Đọc truyện Tu Tiên Đá Thần – Chương 72: Chém giết những kẻ không sợ chết
Bước ra khỏi hang động chật chội, Đá Quý thở phào nhẹ nhõm, cả ba tháng chỉ ở bên trong tu luyện cải tiến tu vi cho Hạ Hải Cẩu, nó không tăng cấp nhưng đã nắm vững hết các kĩ năng tương đối mạnh.
Nhiều lần cậu khiêu chiến nó nhằm tăng sự cứng cáp cho cơ thể, đều bị nó đánh không thương tiếc bầm dập, ê ẩm cả người.
Bên ngoài thay đổi một cách chóng mặt, khắp nơi vắng vẻ hơn ban đầu cậu bước vào, đi dạo quanh con đường.
Tiếng gió thổi nhẹ nhàng đưa từng chiếc lá xẹt qua, xuất hiện đám người che mặt bao quanh cậu, chúng âm thầm nói khẽ với nhau.
“Ngươi xem hắn có phải mục tiêu không?”
Âm thanh rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe thấy được, chúng muốn tìm kiếm ai đó, vừa ra khỏi hang động nên cậu chưa hay biết tin tức mà mình gây ra lớn như thế nào.
Không nghe thấy âm thanh gì nữa từ bọn chúng, thoát ẩn thoát hiện khắp nơi, phi tiêu từ những nơi tối tăm lao đến.
Phập… Phập…
Thân pháp cậu khá nhanh, né hết phi tiêu không có gì khó, bọn họ thật gan dạ dám đối đầu với siêu sát thủ, học thêm mười năm nữa mới đủ trình độ đánh nhau với Đá Quý, chưa đầy vài giây sau họ đã đo đất.
Có một tên may mắn trốn thoát, cậu cũng lười đuổi theo, phủi tay bước tiếp về phía trước như chưa có chuyện gì sảy ra.
Tên trốn thoát đó nhanh chóng chạy đi báo cáo với thế lực Hỏa Lâu, chưa đến nữa tiếng đã đứng đầy người quanh những cái xác che mặt.
Nhìn kiểu dáng chết hầu hết đều nhất sát, họ sinh lòng nghi ngờ người đã giết chết tên thủ lĩnh và hơn mười mấy người, ra tay rất giống với hiện tại, tên cầm đầu hét lớn:
– Ngươi đi về báo cáo Lâu Chủ, địch thủ đã xuất hiện, yêu cầu viện trợ.
Giao xong nhiệm vụ hắn lao về phía trước đuổi theo, âm thanh xoạt xoạt chạy qua khu rừng, tốc độ rất nhanh lướt nhu bay.
Đi trước họ hơn nữa tiếng, Đá Quý chậm rãi tìm kiếm Linh Thú với Yêu Thú, nhằm thu lấy thức ăn cho tháng sau.
Trong hang động đã sử dụng hết lượng tồn ở Tinh Không Thủy, trong Không Gian Đá Thần trống rỗng thức ăn luôn rồi.
Khu rừng hơi vắng bóng dáng động vật, chúng bị tàn sát nặng nề, số lượng giảm mạnh đáng kể, tìm cả buổi trời mà không thấy con nào, cậu bực bội đá vào cái cây to gần đó.
Ầm…
Cách đó vài trăm mét, đám người đuổi theo đã mất dấu cậu, đang điên lê vì tìm mãi không thấy bóng dáng cậu đâu.
Nghe thấy âm thanh vang đến, bọn họ mừng rỡ lao theo nơi đó, khoảng vài phút sau cả hai bên đã gặp nhau.
Bóng dáng từng tên lướt đến dừng lại trước mặt Đá Quý, bực mình không tìm thấy thức ăn, gặp phải bọn lạ này chắc muốn đánh nhau, cậu quát lớn nhằm cho họ nghe thấy:
– Được thôi, ta đang bực tức trong người không có thứ gì để xả, may mắn thay các ngươi đến kịp lúc.
Chưa đủ số lượng người, họ chưa dám lao vào chiến đấu, nhưng cậu rất hăng máu giành tấn công trước, lao đến đá văng một tên dẫn đầu lăn lóc vài vòng, ôm đầu đứng dậy hét lên.
– Lên hết đi, có chết cũng bắt hắn về cho ta, người nào bắt được năm ngàn viên Tinh Thạch kia đều của người đó.
Số lượng lớn làm họ mù quáng, không sợ chết là gì cứ thế lao vào, còn cậu chém giết họ không ngừng nghỉ, nhẹ nhàng đưa lưỡi kiếm chém từng nhát vào cơ thể mỗi người.
Giết hết nhóm này, nhóm sau lại kéo đến, cứ vậy tay cậu nhướn đầy máu từng người, cười tươi lên làm lòng người rét lạnh.
Xác chết ùa về mỗi lúc một nhiều, cậu biết rằng ở lại sẽ gặp cao thủ, tình trạng hiện tại nhìn nhận, thấy rõ tu vi từng nhóm tăng dần theo thời gian, chẳng bao lâu nữa sẽ có đội Ám Sát đến, lúc đó có lẻ chạy hơi khó khắn.
Trước mắt cậu cảm thấy nên rút lui sẽ tốt hơn, mặt kệ bọn chúng làm gì, cậu rút lui chạy về phía khu rừng rập rạp hơn.
Không bỏ qua cho cậu, chúng lần theo giấu vết để lại, tìm đến khu đất bỏ hoang, khắp nơi đều không có chỗ trốn, kì lạ thay ở giữa có mỗi đống lá khô được đặt không đúng vị trí cho lắm.
Từng tên mon men bước đến, nhịp tim bọn họ đập nhanh đến rối loạn hơn bình thường, địch thủ rất mạnh sơ hở tí sẽ mất mạng ngay.
Bên dưới đống lá Đá Quý chuẩn bị ám sát họ, phóng lên thật nhanh gọn, tung kĩ năng ám sát đá văng thành hình vòng tròng, đập vào từng tên ôm vết thương đau đớn la lớn.
Aaaa…
Vết thương rất nặng, họ không nhúc nhích được, nhìn khuôn mặt dữ dội bước đến bọn họ, tên đứng gần Đá Quý sợ hãi không làm gì ngoài đứng hình nhìn chăm chú cậu.
Không muốn họ đau đớn nhiều cậu nói khẽ:
– Các ngươi muốn chết một cách thanh thản hơn không, nhanh lắm chỉ cần các ngươi nhắm mắt lại là sẽ đến hoàng tuyền, đến hoài rồi cũng quen thôi, dưới đó hắn vui lắm.
Nghĩ đến khi ở dưới hoàng tuyền, sau chiến tranh tại sao cậu lại không tranh thủ quơ quét những gì có mặt tại đó.
Tài nguyên không ít chúc nào, kho chứa rộng lớn hàng tá vũ khí, năng lực bí ẩn bên trong, thấy cũng rất tiếc nhưng nghĩ cậu ở lại có lẽ sẽ không quay về sớm được.