Đọc truyện Tu Tiên Tại Đấu La – Chương 64: Chiến
Đối với câu nói của Đường Phi, Mục căn bản là không hề quan tâm, cái hắn quan tâm lúc này đây, chính là bộ dáng đang thi triển vũ hồn chân thân của Đường Minh.
Bởi vì Hạo Thiên Tông là một trong số ít thế lực mà có Phong Hào Đấu La tọa trấn, chính vì thế mà vũ hồn Hạo Thiên Chùy cũng được rất nhiều người biết đến…
Và Mục cũng không phải là ngoại lệ, chỉ thấy hắn thầm nghĩ: “Hạo Thiên Chùy?”
Cơ mà, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Mục, bởi vì ngay lúc này, hắn chính là đang suy nghĩ câu nói kia của Đường Phi: “Tà Hồn Sư là cái gì?”
Kỳ thực, cái này cũng không thể trách Mục được, bởi vì Tà Hồn Sư là một nỗi ám ảnh của Đấu La Đại Lục, đã xuất hiện từ rất lâu, về phần thời gian chính xác là khi nào thì phải kể đến lúc Vũ Hồn Điện được thành lập.
Tà Hồn Sư thực chất cũng là một Hồn Sư bình thường, chỉ có điều, những người này lại sở hữu những vũ hồn vô cùng tà ác, cần phải tàn sát hồn thú, cũng như là giết người rất nhiều thì mới có thể tu luyện được.
Tất nhiên, cũng không hẳn những kẻ sở hữu vũ hồn tà ác mới là Tà Hồn Sư.
Thi thoảng, vẫn có những kẻ sở hữu vũ hồn bình thường nhưng lại tu luyện theo phương thức tà ác, tỷ như hút máu, rút linh hồn,…
Bởi vì có sự xuất hiện của đám Tà Hồn Sư này mà Đấu La Đại Lục đã bị cuốn vào một thời kỳ đen tối trong một khoảng thời gian vô cùng dài.
Mãi đến khi trên Đấu La Đại Lục xuất hiện một hồn sư có vũ hồn là Lục Dực Thiên Sứ, bằng vào thực lực hơn người của bản thân, người này đã lãnh đạo một đội quân hồn sư, sau đó thì đi tiêu diệt hết đám Tà Hồn Sư.
Sau khi đã diệt sạch đám Tà Hồn Sư, người này đã lập ra một thế lực chuyên dùng để duy trì trật tự của hồn sư giới trên Đấu La Đại Lục, chính là Vũ Hồn Điện hiện tại.
Trải qua mấy trăm năm lịch sử, cái cụm từ ‘Tà Hồn Sư’ này càng ngày càng ít người biết, cho đến tận bây giờ, căn bản là không có ai biết đến nữa.
Thế nhưng, đối với những thế lực đứng đầu Đấu La Đại Lục như Hạo Thiên Tông, thì việc này căn bản là không thể giấu được, chính vì vậy mà Đường Phi mới có thể biết và nhắc đến cụm từ ‘Tà Hồn Sư’.
Lời vừa ra, Đường Minh không hổ là người thông minh, lập tức, hắn liền suy nghĩ ra điều gì đó, có điều, càng nghĩ, sắc mặt của hắn càng trở nên trầm xuống.
2 năm qua, không hiểu tại sao Lang Nhân lại ồ ạt tấn công nhân loại.
Mà tại những nơi mà Lang Nhân đi qua, mỗi cái thi thể đều bị cháy xém, những phần còn sót lại đều bị khô quắt, giống như là bị thứ gì đó hút sạch máu.
Bây giờ Đường Minh lại gặp một tên hồn sư sử dụng máu tươi… chỉ bao nhiêu đây cũng đủ để hiểu trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì.
Với cái suy nghĩ đó trong đầu, Đường Minh liền ra lệnh: “Tất cả tập trung, chuẩn bị chiến đấu, mục tiêu là tiêu diệt tên Tà Hồn Sư này!” — QUẢNG CÁO —
“Đã rõ!” Những người còn lại đồng thanh hô lên.
