Đọc truyện Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ – Chương 58: Vẫn còn yêu nhau
Mộ Hàn đến bệnh viện, Mộ Phi vẫn đang trong phòng phẫu thuật, Tần Hương Lan và Mộ Văn Hải đang chờ bên ngoài. Hai mắt Tần Hương Lan sưng đỏ, hiển nhiên là khóc rất nhiều, nhìn thấy Mộ Hàn, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.
Mộ Hàn ngồi xuống bên người Tần Hương Lan, nắm tay bà, lo lắng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra thế ?”
Khi Tần Hương Lan gọi điện cho y, chỉ khóc thút thít, cũng chưa nói rõ ràng, Mộ Văn Hải nghe điện thoại cũng chỉ nói là Mộ Phi bị tai nạn xe cộ, còn về chuyện xảy ra thế nào thì không nhắc đến. Y không ngờ tới, mình vừa mới giúp Mộ Phi giải quyết một chuyện, tự nhiên anh ấy lại bị tai nạn.
Nước mắt Tần Hương Lan càng lúc càng nhiều, Mộ Hàn nhẹ nhàng khuyên nhủ bà, Mộ Văn Hải cũng an ủi, trên mặt tràn đầy đau thương.
“Nguyên nhân cụ thể của tai nạn, cảnh sát vẫn đang điều tra.” – Mộ Văn Hải đơn giản nói.
Mộ Hàn nhíu mày nhìn cánh cửa khép chặt của phòng phẫu thuật, trong lòng tự trách bản thân, nếu y sớm nói cho Mộ Phi biết chuyện, liệu chuyện này có phát sinh không.
Hôm nay là ngày Cao Nam kết hôn, Mộ Phi lại bị tai nạn xe cộ, người đa cảm, khó tránh khỏi liên tưởng. Mà những người nghĩ như vậy không chỉ có bọn họ, Cao Nam cùng Diệp Vĩ Gia đến sau cũng nghĩ thế.
Cao Nam nhìn phòng giải phẫu sáng đèn, anh cảm thấy khí lực trong người như bị rút hết, anh ngơ ngác không thể tin được, cảm thấy tim mình thắt lại, khó thở. Mộ Hàn ở bên cạnh nói gì, anh cũng không nghe ra, cả người lập tức khuỵu xuống. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng trải qua cảm giác khó chịu như vậy, cho dù là năm xưa khi rời khỏi Mộ Phi, cho dù hai người chia tay, vì anh biết, khi anh rời đi, Mộ Phi vẫn có thể sống tốt, nhưng hiện tại không như thế, Mộ Phi nằm trong phòng phẫu thuật, chưa biết sống chết thế nào, anh vừa đau đớn vừa sợ hãi, sợ Mộ Phi sẽ không tỉnh lại.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, anh cảm thấy như bị sét đánh vậy, mắt mở to, môi run rấy, thanh âm đứt quãng: “Không thể…… Không thể……..”
Anh vừa nói vừa lắc đầu, thần sắc sầu thảm.
Cho đến giờ phút này, anh mới biết mình sợ mất Mộ Phi nhiều như thế nào.
Mộ Hàn ở bên cạnh an ủi anh: “Không sao, anh Phi sẽ không có chuyện gì.”
Chờ đợi luôn là chuyện khó khăn nhất, đặc biệt lại là ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ người mình yêu nhất, cảm giác như thời gian trôi qua thật chậm, một giây, một giây thong thả chảy qua.
Phẫu thuật thành công, sau ba ngày hôn mê, Mộ Phi tỉnh lại. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Cao Nam, đầu óc hắn cảm thấy hỗn loạn, cảm thấy như mình đang nằm mơ. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy lại chạm đến miệng vết thương, nhịn không được khẽ kêu một tiếng.
Hắn vừa cử động, Cao Nam liền tỉnh, nhìn Mộ Phi, vừa mừng vừa sợ, giống như là đứa nhỏ không biết phải làm sao bây giờ, giọng nói lộ rõ sự run rẩy: “Anh tỉnh rồi?”
Mộ Phi tròn mắt nhìn Cao Nam. Cao Nam lúc này rất tiều tụy, người gầy đi không ít, quanh mắt là một quầng đen, vừa nhìn là biết ngủ không đủ giấc, râu ria xồm xoàm, nhìn hoàn toàn khác với một Cao Nam ưa sạch sẽ bình thường. Cậu ấy biến thành như vậy từ khi nào? Trong chốc lát Mộ Phi liền hiểu được, hai mắt sáng rực lên.
