Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 97: Kim Chủ Ngạo Kiều


Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 97: Kim Chủ Ngạo Kiều


Giọng của người nọ rất yếu, nếu không phải ba người đang nhìn hắn chằm chằm, bằng không sẽ cho rằng là tiếng chim hót quanh đây.
Làm sao đây? Cứu hay không cứu? Phương Diễn và Diêm Hoài nhìn nhau, tức thì đề phòng nhìn rừng cây xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết xung quanh liệu có dị thú ẩn núp có thể nhảy ra bất cứ lúc nào hay không, tu sĩ này nhất định đã bị dị thú trói ở đây, về phần rốt cuộc bị xem như là lương thực dự trữ hay là mồi nhử, trong chốc lát cả hai thật sự nhận không ra.

Tư Đồ Lôi nhìn người nọ một chút, cảm thấy hắn sẽ không kiên trì được lâu, trong ba người hắn có tu vi thấp nhất, cũng hiểu rõ lo lắng của Phương Diễn và Diêm Hoài, bằng vào sức của ba người bọn họ, lỡ như nếu vì người này mà chọc phải dị thú khó đối phó, e rằng lại hại ngược lại bạn đồng hành.

“Không bằng…” Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ*.

Không riêng gì Tư Đồ Lôi, Phương Diễn cũng không muốn nhìn thấy tu sĩ đó táng thân trong miệng dị thú.

Phương Diễn kéo Diêm Hoài và Tư Đồ Lôi cách ra xa hai bước, vốn muốn đề nghị, tránh cho kinh động dị thú, không bằng hắn cùng Diêm Hoài canh chừng ở đây, để Tư Đồ Lôi kêu Nam Cung Hạo hoặc một tổ trong bốn người bọn họ qua đây.

Vì an toàn của cả đoàn nên ba đội bọn họ cách nhau rất gần, lỡ như có dị thú bất ngờ đánh lén, lấy sức mạnh của hắn và Diêm Hoài, dù gì vẫn có thể ngăn cản được một chút, chống đỡ cho đến khi viện binh đến.

*nguyên văn là “thố tử hồ bi, vật thương kỳ loại”, có nghĩa là thỏ chết thì chồn thương xót, đồng loại thì thương xót nhau, tương tự với câu “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”
Nhưng không ngờ, tu sĩ bị trói trên mạng nhện lại hiểu lầm suy tính của Phương Diễn, cho rằng hắn muốn lôi hai người kia rời đi không thèm quan tâm mình, vội vàng dùng hết sức lực còn lại vùng vẫy, âm thanh cũng lớn hơn ban nãy một chút, “Mảnh chìa khóa! Ta có mảnh chìa khóa!”
“Mảnh chìa khóa?” Ba người đứng dưới tàng cây đồng loạt ngừng chân, ngẩng đầu nhìn người bị trói trên mạng nhện, hiện tại đối với các tu sĩ trong Bí cảnh Bích Lạc thì e là ai ai cũng đang tìm kiếm mảnh chìa khóa để vào địa cung bí mật, cái vị này chắc không vì xin cứu mạng mà lừa người đó chứ.

“Thật đó, trên mảnh chìa khóa có một chỗ lõm kỳ lạ, một mặt trơn nhẵn, một mặt có hoa văn.” Người nọ nói một hơi thật dài, sau đó dường như thở không nổi, lồng ngực phập phồng liên hồi, hy vọng sống sót mạnh mẽ kích thích sức lực tiềm tàng, gã ra sức giãy dụa khiến cho mạng nhện rung rung kịch liệt.

Ba người đứng bên dưới kinh dị nhìn nhau, người này miêu tả mảnh chìa khóa quả thực không sai một li, cho dù gã không có mảnh chìa khóa trong tay thì nhất định cũng đã từng nhìn thấy.

Từ sau khi bọn họ vào khu vực dị thú này hơn bốn mươi mấy ngày, đây là lần đầu nghe ngóng được tin tức đáng tin về mảnh chìa khóa.

Khi trước từng có mấy tu sĩ cũng cố gắng muốn dùng tin tức mảnh chìa khóa trao đổi với bọn họ, nhưng dăm ba câu là Phượng Nhị nhìn ra ngay thật giả.

