hầu hạ rất được lòng người, lại xinh đẹp nết na. Liền thăng phân vị cho nàng lên tòng tam phẩm sung nghi.
Ôi trời!
Uyển Dung thầm cười to trong lòng. Hoàng đế đại nhân ơi hoàng đế đại nhân. Thiếp biết người quý trọng thiếp thế nào. Nhưng cũng không nhất thiết phải thăng phân vị đến mức chóng mặt như này.
Bởi vì là thuộc tòng tam phẩm, nên người khác cũng phải gọi nàng một tiếng “nương nương” rồi cúi đầu hành đại lễ.
Tháng ngày sau này của nàng ắt hẳn sẽ không yên bình vô hại đâu. Chức vị đã cao như thế này rồi cơ đấy!
Ngọc sung nghi…
Nghe qua cũng không tồi.
Nàng nheo mắt nhìn về phía ánh dương đang tỏa sáng. Cũng không còn sớm đâu nhỉ!
Lúc nàng đến thỉnh an hoàng hậu, đã có vài ba phi tần phân vị thấp ngồi phía dưới. Mà vị trí cũ của nàng khi còn ở phân vị dung hoa cũng đã có người ngồi vào đó.
Không cần nghĩ cũng biết, nàng ta chính là món quà đặc biệt mà Sở thái tử tặng cho nàng…
Hoàng hậu cũng chú tâm đến sắc mặt vị Ngọc sung nghi vừa được tấn phong này. Vội cất giọng giới thiệu, “Ngọc sung nghi muội muội, nàng ấy là Ngân dung hoa. Vị quận chúa mà sứ giả Sở quốc mang đến dâng tặng cho muội.” Vị Ngân dung hoa nọ vừa nhìn thấy nàng, vội vã cúi đầu hành lễ, “Thần thiếp tham khiến Ngọc sung nghi nương nương. Nương nương vạn phúc.”
Uyển Dung cũng cúi đầu nhìn nàng ta, cười nói “Ngân dung hoa xin hãy đứng lên. Để một mỹ nhân mong manh yếu đuối như nàng quỳ lạy thế này. Bổn cung thật không đành lòng đâu.”
Ngân dung hoa mặt không biến sắc nhìn nàng tươi cười, nụ cười của nàng ta rất ngây thơ và vô hại. Mà bên trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một thứ gì đó rất bi thương. Nhưng người này, nàng không thể không phòng.
Có thể vẻ ngoài của nàng ta xinh đẹp diễm lệ và toát ra vẻ vô hại. Nhưng bên trong, bản chất thực sự con người nàng ta hoàn toàn tương phản với bề ngoài.
Uyển Dung cười cười, bước lên hàng ghế phía trên ngồi xuống. Vị trí này là vị trí hàng thứ tư phía sau hoàng hậu, cũng là vị trí mà bao kẻ đổ máu vẫn khó lòng ngồi lên.
Cũng thật không ngờ, nàng vào cung chưa bao lâu mà đã ngồi lên được. Trong lòng, không khỏi có chút biểu cảm vui sướng.
Không lâu sau đó, mọi người cũng tề tựu lại đầy đủ. Mọi ánh nhìn đều dõi về phía nàng. Đủ loại ánh mắt, nghiên cứu có, khâm phục có, ngưỡng mộ có, và đặc biệt ganh ghét, đố kỵ là có thừa…
Bọn họ rất muốn biết cách, tại sao nàng vào cung chưa lâu mà đã được hoàng thượng sủng ái đến mức thăng phân vị chưa từng có như thế.
Uyển Dung như sực nhớ đến điều gì đó, ngước mắt nhìn về phía Hiền quý phi. Sắc mặt u ám của nàng ta khiến nàng cảm thấy rất vui.
Con người Hiền quý phi ngạo mạn kiêu kỳ, luôn luôn lên mặt với những kẻ yếu thế hơn mình. Đó là loại mà nàng ghét nhất! Sủng ái sinh kiêu, tin chắc hoàng đế đại nhân cũng đã dần lạnh nhạt với nàng ta vài phần rồi.
Hiền quý phi cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng. Nàng ta cũng ngẩng cao đầu, nghênh mặt hỏi, “Ngọc sung nghi, không biết trên mặt bổn cung dính phải thứ gì mà nàng nhìn chăm chú như thế?”
Uyển Dung bật cười, “Quý phi nương nương thật là biết nói đùa. Thần thiếp chỉ là thấy hôm nay thần sắc của người không được tốt. Muốn hỏi han chút mà thôi.”
