Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 24


Đọc truyện Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể – Chương 24

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, đệ tử hai gia tộc tiến về phía Hắc Điệp Sơn.

Vì rèn luyện, các đệ tử chia thành mấy đội. Mỗi đội đi theo những con đường khác nhau, đến đích sẽ tụ họp lại.

Quân Trì Quân Yến cùng Liễu Ấn Liễu Kiêu, và hai đệ tử không biết tên tạo thành một đội, trong hai người có một nữ tu, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, nàng tựa hồ có ý với Liễu Kiêu, thường tìm hắn nói chuyện, Liễu Kiêu khách khí trả lời hai câu, liền đi tới bên cạnh Liễu Quân Yến, bởi vì xung quanh Quân Yến tỏa ra một loại khí tràng ‘ta sẽ không nói chuyện với bất kỳ kẻ nào’, làm cho vị nữ tu thích Liễu Kiêu không dám tới gần.

Trừ mấy người đệ tử bọn họ, còn có chấp sự Trúc Cơ kỳ đi theo, bọn họ từ một cánh rừng tiến dần vào Hắc Điệp Sơn.

Một nhóm bảy người đi rất lâu rồi, vẫn không thấy con Hắc Điệp nào, nữ tu kia liền hỏi: “Chấp sự, có phải chúng ta đi lầm đường rồi không?”

Vị chấp sự cũng thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Cứ đi lên phía trước.”

Vì vậy mọi người tiếp tục đi.

Nhóm người đi thêm một hồi, Liễu Kiêu đột nhiên nói: “Địa phương này, vừa rồi chúng ta đã đi qua.”

Mọi người vội ngừng lại, đánh giá chung quanh, vòm lá rừng cây lúc bọn họ tiến vào hơi dày một chút, càng đi càng thấy thưa thớt dần, lá khô rơi trên mặt đất cũng càng nhiều, đây là tình huống chỉ xuất hiện khi đi dần lên núi.

Nữ tu tên Liễu Ngọc Dao nói: “Cảnh sắc rõ ràng không giống, sao chúng ta đã từng đi ngang qua được?”

Nam tu tên Liễu Khuê cũng phụ họa theo, “Đúng nha, cảnh sắc rõ ràng bất đồng mà.”


Lúc này Quân Yến nói: “Chúng ta quả thật vẫn vòng quanh một chỗ nãy giờ, ta có lưu ấn ký ở dưới chân, hiện giờ ấn ký của ta đều chồng chất lên chung quanh nơi này.”

Liễu Kiêu đồng cảnh sẻ chia nhìn y, nói: “Đúng thế.”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về chấp sự Tuần Tự Nam.

Tuần Tự Nam vốn là tán tu, về sau gia nhập Liễu gia, được Liễu gia tín nhiệm và coi trọng, lên làm chấp sự, hắn đương nhiên có không ít lịch duyệt*, sau khi quan sát bốn phía, hắn đáp: “Chúng ta đã vào trận pháp, khó trách đi mãi mà không tới.”

(*) Từng trải nhiều, trông thấy và biết nhiều.

Liễu Ấn mới tiến vào con đường tu tiên hai năm, chưa từng rời khỏi Liễu gia, bây giờ là Luyện Khí tầng ba, kiến thức tự nhiên có hạn, hỏi thẳng: “Tiền bối, vậy đây là trận pháp gì?”

Tuần Tự Nam không đáp, Liễu Kiêu làm con trai Tông chủ, kiến thức sâu, nói với Tuần Tự Nam: “Vãn bối đã từng đọc trong điển tịch, rằng có một loại mê trận bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Nên nghĩ có lẽ chúng ta đã tiến vào chính trận pháp này.”

Quân Trì nhìn chung quanh, phát hiện ngày càng lạnh, liền nói: “Trận pháp này dùng để làm gì, chẳng lẽ chỉ nhốt người bên trong không thoát ra được, sau đó để người xem biến hóa bốn mùa hay sao?”

Tuần Tự Nam rất đồng ý với Liễu Kiêu, nói: “Đây đúng là mê trận bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Là một trận pháp bố trí tương đối dễ dàng, nhưng lại khó phá được. Hơn nữa không đơn giản giống như Liễu Quân Trì ngươi suy nghĩ, trận pháp này dù tên bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, nghe như tuần hoàn không dứt, kì thực là một cái tử trận. Chúng ta vừa rồi đã đi qua Xuân Hạ Thu, chuẩn bị vào Đông, trận pháp liền trở thành tử trận, vùi giữa một mảnh tuyết trắng mờ mịt không thể thoát ra.”

Quân Trì nắm chặt quần áo trên người, nói: “Đích thật là lạnh lên rồi.”

