Đọc truyện Tu Tiên Tại Đấu La – Chương 110: Ba Tái Tây
Vù… Vù… Vù…
Một tiếng xé gió liền vang lên, rất nhanh, Mục đã xuất hiện ở ngay bên cạnh Lôi Ảnh.
Mắt thấy Mục xuất hiện, Lôi Ảnh liền kêu lên, trong giọng nói còn không thể giấu đi sự hào hứng: “Sư phụ, ngài xem, con đã giết chết đầu Phỉ Thúy Ngạc Ngư này rồi.
”
Đối với lời nói của Lôi Ảnh, Mục cũng không có để ý lắm, chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn đầu Phỉ Thúy Nhân Ngư đã chết thảm trong tay của Lôi Ảnh, liền nói: “Tốt lắm, xem ra ngươi đã mạnh hơn rất nhiều…”
Dừng lại một chút, Mục lại tiếp: “Có điều, như vậy vẫn là chưa đủ, ngươi vẫn cần phải tu luyện thêm, đợi khi nào ngươi có thể lấy một địch ba, đánh vượt cấp rồi lại nói.
”
Nghe thấy Mục nói như vậy, Lôi Ảnh liền sôi sục ý chí chiến đấu: “Vâng, sư phụ, con sẽ cố gắng!”
Nói rồi, Lôi Ảnh liền chạy đi, có vẻ như nó đang muốn tìm thêm mấy đầu hồn thú nữa để đánh nhau.
Nhìn lấy dáng vẻ hoạt bát của Lôi Ảnh, Mục liền cười cười trong lòng, thầm nghĩ: “Hy vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành.
”
Kỳ thật, đối với biểu hiện của Lôi Ảnh vừa rồi, Mục rất là hài lòng, thế nhưng hắn muốn tên đệ tử này của bản thân phải mạnh hơn, thành ra mới nói những lời như thế.
Qua một lát, một cái hồn hoàn màu vàng liền xuất hiện bên trên cái thi thể của đầu Phỉ Thúy Nhân Ngư.
Nhìn thấy cái hồn hoàn này, Mục liền phất tay một cái, rất nhanh sau đó, cái hồn hoàn màu vàng kia liền biến mất, thay vào đó là một viên nội đan của một đầu yêu thú cấp 2 trên tay của Mục.
Tiếp đến, Mục lại lấy ra Phệ Huyết Châu, sau đó thì hai tay kết ra pháp quyết, hô lên: “Phệ!!!”
Lời vừa ra, ngay lập tức, toàn bộ máu tươi của đầu Phỉ Thúy Ngạc Ngư này liền bị Phệ Huyết Châu hút sạch, căn bản là không còn sót lại, cho dù là chỉ một giọt.
Sau khi đã hút xong lượng máu ít ỏi kia, Mục liền thu hồi Phệ Huyết Châu, thầm nghĩ: “Cũng nên rời đi rồi!”
Nghĩ rồi, thân ảnh của Mục liền biến mất khỏi nơi này, căn bản là không hề có một chút dấu vết gì, thậm chí ngay cả cái thi thể khô quắt của đầu Phỉ Thúy Ngạc Ngư vừa chết cũng đã bị một ngọn lửa màu đỏ thiêu rụi, căn bản không còn chút gì sót lại.
***
Thời gian như thoi đưa, nháy đã trôi qua 1 năm…
Hải Thần Vực…
Tại một vùng đại hải nào đó…
Rầm… Rầm… Rầm…
Réc… Réc… Réc…
— QUẢNG CÁO —
Từng tiếng nổ lớn vang lên, theo sau đó là vô số tiếng kêu la thảm thiết của mấy đầu hải hồn thú xấu số…
Ở trên không trung, đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục liền thu hồi Nhật Nguyệt Song Kiếm, tiếp đó hai tay bấm pháp quyết, miệng thì hô lên: “Phệ Huyết Châu!”
Lời vừa ra, một quả cầu màu đỏ liền từ trong cơ thể của Mục chui ra, rất nhanh đã bay tới gần đám hải hồn thú đang hấp hối ở trên mặt biển.