Hoàng hậu ngồi phía trên cũng khẽ chớp chớp đôi lông mi cong vút, “Sung nghi muội muội có điều không biết. Hôm qua có lẽ Hiền quý phi muội ấy ngủ không an giấc thôi đấy mà.”
Uyển Dung cười khẩy một cái nhưng không lên tiếng nói thêm. Khơi mào đủ rồi, nàng nên rút thôi.
Chỉ là….
Hiền quý phi cũng không có vẻ gì là để yên cho nàng, nàng ta lạnh giọng nói “Ngọc sung nghi, ngươi không nghĩ ngươi đã quá phận sao? Chẳng phải vì hoàng thượng vừa thăng vị cho ngươi nên ngươi mới ở đây hống hách, lên giọng với bổn cung.”
Ôi trời! Uyển Dung thầm cảm thán trong lòng. Hiền quý phi nhịn không nỗi nữa rồi. Nàng ta chẳng ngại trước mặt bao nhiêu người chèn ép nàng.
Nàng cũng chỉ lắc đầu, không có ý định trả lời nàng ta. Hoàng hậu cũng trông thấy sắc mặt dửng dưng của nàng đây, nàng ta khẽ lắc đầu, nhíu mày.Muốn ta phục ngươi sao? Còn lâu!
Người mà trên đời này Uyển Dung nàng phục tùng cung kính còn chưa sinh ra đâu. Đợi khi được sinh ra rồi nàng cũng không cần phải cung kính nữa.
Hiền quý phi tức đến tái xanh mặt mày. Nhưng ngoài mặt vẫn cất giọng trầm ổn, bình tĩnh hơn lúc nãy “Nếu như muội muội chịu cúi đầu nhận sai. Thì bổn cung cũng không truy cứu chuyện muội lời lẽ quá phận.”
Uyển Dung dùng đôi mắt phượng dài hẹp khẽ liếc xéo nàng ta, “Lời lẽ quá phận? Quý phi nương nương dùng từ ngữ có vẻ chưa được chính xác cho lắm. Người phải nói là thần thiếp đã lo bò trắng răng mới đúng.”
Mọi người ai nấy đều gật đầu cảm thán, suy đi nghĩ lại từ đầu đến cuối lời lẽ của Ngọc sung nghi chẳng có gì là bất kính, là quá phận cả. Chỉ có mỗi Hiền quý phi luôn ra vẻ, thị uy trước mặt nàng thôi.
Cả hoàng hậu cũng nheo mắt nhìn nàng. Trước nay, đấu võ mồm với Hiền quý phi không thiếu người, nhưng là đều bại thảm hại dưới mồm mép nàng ta. Hôm nay có người khiến nàng ta bẻ mặt, tất nhiên rất được lòng nàng.
Uyển Dung mà biết được suy nghĩ của hoàng hậu không biết sẽ vui thế nào đây.
Nhiệm vụ thỉnh an hằng ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Trong lúc cước bộ ra khỏi Phượng Thần cung vài bước, nàng chợt cảm thấy một luồng sát khí phía sau. Nàng chưa kịp quay lại, người đã ngã dúi dụi về phía trước. Đầu gối trượt xuống nền đất lạnh buốt, đau rát đến nghiến răng.
Vân Tịnh thấy nàng bị ngã không ngừng hoảng hốt, “ Nương nương, trời ơi nương nương. Người có sao không ạ? Người đâu, mau truyền thái y.”
Nàng lắc đầu nhìn Vân Tịnh, “Em đừng truyền thái y làm gì. Bổn cung không sao đâu mà.”
Vân Tịnh cũng khá khôn khéo, nàng ta biết rõ đầu gối của nàng chỉ bị xước nhẹ mà thôi. Nếu truyền thái y hẳn sẽ kinh động đến hoàng thượng. Còn nếu không truyền thái y, người cố tình đẩy nàng ngã sẽ nghĩ nàng bao dung muốn tha cho nàng ta.
Nhưng thực tế thì không phải như vậy.
Nàng đương nhiên không muốn tha cho Hiền quý phi. Nàng ta hành động nông cạn, thiếu suy nghĩ. Đầu óc cùng lắm chỉ đến đó mà thôi.
Mặc dù đầu gối nàng rất đau nhưng nàng vẫn gắng gượng bước nhanh qua người Hiền quý phi đằng trước. Một màn ẩu đả vừa rồi, rất nhiều người chứng kiến. Bọn họ âm thầm bội phục nàng đến sát đất.
Điệp Vũ ở bên cạnh nàng cũng nở một nụ cười thâm sâu. Nương nương nhà nàng vốn dĩ chưa bao giờ suy nghĩ đơn giản. Sự việc này nhìn qua cũng chỉ là Hiền quý phi sơ ý đẩy ngã nương nương. Nương nương không muốn đắc tội đến người trên nên nhắm mắt cho qua.