“Em đừng có nhìn anh như vậy, anh không phải muốn chết.” – Mộ Phi cười, cố gắng ngồi dây, cũng không biết có phải là do ngủ lâu quá không, mà người hắn không còn chút sức lực nào cả, hắn liền chỉ huy Cao Nam – “Anh muốn ngồi dậy, em có thể đỡ anh không?”
Cao Nam phục hồi lại tinh thần, tiến đến đỡ hắn ngồi dậy. Thân thể tránh không được có tiếp xúc với nhau, chuyện thân mật hai người cũng đã từng làm nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao, khi Cao Nam chạm vào cánh tay, thắt lưng Mộ Phi vẫn có chút run rẩy, ánh mắt cũng như sắp khóc.
Anh lo lắng túc trực bên cạnh ba ngày ba đêm, sợ Mộ Phi chưa tỉnh lại, hiện tại thấy Mộ Phi tỉnh lại rồi, lẽ ra anh phải cao hứng mới đúng, nhưng không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy đau khổ vô cùng, có cảm giác sắp muốn khóc.
Mộ Phi nhìn anh, giọng nói thô ráp khàn khàn: “Em làm sao thế?”
Cao Nam đỡ Mộ Phi ngồi dậy, đặt một chiếc gối sau lưng hắn, để cho hắn thoải mái dựa vào, cố gắng hết sức không chạm vào vết thương trước ngực hắn, tránh cho hắn lại bị đau.
Lúc này Cao Nam mới nhìn Mộ Phi, gương mặt mệt mỏi lộ ra vẻ tươi cười: “Không sao đâu, anh không có việc gì là tốt rồi.”
Mộ Phi bình tĩnh nhìn Cao Nam, không nói gì, trong phòng lẳng lặng, hương hoa bách hợp nhè nhẹ, tự nhiên. Hắn không nói câu nào, Cao Nam cũng không biết phải nói gì, hai người cứ như vậy nhìn nhau, giống như là cách xa vạn dặm.
Sau một hồi, Mộ Phi đột nhiên mở miệng: “Anh đói.”
Cao Nam hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Mộ Phi tùy ý nói: “Cái gì cũng được.”
Hắn cảm thấy mình ngủ thật lâu, trong bụng trống trơn, thật là đói mà.
Cao Nam gật đầu: “Vậy anh chờ em một chút, em đi mua đồ rồi quay lại ngay.”
Mộ Phi tựa vào nơi đó, nhìn Cao Nam rời đi, cả người lập tức thả lỏng, thở dài, nụ cười trên mặt cũng biến mất, vừa rồi nói mấy câu cũng làm cho hắn kiệt sức, có lẽ là do vừa tỉnh, thân thể quá yếu, ngay cả nói mấy câu cũng cảm thấy mệt.
Nhưng mà đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, gã nhớ rõ hôm đó là Cao Nam kết hôn, hắn muốn đến lễ đường, nhưng trên đường đâm vào một chiếc xe, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, hắn chậm rãi kéo chăn lên, trong lòng đau đớn.
Chắc Cao Nam đã kết hôn rồi, Mộ Phi âm thầm nghĩ.
Khi Cao Nam quay lại, Diệp Vĩ Gia và Mộ Hàn đang ở trong phòng bệnh nói chuyện cùng Mộ Phi, thấy hắn tiến vào liền lập tức ngừng lại.
Cao Nam để đồ ăn xuống, cười cười: “Hai người đến rồi!”
“Đúng vậy, không nghĩ tới anh tôi lại nhanh tỉnh thế.” – Mộ Hàn cười nói.
Mộ Phi lườm y: “Ý em là anh không nên tỉnh nhanh như vậy, nên ngủ thêm một thời gian nữa?”
Diệp Vĩ Gia nhanh chóng đáp: “Nếu anh còn ngủ nữa, liền xếp thêm một cái giường bên cạnh anh cho Cao Nam, người ta chiếu cố anh ba ngày ba đềm không ngủ, anh thật là không có lương tâm.”
