Đọc truyện Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể – Chương 130
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 43:.
Xương Gia chân quân vội vươn tay cản Quân Trì nhưng hắn đã nhanh hơn một nhịp, Xương Gia chân quân thầm than một tiếng rồi tiếp tục ẩn mình quan sát tình hình.
Sau khi trải qua trận tử chiến tại Cảnh Diệu thành, tuy mình đầy thương tích nhưng hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn, không chỉ vậy lực lượng giam cầm ngoại đan đã được giải trừ, giúp hắn có thể sử dụng lực lượng lớn hơn nữa, đứng ở góc độ tu vi mà nói, hắn đã mạnh lên không ít.
Thế nên quyết định ra mặt đối phó ma tu chẳng phải suy nghĩ bồng bột nhất thời.
Huyết trì dâng lên thành hình người, âm khí đậm đặc mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, nếu chạm vào nó thì ngay cả xương cốt cũng hoà tan thành máu loãng.
Chu Tước chân hoả của Quân Trì là một trong tứ đại Dương Hoả, đương nhiên không sợ mấy thứ âm vật này, huyết nhân phóng thẳng tới chỗ hắn, trong tay Quân Trì tụ thành một ngọn lửa đánh về phía nó, Chu Tước chân hoả lập tức bùng lên, từ lửa đỏ chuyển thành đen va chạm với huyết nhân, huyết nhân dính lửa, nó đau đớn gào khóc thê lương, nhưng âm thanh cất lên không bao lâu lại như bị ai bóp cổ, bỗng dưng im bặt.
Ngay sau đó ngọn lửa màu đen bao trùm lấy nó, hầu như chỉ trong chớp mắt, hoá vào hư vô.
Huyết trì vốn là bản mạng thần thông của tên ma tu, cư nhiên lại bị Quân Trì nhanh chóng giải quyết, ma tu không chỉ ngạc nhiên mà còn đau đớn không thôi.
Gã một tay ném phăng Doãn Lưu Cảnh một tay niệm chú, huyết trì lập tức dâng lên rất nhiều huyết nhân, bọn chúng bọc xung quanh Quân Trì tạo thành một vòng vây kiên cố, bốn phương tám hương vọt tới.
Gã ma tu lạnh lùng lên tiếng, “Kẻ nào tới phá hư chuyện tốt của ta.”
Quân Trì lấy một dải lụa mà Quân Yến giành được từ tay yêu tu năm đó, dải lụa cuốn lấy Doãn Lưu Cảnh rồi chuyển sang vị trí Xương Gia chân quân đang ẩn mình.
Quân Trì một bên tập trung nhìn đám huyết nhân, một bên nói với Xương Gia chân quân, “Sư huynh, ngươi dẫn y ra ngoài trước, ta tới đối phó bọn nó.”
Tới giờ Xương Gia chân quân mới hiện thân, nhận Doãn Lưu Cảnh từ trong dải lụa rồi biến mất tức thì, xem như ngầm đồng ý cho Quân Trì đối phó gã ma tu, cũng giúp hắn không bị vướng tay.
Quân Trì không phải bận tâm quá nhiều, nên rất thoải mái chuyên tâm đối phó gã ma tu, huyết nhân nào bị Chu Tước chân hoả thiêu tới chỉ kịp thét một tiếng rồi hoá vào hư vô, Quân Trì bình tĩnh nói, “Ngươi không cần quan tâm ta là ai, chỉ cần biết chức trách của ta là đối phó với loại tà ma như ngươi là được.”
Hai mắt ma tu đỏ ngầu tràn ngập giận dữ, làn da tốn công để phục hồi nhanh chóng cháy khét lẹt, trên người xuất hiện vài món bảo bối lạ mắt, toả ra ánh sách kì dị bảo hộ quanh thân gã.
Pháp bảo lợi hại nhất của Huyết Trụ lão tổ chính là cái huyết trì kia, đặc biệt ở chỗ là gã dùng chính bản thân mình để dung hợp với pháp bảo, không ngờ tên tu sĩ trước mắt, dùng tu vi Nguyên Anh ngang ngửa gã, cư nhiên dễ dàng thao túng Nam Minh Ly Hoả – một trong tứ đại Dương Hoả, sống tới giờ mới thấy có người có thể sử dụng Nam Minh Ly Hoả, tuy Huyết Trụ lão tổ tỏ vẻ không giết không tha, nhưng trong lòng đã sớm kinh hãi, nghĩ thầm gã đã cam chịu co đầu rụt cổ tại một tiểu thế giới, vậy mà vẫn còn tiên tu chạy tới tìm gã gây phiền toái.
Gã dùng thêm pháp bảo hộ thể, mắt thấy Quân Trì thập phần khó nhằn, biết mình tiếp tục ở lại cũng chỉ nhận lấy khổ sở, cho nên đã sớm chuẩn bị đường lui.
