Đọc truyện Tu Tiên Tại Đấu La – Chương 150: Diệt Môn
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 1 tháng trôi qua…
Mặc dù bản thân tiêu hao quá lớn do bố trí Truyền Tống Trận, thế nhưng trải qua 1 tháng tận lực tu luyện, Mục cuối cùng cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Hiện tại, hắn đang ở trạng thái đỉnh phong, hoàn toàn có thể bố trí thêm một cái Truyền Tống Trận nữa.
“Rời đi Đấu La Đại Lục lâu như vậy, không biết hiện tại Thanh Trúc và Vô Kỵ như thế nào…” Mục thầm nghĩ.
“Xem ra là phải ra ngoài một chuyến…”
Nói rồi, Mục liền đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
***
Ở bên ngoài…
“Sư phụ, người xuất quan rồi?” Nhìn thấy Mục bước ra ngoài, Lôi Ảnh lập tức chạy lại.
Mục nhàn nhã đáp: “Lần này ta cũng chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi, cho nên cũng không cần dùng nhiều thời gian…”
Nói rồi, hắn dừng lại một chút, sau đó liền tiếp: “Lôi Ảnh, ngươi ở lại đây một thời gian, ta đi ra ngoài vài ngày rồi sẽ trở về.
“
Nghe thấy Mục nói thế, hai mắt Lôi Ảnh lập tức sáng lên, dường như đang toan tính gì đó.
Rất nhanh, Lôi Ảnh nhanh chóng đáp lại: “Vâng, sư phụ!”
Vù…
Một tiếng xé gió vang lên, thân ảnh của Mục không biết đã biến mất từ lúc nào…
***
Thiên Đấu Đế Quốc, Lạc Nhật Sâm Lâm…
Lúc này, Mục đang trên đường bay đến Đồ Long Tông.
Đột nhiên, Mục lập tức dừng lại, hai tròng mắt thì co rụt lại, hơi thở có chút thất thường: “Đây là… thần lực của Tu La Thần???”
Không sai, chính là thần lực của Tu La Thần.
Bởi vì trước kia đã từng đối diện với Tu La Thần, mặc dù đó chỉ là cái phân thân, thế nhưng Mục vẫn cảm thấy uy hiếp rất lớn.
Chính vì thế mà đối với thần lực của Tu La Thần, Mục vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng kiêng kỵ.
Rất nhanh, một loại suy nghĩ liền lướt qua trong đầu của Mục…
“Tại sao nơi này lại xuất hiện thần lực của Tu La Thần…???”
— QUẢNG CÁO —
“Chẳng lẽ Tu La Thần đã nhìn ra điều gì, muốn đem Đồ Long Tông ra làm mồi nhử…???”
Bất quá, trong một giây sau, Mục liền đem mấy cái suy nghĩ này ném ra sau đầu, từ từ bình ổn lại hô hấp.
Rất nhanh, qua ba hơi thở, Mục đã bình tĩnh trở lại.
Chỉ thấy hắn lập tức nhắm mắt lại, thần thức nhanh chóng quét qua một lần, rất nhanh đã đem mọi thứ xung quanh nắm trong lòng bàn tay.
Có điều, sau khi quét qua vị trí của Đồ Long Tông, Mục lập tức bị kích động, hai tay lập tức nắm chặt, cơ hồ còn nghe cả thanh âm của xương cốt bị nứt vỡ.
Ngay lập tức, Mục liền thu hồi thần thức, sau đó thì đem hết tốc lực của bản thân, nhanh chóng bay về phía Đồ Long Tông.
***
Đồ Long Tông…
Xì… Xì… Xì…
Liên tục từng tiếng lửa cháy vang lên, cơ hồ là toàn bộ khu vực xung quanh đều đã ngập trong biển lửa.
Đùng… Đùng… Đùng…
Trên bầu trời, vô số ánh sáng đỏ xuất hiện, thậm chí toả ra một mùi máu tươi nồng nặc.
Vèo… Vèo… Vèo…
Rất nhanh, Mục đã lập tức xuất hiện tại nơi này.