Ngay lúc này, một con nhện khổng lồ màu nâu đỏ xuất hiện cành cây khô, mạng nhện kịch liệt rung động đã dẫn nó tới!
“Đi tìm bọn họ!” Diêm Hoài quát lớn với Tư Đồ Lôi, sắc mặt nghiêm trọng lấy linh khí hồ lô nước của mình ra.

Chuyện có liên quan đến bí mật địa cung, người này bọn họ không thể không cứu.

Phương Diễn cũng rút phi kiếm ra, vừa rồi dị thú không xuất hiện nên không thể kết luận mạnh yếu thế nào, không dám tùy tiện ra tay, hiện tại vừa thấy mặt con dị thú đó, hắn lại cảm thấy chắc cú hơn, nếu mình và Diêm Hoài hợp lực đối phó con dị thú hẳn là dư sức.

“Nhân Xà!” Trong nháy mắt Tư Đồ Lôi vừa xoay người thì phát hiện cách đó mấy bước, phía sau cái cây xuất hiện một cái đuôi màu đen rất quen, xem ra nó tính chờ đến khi bọn họ đánh với con nhện to đó đến lưỡng bại câu thương* rồi sẽ đánh lén đây mà! Vội vàng đứng ra phía sau Phương Diễn và Diêm Hoài, hiện tại cũng không sợ kinh động đến dị thú nữa, hắn không chút chần chờ giật yêu bài đặt lên bên môi thổi một tiếng.

Cây còi này là đặc trưng của Kinh Loan phái, được chạm khắc một góc của yêu bài, vốn không bao giờ rời người, dùng để báo nguy hiểm.

Tiếng huýt sắc bén vang khắp khu rừng, khiến cho mấy con chim tước sợ hãi vỗ cánh bay đi.


*lưỡng bại câu thương: hai bên đều bị thiệt hại
Ngay lúc này, con nhện to màu nâu đỏ đột nhiên tấn công, phun một luồng dịch nhờn màu trắng đục về phía tu sĩ mập mập.

Dịch đó vừa gặp gió thì lớn gấp đôi, Diêm Hoài nhanh nhẹn lách sang bên phải, nhưng chân trái vẫn bị dính một chút, lập tức không nhúc nhích được.

Phương Diễn liên tục vung mấy luồng kiếm khí màu vàng mới có thể giúp hắn chặt đứt thứ dính trên chân.

Nhân Xà bị bại lộ hành tung cũng chọn tham gia tấn công, Tư Đồ Lôi đề phòng nhìn thẳng nó, lập tức rút linh khí hình bán nguyệt của mình ra toàn lực đón đỡ, chỉ cần hắn chống chọi được đến khi một trong hai người Hạ Mạt hoặc Nam Cung Hạo qua đây là ổn.

“Ta đối phó nó, ngươi mau cứu người!” Diêm Hoài di chuyển được chân trái, bèn hô to với đối phương.

Đồng thời chuyển động linh khí bắn mũi tiên nước màu xanh như băng, liên tục bắn về phía con nhện to đó.

Phi kiếm của Phương Diễn nhân cơ hội chặt đứt hai cành cây phía dưới cùng nối liền tơ nhện trên thân cây, gần nửa bên mạng nhện lập tức chênh vênh trên cao.

Hai luồng mũi tên nước bắn trúng cái móng nhện vừa to lại đầy lông, nó bị đau, nổi giận phun hai luồng dịch nhờn về phía Diêm Hoài.

Cột nước phun ra trong hồ lô đột nhiên biến lớn cao, thành một màn nước chắn cao cỡ một người ngăn cản hai luồng dịch nhờn, hai bên không phân được thắng bại.

Phương Diễn tiện đà chặt liên tục thêm bốn tơ nhện nữa, hơn phân nửa mạng nhện bị trọng lượng của dịch nhờn quấn lấy người nọ đè nặng nên đổ xuống, phấp phới bay giữa không trung, chừng như sắp rớt.

Con nhện to thả tơ nhện vội vã hạ xuống đất, Diêm Hoài lập tức tiến lên trước hai bước đứng trước mặt nó định đoạt thế công trước.