Quân Yến nhắc nhở hắn, “Ca ca, mặc thêm quần áo.”

Quân Trì lập tức nhớ ra, lấy một món pháp y trong túi trữ vật mặc vào, mấy người khác tu vi cao hơn, vốn định tự chống chọi cái lạnh, nhưng lát sau cũng nháo nhào mặc thêm pháp y.


Mọi người hỏi Tuần Tự  Nam về cách phá trận, Tuần Tự Nam nói: “Bây giờ đã vào giai đoạn mùa Đông, giờ phải tìm được mắt trận, mới có thể thoát ra.”

Lúc này cây cối trong rừng đều rụng sạch lá, sắc trời âm trầm, dường như sắp rơi tuyết, Liễu Kiêu tiếp lời Tuần Tự Nam, “Mắt trận, chính là vật phản quý* ở trong Đông cảnh, chỉ cần tìm được, sau đó hủy diệt thứ phản quý đó, trận liền phá.”

(*) trái mùa.

Tuần Tự Nam tán thưởng gật đầu, nói: “Đúng như thế. Vạn vật trên đời, đều là cực dương sinh âm, cực âm sinh dương, không có gì là tuyệt đối. Mê trận bốn mùa cũng thế, ban đầu nó biến hóa luân hồi, đến Đông thì trở thành tử cảnh, nhưng thế giới này không có tử cảnh tuyệt đối, vì vậy dù đang ở Đông cảnh thì nhất định vẫn có một chỗ sinh cơ, phá cái sinh cơ đó đi, trận pháp sẽ vi phạm Thái Cực chi lý, sau đó bị phá.”

Tuần Tự Nam vừa nói xong, bầu trời bắt đầu rơi tuyết, tuyết ban đầu rất nhỏ, nhưng dần dần trở nên lớn hơn.

Ngoại trừ rơi tuyết, gió bắt đầu nổi, nhiệt độ chớp mắt giảm xuống hơn mười độ.

Quân Trì bị đông đến phát run, dù mấy người khác là tu sĩ, dường như cũng lạnh không chịu nổi.

Mọi người giữa gió tuyết cố gắng tiến về phía trước, mặc dù biết vẫn kẹt trong trận pháp, nhưng không thể không đi lên phía trước, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Quân Yến thấy Quân Trì lạnh quá, liền lấy pháp khí trông như cái đèn lồng ra, ngọn đèn lập tức phát sáng, tỏa ra thành một vòm sáng lớn, luồng sáng soi tới nơi nào, gió tuyết đều bị cản trở không thể tiến vào.

Quân Yến cầm cái đèn lồng, để Quân Trì đi bên cạnh mình, gió tuyết đều bị cách ly bên ngoài, Quân Trì liền gọi Liễu Ấn tới đây cùng.

Lúc này mấy tu sĩ khác cũng nhao nhao lấy pháp khí phòng hộ ra, chống chọi với cái lạnh.


Không biết đã đi bao lâu rồi, tuyết dần dần sâu đến đầu gối, di chuyển rất khó khăn, chỉ đành dùng pháp khí phi hành bay lên, từ trên không trung nhìn xuống, chi thấy một mảnh trắng xóa, ngay cả núi cũng không giống ngọn núi trước kia nữa.

Một mực tìm kiếm như vậy, bầu trời sắp tối đen, Liễu Kiêu nói: “Chúng ta chia ra hai người một nhóm, tách nhau tìm kiếm mắt trận, bằng không tiếp tục như vậy, đợi trời đen mịt càng tìm không thấy, đến lúc đó sẽ lạnh hơn nhiều, linh khí chúng ta không thể vận chuyển nữa, sẽ bị đông chết cóng trong này.”

Nghe hắn nói như vậy, mọi người nhìn nhau, rồi đồng ý.

Tuần Tự Nam nói: “Hiện tại cũng chỉ đành như thế. Chia làm bốn nhóm, đi về mỗi phía, tận lực tỉ mỉ tìm kiếm. Nó có thể là một tiểu mầm sắp chui ra khỏi đất, cũng có thể là một con trùng sắp phá kén.”

Chia làm bốn nhóm, Tuần Tự Nam đi một mình, Liễu Ấn Liễu Kiêu một nhóm, Quân Trì Quân Yến một nhóm, còn nữ tu Liễu Ngọc Dao và nam tu Liễu Khuê một nhóm.

Vốn Liễu Ngọc Dao muốn thành một nhóm với Liễu Kiêu, nhưng Tuần Tự Nam thẳng thừng xếp Liễu Ấn và Liễu Kiêu với nhau, khiến nàng đành từ bỏ ý định.