Ở trên không trung, nghe thấy đám người chuẩn bị xuất thủ để tiêu diệt bản thân, Mục mặc dù không biết Tà Hồn Sư là cái gì, nhưng hắn cũng sẽ không ngồi không chờ chết, lập tức vận linh lực trong cơ thể, chuẩn bị khổ chiến một trận.
Ngay sau khi đáp lời của Đường Minh, đám người liền lập tức triệu hoán ra vũ hồn…
Ầm… Ầm… Ầm…
Liên tục từng đợt hồn lực chấn động lan ra, trong nháy mắt, 1 tên Hồn Thánh cùng 8 tên Hồn Đế liền xuất hiện, trong đó 3 nữ tử có vũ hồn là Tiêm Vũ Yến đều đã bay lên trời.
Mắt thấy đối phương đều đã triệu hoán vũ hồn, thân hình của Mục liền động, Thanh Lôi Kiếm được tế ra, nhanh chóng đem hắn bay ra xa.
Bởi vì bản thân đang ở trạng thái hư nhược, cho nên Mục cần phải hấp thụ một lượng máu nhất định thì mới có thể miễn cưỡng chiến một trận này.
Chính vì thế mà…
Mục hai tay kết ấn, miệng hô: “Phệ Huyết Lĩnh Vực!!!”
Lời vừa ra, lấy vị trí của Mục làm trung tâm, trong vòng 10 dặm xung quanh, Phệ Huyết Lĩnh Vực rất nhanh đã lan ra, nhanh chóng đem những sinh vật sống bên trong hút sạch máu.
Ở phía dưới, sau khi Phệ Huyết Lĩnh Vực của Mục vừa được thi triển, đám người Đường Minh liền cảm thấy khí huyết trong cơ thể đột nhiên sôi sùng sục, chạy loạn khắp nơi, chúng giống như là muốn phá khỏi cơ thể mà lao ra ngoài vậy.
Đường Minh cùng Đường Phi thì còn đỡ, bởi vì bản thân đã là Hồn Thánh, việc khống chế hồn lực trong cơ thể đã đạt đến một trình độ rất cao, cho nên vẫn có thể dùng hồn lực trấn áp khí huyết đang bạo động trong cơ thể.
Thế nhưng, 8 người còn lại thì không được như thế…
Chỉ thấy 5 tên nam tử kia mặc dù vẫn duy trì được tỉnh táo, nhưng vẫn trên mặt vẫn lộ ra vẻ chật vật, chính vì thế mà 5 người này nhanh chóng thi triển hồn kỹ phòng ngự, miễn cưỡng vẫn có thể chiến được một trận này.
Về phần 3 nữ tử của Mẫn Chi Nhất Tộc kìa thì không cần phải nói, chỉ có bốn chữ, cực kỳ thê thảm.
— QUẢNG CÁO —
Bởi vì bản thân vũ hồn Tiêm Vũ Yến không có hồn kỹ phòng ngự, cộng thêm tố chất cơ thể của các nàng lại không bằng so với 7 nam nhân kia, cho nên cũng chỉ có thể bất lực quỳ một chân xuống đất, có thể miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh, nhưng không thể chiến đấu được.
Mặc dù 3 nữ tử này vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh, thế nhưng, việc bị Phệ Huyết Lĩnh Vực hút máu liên tục, rất nhanh, đôi mắt của các nàng bắt đầu mờ đục, tinh thần cũng sắp sụp đổ.
Mắt thấy tình hình không ổn, Đường Minh bèn ra lệnh: “3 người các ngươi mau chóng trở lại tông môn thật nhanh, mau chóng đem việc này báo cáo với các trưởng lão, để tông môn chi viện bọn ta!”
“Đã rõ!”
Nói rồi, 3 nữ tử này liền nén cơn đau, hồn lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Về phần Mục, hắn lúc này đã hút được một lượng máu nhất định, cho nên nếu như xảy ra chiến đấu kịch liệt, hắn vẫn có đủ tự tin để đào tẩu.