Chợt có hai vệt sáng trắng từ xa cùng lúc bắn tới, một vệt chém về phía đuôi rắn của Nhân Xà, một vệt thì bay qua chỗ con nhện to.

Vệt sáng chém đứt đuôi Nhân Xà chính là kiếm khí của Nam Cung Hạo, mà vệt sáng còn lại thì lại bay về phía tấm lưng thẳng tắp của tu sĩ mập mập đang đứng chắn trước mặt con nhện to.

“Diêm Hoài, mau nằm xuống!” Tô Thiếu Bạch tức khắc la lớn cảnh báo, tên này, sớm không xông muộn không lên, lại nhằm ngay lúc này đứng ra làm tấm chắn! Rốt cuộc ai mới là người cùng một đội vậy hả? Người nào đó vốn đã không tinh thông tài bắn cung là còn định bụng uy phong lẫm liệt lên sân khấu cứu người bèn thầm oán trách một phen.

Sau tai truyền đến tiếng xé gió kinh hãi, lại nghe thấy tiếng kêu của Tô Thiếu Bạch, Diêm Hoài cũng không kịp quan tâm mình chật vật thế nào, vội vã lăn một vòng tách khỏi đó.

“Phập!” Ngay lúc Diêm Hoài vừa tránh khỏi đó, mũi tên màu trắng được tạo thành từ linh khí* ghim chặt vào bụng con nhện to, mũi tên gần như không có lông.

*khí (气) trong khí tức, hơi thở
Diêm Hoài cảm kích vỗ cái bụng bự của mình, lại thầm sợ hãi vuốt mồ hôi trên trán một chút, chậm chút nữa là đâm luôn bụng mình rồi!
Hạ Mạt và Phượng Nhị ở bên kia cũng đã chạy tới, mọi người tập hợp lại rồi thì trong vòng hai, ba chiêu đã dễ dàng giải quyết xong Nhân Xà và cái con nhện to đó.

Nhưng lại lúc cứu người từ trong mạng nhện ra lại khiến ai nấy tốn không ít sức.


Độ dính cũng như tính mềm dai của tơ nhện rất lớn, hơn nữa xem chừng càng ở lâu trong không khí thì càng cứng hơn.

Phượng Nhị cũng có chút bó tay với cái thứ đó.

Cuối cùng vẫn là Tô Thiếu Bạch mượn Tử Điện Thanh Sương của Nam Cung Hạo, giúp Phượng Nhị cắt tơ nhện ra.

Kiếm tu đại nhân chứng kiến mệnh khí của mình bị đầu bếp nhỏ đem đi sử dụng vào mục đích như vậy, tái mét mặt mày, đầu bếp nhỏ phối hợp với Phượng Nhị bận rộn vô cùng, một chút cũng không nhận ra kim chủ đại nhân nhà mình tức giận cỡ nào.

Lúc đầu bếp nhỏ nấu đồ ăn tối thì mới phát hiện sự khác thường của Kiếm tu đại nhân, ấy là vì lần đầu tiên ai đó không có đứng cạnh chờ mình như mọi khi.

Nên biết rằng, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cho đến giờ, chỉ cần cậu bắt đầu nấu đồ ăn, kim chủ đại nhân căn bản sẽ không rời khỏi cậu hơn ba trượng, luôn luôn tìm vị trí thích hợp nhất ngồi xuống quan sát.

Hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Mặt trời mọc từ phía tây hả? Sau khi xào sơ mấy miếng sườn đến vàng óng thì cho vào nồi hầm, Tô Thiếu Bạch lau tay nhìn quanh, không thấy, thật sự không thấy!
Đúng là thần binh chí tôn có lực hấp dẫn lớn với Kiếm tu ghê ta ơi! Đầu bếp nhỏ bĩu môi, vẫn chưa ý thức được vấn đề của bản thân.

Sau khi người bị trói trên tơ nhện rơi xuống đất thì đã ngất đi.

Mấy người Phương Diễn vừa nãy rảnh rỗi mới kể từ đầu đến cuối chuyện người nọ xin cứu sống thế nào, Diêm Hoài móc cái dây chuyền dính đầy dịch nhờn kia đưa cho Phượng Nhị.

Thanh niên áo đỏ sống chết cũng không chịu nhận lấy, bảo tự hắn đi mà xem.