Gã nhanh tay bấm chú, chỉ thấy huyết nhân không còn tấn công Quân Trì mà biến thành vô số huyết đằng cuốn lấy hắn, theo gã phán đoán, tuy Quân Trì có thể dùng Nam Minh Ly Hoả nhưng chỉ trong phạm vi bàn tay, những nơi khác thì không được, nếu dùng cách này gã có thể giữ chân hắn lâu hơn, muốn đối phó huyết đằng đâu phải chuyện dễ dàng.
Quân Trì thấy huyết trì hoá thành vô số huyết đằng xoắn tới chỗ hắn thì không ngần ngại tiết kiệm chi nữa, cả người lập tức bao bọc bởi hoả, bất cứ gì chạm vào cũng bị thiêu đến bốc hơi, Huyết Trụ lão tổ hoảng hồn lui về sau nhìn Nam Minh Ly Hoả phủ toàn thân Quân Trì như tầng bảo hộ chết chóc, không khỏi kinh hãi, lập tức từ đại điện xông thẳng ra ngoài chạy trối chết.
Quân Trì đánh thêm mấy đạo Chu Tước chân hoả lên những huyết đằng còn sót lại, đồng thời phi người ra ngoài đuổi theo gã, “Lúc khi dễ đứa nhỏ trông tai to mặt lớn lắm mà, giờ chỉ biết cụp đuôi chạy trốn thôi sao?”
Huyết Trụ xoay người gọi ra ba tấm bùa chú lần lượt là đen vàng trắng, ba tấm bùa đón gió lập tức hoá thành ba cự hán cực kỳ xấu xí nhưng sức lực rất mạnh, cả ba không chút ngần ngại xông thẳng tới chỗ Quân Trì, Huyết Trụ lão tổ cười lạnh, “Đám tu tiên các ngươi thật quá đáng, Huyết Trụ lão tổ ta đã buộc phải đến Đồ Phưởng tiểu thế giới, vậy mà các ngươi còn đuổi theo phá hư chuyện tốt của ta.”
Quân Trì không sử dụng pháp bảo, chỉ dùng sức mình đánh đại hán màu vàng, trong quyền mang theo lực lượng Chu Tước chân hoả nóng rực, đại hán màu vàng chịu đòn hoá thành đống bụi hoà vào không trung, không chần chờ hắn chuyển hướng đánh tới đại hán màu trắng, chịu cùng kết cục, đại hán màu đen thì bị chân hắn đá văng xuống hồ, ngọn lửa trên người đại hán gặp nước không tắt mà còn khiến cả lòng hồ sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút.
Quân Trì không chút chần chờ đánh tới Huyết Trụ lão tổ, Huyết Trụ lão tổ trơ mắt nhìn ba sứ giả hộ pháp của mình cứ thế không còn, ngay cả một nắm đất cũng có tác dụng riêng nữa là, gã giận dữ tế ra bảo bối Cửu Tinh Huyết Hồn cờ.
Cửu Tinh Huyết Hồn cờ vừa xuất hiện lập tức dẫn đến gió nổi mây phun, râm rỉ tiếng quỷ khóc thần sầu, cả cấm chế cũng không chịu nổi uy lực cường đại của nó, nháy mắt vỡ tan, âm khí ồ ạt tràn khắp bốn phía.
Bầu trời đêm ngoài kết giới dần xuất hiện, nhưng lại nhanh chóng bị mây đen mù mịt che khuất.
Vô số huyết hồn bên trong bàn cờ bắt đầu uốn éo giãy giụa, Huyết Trụ lão tổ vung lên, đống máu thịt lập tức nhào về phía Quân Trì bao vây không kẽ hở, Huyết Trụ lão tổ cười ha hả, “Đúng là một tên gà mờ khinh người quá đáng, nhưng không sao, bổn tọa cho phép người trở thành một phần bảo bối của ta…”
Lời còn chưa dứt, Quân Trì đã thoát khỏi sự vây khốn giữa vô số tiếng thét đinh tai nhức óc, hắn giơ một tay, ngưng tụ Chu Tước chân hỏa thành một hỏa cầu thật lớn, dùng tốc độ sét đánh phóng về phía Cửu Tinh Huyết Hồn cờ, Huyết Trụ lão tổ muốn tránh cũng không kịp, trợn mắt nhìn ngọn lửa màu đen cứ thế thiêu rụi bàn cờ, gã tức giận hét một tiếng dài, “Không—– Cửu Tinh Huyết Hồn cờ của ta!”
