Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 44: Ngày giỗ


Đọc truyện Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ – Chương 44: Ngày giỗ

Mộ Phi đứng dậy, đầu vẫn có chút đau, ra đến phòng khách, nghe thấy tiếng ti vi, còn thấy hai cái đầu tựa vào nhau ngồi ở sô pha.

“Sáng sớm ai đã đến đây vậy?” – Mộ Phi hô.

Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Hàn đồng thời quay đầu nhìn hắn, Mộ Hàn lên tiếng: “Anh, anh tỉnh rồi?”

Mộ Phi xoa đầu, nhíu mày nhìn hai người: “Sao sáng sớm hai đứa lại chạy đến đây? Còn thân mật tựa đầu vào nhau xem ti vi nữa, định kích thích người khác sao?”

Diệp Vĩ Gia cười: “Anh quên tối hôm qua tôi đưa anh từ quán bar về đây sao?”

Mộ Phi nghĩ nghĩ, không có ấn tượng gì, liền lắc đầu.

Diệp Vĩ Gia nói: “Quên đi, không nhớ thì đừng nhớ! Anh thấy sao rồi, có tốt không?”

Mộ Phi thành thực nói: “Đầu có chút choáng váng.”

Mộ Hàn nói: “Anh, em ninh cháo, còn có cả canh nữa. Anh uống chút canh giải rượu trước, sau đó ăn thêm ít cháo, người sẽ thoải mái hơn.”

Mộ Phi gật gật đầu: “Ừ, được.”

Lúc ăn cơm, cả ba người đều yên lặng.


Mộ Phi tắm rửa sạch sẽ, uống canh, cả người thư thái rất nhiều, râu cũng cạo sạch, thoạt nhìn thật thoải mái.

“Hai đứa có gì muốn hỏi anh?” – Mộ Hàn cùng Diệp Vĩ gia đều đang cặm cụi ăn cháo, một câu cũng không nói gì, trong phòng im lặng, Mộ Phi nhịn không được mở miệng hỏi.

Hai người ngồi đối diện hắn đồng thời ngẩng đầu, liếc nhau, Mộ Hàn nói: “Anh muốn chúng em hỏi cái gì? Vì sao lại uống say? Vì sao lại chia tay với Cao Nam?”

Trong lòng Mộ Phi đau xót, nhưng mà vẫn cố tỏ ra kiên cường, bày ra bộ dáng trấn tĩnh, nở một nụ cười rạng ngời, thản nhiên nói: “Đương nhiên là hai đứa có thể hỏi, không hỏi làm sao anh biết nói thế nào.”

Diệp Vĩ Gia nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Mộ Phi, không đành lòng nói thêm cái gì, liền theo lời Mộ Phi: “Tốt, chúng tôi muốn biết, anh nói đi.”

Mộ Phi nói: “Anh với cậu ấy chia tay, cứ thế đi, về phần lý do, anh không muốn nói nhiều, cũng không muốn nhắc lại, từ hôm nay trở đi, hai người cũng không cần nhắc lại chuyện này trước mặt anh, anh sẽ quên cậu ấy.”

Hắn cười, nhưng người tinh ý đều có thể nhìn thấy nụ cười kia không giấu được đau thương.

Mộ Hàn đau lòng nhìn hắn, ôn nhu an ủi: “Anh, không có việc gì, không cần nghĩ nhiều, cũng không cần tự hủy hoại bản thân, chăm lo làm việc, từ từ rồi sẽ tìm thấy người mình thích thôi.”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy Mộ Hàn không nên khuyên Mộ Phi như vậy, hai người vừa mới chia tay, hắn vẫn còn đau khổ, sao lại khuyên gã nhanh chóng quên đi chứ? Trong lòng Mộ Hàn nghĩ gì, cậu cũng không biết, cậu chỉ biết nếu Mộ Phi nói rõ cho hai người tình hình lúc này, bọn họ biết đâu có thể giúp đỡ.

Khi biết chuyện tình của Cao Nam và Mộ Phi, cậu cực kỳ hâm mộ hai người, hai người yêu nhau, cho dù xa cách sáu năm, tình cảm vẫn không hề thay đổi, tình yêu này khiến cậu rất cảm động.

Mộ Phi cười ra tiếng: “Hai người yên tâm, anh lớn vậy rồi, chỉ là thất tình thôi mà, cũng không có gì to tát, không cần lo lắng cho anh.”


Một người trong lòng thương tâm, luôn muốn tìm người để chia sẻ, nhưng mà đối mặt với những người quan tâm hắn, hắn lại không nói được, sợ bọn họ lo lắng, nhưng cứ giữ trong lòng thì lại thấy rất khó chịu.