Mục hai tay kết ấn, lại một lần nữa hô lên: “Phệ!!!”
Ngay lập tức, Phệ Huyết Châu như có linh tính, nó nhanh chóng liền tỏa ra một lực lượng vô hình, lập tức len lỏi vào bên trong cơ thể của mấy đầu hải hồn thú bên dưới.
Ngay sau đó…
Réc… Réc… Réc…
Mấy đầu hồn thú ở phía bên dưới lại kêu lên, lần này có vẻ như tiếng thét của bọn chúng thảm thiết hơn rất nhiều.
Sở dĩ có chuyện như vậy xảy ra, tất cả đều là Phệ Huyết Châu thao túng.
Chỉ thấy sau khi len lỏi vào bên trong cơ thể của mấy đầu hải hồn thú, Phệ Huyết Châu liền đem vô số máu tươi của chúng dẫn dụ ra ngoài, thành ra đám hải hồn thú kia mới đau đớn như đang bị rút gân lột da.
Vù… Vù… Vù…
Rất nhanh, một đoàn huyết vụ đậm đặc liền bốc lên từ trên người của đám hải hồn thú, ngay sau đó, đám huyết vụ này lập tức chui vết vào bên trong Phệ Huyết Châu.
Sau khi đã hút xong số máu tươi kia, Phệ Huyết Châu liền chui trở lại bên trong cơ thể của Mục.
Về phần Mục, hắn lúc này vẫn còn việc phải xử lý, đó chính là phải ngưng tụ toàn bộ đống hồn hoàn kia thành nội đan yêu thú.
Không sai, sau khi bị hút sạch máu tươi, mấy đầu hải hồn thú kia liền chết đi, tất cả đều đã biến thành mấy cái thi thể khô quắt.
Mặc dù nhìn cái đống thi thể phía dưới có chút buồn nôn, thế nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì tới việc ngưng tụ nội đan của Mục.
Chỉ thấy Mục liền bay tới vị trí của một cái hồn hoàn màu đen nhánh, từ từ vận chuyển linh lực, bắt đầu quá trình ngưng tụ.
Bởi vì tất cả các đầu hải hồn thú đã bỏ mạng ở chỗ này đều có tu vì từ 3 vạn đến 4 vạn năm, thành ra tất cả số hồn hoàn trên đều có màu đen tuyền, phẩm chất vô cùng cao, nếu như đem toàn bộ ngưng tụ thành nội đan thì quả thực Mục đã thu về được một đống bảo vật.
Lại nói một chút về 1 năm qua…
Kỳ thực, trong suốt 1 năm qua, ngoại trừ việc giám sát hành tung của Lôi Ảnh thì việc Mục làm thì chỉ có đồ sát hải hồn thú mà thôi.
Bởi vì Phệ Huyết Châu được tạo từ 9 khối Huyết Tinh có nguồn gốc là 9 khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch, cho nên không gian bên trong Phệ Huyết Châu là vô cùng rộng lớn… — QUẢNG CÁO —
Thành ra, nếu như muốn lấp đầy được Phệ Huyết Châu một lần nữa thì phải tốn rất nhiều máu tươi, nếu như chỉ dựa vào việc đồ sát hải hồn thú thôi thì căn bản là không đủ.
Thế nhưng, Mục lại làm được, chỉ thấy lúc này, Phệ Huyết Châu cũng đã sắp được lấp đầy.
Sở dĩ Mục có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà đã lấp đầy được Phệ Huyết Châu, lý do nằm ở cách hắn đồ sát.
Đầu tiên thì Mục sẽ dùng thần thức quan sát một đàn hải hồn thú nào đó.
Tiếp đến, Mục sẽ bố trí trận pháp, sau đó thì sẽ lấy thân dụ địch, rất nhanh, hắn đã đưa vô số đàn hải hồn thú vào bẫy.
Kế tiếp, bởi vì có trận pháp bao vây, thành ra Mục cũng không cần động thủ, chỉ cần thả cái thần thông Phệ Huyết Lĩnh Vực ra, từ từ làm suy yếu đám hải hồn thú.