Cho đến khi về đến Bảo Nguyệt lâu…
“Nương nương, người không thể không truyền thái y đâu ạ. Vết thương ngày càng nghiêm trọng.” Vân Tịnh vừa nhìn thấy vết trầy xước đã ứa máu trên đầu gối nàng liền hoảng sợ đến sắp khóc.
Điệp Vũ lại khẽ thúc vào tay nàng ta một cái, cười cười nói nhỏ với Vân Tịnh, “Ngươi ngốc thật hay giả ngốc thế hả? Nương nương là muốn để vết thương ngày càng nặng hơn. Đánh Hiền quý phi một đòn phủ đầu đấy.” Uyển Dung nở một nụ cười đẹp đến rung động lòng người. Cung nữ bên người, hiểu nàng nhất quả nhiên không ai khác ngoài Điệp Vũ cả. Vân Tịnh làm việc tuy có thận trọng, sạch sẽ nhưng suy nghĩ không sâu xa, không toan tính bằng Điệp Vũ…
Vân Tịnh mới vỡ lẻ. Liền khúc khích bật cười. Nương nương tâm cơ ngày càng khó lường hay nàng ngày càng ngốc đây?
⊙▽⊙
Cuối cùng thì thời khắc cũng đến.
Hai hôm sau khi nàng bị thương, nàng xin cáo bệnh với Hoàng Hậu, không đi thỉnh an vào buổi sáng.
Bệnh rồi à? Nhanh như vậy đã bệnh…
Đám phi tần ai nấy đều tỏ vẻ đắc ý, hả hê khi người khác gặp nạn. Hiền quý phi cũng nở một nụ cười thâm thúy, xảo quyệt.
Cử chỉ hành động của bọn họ, tuy là nàng không đến Phượng Thần cung nhưng vẫn biết rõ. Bởi vì Vân Tịnh đã thu hết thảy mọi biểu cảm vào trong mắt.
Cười đi, ta xem ngươi có thể cười đến bao giờ?
Trời vừa hửng sáng, thái giám nội thị đã đem canh hoa đào đến cho nàng dùng. Tiện thể thông báo, tối nay sau khi sắp xếp chính sự ổn thỏa, hoàng thượng sẽ đến thăm nàng.
Thăm? Nàng bất giác cười nhạt.
Chính sự dạo này chồng chất như núi. Hắn bỏ thời gian ra đi thăm nàng, xem ra cũng là phúc phần của nàng. Tối nay, nàng tin hắn chắc chắn sẽ có phản ứng.
Trời chưa tối, nàng đã nhanh chóng lau thân thể bằng nước ấm rồi thay quần áo lên giường nằm. Tối nay, Điệp Vũ sẽ chăm sóc cho nàng.
Vân Tịnh đã đi nghe ngóng tình hình bên Dưỡng Tâm điện. Đám thái giám thân thiết hay qua lại với nàng có nói, tối nay hoàng thượng sẽ sang Bảo Nguyệt lâu sớm hơn một chút.
Uyển Dung cũng đã sớm có sắp xếp, hòn giả sơn phía đối diện phòng nàng sẽ có một cung nữ cầm đèn lồng đứng đó. Một khi thấy hoàng thượng đến thì hãy thổi đèn nhanh rồi mau mau rời đi.
Đang tươi cười bỗng nàng không còn nhìn thấy ánh đèn phát ra từ phía ấy nữa, hẳn là hoàng thượng đến mà không cho người thông báo.
Điệp Vũ cũng tươi cười bắt đầu thút thít, viền mắt cũng dần đỏ hoe, “Nương nương, vết vết thương của người nặng như vậy. Nếu người không truyền thái y đến xử lý. Nhất định sẽ mãi không thể đi lại được.”
Uyển Dung lại lắc đầu, “Bổn cung không sao mà. Ngày trước, khi còn trong tướng phủ, em có biết bổn cung đã bị như này nhiều như thế nào không? Lần này chẳng nhầm nhò gì đâu.” giọng nói của nàng có phần yếu ớt cộng thêm tiếng thút thút thít nghẹn ngào của Điệp Vũ lại càng khiến không khí trong phòng tăng lên.
Mà lúc này đây, người ở bên ngoài cũng chợt khựng lại. Hắn ra hiệu cho Cao Nhân Tâm bên cạnh thổi đèn lồng tránh kinh động đến hai chủ tớ trong phòng.Doãn Phong khép hờ mi mắt, lắng nghe.