Mộ Phi sáng sớm dậy, đến cửa hàng hoa mua một bó hoa cúc trắng, lái xe ra nghĩa trang ở ngoại ô, đỗ xe ở ven đường, thời tiết âm u, những đám mây xám xịt vần vũ trên bầu trời, hình như là sắp mưa, hắn không muốn cầm ô, cứ thế mang theo bó hoa cúc đi vào trong nghĩa trang.

Hàng năm, hắn đến đây vài lần, đặc biệt là những khi trong lòng không thoải mái, hắn thường thích đến đây, bởi vì nơi đây có người thân thiết nhất của hắn, bà sẽ kiên nhẫn nghe tất cả những gì hắn nói, bất kể là chuyện gì, hắn đều có thể tâm sự với bà.

Hắn rửa sạch tấm bia mộ, lau tấm ảnh trên bia. Ảnh đen trắng, chụp một người phụ nữ xinh đẹp với một nụ cười thản nhiên, đôi mắt sáng ngời. Hắn đặt bó hoa cúc xuống trước bia mộ, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Hắn lẳng lặng nhìn tấm ảnh, sau đó quay ra nhìn xuống những ngôi mộ trên sườn đồi, trong lòng trầm tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Mẹ, cậu ấy đã về rồi. Khi cậu ấy về, con rất cao hứng. Con thấy kỳ lắn, con nghĩ mình không nên cao hứng mới đúng, vậy mà tại sao con lại cao hứng thế chứ! Con hận cậu ấy nhiều lắm, nhưng mà con vẫn không thể phủ nhận con rất cao hứng.”

“Nhiều năm như vậy, con đã muốn vứt bỏ tình cảm đó, nhưng mà nó vẫn còn ở tận sâu trong đáy lòng con. Khi nhìn thấy cậu ấy, nó đột nhiên bộc phát ra, lại vô cùng mãnh liệt. Khi phát hiện ra cậu ấy còn thích con, con rất vui, vẫn nhịn không được muốn làm bị thương cậu ấy, nhưng mà khi nhìn thấy cậu ấy bị thương, con lại cảm thấy đau lòng.” – Mộ Phi nói xong, nở một nụ cười chua xót – “Mẹ, mẹ có cảm thấy con kì quái không? Con cũng không biết vì sao chỉ là muốn thử một chút, xem cậu ấy có thật lòng hay không.”

“Sau đó, khi đã ở bên nhau, con nghĩ cuối cùng thì cũng đã tìm được người mình thích, có thể cùng cậu ấy như vậy cả đời, nhưng mà cậu ấy lại muốn chia tay với con, mà con ngay cả quyền phản đối cũng không có. Cậu ấy nói đúng, nếu là con, con cũng sẽ lựa chọn như cậu ấy lúc này.”

Mộ Phi trầm mặc đứng lên, nhớ tới tình cảnh hôm đó, Cao Nam đề nghị chia tay. Hắn không phải là không muốn phản đối, mà là có phản đối cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là chia tay mà thôi, không cần phí công vô ích làm gì.

Cả bầu trời đen kịt, không có một tia sáng, cả khu nghĩa trang phát ra một cảm giác lạnh đến khó tả, gió cuốn lá cây bay, rối loạn.

Mộ Phi một chút cũng không để ý, vẫn lặng lẽ ngồi đó như cũ, sau đó một hồi, tiếp tục nói: “Mẹ, lâu lắm rồi, nhưng con vẫn nhớ những lời mẹ nói trước kia, mẹ hi vọng sau này con có thể tìm được người mình thích, mà người ta cũng thích mình, sau đó cùng nhau sống hết cả cuộc đời. Mẹ nói cả đời mẹ quá mệt mỏi để tìm tình yêu của mình, không muốn con sau này cũng thế, nhưng mà làm sao bây giờ, mẹ con ta huyết mạch tương liên, mẹ mệt mỏi để yêu, mà con cũng thế.”

Trước khi chết Tạ Phương Đình đã nói với hắn, cả đời này mẹ đã quá mệt mỏi để yêu, nhưng mà được gả cho cha con, coi như cũng đã được thỏa mãn, yêu một người là một loại hạnh phúc nhưng nó cũng là thống khổ, Tiểu Phi, sau này lớn lên, tìm một người yêu con, con cũng yêu người ta mà kết hôn, như vậy mới có thể viên mãn một chút.


Lúc đó hắn còn nhỏ, không thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của mẹ, sau đó lớn lên, hắn biết giữa cha mẹ mình còn có một Tần Hương Lan, dần dần cũng hiểu thêm một chút.

Mộ Phi thầm nghĩ, cuộc sống thế nào mới được coi là viên mãn đây?