Mắt thấy đám người Mẫn Chi Nhất Tộc đã rời khỏi, Đường Phi lập tức liền thi triển hồn kỹ, cùng với Đường Minh Tấn công Mục.
“Đệ Thất Hồn Kỹ – Vũ Hồn Chân Thân!!!”
Ngay sau khi Đường Phi thi triển vũ hồn chân thân, Đường Minh cùng Đường Phi lập tức vận lực, hồn lực trong cơ thể điên cuồng rót vào Hạo Thiên Chùy, nhắm thẳng về phía Mục mà đánh.
Đối diện với hai công kích khủng bố, Mục liền hô lên…
“Nhật Nguyệt Song Kiếm!!!”
Oong… Oong…
Lời vừa ra, trên mu bàn tay của Mục, hai cái hình xăm lập tức phát sáng, sau đó liền bay lên, chui vào trong tay hắn, hóa thành hai thanh cự kiếm.
Nhật Kiếm cùng Nguyệt Kiếm vừa ra, trong vòng bán kính 3 trượng xung quanh Mục, nhiệt độ một bên liền hạ xuống cực thấp, bên còn lại thì trực tiếp bị sức nóng làm cho vặn vẹo.
Keng… Keng… — QUẢNG CÁO —
Không biết từ lúc nào, Nhật Nguyệt Song Kiếm đã rời khỏi tay Mục, bay lên không trung, chặn đứng hai cái vũ hồn chân thân đang giáng xuống.
Bởi vì Nhật Nguyệt Song Kiếm được chế tạo từ xương cốt của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, cho nên nếu xét về độ cứng cũng như độ bền, Hạo Thiên Chùy thực chất vẫn thua kém rất nhiều.
Chính vì thế mà dù cho có đang thi triển vũ hồn chân thân, Nhật Nguyệt Song Kiếm vẫn có thể nhẹ nhàng đón lấy.
Nếu như Mục hiện tại có tu vi là Nguyên Anh Sơ Kỳ thì có lẽ sẽ không sao… thế nhưng, hắn hiện tại chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, mặc dù có Phệ Huyết Lĩnh Vực bổ sung khí huyết, nhưng bản thân vẫn còn ở trạng thái hư nhược…
Phốc… Phốc… Phốc…
Liên tiếp 3 ngụm tiên huyết phun ra… sắc mặt của Mục liền trở nên tái nhợt.
Bởi vì Nhật Nguyệt Song Kiếm là bản mệnh pháp bảo của Mục, chính vì vậy mà một phần dư chấn mà kiện pháp bảo này nhận phải đều chuyển sang trên cơ thể hắn.
Chỉ thấy Mục lúc này chật vật vô cùng, ngoài việc phun ra mấy ngụm máu tươi, đôi mắt của hắn cũng đã bị thương, từ hai khóe mắt, máu tươi bắt đầu chảy xuống, rất nhanh đã nhuốm đỏ cả khuôn mặt.
Ngoài ra, phần y phục chỗ hai cánh tay của Mục cũng đã bị dư lực đánh cho rách nát, hai cánh tay cũng vì thế mà bị thương đủ chỗ, máu cũng từ các vết thương mà tràn ra, vài nơi trên hai cánh tay cũng lộ ra bạch cốt.
Mặc dù phải trả một cái giá lớn là như vậy, nhưng kết quả Mục nhận lại khiến hắn rất hài lòng.
Nhật Nguyệt Song Kiếm không hổ là pháp bảo được tạo thành từ xương cốt của Hỏa Long Vương, nương theo sự điều khiển của Mục, chỉ thấy hai thanh cự kiếm bằng vào phẩm chất của mình, rất nhanh đã đánh lui hai cái vũ hồn chân thân của Đường Minh và Đường Phi.
Rầm… Rầm…
Vũ hồn chân thân bị đánh lui, Đường Minh và Đường Minh cũng vì thế mà rơi xuống đất, cái hồn hoàn thứ bảy cũng vì vậy mà ảm đạm đi.
Mặc dù cả hai không có chật vật như Mục, nhưng chắc hẳn cũng không dễ chịu gì.
.