Không rãnh nghe gã kêu thê thảm ra sao, Quân Trì nhanh chóng vọt tới trước mặt Huyết Trụ lão tổ dùng tay đánh vào đan điền gã, nhìn từng tầng từng tầng hộ thể trên người bị phá, giữa lúc gã còn đang trợn tròn thì Nguyên Anh đã bị móc ra từ lúc nào, cơ thể bị ngọn lửa thiêu đốt cả trong lẫn ngoài. Huyết Trụ lão tổ lập tức xuất nguyên thần ý định bỏ trốn, nhưng lại bị Quân Trì nhẹ nhàng phất tay hóa thành hư ảo.
Cửu Tinh Huyết Hồn cờ giờ đây chỉ còn một nắm bụi lan tỏa trong không khí, cũng có một số mảnh vụn nhỏ đang bốc hỏa rơi xuống hồ.
Quân Trì giơ Nguyên Anh gã ma tu lên quan sát, âm tà lượn lờ, thập phần xấu xí, nhưng chung quy cũng là linh khí hệ Thủy.
Quân Trì vận lực định tiêu hủy Nguyên Anh, ngờ đâu yêu ma đang yên yên ổn ổn đột nhiên rục rịch há to miệng, ma khí sôi sục cuốn lấy Nguyên Anh hấp thụ vào đan điền.
Nguyên Anh gã ma tu vốn âm tà, lực lượng cường đại nhưng hỗn loạn, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị yêu ma đan hấp thụ hầu như không còn.
Suốt quá trình Nguyên Anh vùng vẫy muốn trốn, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, cuối cùng cam chịu trở thành chất dinh dưỡng.
Quân Trì kinh ngạc đến mức đơ cả người, bị dọa đến váng đầu óc.
Phần âm tà trên Nguyên Anh lẻn lỏi khắp nơi muốn ăn mòn kinh mạch hắn, tuy nhiên vừa tiến vào đã bị Chu Tước chân hỏa dễ dàng thiêu hủy.
Khắp Chu Sơn đảo phát sinh đột biến, không riêng gì người Doãn gia bị hấp dẫn, mà dân chúng khắp cả U Hoàng thành cũng bừng tỉnh bò dậy xem biến.
Bên trong nội viện Doãn gia âm khí tận trời, mây đen cuồn cuộn, khắp U Hoàng thành bị từng đợt gió thổi quét, cảnh tượng trông như sắp đến tận thế.
Nhưng dị trạng không xuất hiện quá lâu.
Xương Gia chân quân dẫn theo Doãn Lưu Cảnh trần như nhộng, thật ra không phải hắn lười biếng không làm gì, khi âm khí tràn ra, Xương Gia chân quân đã nhanh tay lấy pháp bảo tịnh bình, tịnh bình vừa xuất lập tức tham lam hút lấy ma khí khắp bốn phía, nhờ vậy mới không nguy hại đến bá tánh chung quanh.
Quân Trì thất hồn lạc phách đi lại gần Xương Gia chân quân, nói, “Sư huynh, hay là chúng ta rời đi trước, người Doãn gia phái dò xét sắp tới rồi.”
Doãn Lưu Cảnh trời sinh mắt có tật, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy âm vật, bấy giờ mờ mịt nhìn chung quanh không còn bao nhiêu thứ âm vật, hơn nữa y cũng nghe tiếng Huyết Trụ lão tổ kêu la thảm thiết, vì thế nhanh chóng đoán được người đến không có ác ý, nghe Quân Trì nói muốn đi, y vội vàng tiếp lời, “Vị tiên nhân này, ngài lợi hại như vậy, sao không tiện tay diệt trừ Doãn gia luôn đi.”
Quân Trì dùng tấm lụa cuốn lấy Doãn Lưu Cảnh, không để ý đến y, tức tốc phi độn theo Xương Gia chân quân.
Bọn họ trở về tiểu viện của khách điếm, Xương Gia chân quân ném Doãn Lưu Cảnh lên giường rồi lại lấy một bộ quần áo từ nhẫn trữ vật đưa cho y, “Mặc quần áo vào đi.”
Quân Trì đứng yên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tất cả khách nhân lẫn tiểu nhị đều đã thức giấc chạy ra đường xem náo nhiệt, ồn ào nghị luận, “Doãn gia xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Quân Trì không ngờ Doãn Lưu Cảnh không giống đứa trẻ ngoan như những gì hắn cho là, cũng chịu đả kích không nhỏ, nhìn thấy hành động của Xương Gia chân quân thì buồn cười nói, “Đứa ngốc này dám cởi quần áo không sót gì, ngươi lại đưa quần áo cho y làm chi?”
Xương Gia chân quân nghiêm túc hẳn, “Về sau sư tôn sẽ biết.”
Quân Trì trợn tròn mắt sửng sốt, lại liếc nhìn Doãn Lưu Cảnh đang sờ soạng tìm cách mặc đồ, nghiêng đầu thắc mắc, “Y thật sự là Ninh Phong tiên quân sao?”
Nhìn trái nhìn phải đều chả giống tí nào.
Hoàn chương 129.