Cuối cùng, sau khi đám hải hồn thú đã không còn sức phản kháng, Mục liền lấy Phệ Huyết Châu ra, nhanh chóng đem số máu còn sót lại hút sạch, căn bản là không chừa lại một giọt nào.
Cứ như vậy, hết lần này tới lần khác, Mục liên tục đồ sát vô số đầu hải hồn thú xấu số.
***
Hải Thần Vực…
Trên một hòn đảo nào đó…
Kỳ thực, đây không phải là một hòn đảo hoang, mà đây chính là một hòn đảo gần với Đấu La Đại Lục, thành ra bên trong có một cái thành thị của nhân loại, cho nên có rất nhiều hải hồn sư sinh sống.
“Ngươi tìm được hồn hoàn chưa?” Một tên hải hồn sư hỏi.
“Vẫn chưa tìm được.
” Người bên cạnh thở dài, nói.
“Ta cũng vậy.
”
“…”
Quả thực, trong suốt 1 năm này, không riêng gì mấy người này, cơ hồ là tất cả hải hồn sư đều không tìm được hồn hoàn thích hợp cho bản thân, thành ra mới có chuyện một đám người tụ tập, ngồi lại với nhau như thế.
Sở dĩ có chuyển quỷ dị như vậy, tất cả nguyên nhân đều là từ Mục mà ra.
Bởi vì Mục đã liên tục đồ sát rất nhiều hải hồn thú có tu vì từ 3 vạn năm cho tới 4 vạn năm, thành ra số lượng của đám hải hồn thú này giảm kinh khủng, cơ hồ bây giờ căn bản là không thể tìm thấy một đầu nào nữa.
Chính vì số lượng hải hồn thú giảm sút nghiêm trọng như vậy, thành ra mới có chuyện hải hồn sư không tìm được hồn hoàn thích hợp.
— QUẢNG CÁO —
***
Thần Giới…
Tại một tòa cung điện nào đó…
Rầm…
Một tiếng đập bàn cực mạnh vang lên, theo sau đó là một giọng nói vô cùng tức giận của một tên trung niên…
“Được lắm, dám to gan đồ sát hồn thú trong lãnh địa của ta, tiểu tử ngươi xem ra cũng gan to bằng trời rồi…”
Dừng lại một lát, tên trung niên này lại nói: “Đáng tiếc là ta không thể tự mình ra ta, nếu không thì ngươi đã sớm chết đi rồi…”
Mặc dù nói là như thế, nhưng thần sắc trên mặt của tên trung niên này lại vô cùng gian xảo, có vẻ như hắn đã vừa suy nghĩ ra được thứ gì đó.
“Không sai, không sai, cứ an bàn như vậy đi…”
“Ta không tin một tên Hồn Đế nhỏ nhoi có thể làm gì được khi bị một Hồn Đấu La săn giết chứ…”
***
Hải Thần Vực…
Tại bên trên hòn đảo khi nãy, ngay tại cổng thành…
Lúc này, một thân xinh đẹp tuyệt trần liền lướt qua, để lại đó là vô số ánh nhìn thèm thuồng của mấy tên nam nhân không có định lực kia.
Người vừa đến là một nữ nhân, tuổi thật của nàng là qua 30 mươi, nhưng do bản thân là một tên hải hồn sư, lại thêm hằng ngày bảo dưỡng tốt, thành ra nhìn nàng không khác thiếu nữ 20 là mấy.
Nữ nhân này có một mái tóc màu bạc, bên trên còn có mấy món trang sức, lúc nào cũng ánh lên, lại thêm một bộ váy màu đỏ đoan trang, tất cả cùng hòa lại với nhau, tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng.
Mặc dù xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại không có ai dám tiếp cận lấy nàng.
Lý do rất đơn giản? Đám người kia đều e sợ thực lực khủng bố của nàng.
Không sai, nữ nhân này chính là một tên Hồn Đấu La đích thực – Ba Tái Tây.
.