Bạn đang đọc Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung – Chương 13: Phòng đấu giá
Lý Sơn khoanh tay lại hắn liên tục gõ gõ chán nhìn về phía lão nhân đang lơ lửng. Miệng hắn nhếch lên nhìn về phía lão nhân. Lão nhân run lên khi thấy ánh mắt của Lý Sơn. Lão nhân lên tiếng nói: “Tiểu Viêm tử người đừng có đánh chủ ý lên lão phu. Lão phu nhưng không có tiền a!”
Lý Sơn cười lạnh nhìn về phía lão nhân lên tiếng nói: “Sư phụ người nói gì vậy. Đồ nhi đâu thể làm gì bất kính với lão nhân gia ngài. Ta chỉ muốn nhờ ngài làm chút chuyện vậy mà ngài cũng từ chối sao? Ngài thật là nhỏ mọn đó sư phụ à!”
Ba mươi phút sau…
Lý Sơn cầm trong tay một cuốn sách. Trên cuốn sách mực còn chưa có khô. Hắn quay về phía lão nhân đang lơ lửng tò mò hỏi: “Sư phụ bản chép tay huyền giai cao cấp đấu kỹ này cũng có tác dụng sao?”
Dược Lão hừ lạnh nói: “Yên tâm dù chỉ là bản chép tay nhưng chỉ cần là một người tu luyện là có thể nhìn ra thật giả trong đó. Ngươi mau đem nó đi đến phòng đấu giá đi!” Dược Lão không thể ngờ được tên đồ đệ của mình lại nghĩ đến cái việc như vậy. Mặc dù việc này không có mất mát gì nhưng đồ đệ gì mới thu đã tính bòn rút trên người của sư phụ rồi. Dược lão lắc lắc đầu, tính ra đây cũng là cách duy nhất để kiếm lấy tiền.
Lý Sơn hiện giờ biết mình có cái tên ở gia tộc này là Tiêu Viêm. Hắn cũng không ngại lấy cái tên là Tiêu Viêm. Tiêu Viêm đi ra bên ngoài. Lần này hắn mặc một bộ hắc bào màu đen. Đám người thấy Tiêu Viêm ra ngoài thì bàn tán xì xào.
Hắn nhìn về phía trước thấy một đám thanh niên đang đi lại dưới con đường nhỏ. Dưới hàng liễu xanh có lẽ điều đó sẽ làm cho tinh thần của con người trở nên thỏa mái hơn nếu như không có những tiếng bàn tán vô cùng khó nghe.
Một người trong đó lên tiếng: “này nghe nói Tiêu Viêm hắn bị thiên phạt a? Sau một đêm trí nhớ hoàn toàn biến mất hơn nữa còn không biết nói chuyện. Chính xác là biến thành một tên si ngốc!”
Người khác lên tiếng nói: “Có chuyện này sao? Tại sao hắn lại bị như vậy?”
Người khác nói: “Ai biết được chắc hẳn hắn làm ác gì đó lên mới bị trời phạt!”
Một âm thanh khác vang lên: “Phế vật này đúng là làm cho gia tộc chúng ta mất hết mặt mũi mà!”
Tiêu Viêm nhíu mày lại. Hắn sau khi nghe Dược Lão kể lại sự tình thân thế này thì khe khẽ thở dài. Có vẻ như hắn bị Dược Lão hại thảm. Dược Lão với Tiêu Viêm trước kia cũng không có tình cảm gì dù sao hai người ban đầu là lợi dụng nhau mà thôi. Sau khi Lý Sơn chiếm được thân xác này thì có lẽ Dược Lão cũng biết nhưng sự thật không thay đổi được gì. Dược Lão cần là hỗ trợ Lý Sơn mà thôi.
Lý Sơn hiện giơ chấp nhận cái tên của mình là Tiêu Viêm. Trong vòng nửa năm hắn học thành công ngôn ngữ của thế giới này. Hắn cũng không tin tưởng được tại sao tốc độ học của mình lại nhanh như vậy. Kể từ khi có hệ thống này khả năng ghi nhớ của hắn vô cùng tốt chỉ cần đọc một lần cả trăm chữ trong vài phút hắn đều thuộc không sai một nét nào.