Kết quả, tu vi của vị tu sĩ đó lại giống Diêm Hoài, cùng là hậu kỳ Trúc Cơ, nên hắn tốn sức hết nửa ngày cũng không phá nổi thần thức của đối phương.

Hạ Mạt đành phải nhận lấy mở giúp.

Mặc dù đồ bên trong không nhiều, nhưng bất ngờ là lại có vài khối viêm thạch Thanh phẩm.

Có điều lật ngược tìm kiếm một phen cũng không thấy mảnh chìa khóa tiến vào địa cung bí mật đâu cả, xem ra là đặt ở chỗ khác rồi.

Đợi Tô Thiếu Bạch hầm xong thịt sườn thì niềm nở bưng đến trước mặt kim chủ đại nhân, mới phát hiện có chuyện không đúng rồi.

Nam Cung Hạo làm như không thấy hương thơm bay khắp phía, đen thui mặt mày nghiêng người lau chùi Tử Điện Thanh Sương của mình, lại còn ném cho ai kia một cái nhìn sắc lẻm lạnh như băng.

Ớ! Kim chủ đại nhân tức giận rồi, sao thế này?
Đầu bếp nhỏ bị ánh mắt bén nhọn đâm tới thì cảm thấy khó hiểu vô cùng.


Sau khi ở chung, cho dù vẻ mặt kim chủ đại nhân có bất động trước gió thì cậu cũng có thể từ ánh mắt và khoảng cách mày núi của đối phương mà cảm nhận được tâm tình của Nam Cung Hạo.

Dáng vẻ của kim chủ đại nhân bây giờ chắc chắn là đang tức giận, nhưng mà vì sao chứ? Sau khi hoàn tất thuộc khế, tuy kim chủ đại nhân thường xuyên thở dài, nhưng mà không có tức giận rõ ràng đến vậy mà! Lại còn tức đến mức không thèm ăn cơm luôn.

“Này, ngươi không ăn thì đưa cho bọn ta ăn đi?” Nhận ra bầu không khí bên này bất hòa, Phượng Nhị gắp miếng sườn trêu đùa bảo, khóe môi dính lớp dầu sáng bóng, hoàn toàn không có chút khí thế của quý công tử hay tri thức nhã nhặn.

Hạ Mạt và Tư Đồ Lôi ngồi cạnh hắn thì bận rộn vùi đầu gặm thịt, không rảnh xem kịch vui.

Nam Cung Hạo ngồi bên đây còn chưa động đến một đũa đến chén cơm đầu tiên, thì hai, ba, bốn chén cơm mấy người bên kia tự mình xới đã nhanh chóng vơi đi một nửa.

Mấy người Phượng Nhị còn có thể tự mình ăn cho đã, Sữa Bò và Tiểu Bạch thì chỉ có thể trông mòn con mắt.

Hương thơm ngon lành chui vào trong mũi, khiến tụi nó thèm đến mức không ngừng quanh quẩn bên chân Nam Cung Hạo, chủ nhân, không ăn thì cho bọn ta đi.

Đầu bếp nhỏ đang thấp thỏm bất an định mở miệng muốn khuyên nhủ kim chủ đại nhân nhà mình, đây là lúc dân lấy cái ăn làm đầu, cũng giống như người là sắt, cơm là thép*, không nên bỏ ăn, thì ai kia đã buộc phi kiếm lại lên lưng, xoay người kéo cái chén chứa thịt sườn đầy đặn bóng lưỡng đến trước mặt mình, lạnh mặt cầm đũa lên.

Sữa Bò thất vọng chớp đôi mắt như ngọc bích, không phải là không ăn sao?
*nguyên văn là “Nhân thị thiết, phạn thị cương”, đồng nghĩa với câu “dân dĩ thực vi thiên” tức dân lấy cái ăn làm đầu, ý nói về tầm quan trọng của thức ăn, việc so sánh người – cơm với sắt – thép đơn giản là vì thép quý hơn sắt, hơn nữa còn là vật được tinh luyện, chỉ từ những điều này đã nói lên thức ăn vô cùng quan trọng và quý giá
Tô Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm, không dám truy hỏi ăn có ngon không, sau khi múc thêm hai chén cho Tiểu Bạch và Sữa Bò, mới lặng lẽ ngồi cạnh Nam Cung Hạo, bắt đầu ăn.

