Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 147: Nhật Nguyệt Diệt Vong


Đọc truyện Tu Tiên Tại Đấu La – Chương 147: Nhật Nguyệt Diệt Vong


Ngay khi vừa bay lên không trung, Huyết Tu La liền dùng sáu cánh tay của bản thân, trực tiếp chống lại bàn tay khổng lồ kia.

Ầm… Ầm… Ầm…
Trong nháy mắt, một trận chấn động liền xuất hiện, lập tức lan ra xung quanh.

Ở bên trên, mắt thấy công kích của bản thân đã bị chặn lại, Lôi Bản Nguyên liền lập tức gia tăng sức mạnh, ý định muốn đem Mục đánh thành cặn bã.

Phốc… Phốc… Phốc…
Bởi vì cơ thể đang bị thương, lại thêm việc Lôi Bản Nguyên gia tăng thêm uy lực, Mục trong nháy mắt cũng không chịu được, lập tức phun ra mấy ngụm tiên huyết, thân hình cũng lảo đảo trong phút chốc.

Có điều, rất nhanh ngay sau đó, hắn cũng đã giữ vững được thân thể, miễn cưỡng có thể bảo trì được Huyết Tu La.

Thời gian năm cái hô hấp liền trôi qua, Mục một bên chống đỡ công kích của Lôi Bản Nguyên, một bên vận chuyển linh lực, chuẩn bị thi triển ra thần thông.

Chỉ thấy hắn hai tay bấm pháp quyết, miệng thì hô lên…
“Nhật Nguyệt Tề Huy!!!”
“Nhật Nguyệt Thần Luân!!!”
Rầm… Rầm… Rầm…
Trong nháy mắt, hai thanh cự kiếm liền hóa thành hai cái hư ảnh mặt trăng và mặt trời, nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, khiến cho sức chiến đấu của hai đầu long vương lập tức tăng vọt.

Tiếp đó…
Grào… Grào… Grào…
Hỏa Long Vương và Băng Long Vương liền dung hợp với nhau, biến thành một con rồng hai đầu khổng lồ, khí thế tỏa ra không ngừng.

“Giết!!!” Mục gầm lên.


Cùng với tiếng hô của Mục, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương lập tức lao lên, cùng với Huyết Tu La, đánh bay công kích của Lôi Bản Nguyên.

Ầm… Ầm… Ầm…
Một trận chấn động cực mạnh liền vang lên, bàn tay khổng lồ kia liền bị đánh nát, biến thành vô số mảnh vỡ, liên tục rơi xuống đất.

Bởi vì bị đánh tan công kích, thành ra Lôi Bản Nguyên liền bị tê liệt trong phút chốc, căn bản là không thể làm gì được.

— QUẢNG CÁO —
Nắm lấy cơ hội đó, Mục lập tức thi triển một kích chí mạng, ý định một chiêu này đánh bại Lôi Bản Nguyên.

Chỉ thấy Mục vận chuyển linh lực, một tay điều khiển Phệ Huyết Châu cùng Hấp Huyết Chu Hoàng, đem hai thứ này dung hợp vào bên trong Huyết Tu La, khiến cho uy lực của cái thần thông này tăng mạnh.

Cùng lúc đó, Mục hai tay bấm ra pháp quyết, miệng hô lên: “Nhật Nguyệt Diệt Vong!!!”
Ầm… Ầm… Ầm…
Lời vừa dứt, một trận chấn động cực mạnh liền xảy ra, khiến cho toàn bộ Nhật Nguyệt Đại Lục cùng mấy hòn đảo hoang xung quanh rung lắc dữ dội.

Vào lúc này, bởi vì đang là giữa trưa, chính vì thế mà mặt trời liền đứng giữa trời, tỏa ra ánh sáng dữ dội.

Có điều, ngay một khắc sau, mặt trời liền trở nên cực kỳ ảm đạm, ánh sáng cũng đã biến mất, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào báo trước.