Ánh mắt Mộ Phi nhìn về phía Cao Nam, Cao Nam né tránh ánh mắt đấy, giúp gã đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, bày ra vài món ăn, nói: “Em mua vài món, anh xem muốn ăn gì?”
Mộ Phi không chút khách khí cầm đũa, hắn thực sự là đói lắm rồi, người ta sinh bệnh thì khẩu vị không tốt, ăn không được nhiều, còn hắn thì khẩu vị vô cùng tốt, ăn từng miếng từng miếng, bộ dáng rất vui vẻ.
Mộ Hàn thấy hắn vô tâm vô phế cũng không biết nói một tiếng cảm ơn, liền quay sang Cao Nam nói: “Cao Nam, cậu ở bệnh viện bồi anh tôi lâu như vậy, hiện tại anh ấy đã tỉnh, cậu cũng thấy anh ấy không có việc gì rồi, nên yên tâm đi, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút đã. Chúng tôi chăm sóc anh ấy cho.”
Cao Nam nhìn Mộ Phi đang vùi đầu vào ăn, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Cao Nam đi rồi, Mộ Phi tâm tình vô cùng tốt ăn hết mấy món gì đó, ăn no liền mệt rã rời, Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Hàn cũng không làm phiền, nói mấy câu liền ra ngoài.
“Anh không thấy hai người họ lạ sao?” – Diệp Vĩ Gia khẽ nhíu mày.
“Lạ chỗ nào?” – Mộ Hàn đang cân nhắc sắp xếp thời gian để đến Cao gia, nghe thấy Diệp Vĩ Gia nói vậy liền hỏi tiếp.
“Theo lý thuyết, Mộ Phi xảy ra chuyện như vậy, Cao Nam lại khẩn trương như thế, ở trong viện bồi Mộ Phi ba ngày liền. Đến khi Mộ Phi tỉnh lại, lẽ ra hai người phải có nhiều chuyện để nói chứ, không nên lạnh nhạt xa cách vậy.
“Em không phải cảm thấy là Cao Nam sẽ ôm anh Phi cảm động khóc lóc một hồi, sau đó nói là cậu ta hối hận vì đã chia tay, muốn hai người làm lành?”
“Hẳn là thế đi?” – Diệp Vĩ Gia dừng bước nhìn Mộ Hàn.
“Chuyện anh có thể giúp thì anh sẽ làm, về phần hai người họ có thể đến với nhau không, phải xem họ thế nào, đây không phải chuyện chúng ta có thể làm được. Đương nhiên, những thứ vừa rồi em nói nghe cũng đúng, bất quá không giống với con người Cao Nam.” – Mộ Hàn cười khẽ.
Diệp Vĩ Gia sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn chia tay? Cao Nam cũng chưa kết hôn, hai người không thể coi như vậy là hết được.”
Mộ Hàn cười giảo hoạt: “Em yên tâm, trong lòng anh Phi biết phải làm gì.”
Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Hàn đến thăm Mộ Phi, vừa lúc hắn tỉnh lại, hai người kích động, nhất là Diệp Vĩ Gia. Cậu lôi kéo Mộ Phi nói chuyện, mà Mộ Phi hơn phân nửa thời gian là trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng ‘ừ’ một tiếng. Mộ Hàn thấy thần sắc hắn mệt mỏi, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần, nhân lúc Diệp Vĩ Gia vào nhà vệ sinh, liền đem chuyện Cao Nam chưa kết hôn nói cho Mộ Phi, y vừa nói xong, ánh mắt Mộ Phi liền sáng lên, trông rất có sinh khí, Mộ Hàn biết là y đã đoán đúng rồi.
Nếu biết Cao Nam chưa kết hôn, Mộ Phi trong lòng biết mình còn cơ hội, hắn tự biết phải làm thế nào.
Nửa đêm Mộ Phi tỉnh lại, thấy bên cạnh mình có một người nằm úp sấp, hoảng sợ, dựa vào ngọn đèn mỏng manh trong phòng mới nhận ra đúng là Cao Nam, khi đó hắn mới yên lòng, lại nhịn không được mà nở nụ cười sung sướng.
Thời khắc đâm vào chiếc xe kia, hắn nghĩ mình thực sự muốn chết, hắn không còn gì để vướng bận nữa rồi. Mà khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Cao Nam, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không bao giờ buông cậu ấy ra nữa.