Trừ bỏ vẻ mặt im lặng lạnh giá y như ở Siberia, tướng ăn của Kiếm tu đại nhân vẫn vô cùng ưu nhã, dù là khớp xương rõ ràng trên ngón tay hay đôi môi mỏng đỏ rực, không có một chút lỗ mãng nào, hoàn toàn không giống Phượng Nhị trắng trợn ăn không chút kiêng nể gì.

Hơn nữa còn có thể là chuyên gia ăn thịt, mỗi một phần thịt trên xương đều gặm sạch sẽ, có thể nói là hoàn mỹ vô cùng.

Mãi đến khi sau khi ăn xong đến trước khi tu luyện, Tô Thiếu Bạch vẫn còn sầu não suy nghĩ, rốt cuộc là Kiếm tu đại nhân làm sao vậy? Vừa rồi còn tự mình lau chùi Tử Điện Thanh Sương…Tử Điện Thanh Sương! Thôi chết, chắc không phải vì khi nãy cậu cầm Tử Điện Thanh Sương giúp Phượng Nhị cắt tơ nhện đó chứ? (Ngạn: Chuẩn rồi =)))))))))))
Đầu bếp nhỏ thầm sáng tỏ, cuối cùng cũng tìm được mấu chốt của vấn đề.

Mệnh kiếm của Kiếm tu cũng giống như mạng, trong nhất thời cậu đắc ý quá nên quên mất tiêu!
Làm sao đây làm sao đây?
Không đợi Tô Thiếu Bạch nghĩ cách dỗ ai kia, Phượng Nhị đã gọi mọi người qua, cái vị tu sĩ được bọn họ cứu khỏi mạng nhện đã tỉnh lại.

Vì Tô Thiếu Bạch sợ rắn bò trong rừng, nên bây giờ cứ đến đêm là mọi người đều vào trong linh khí Phiên Thiên Ấn màu xanh biếc của Nam Cung Hạo nghỉ ngơi, chính là món linh khí đã từng dùng trong Bà Sa Kính Thiên.

Người nọ được Phượng Nhị đặt ở một góc cách mình gần nhất, giờ vừa tỉnh lại thì phát hiện ngay.

“Ngươi có nhắc đến chìa khóa của địa cung bí mật, rốt cuộc là thật hay giả?” Phương Diễn nôn nóng hỏi.

Phát hiện bản thân được nằm ngủ trong chăn ấm đệm êm, vết thương trên người cũng không còn đau đớn nữa, gã yếu ớt chớp mắt, dường như đang nhớ lại chuyện đã xảy ra khi trước, sau đó gật đầu, đôi môi tím nhạt mấp máy, “Là thật.”
“Không có trong trữ khí.” Diêm Hoài hất cằm ném cho hắn xem sợi dây chuyền hắn đã ném vào người mình.

Người nọ lắc đầu, “Giấu ở chỗ khác, không dám mang theo bên mình.”
“Ngươi tên gì? Người môn phái nào?” Phượng Nhị nhướng mày nhìn hắn, nhìn quần áo trên người hắn, xem chừng là tán tu.

Người nọ tên Vương Hoàn, tự xưng mình là tán tu, thời gian vào Bí cảnh Bích Lạc cũng gần giống với nhóm Tư Đồ Lôi, sau lại kết bạn với mười mấy tán tu, lúc cùng nhau tầm bảo trong khu vực dị thú thì gặp phải hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương.


Bọn họ cứu vị tu sĩ may mắn sống sót sau cùng, người kia bèn giao mảnh chìa khóa mà mọi người tranh đoạt cho bọn họ.

Vốn nghĩa muốn mọi người cùng nhau tìm hai mảnh khác để tiến vào địa cung.

Không ngờ, từ đó về sau, mỗi khi bọn họ đánh nhau với dị thú không đồng lòng, luôn có người không chịu xuất toàn lực.

Từng người từng người bỏ mạng trong tay dị thú, chính gã cũng thiếu chút nữa đã táng thân trong miệng dị thú, thấy dáng vẻ đồng bạn lạnh lùng vứt bỏ mình, gã cũng nản lòng thoái chí.