Làm sao có được cuộc sống viên mãn thực sự. Ai cũng bảo, cuộc đời phải có chỗ thiếu hụt mới là hoàn mỹ.

Hắn lặng yên hồi lâu, mưa đã rơi xuống, từng giọt từng giọt, có thể nghe thấy âm thanh mưa rơi, trong cơn mưa, các ngôi mộ trong nghĩa trang lại càng thêm mông lung.

Hắn nhớ rõ ngày mẹ mất, cũng mưa rất to, hơn nữa còn mưa ba ngày ba đêm.

Khi Mộ Phi tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra vậy.

Thấy hắn cử động, Mộ Hàn luôn túc trực bên người vui mừng nói: “Anh, cuối cùng thì anh cũng tỉnh.”

Mộ Phi mở to mắt liền thấy gương mặt Mộ Hàn, mà tay trái hắn còn đang nối với túi nước truyền, hắn dùng tay phải vuốt mồ hôi trên trán, hỏi Mộ Hàn: “Sao em lại ở đây? Mà anh đang ở đâu vậy?”

Nói ra mới thấy thanh âm của hắn không như bình thường, khàn khàn lại thô ráp.

Mộ Hàn hạ tay phải của Mộ Phi xuống, sờ trán hắn, thấy độ ấm bình thường mới yên lòng: “Đây là bệnh viện chứ đâu! May mà đã hạ sốt.”

Mộ Phi nhớ tới ngày đó ở nghĩa trang, sao giờ lại ở bệnh viện? Hắn quay đầu nhìn Mộ Hàn, như hiểu được ý tứ của hắn, Mộ Hàn đáp: “Hôm đó là ngày giỗ mẹ anh, trời mưa rất lớn, em với ba mẹ đến muộn một chút, thì thấy anh đã bất tỉnh ở đó rồi, liền vội đưa anh vào viện, anh sốt cao, mê man hai ngày nay rồi, may là bây giờ đã hạ sốt.”

Trong đầu Mộ Phi dần dần nhớ lại ngày hôm đó, mưa rất lớn, hắn không đi trú mưa, cứ như thế ngồi ở đó, ngấm mưa nên sốt cao.


Lúc này có người đẩy cửa bước vào, Mộ Hàn quay đầu nhìn thấy Diệp Vĩ Gia mang đồ ăn đến, Diệp Vĩ Gia thấy Mộ Phi tỉnh lại, thả đồ trong tay xuống, đi đến bên giường, cao hứng nói: “Anh cuối cùng cũng tỉnh lại. Làm tôi sợ muốn chết luôn, chỉ sợ anh làm sao.”

Mộ Phi cười: “Cậu không hi vọng tôi chết chứ?”

Diệp Vĩ Gia cau mày mắng: “Đang yên đang lành chết chóc cái gì, người như anh mệnh sẽ rất dài, không chết được đâu.”

Mộ Phi cười cười, muốn ngồi dậy, Mộ Hàn giúp hắn kê thêm gối ở sau lưng, miệng không nhịn được trách mắng: “Anh, mưa lớn như vậy mà anh cũng không biết tránh đi một chút à?”

Mộ Phi nói: “Anh mải nói chuyện với mẹ quá, mà mưa lại lớn vậy, có muốn tránh cũng không được. Thế nên anh ở đấy nói chuyện với mẹ thêm một chút.”

Mộ Hàn cùng Diệp Vĩ Gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hai người còn tưởng Mộ Phi nghĩ không thông, miệng thì bảo buông tay, nhưng kì thực là không buông được, cố ý để mình đắm chìm trong đó.

Diệp Vĩ Gia cười: “Không có chuyện gì là tốt rồi, anh có đói không, tôi vừa mua điểm tâm, có cháo thịt gà nấm hương anh thích đấy.”

Thanh âm Mộ Phi vẫn khàn khàn, nhưng vừa rồi nói chuyện nhiều, cũng đã khá hơn chút xíu, cao hứng nói: “Tốt, đúng lúc tôi đang đói.”

Mộ Phi ăn xong liền nằm xuống nghỉ ngơi, Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia cùng nhau về nhà, nhân tiện gọi điện thoại báo cho cha mẹ là Mộ Phi đã tỉnh, bác sĩ cũng đã kiểm tra, không có vấn đề gì.

“Có nên báo cho Cao Nam không?” – Diệp Vĩ Gia đột nhiên nói.

Mộ Hàn suy nghĩ một lát: “Anh nghĩ là không cần.”

Diệp Vĩ Gia cũng nghĩ ngơi, nếu hai người họ gặp mặt thì sẽ thế nào?

Trong lòng Mộ Hàn đã có tính toán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.