Liễu Quân Trì và Liễu Quân Yến đi về phía Nam tìm kiếm, sau khi đi được một đoạn, Quân Trì nói: “Phía Nam vốn tượng trung cho Chu Tước, hy vọng chúng ta gặp được vận khí.”

Mặc dù có Quân Yến cầm pháp khí nhưng Quân Trì vẫn cảm thấy lạnh, giống như nói câu nào, hơi thở đi ra khỏi miệng liền biến thành băng.

Quân Yến khá hơn so với Quân Trì, y khó hiểu nhìn Quân Trì, hỏi: “Vì sao phía Nam trượng trưng cho Chu Tước?”

Quân Trì mới nhớ hình như thế giới này không có thuyết pháp Chu Tước đại diện cho phía Nam, nên trả lời: “Chu Tước thuộc tính Hỏa, ấm áp giống phía Nam, nên mới nói phía Nam tượng trưng cho Chu Tước. Đây là lời của mấy người phàm, không cần so đo tìm hiểu.”

Nói đến đây, Quân Trì liền xoa xoa đôi bàn tay, “Thiệt lạnh mà, sắp bị đông cứng mất rồi.”

Quân Yến nói: “Nếu không ngươi biến thành Chu Tước, ta ôm ngươi trong ngực.”

Quân Trì cảm thấy ý kiến này rất hay, nhưng lại lập tức buông tha: “Nếu bị bọn họ cảm nhận khí tức Chu Tước, vậy thì không ổn.”


Quân Yến nói: “Nơi này lạnh như vậy, bọn họ bị đông đến thần hồn không rõ, hơi đâu cảm nhận khí tức Chu Tước nữa, ca ca, ngươi rốt cuộc có biến hình không?”

Quân Trì không chần chờ nữa, thoáng cái hóa thành Chu Tước nhỏ màu xám tro, ngay cả lông đuôi cũng rất ngắn.

Quân Yến thu pháp khí và các vật phẩm vào vòng tay trữ vật của mình, sau đó Quân Trì liền nhào vào ngực y, Quân Yến đưa tay ôm hắn trong ngực, Quân Trì chỉ lộ ra một cái đầu bé xíu, nói: “Như vậy ấm hơn nhiều nhỉ? Để ta thả thần thức dò xét khắp nơi xem, hy vọng tìm được cái vật phản quý đó.”

Quân Yến đáp, tiếp tục cầm cái đèn lồng đi về phía trước, chẳng qua ngọn đèn bên trong ngày càng yếu, xem ra linh lực Quân Yến không còn nhiều lắm, Quân Trì lúc này đã thành Chu Tước, ngược lại có thể dùng linh lực của mình, vì vậy nằm trong ngực Quân Yến, không ngừng vận chuyển linh lực liên tục tiến vào người y, Quân Yến không từ chối, trong chốc lát, ánh sáng đèn lồng đã mạnh hơn nhiều.

Quân Yến thò tay vào ngực sờ sờ lông trên người Quân Trì, mười phần mềm mại ấm áp, khiến y không khỏi cảm thán, nói: “Ca ca, ngươi thật mềm.”

Quân Trì quẫn bách run run lông vũ, nói: “Chớ sờ ta, da gà sắp nổi lên đây này.”

Quân Yến vạn năm mặt than vì lời này của hắn mà cười rộ một tiếng.

Quân Trì liền dỗi: “Chúng ta sắp chết cóng rồi, ngươi ở đó còn cười.”

Sắc trời ngày càng mờ, chỉ còn ánh sáng đèn lồng trong tay Quân Yến, Quân Trì nói: “Không biết bọn họ tìm được mắt trận đó chưa. Hơn nữa chúng ta cứ đi thẳng, sẽ không gặp được bọn họ.”

Quân Yến nói: “Trận pháp này, khi chúng ta tách nhau ra, là tiến vào trận pháp bất đồng, không thể gặp được, nếu phá được trận này, nơi đây sẽ không rơi tuyết lạnh như vậy nữa, vì vậy vẫn chưa tìm được.”

Quân Yến không biết đã đi bao xa, kỳ thực y đã bị đông lạnh sắp kiên trì không nổi nữa, may mà có Quân Trì vùi trong lồng ngực y, vì Quân Trì hóa thành Chu Tước, cho nên thân thể y mới ấm áp trở lại, không đến mức bị đông lạnh chẳng thể vận chuyển linh khí nữa.

Quân Trì không ngừng thả thần thức xem xét bốn phía, hắn đột nhiên ồ một tiếng, gọi Quân Yến: “Quân Yến, chúng ta mau đến bên kia nhìn một chút.”

Hoàn chương 24.

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn mong hai huynh đệ lớn lên, sau khi trải qua cái phó bản này, hai người sẽ trưởng thành hơn, bất quá cái phó bản này có hơi dài…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.