Phượng Nhị nhíu mày, rồi nhìn mấy người cạnh mình, hắn không tin tưởng người này lắm, có điều, tạm thời nghe thì then chốt vẫn là mảnh chìa khóa, dù sao theo như hình dáng mảnh chìa khóa hắn miêu tả, đúng là có chút khác với hai mảnh bọn họ đang giữ, rất có thể chính là mảnh cuối cùng!
“Được, đợi sau khi vết thương ngươi tốt lên, thì dẫn bọn ta đi tìm mảnh chìa khóa.” Hạ Mạt gật đầu nói.

Tô Thiếu Bạch đứng đằng sau nghe sơ xong, nhưng lòng dạ lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thám hiểm khi trước của người ta, chỉ nghĩ đến phải làm sao để dỗ kim chủ đại nhân đây.

Dù sao Phượng Nhị luôn biết cách xoay người ta như chong chóng, một hai người cũng không thắng được hắn.

Hay là làm riêng một món nào đó cho kim chủ đại nhân đi? Cậu lục lạo nhẫn trữ vật của mình, phát hiện whipping cream và bơ giữ lại lần trước vẫn chưa có cơ hội lấy ra dùng tiếp.

Lần trước làm bánh bông lan phô mai, kim chủ đại nhân thích, lần này lại làm riêng một món khác, chắc y sẽ chấp nhận lời xin lỗi của mình mà ha.

Nhớ lại khi trước vừa mới luyện thành Tử Điện Thanh Sương, lúc thấy Nam Cung Hạo thử kiếm thì cảm thấy tư thế khi đó thật hưng phấn oai hùng, đầu bếp nhỏ bèn quyết định làm bánh ngàn lá Mille Feuille [1] phủ kem tươi, rất xứng với Tử Điện Thanh Sương và Kiếm tu đại nhân, cậu muốn cho kim chủ đại nhân nếm thử một chút cảm giác hạnh phúc này.

Vậy nên, trong lúc mọi người chìm trong tu luyện, đầu bếp nhỏ len lén đứng dậy chạy ra khỏi Phiên Thiên Ấn, công đoạn làm phần vỏ bánh ngàn lá rất phức tạp, cậu đành phải thức đêm làm thôi!
Ngay lúc Tô Thiếu Bạch đứng dậy lặng lẽ rời khỏi, Nam Cung Hạo liền phát hiện, đợi sau khoảng một chén trà nhỏ không thấy trở lại, ai kia bèn đứng dậy ra ngoài.

Rồi phát hiện đầu bếp nhỏ đang đứng trước một cái bàn dàn chăm chú làm một ổ bánh nhiều lớp mỏng.

Nửa đêm không tu luyện cũng không nghỉ ngơi, đói bụng ư? Không sợ rắn à? Nam Cung Hạo nhíu mày, đành phải đứng cạnh tựa vào cây.

Đầu bếp nhỏ tập trung làm phần vỏ nên hoàn toàn không nhận ra kim chủ đại nhân đến bên cạnh, rồi lại nhớ đến dáng vẻ thử kiếm trước kia của ai đó, khóe miệng khẽ cong.

Nam Cung Hạo lẳng lặng đứng cạnh trông chừng, đêm lạnh như nước, sương mù lãng đãng trong rừng, lặng ngắt như tờ, khắp đất trời bao la dường như chỉ còn lại hai người.

oOo
Chú thích:
[1] Bánh ngàn lá Mille Feuille: là một trong những loại bánh truyền thống lâu đời nhất tại Pháp, còn có một tên gọi khác là Nepoleon.

“Mille” là cách gọi lái đi của từ “Million”, ám chỉ đây là chiếc bánh “ngàn lớp” bởi nó được tạo bởi ba hoặc nhiều hơn lớp pastry phối cùng kem trứng tươi, trái cây và mứt ở giữa.

Có nhiều cách biến tấu của loại bánh này, ở chương sau sẽ có nói về cách biến tấu loại bánh này của Tiểu Bạch.

Cách làm tham khảo lại link này: https://khaitam.wordpress.com/2009/02/18/napoleon-aka-mille-foglie-mille-feuilles/, hình ảnh minh họa bên dưới.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.