Vù…
Lại một trận gió cực mạnh lại vang lên…
Mục đã xuất hiện trước mặt của Trương Vô Kỵ.
Bất quá, Trương Vô Kỵ lúc này đã hoàn toàn không giống với lúc bình thường, hai mắt vô thần, toàn thân đã cứng đơ, lạnh ngắt, trên người thì vô số vết thương, máu cũng đã đông lại…
Đây… căn bản là một người đã chết…
Không sai, Trương Vô Kỵ đã chết…
Có điều, không riêng gì Trương Vô Kỵ, ngay ở bên cạnh, Chu Lạc cũng đã không còn hơi thở, hoàn toàn bất động một chỗ.
“Xem ra là đã chết quá lâu, nếu như linh hồn chưa tan biến, mặc dù chỉ là tạm thời… nhưng ta vẫn có cách cứu hai người…” Mục thầm thở dài, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương.
Nghĩ rồi, hắn nhanh chóng đi đến bên thi thể của Trương Vô Kỵ, dùng tay gạt mắt lại, sau đó thì đem để bên cạnh Chu Lạc.
Cơ mà, ngay khi Mục chạm lên thi thể của Trương Vô Kỵ, hắn liền phát hiện một tia thần lực của Tu La Thần và Thiên Sứ Chi Thần tồn tại.
— QUẢNG CÁO —
Đùng… Đùng… Đùng…
Một trận sấm sét liền xuất hiện, nhanh chóng lan ra khắp Lạc Nhật Sâm Lâm.
Ào… Ào… Ào…
Một trận mưa rơi xuống…
“An tâm đi, thù này… ta sẽ báo…”
Nói rồi, Mục định sẽ đem Trương Vô Kỵ cùng Chu Lạc an táng trước, sau đó sẽ đem thi thể của những đệ tử của Đồ Long Tông an tán sau.
Bất quá, trong đầu của Mục liền xuất hiện một điều: “Thanh Trúc đâu? Nếu như không có ở đây, vậy thì có thể vẫn còn sống???”
Nghĩ vậy, Mục liền thả thần thức ra, lập tức cảm nhận vị trí của cái Nhật Nguyệt Song Ấn của Trương Thanh Trúc.
Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được vị trí cụ thể, cũng không cách nơi này quá xa.
“Nhật Nguyệt Song Ấn còn di chuyển, như vậy Thanh Trúc vẫn có thể còn sống…”
Nói rồi, thân ảnh của Mục liền biến mất, nhanh chóng đuổi theo hướng kia.
Nếu như lúc này Lôi Ảnh đi cùng với Mục thì chắc đã bị doạ cho một trận.
Dù sao thì sau khi biết Trương Vô Kỵ và Chu Lạc đã chết cùng chuyện Đồ Long Tông bị diệt môn, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, thế nhưng Mục vẫn tỏa ra sát khí kinh người, thậm chí còn khiến cho xung quanh giảm xuống mấy độ, bầu trời cũng xuất hiện sấm sét.
Đúng vào lúc này, thanh âm của Mục liền xuất hiện: “Đừng để ta tìm được các ngươi… nếu không, ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này…”
Đùng… Đùng… Đùng…
Lời của Mục vừa dứt, vô số sấm sét liền xuất hiện trên bầu trời của Lạc Nhật Sâm Lâm, khiến cho vô số hồn thú phải run sợ, không dám ngẩng mặt lên nhìn.
***
Ở một nơi khác…
Ầm… Ầm… Ầm…
Vô số chấn động liên tục xuất hiện, khiến cho khắp nơi đều chìm trong bụi đất…
Vù… Vù…
Xuyên qua lớp bụi đất, một thân ảnh uyển chuyển, xinh đẹp liền xuất hiện, rất nhanh đã bay được một đoạn xa, trên tay người này còn ôm theo một bé gái.
Nếu như nơi này xuất hiện hồn sư thì có lẽ hắn đã bị dọa sợ cho bất tỉnh rồi.