Bên trong truyền đến giọng nói như nấc nghẹn của Điệp Vũ, “Nương nương, em biết. Nhưng người cứ dùng những loại thuốc mỡ thông thường em thấy thương thế không chút tiến triển nào cả. Hiền quý phi nương nương cũng thật nhẫn tâm quá. Người trước nay chưa từng động đến quý phi. Mà quý phi lại vì người vừa được thăng phân vị mà không tiếc đẩy người ngã ra đất.”
Câu nói của Điệp Vũ tuy nhỏ, nhưng dường như đã chạm đến giới hạn cuối cùng của người ngoài cửa kia. Hắn thoáng nhíu mày, đôi chân mày rậm rì cương nghị đến bức người. Còn vị Cao công công bên cạnh sớm đã mồ hôi mồ kê nhễ nhễ nhại.
Uyển Dung bất lực cười nhẹ, “Bản thân bổn cung không đủ sức phản kháng quý phi nương nương. Nàng ấy là nhất phẩm phi tần, một người nhỏ bé như ta đây cho dù có bị bắt nạt đôi chút cũng không là gì đâu.”
“Đối với nàng, thật sự bản thân mình nhỏ bé và thấp kém đến vậy sao?” một giọng nói âm trầm vang lên. Mắt thấy hắn tiến vào nàng lập tức phủ váy xuống, nhanh che di vết thương.
Điệp Vũ thấy rõ sắc mặt hoàng đế tối sầm, lửa giận đang ùn ùn kéo đến trong dôi mắt hun hút không thấy đáy liền nhanh chóng bỏ đi. Cục diện cứ để nương nương lo liệu thôi. Nhưng nào ngờ…
Doãn Phong khẽ cất giọng lạnh lùng, “Ngươi, tại sao hầu hạ nương nương của mình mà lại khóc lóc như vậy.”
Điệp Vũ lấy lại bình tĩnh cất giọng đáp, “Bẩm hoàng thượng, nô tỳ… nô tỳ vì lo lắng cho vết thương của nương nương…”
Uyển Dung cũng nhíu mày, lời nói rít qua kẽ răng “Điệp Vũ, em không được nói bậy.”
Doãn Phong phất tay cho Điệp Vũ lui ra ngoài trước. Ánh mắt lấy lại vẻ ôn nhu nhìn lại phía nàng, “Ta thật không thể hiểu, nàng xuất thân danh môn thế gia cũng là đại tiểu thư của thừa tướng. Nàng sao lại tự cho bản thân mình kém Hiền quý phi như vậy?”
Uyển Dung trợn mắt há mồm, “Hoàng thượng, chàng nghe hết rồi sao?”
Hắn cười khổ, ánh mắt nhìn nàng có vài phần dao động, “Nếu như không tình cờ nghe được chuyện này. Có thể một ngày nào đó đẹp trời, nàng sẽ không thể đi lại được không biết chừng.”
Hắn vừa nói vừa hành động, nâng tà váy dài của nàng lên qua đầu gối. Khóe mắt lúc này cực kỳ lạnh lẽo, hàn ý không ngừng lan tỏa.
Bị thương nặng như thế này sao? Nàng cáo bệnh là do việc đi đứng bắt đầu cảm thấy đau đớn. Hắn thừa biết nàng cứng đầu nhưng là không ngờ đến mức này.
“Dung nhi, ta thật lòng rất hận nàng.”
Gì cơ?
Hận nàng à, nàng ngây ngô tự hỏi mình đã làm gì sai?
Uyển Dung: “…Tại sao?“.
Doãn Phong lại khẽ nhíu mày, “Nàng không hề biết chăm sóc tốt cho bản thân gì cả. Vết thương đã rướn máu như vậy. Nàng còn sợ truyền thái y kinh động đến ta sao.”
Rõ ràng là muốn hắn đau lòng đây mà. Con mèo nhỏ này rất ngang bướng, nàng có đau cũng sẽ không kêu la. Cứ âm thầm chịu đựng, mong hắn sẽ không biết.
Lúc nào cũng như vậy.
Mèo nhỏ đúng là vô cùng, vô cùng, vô cùng ngốc.
Hắn cất giọng gọi Cao Nhân Tâm, “Cao Nhân Tâm, ngươi gọi người đến thái y viện truyền ngự y đến đây cho trẫm.”
Ngự y?
Nàng ngẩn người nhìn hắn hồi lâu. Ngự y là thái y chuyên dùng của Đế Vương, cấp bậc và tay nghề cao hơn hẳn đám thái y hay chữa trị cho phi tần cung nữ ở Hậu cung. Xem ra hắn đối với nàng cũng có một chút quan tâm, lo lắng.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác ấm áp, khó tả.
——– The End Chapter 14 ——–