Tiêu Vêm chẳng thèm quan tâm xay người. Hắn lần này là muốn đến Ô Thản thành để bán đấu giá. Công pháp này dù sao cũng không cao cấp nhưng có thể đem ban đấu giá kiếm chút ít kim tê. Kim tê là thứ giao dịch ở thế giới này. Hắn cần bây giờ là tiên mua dược liệu.
Đặc thước nhĩ phòng đấu giá, phòng đấu giá lớn nhất ô thản thành, đồng thời cũng thuộc về gia tộc giàu có nhất gia mã đế quốc : đặc thước nhĩ gia tộc.
Đặc thước nhĩ gia tộc đã có lịch sử lâu đời, tại gia mã đế quốc phát triển đã có mấy trăm năm, quan hệ có thể nói là rất rộng rãi, mà theo một vài tin đồn, gia tộc giàu có này tựa hồ còn có quan hệ với hoàng thất.
Ở đế quốc, Đặc Thước Nhĩ gia tộc, cùng Nạp Lan gia tộc, Đặc Thước Nhĩ gia tộc được xưng là gia mã tam cự đầu, tâm đại gia tộc, tại đế quốc kinh tế, quân sự đều có thế lực không nhỏ.
Cho nên, có đặc thước nhĩ gia tộc đứng đằng sau, cho dù phòng đấu giá lợi nhuận rất cao, khiến không ít người thèm thuồng, nhưng bọn họ cũng là không dám động tới.
Nhìn phòng đại hội to lớn ở cuối ngã tư đường, Tiêu Viêm quẹo vảo một cái hẻm vắng vẻ, sau đó rất nhanh đem chiếc áo choàng đen lúc trước chuẩn bị mặc lên.
Tại cửa vào, vài tên hộ vệ cảnh giác nhìn hắn, Tiêu Viêm cước bộ không dừng, trực tiếp đi vào.
Vừa vào trong , cảm giác nóng bức giống như là bay đi đâu mất, thay vào đó là 1 loại cảm giác mát lạnh tuyệt vời, bên trong và bên ngoài quả thật khác xa nhau.
Ánh mắt tại đại sảnh đảo qua, Tiêu Viêm quay về 1 căn phòng đi tới, trên cửa phòng có khắc 3 chữ to “Giám Bảo Thất”.
Đẩy cửa vào, trong phòng rất trống trải, chỉ có 1 vị trung niên nhân đang có chút nhàm chán ngồi trên ghế. Nghe được tiếng đẩy cửa, trung niên nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhân ảnh toàn thân mặc hắc bào, mày có chút nhăn lại, nhưng hắn nhanh chóng tươi cười nói: ” Tiên sinh, ngài đến giám bảo ư?”
“Đúng”, một thanh âm có chút già nua vang lên sau tấm hắc bào, dĩ nhiên là thanh âm của dược lão.
Tiêu Viêm tiến tới cầm một cuốn trục tên của nó là huyền giai trung cấp đấu kỹ: phong vân cước. Tiêu Viêm đặt cuốn trục lên bàn.
“Đây là” trung niên nam tử cầm lấy cuốn trục sau đó mở ra xem. Hắn trầm ngâm lên tiếng nói: “Bí tịch này hẳn là chép tay đi!”
Tiêu Viêm gật đầu. Trong lớp áo bào đen vang lên âm thành của lão nhân: “Đúng vậy là một bản công pháp sao chép. Ngươi có thể dùng người giám định công pháp này ta đưa ra là thật hay giả?”
Trung niên nhân nghe thấy thế gật đầu. Hắn lên tiếng nói: “Xin vị tiên sinh này chờ cho chút. Tôi sẽ mời Cốc Ni đại sư. Cốc Ni đại sư đến chắc chắn sẽ biết cuốn đấu kỹ của tiên sinh là thật hay giả!”