Mặc dù người vừa xuất hiện chỉ là một cô nương bình thường, thế nhưng dưới chân nàng lại là 9 cái hồn hoàn…
— QUẢNG CÁO —
Hai vàng, hai tím, ba đen, hai đỏ.
Không sai, đây chính là 99 cấp Ma Cầm Đấu La – Trương Thanh Trúc.
Đúng vào lúc này, ở phía sau, một thanh âm liền truyền đến: “Trương Thanh Trúc, ngươi đã rơi vào đường cùng rồi, còn không mau thúc thủ chịu trói, việc gì phải phí công chạy trốn…”
Người này còn chưa nói hết câu thì một thanh âm khác liền chen ngang, trong giọng nói còn có chút châm chọc…
“Ha… Ha… Ha… Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.
Nếu như ngươi thúc thủ chịu trói, biết đâu bọn ta sẽ tha cho nữ nhi của ngươi…”
Vừa nghe đến lời này, bé gái bên cạnh Trương Thanh Trúc liền khép người lại, hai tay ôm chặt lấy nàng, khẽ run lên: “Mẫu thân…”
Kỳ thực, mặc dù nữ hài này chỉ mới khoảng 4 tuổi, bộ dáng thanh thuần đáng yêu… thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy, nữ hài này rất giống với Trương Thanh Trúc.
Mặc dù còn không có được phong vận thiếu phụ của Trương Thanh Trúc, thế nhưng mọi nét đẹp của nàng, nữ hài này đều kế thừa hết thảy.
Nghe xong lời mỉa mai của hai người kia, Trương Thanh Trúc lập tức phẫn nộ, quát: “Đường Thần, Thiên Đạo Lưu, hai tên khốn kiếp các ngươi, có giỏi thì đến chiến với ta trăm trận, việc gì phải đi doạ nạt đứa trẻ…”
Vù… Vù… Vù…
Nói rồi, Trương Thanh Trúc cố nén thương thế, nhanh chóng vận chuyển hồn lực, tùy thời là có thể bộc phát để chiến đấu.
Không sai, hai tên vừa buông lời châm chọc Trương Thanh Trúc chính là Thiên Đạo Lưu và Đường Thần.
Thậm chí, hai tên này cũng chính là hung thủ đồ sát Đồ Long Tông, đem Trương Vô Kỵ cùng Chu Lạc giết chết.
Bởi vì thực lực của hai người đã là 99 cấp Cực Hạn Đấu La, chính vì thế mà chỉ cần hai người này ra tay, sau khi đem Trương Vô Kỵ giết chết, đám đệ tử của Đồ Long Tông cũng không thoát khỏi số phận.
Đúng vào lúc này, khi Trương Thanh Trúc chuẩn bị lao lên tấn công, một thanh của một tên nam tử liền truyền vào đầu nàng: “Thanh Trúc, bình tĩnh, không được vọng động…”
“Nhưng bọn hắn muốn làm hại đến nữ nhi của chúng ta…” Trương Thanh Trúc lập tức đáp trả.
Dừng lại một chút, thanh âm kia lại lên tiếng: “Thanh Trúc, đến nước này đã không còn đường thoát rồi…”
“Muội cùng ta trước tiên phải đem Thanh Ngọc đến nơi an toàn, sau đó thì mới liều mạng với bọn chúng…”
Nghe thấy trượng phu của mình nói như vậy, Trương Thanh Trúc liền suy nghĩ một lát, rất nhanh đã đáp lại: “Tốt!”
Nói rồi, nàng lập tức xoay người về phía nữ hài kia, ánh mắt trở nên nhu hoà, nói: “Thanh Ngọc, nghe lời mẫu thân, lát nữa nếu có bất cứ điều gì xảy ra thì cũng phải nhắm mắt lại… Nhớ không?”
Nữ hài tên Thanh Ngọc liền đáp: “Vâng, mẫu thân!!!”
Nói rồi, nữ hài liền nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay cũng lập tức ôm lấy đầu.
Nhìn lấy một màn như vậy, Trương Thanh Trúc nhoẻn cười một cái, sau đó ánh mắt lập tức trở nên kiên định.
.