Đọc truyện Tu Tiên Đá Thần – Chương 97: Thảo dược Tiêu Linh Thảo
Cách Thành Nam Minh khoảng hai mươi dặm, trong khu rừng đầy rẫy đám Linh Thú săn mồi, nhiều thảo dược, Linh Dược cấp thấp nằm rải rác khắp nơi, xuyên suốt qua những tán lá xanh tươi có thể nhìn thấy một thác nước, âm thanh ầm ầm va đập giữa dòng sông, từng giọt nước long lanh ti tách rơi trên tản đá.
Nằm dưỡng thần ở đây Đá Quý cảm giác rất thoải mái, trong cuộc trò truyện với hồn phách bản thân cậu hiểu ra được rất nhiều thứ, ngoài Đại Lục này ra còn rất nhiều thế giới khác ở đâu đó.
Trong đoạn kí ức giấc mơ cho thấy hai con vật kia không hề tầm thường, chúng có liên quan đến tin tức bản thân cậu là ai, dòng chữ ẩn trong nhà lao người viết nó chắc chắn biết trước tương lai, nhưng hiện tại hồn phách bảo rằng không nên tìm hiểu về nó và cần tìm cô gái tên Liêu Hương kia, cậu chưa hề gặp cô gái đó lần nào vậy làm sao để tìm?
“Bóng dáng rất giống với những giấc mơ trước tựa như rất thân quen.”
Bỏ ý nghĩ đó ra sau đầu, Đá Quý cần tìm thứ gì no bụng đã, nhìn sang bờ sông có vài con Bọ Mã Không, đã lâu chưa ăn thịt con Linh Thú nào, vẻ mặt hứng thú khi nghĩ đến nguồn thức ăn giàu Linh Khí từ chúng.
Thân pháp cậu rất nhanh, lướt trên mặt nước phóng về phía chúng, vừa động ý thức thanh kiếm đã xuất hiện trước mắt, đưa tay cầm lấy nó cậu tung chiêu thức đơn giản nhất, tia Linh Khí từ đường kiếm xuất ra lao tới, cả đám Linh Thú thấy vậy chạy tán loạn vào rừng nhưng một con Bọ Mã Không vẫn chăm chú nhìn, xem ra nó chưa biết cái chết là gì.
Không chút sợ sệt nó rích lên đưa hai chân sắt bén đỡ lấy, âm thanh xẹt xẹt ngang qua cắt đứt đôi chân nó, mất đi đôi chân trước nó không thể giữ thăng bằng mà ngã xuống, chưa hết nó tiếp thêm một kiếm từ xa đâm vào thân thể.
Bước đến cái xác nằm im ắng trên mặt đất, Đá Quý đưa nó vào trong không gian Đá Thần, sau đó rời đi tìm thảo dược Tiêu Linh Thảo giúp có gia vị ngon hơn.
“Tiêu Linh Thảo rất dễ nhận biết, thân nó có màu nâu đậm, những chiếc lá có màu sắc khác nhau, chúng có tác dụng gia tăng mùi vị cay nồng mặn ngọt làm bao nhiêu người thưởng thức từ nó dưới ánh mắt sảng khoái.”
Dạo quanh vài vòng đã tìm đủ gia vị, cậu dừng lại bãi đất trống tìm cách tạo ra lửa, khổ thân không có thuộc tính hệ hỏa cậu ngồi cặm cụi dùng cách cổ xưa.
Hai bàn tay Đá Quý cọ xát vào nhánh cây khô va chạm với lớp lá khô bên dưới, một giờ, hai giờ…
Đến khi ngước nhìn bầu trời tối đen mà đám lá khô vẫn chưa bắt lửa, cậu tức tối đứng lên dùng thanh kiếm băm chúng cho đỡ tức, tia sáng lóe lên từ trong đám lá khô hừng lửa cháy lên, không ngờ thanh kiếm va chạm với hòn đá bên dưới bắt lửa, biết thế ngay từ đầu cậu không phải mặn mò cả buổi chiều.
Nhìn chăm chú vào miếng thịt Bọ Mã Không quay vòng trên ngọn lửa hừng hực, mùi thơi từ gia vị lan tỏa làm bụng dạ cậu đói không chịu nổi nữa rồi, quên mất Tiểu Ảnh ở trong không gian đã lâu chưa được ăn, cậu đưa nó ra ngoài để cùng thưởng thức món ngon.
Nằm dài trên mặt đất hai tay Tiểu Ảnh cấu xé miến thịt ăn nhẹ nhàng, cảm giác không ngon mà lắc đầu, Đá Quý cũng cắn thử nhưng không ngờ mùi vị nó thật thậm tệ vừa mặn vừa cay, cứ tưởng rằng có gia vị là cậu sẽ nấu ăn ngon, xem ra phải tùy thuộc vào cách chế tạo mùi vị hợp lý hơn mới được.
Một tuần sau cả hai đã đến trước cổng Dạ Long Thành, trước đó họ không đi vào Thành Nam Minh sợ có cao thủ mai phục, men theo khu rừng nên tốc độ tới đây nhanh hơn.
Vừa bước vào thành Đá Quý cảm giác có rất nhiều con mắt theo dõi, chợt nhớ đến mình đang bị truy nã sợ rằng bọn họ chính là thích khách làm việc vì tiền, bước về phía khu nhà vắng bóng ngưới cậu tươi cười nói.
– Đám người các ngươi còn không ra tay?
Không khí im lặng, sự việc bại lộ chúng không ngờ cậu phát hiện ra sớm thế, từ trên mái nhà ló ra khoảng sáu tên âm thanh phát ra lạnh lùng.
– Hay cho một tên Nguyên Anh nhỏ bé lại dám giết người của gia tộc chúng ta, có vẻ con Bạch Sói đi theo ngươi không đơn giản, ngoan ngoãn chịu trói và giao nộp nó cho ta.
Linh Lực áp bức, Đá Quý cảm nhận sức mạnh năm tên tương đương với Kim Hóa Đan trung kỳ, tên còn lại vừa nói tu vi rất cao không thể dò xét được, cậu đoán hắn nằm ở cảnh giới thấp hơn Tiên Nhân có lẽ là Bán Tiên.
Làm ra vẻ mặt không hiểu bọn họ nói gì, cậu tò mò hỏi lại.
– Hả! Các ngươi là ai ta đâu biết, vậy làm sao giết được người trong tộc ngươi, có nhầm lẫn gì ở đây không.
Giả bộ ngây thơ chắc không qua mặt được bọn chúng, lòng nôn nao lo lắng làm cách nào đối phó với sáu người tu vi cao như vậy, chợt nghĩ đến một kẻ mạnh không khác gì họ đang nằm trong thân thể, trở lại thần hồn Đá Quý vội đánh thức Thạch Quý dậy.