Đọc truyện Tu Tiên Đá Thần – Chương 95: Nhị Sư Thúc Thiên Quyền
Khoảng thời gian gần năm năm chia tay với Đá Quý, hai người họ sử dụng công pháp tu luyện tiến bộ rất nhanh tu vi đã đạt đến Nguyên Anh viên mãn, nắm giữ bộ Kiếm Pháp rất mạnh mẽ, từng gây náo động toàn thành làm ai cũng biết.
Cầm lấy tấm lệnh bài Thiên Quyền nắm tay Diệp Vân bước về phía sảnh chính, còn tên nô tài cuối đầu bước theo sau.
Ngồi tại đại sảnh đám người Ngựa Non thắc mắc tại sao ở Dạ Long Thành không hề có vị thành chủ nào và cả thế lực Quan Phủ nữa.
Tên thủ quỷ giải thích từ khi Dạ Long Thành chiến thắng trong trận thú triều quy mô lớn, nơi đây không còn tồn tại cái tên gọi Thành Chủ nữa rồi, về phía thế lực Quan Phủ họ từng đến đây nhưng không lâu đã rời đi, trong thành hiện giờ mọi người không cần nộp thuế hay bất cứ thứ gì.
Thiên Quyền từ bên trong bước ra nhìn về phía họ khuôn mặt có vẻ thất vọng, lên tiếng gay gắt tra vấn.
– Các ngươi là ai, tấm lệnh bài này tại sao nằm trong tay các ngươi, mau giải thích rõ cho ta không thì đừng hòng rời khỏi đây.
Thanh Tiên Kiếm nằm trên vai Thiên Quyền toát ra sức mạnh uy áp về phía họ, tu vi đám người họ nằm ở Nguyên Anh, thời gian đầu có vẻ không sao, còn Tiểu Nghịch nằm ngủ trên mình Hạ Hải Cẩu cảm giác nóng bức trong người, mồ hôi nhệt nhạt chảy xuống mếu máo.
– Nóng! Nóng!
Diệp Vân thấy đứa trẻ muốn khóc vội dùng thân pháp lao đến bế nó lên.
– Không sao! Ổn rồi bé con!
Đặt nó xuống đất cô tức tối quay sang mắng Thiên Quyền.
– Huynh làm gì vậy, phải để ý chút chứ, sức mạnh của Tiên Kiếm toát ra làm sao đứa trẻ có thể chịu được.
Thu uy áp từ thanh kiếm về Thiên Quyền xoa đầu, tạo vẻ mặt tươi cười móc trong túi ra một viên đan dược định thần tặng cậu nhóc.
– A! Thúc thúc xin lỗi! Thúc nhất thời nóng giận.
Đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán sắp rơi xuống, Tiểu Nghịch cầm lấy viên đan dược vui vẻ cười.
– Hihi! Kẹo! Kẹo!
Nói xong nó bỏ thẳng vào miệng mình, khen ngợi từ trước đến giờ nó mới thấy một thứ ngon như thế này, khác hẳn kẹo hồ lô thường ngày nó ăn.
Uy áp bị rút về đám người Ngựa Non lo lắng nhìn nhau, người dẫn đầu mới dám bước lên giải thích.
– Tại hạ là Lý Mạch, được chủ sử hữu Thiên Bài ủy thác đưa cậu nhóc đến đây.
Dò xét bọn họ Thiên Quyền nhận thấy tu vi họ rất cao, chắc chắn họ không phải dạng tiểu tốt, hộ tống đứa nhóc này đến đây có lẽ nó rất quan trọng với Đại Ca.
Diệp Vân lúc bấy giờ mới chú ý đến con vật nằm trên mặt đất, tưởng nó bị thương bất tỉnh cô bước đến xem xét nhưng chưa kịp chạm vào đã vội lui lại.
– Ai làm phiền giấc ngủ ngon của ta vậy?
Linh khí toát ra từ giọng nói Hạ Hải Cẩu làm hai người họ đứng hình, thật không ngờ bên cạnh thằng bé lại có tam cấp Hóa Yêu Thú mà họ không nhận ra, cả hai cho dù hợp sức lại chưa chắc đã đánh thắng được nó.
Từ lúc Đá Quý hứa giúp nó tiến cấp tời giờ nhưng tu vi vẫn nằm yên một chỗ nó tức giận nói lớn.
– Hừ! Lũ con người các ngươi toàn lừa dối, sư phụ tên nhóc này nói sẽ giúp ta đột phá lên tứ cấp thế giờ hắn chạy đâu mất rồi?
Sư Phụ tên nhóc này? Hai người họ nhìn nhau mà không ngờ Đại Ca mình có đệ tử, Thiên Quyền vẫn muốn kiểm chứng những lời nói đó có thật không.
– Người mọi người nói có phải tên Đá Quý không, còn có tên khác chính là Ma Sát?
Không sai những gì bọn họ nói đều đúng như vậy, Thiên Quyền chiêu mộ họ nhằm trông coi cửa hiệu Thiên Dược Các cũng coi như giúp đỡ họ trong trường hợp khó khăn, xong việc Lý Mạch dẫn đám người phe mình lui xuống.
Làm họ đau đầu nhất không gì khác ngoài Hạ Hải Cẩu, hiển nhiên cần phải đưa thứ gì đó để nó hài lòng mới được.
Tạm thời không có vật nào bắt mắt, nó cầm tạm cây Tiên Kiến tò mò.
– Ồ! Vũ khí của loài người thật tuyệt vời, ta có thể cảm thấy áp bức từ nó.
Tiên Khí khắc hắn với những thứ thông thường, Hạ Hải Cẩu chưa từng thấy vũ khí có uy lực mạnh và nó không thể nào biết được sức manh chứa đựng trong đó, nếu để toàn kích đánh trúng cho dù Cốt Yêu Thú cũng phải sợ hãi.
Phân phó người hầu sắp xếp nơi ở cho cậu nhóc với Hạ Hải Cẩu nơi tốt nhất trong phủ, tệ gì Thiên Quyền cũng được xem như Nhị Sư Thúc nên phải đối sử tối với cậu nhóc, nó ở lại gia nhập với người trong phủ lâu ngày cũng thành quen.
Rảnh rỗi đợi Sư Phụ mình tới nó vẽ một bức ảnh sao chép từ bản góc, trước đó được xem ở nhà với ông bà, cuối cùng nó đã hoàn thành bức tranh.
“Trùng hợp hơn ngày rao bán nó, Đá Quý cũng vừa vào thành không may bị trộm mấy bức tranh gốc, biến cố lớn đã xảy ra khi hai bức tranh giống hệt nhau ra mắt thị trường đấu giá, không ai biết hai bức tranh này của ai nhưng nó lại rất nổi tiếng, nhiều năm sau mới có người phát hiện ra người vẽ chúng không phải một mà là hai”
Quyền