Bởi vì xảy ra một màn kinh khủng như vậy, thành ra trên toàn bộ Nhật Nguyệt Đại Lục, tất cả các hồn sư đều chú ý đến, thậm chí bọn hắn còn phát hiện ra động tĩnh ở sâu bên trong Tà Ma Sâm Lâm.

Sở dĩ có chuyện mặt trời đột nhiên vụt tắt, tất cả nguyên nhân đều là do cái thần thông mà Mục đang thi triển – Nhật Nguyệt Diệt Vong.

Nhật Nguyệt Diệt Vong, cái thần thông này một khi được thi triển thì nó sẽ khiến cho Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm lập tức hấp thu một lượng lớn tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, thành ra mới khiến cho mặt trời bị vụt tắt như vậy.

Có điều, đây còn chưa phải là thứ kinh khủng nhất của Nhật Nguyệt Diệt Vong.


Nếu như Mục muốn thì hắn có thể thông qua Nhật Nguyệt Diệt Vong, hoàn toàn đem mặt trời và mặt trăng của Đấu La Tinh phá hủy, khiến cho cái vị diện này vĩnh viễn chìm trong bóng tối.

Quay trở lại hiện tại, sau khi đã thi triển ra Nhật Nguyệt Diệt Vong, Mục lập tức hô lên: “Bạo!!!”
Lời vừa dứt, một tiếng nổ cực lớn liền vang lên…
Ầm… Ầm… Ầm…
Rầm… Rầm… Rầm…
Cùng với tiếng nổ vang lên, một trận chấn động cực mạnh cũng lập tức xuất hiện, nhanh chóng la ra toàn bộ Nhật Nguyệt Đại Lục.

Bởi vì ăn phải một kích chí mạng như thế, Lôi Bản Nguyên liền bị Mục đánh thành từng mảnh nhỏ, cơ hồ là không còn sức phản kháng lại.

Lúc này, Mục lập tức truyền âm: “Lăng Nhi, nàng mau chóng bắt lấy nó, đừng để nó có cơ hội khôi phục!”
“Tốt!” Thanh âm của Lăng Nhi liền vang lên.

Tiếp đó, một trận hàn khí kinh khủng từ trên người của Mục liền truyền ra, lập tức bay thẳng đến vị trí của Lôi Bản Nguyên.

— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng, nhờ vào công lao của Lăng Nhi, Mục cuối cùng cũng đã đem Lôi Bản Nguyên phong ấn lại, tùy thời có thể đem nó đi luyện hóa.

Ở dưới đất, cầm lấy quả cầu màu lam trên tay, Mục cười cười, nói: “Lần này may mà có nàng, nếu không thì ta cũng không biết làm sao để bắt được thứ này.


Nghe thấy Mục nói thế, Lăng Nhi cũng đáp lại: “Được rồi, chàng cũng mau chóng đem Lôi Bản Nguyên thu hồi đi, sau đó thì còn chữa thương.

Vừa nghe lời oán trách của thê tử, Mục cũng không có nhiều lời nữa, lập tức đem Lôi Bản Nguyên đã được phong ấn thu vào trong túi trữ vật, sau đó thì chuẩn bị tiến hành chữa thương.

Có điều, trước khi tiến hành chữa thương, Mục liền dùng hai mắt đảo qua xung quanh, hắn lập tức liền nhìn thấy vô số mảnh vỡ của Lôi Bản Nguyên trên mặt đất.

“Hiện tại Lôi Ảnh vẫn chưa có pháp bảo phụ trợ thì phải…” Mục thầm nghĩ.

Vừa nghĩ, Mục liền dùng chút linh lực còn sót lại trong cơ thể, lập tức đem toàn bộ số mảnh vỡ của Lôi Bản Nguyên thu hồi lại, sau đó thì đem cho vào bên trong túi trữ vật.

“Hô… Xem ra cũng nên chữa thương rồi…”
Nói rồi, Mục lập tức lấy ra mấy bình đan dược, trực tiếp nuốt xuống bụng, sau đó thì từ từ vận chuyển linh lực, chậm rãi chữa thương, khôi phục linh lực.