Tiêu Viêm gật đầu phất tay nói: “Ngươi đi đi nhưng nhanh lên một chút!”
Ngồi ở trên ghế, Tiêu Viêm vẫn duy trì trầm mặc, cũng không có nói với Dược lão lời nào. Đây là địa bàn của người khác, chính là cẩn thận vẫn hơn. Ai dám cam đoan chỗ này không có ai rình coi hoặc nghe lén!!!
Đợi trong phòng cả nửa ngày, trung niên nhân lại quay lại, bất quá, lần này hắn mang theo một vị lão giả áo xanh.
Ánh mắt tại lão giả trên người đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trước ngực, không có kim tinh, ngược lại là một loại thuộc đan dược nào đó, 2 đạo màu bạc song gợn, loé ra vẻ xa hoa đắt tiền.
“Đại nhân, vị này là Cốc Ni đại sư của phòng đấu giá chúng tôi, đại sư là một vị tam tinh đại đấu sư, cũng là một vị nhị phẩm luyện dược sư.” Trung niên nhân cung kính giới thiệu.
Nghe được thân phận của lão giả, dưới tám áo choàng, lông mày Tiêu Viêm hơi nheo lại, ngoại trừ Dược lão ra, đây là lần đầu tiên , hắn gặp một vị luyện dược sư, hắn không khỏi đánh giá đối phương một chút.
Lão giả vẻ mặt hồng hào, bộ áo xanh trên người nhìn như bình thường nhưng mơ hồ ẩn chứa quang mang lưu động, hiển nhiên, bộ quần áo này được gia trì qua ma tinh phong hộ. Bộ mặt già nua không thể che dấu nổi sự cao ngạo, đó là thứ mà mọi vị luyện dược sư đều có.
Thấy Tiêu Viêm nhìn về phía minh Cốc Ni đại sư vuốt vuốt râu của mình sau đó gật đầu. Hắn rõ ràng không để ý đến Tiêu Viêm lắm. Cốc Ni tiến tới về phía ban cầm lấy cuốn sách sau đó lật xem một chút mới nheo mắt lại sau đó hắn thử vận dụng một chút đấu ký mới kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Viêm.
Cốc Ni mở miệng nhìn về phía trung niên nhân nói: “Công pháp của vị tiên sinh này không hề sai sót quả thực là huyền giai trung cấp đấu kỹ!”
Trong hắc bào y phát ra âm thanh lè dè: “Vậy an bài cho ta đấu giá thứ này nhanh nhất đi.”
” Việc này tự nhiên không thành vấn đề, đại nhân cứ cầm thứ này đến phòng đấu giá số 1, nơi đó còn đang cử hành đấu giá. Đấu kỹ của ngài, sẽ đợi để đưa ra.” Trung niên nhân cười nói, đưa ra một khối thiết vài đen nhánh.
“Được.” tiện tay nhận lấy thiết bài, Tiêu Viêm truẹc tiếp đi ra khỏi phòng.
Thấy Tiêu Viêm đi về phía căn phòng. Cốc Ni có chút kinh hãi lên tiếng nói: “Linh hồn lực thật mạnh mẽ!”
Trung niên nhân tò mò lên tiếng hỏi: “Linh hồn lực mạnh mẽ!?”
Cốc Ni gật đầu nói: “Linh hồn lực mãnh mẽ như vậy thường chỉ xuất hiện ở một luyện dược sư mà thôi!”
Trung niên nhân cả kinh lên tiếng hỏi: “Cốc Ni đại sư hắn là một luyện dược sư hay sao?”
Cốc Ni lắc lắc đầu nói: “Ta chỉ đoán như vậy mà thôi!”
Trung niên nhân lên tiếng hỏi: “Đại nhân có cần điều tra thân phận của người này hay không?”
Cốc Ni đưa tay lên ngăn cản lời nói của trung niên nhân: “Không được! Trước khi chúng ta không rõ thân phận của đối phương tuyệt đối không nên vọng động…”