***
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 2 năm trôi qua…
(Tác: Mục lúc này là 147 tuổi nha :v)
Tà Ma Sâm Lâm…
Vù… Vù… Vù…
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện, rất nhanh đã lướt qua nơi này, chỉ để lại một cái tàn ảnh ở phía sau…
Cạch…
Rốt cuộc, cái bóng đen kia cũng dừng lại, để lộ ra thân ảnh của một đầu hồn thú.

“Không ngờ Nguyên Anh tu sĩ lúc chiến đấu lại tàn phá kinh khủng như vậy…” Lôi Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó thì cảm thán một câu.

Kỳ thực, đúng như lời Lôi Ảnh nói, Nguyên Anh tu sĩ một khi lâm trận thì sẽ không kiêng nể gì cả, thành ra mới có chuyện một mảnh rừng rộng lớn của Tà Ma Sâm Lâm bị hủy như thế này.

Bất quá, cái đấy không phải là thứ kinh khủng nhất.

Cái kinh khủng nhất nằm ở chỗ, mặc dù một trận chiến giữa Mục với Lôi Bản Nguyên đã kết thúc từ 2 năm trước, thế nhưng vết tích để lại vẫn còn hiện rõ, tỷ như tại nơi này, vẫn còn lưu lại rất nhiều lôi nguyên tố cùng vết tích của Nhật Nguyệt Diệt Vọng, căn bản là không hề phai mờ.

— QUẢNG CÁO —
“Cũng không biết hiện tại sư phụ như thế nào, hy vọng là không có chuyện gì…” Nói rồi, Lôi Ảnh liền tiếp tục tiến sâu vào trong khu vực này, hy vọng có thể tìm thấy tung tích của Mục.


Kỳ thực, sau trận chiến của 2 năm trước, Mục bởi vì bị thương, cho nên căn bản cũng không có lộ diện.

Mặc dù Lôi Ảnh lúc đó đã có ý định tiến vào nơi này để tìm kiếm, thế nhưng do tàn dư của Nhật Nguyệt Diệt Vong vẫn còn, thành ra nó không thể tiến vào được.

Mãi cho đến hôm nay, khi mà cái đống tàn dư đã tiêu tán đi phần nào, Lôi Ảnh mới có thể tiến vào.

Đúng vào lúc này…
Đùng… Đùng… Đùng…
Vô số tiếng nổ vang lên, mây đen đã xuất hiện, rất nhanh đã đem bầu trời biến thành một mảng đen kịt.

Ở phía bên dưới, mắt thấy động tĩnh như vậy, Lôi Ảnh liền ngẩng đầu lên: “Đây là…”
Đùng… Đùng… Đùng…
Lại một trận chấn động nữa vang lên…
Có điều, lúc này, trên bầu trời, một thân ảnh liền xuất hiện…
“Sư phụ…” Lôi Ảnh có chút bất ngờ, lập tức kêu lên.

Không sai, người vừa xuất hiện chính là Mục.

Mặc dù Lôi Ảnh gầm lên rất nhớ, thế nhưng Mục cũng không có chú ý đến, dù sao thì hắn lúc này chuẩn bị độ kiếp.

Chỉ thấy Mục hai tay bấm ra mấy cái pháp quyết, sau đó thì hô lên: “Đi!!!”
Vèo…
Lời vừa dứt, một vệt tím dài liền bay ra khỏi cơ thể của Mục, tiếp đó liền lơ lửng ở trên không trung.

Chỉ thấy, đó là một đứa trẻ, toàn thân trắng như tuyết, trên hai cánh tay cùng giữa mi tâm có vài cái đồ án kỳ lạ, hai mắt thì lóe ra một màu tím nhàn nhạt, khí tức của Nguyên Anh Trung Kỳ tỏa ra không ngừng.

Không sai, đây chính là Nguyên Anh của Mục.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.