Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 95: Bí Mật Chìa Khóa Địa Cung
Thần binh chí tôn lưu lại từ thời thượng cổ? Tô Thiếu Bạch vừa nghe thì hai mắt sáng lấp lánh, vậy linh khí này sẽ có phẩm cấp gì? Lam phẩm? Tử phẩm?
Trong Thần Hỏa lục có nói qua, trong lịch sử mấy vạn năm của đại lục Đông Hoàng, đã từng xuất hiện vài thần binh lợi khí.
Tương truyền, phẩm cấp cao nhất là thần kiếm Tử phẩm, cũng chính là chí bảo từ lúc khai thiên lập địa của đại lục Đông Hoàng, tiếc là từ mấy vạn năm trước đã bị chôn vùi cùng với hai món linh khí Lam phẩm trong trận chiến quy mô lớn với Ma tu, không rõ tung tích, đừng nói là hình dáng, ngay cả tên cũng không có truyền lại.
Tâm nguyện lớn nhất cả đời tổ sư Bác Sơn phái, Lăng Thiên đạo nhân, chính là có thể đúc ra một thanh kiếm thần.
Mà hiện tại trong số những mệnh khí truyền lại cho đời sau, mệnh khí Thanh phẩm chỉ có một, không rõ tung tích.
Hai món Lục phẩm đều có xuất xứ từ tay Lăng Thiên đạo nhân, chia ra làm bảo vật trấn phái của Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái.
Còn trân khí cất giấu của bản thân Bác Sơn phái, cao nhất chỉ có Hoàng phẩm mà thôi.
Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái có thể ngồi vững vị trí hai môn phái lớn nhất, cũng có chút ít quan hệ với hai món đồ này.
Hiện tại bên trong địa cung của Bí cảnh Bích Lạc có thứ gọi là thần binh chí tôn, phải chăng chính là một trong ba thần khí trước đây?
Nam Cung Hạo và Hạ Mạt nghe thấy bốn chữ “Thần binh chí tôn”, cũng không nhịn được mà nhướng mi, vẻ mặt kinh ngạc.
Thần binh đại diện cho sức mạnh mạnh nhất, bễ nghễ thiên hạ, bất kỳ tu sĩ nào, e là cũng khó có thể ngăn được cám dỗ này.
Là những Kiếm tu đuổi theo sức mạnh cao nhất, đây cũng là hiển nhiên.
Bọn họ vốn dùng lấy kiếm ý nhập đạo, sau khi bước vào Nguyên Anh, mệnh khí lại càng chính là gốc rễ cho tu hành.
Nếu nói thần binh là thứ khát khao nhất trong đời bọn họ cũng không quá đáng.
Tin tức vật này vừa tuồn ra, sao có thể không nổi lên một trận gió tanh mưa máu giữa các tu sĩ cơ chứ? Bốn người gần như có thể thấy được thảm trạng máu chảy thành sông trong một tháng này của Bí cảnh Bích Lạc.
Tư Đồ Lôi đơn giản kể lại mấy ngày mình trải qua, rồi mím môi lấy từ trong trữ khí ra một món đồ, đưa đến trước mặt mọi người.
Hạ Mạt tự tay nhận lấy, lật qua lật lại xem một chút, rồi đưa cho Nam Cung Hạo bên cạnh xem thử.
Tô Thiếu Bạch hiếu kỳ rướn đầu quan sát vật trong tay Nam Cung Hạo, đó là một món đồ rất mỏng màu vàng kim, hình dáng có hơi giống loại tiền cổ hình xẻng hay phách dẹp gõ biên chung [1], đầu trên là một hình vuông có chiều rộng cỡ hai ngón tay, phần dưới hơi chuyển thành hình thang rộng bằng năm ngón tay dài cỡ nửa bàn tay, dưới cùng hình thang còn có một vùng lõm vào gần giống nửa hình tròn.
Một mặt có hoa văn rong rêu, mặt kia thì trơn nhẵn như ngọc bích,tựa như bị vật gì đó gọt dũa tạo thành.
Dùng ngón tay khẽ gõ, thì có tiếng leng keng, vừa giống vàng lại vừa giống đá.
“Mấy người làm sao lại chắc chắn đây là một trong ba mảnh chìa khóa cần có để tiến vào địa cung?” Giữa chân mày Nam Cung Hạo khẽ nhăn, trả mảnh chìa khóa lại cho Hạ Mạt, nhìn Tư Đồ Lôi mà hỏi.
Y vẫn còn có chút ấn tượng với người này, lúc đầu ở bên ngoài Bà Sa Kính Thiên, đầu bếp nhỏ và người này có nói chuyện riêng khá lâu, Tôn Chí cố ý nhắc nhở y, cẩn thận Tiểu Bạch bị người Kinh Loan phái bắt cóc.
Nhưng không ngờ người này lại là bào đệ của đồng môn Tiểu Bạch.
“Bọn ta đã từng đến cửa cung thử qua.” Tư Đồ Lôi gục đầu thở dài, nếu không phải Vương sư huynh nóng ruột cầm nó đến cửa cung so sánh, có lẽ mấy sư huynh đệ còn lại cũng sẽ không rước lấy họa sát thân này.
Một nhóm mười người bọn họ, giờ lại chỉ còn mỗi mình hắn.
Quanh quẩn trong hang động vương vấn mùi hương thịt chân thú kho tàu do Tô Thiếu Bạch đặc chế, đầu bếp nhỏ vừa ngửi thấy thì vội vã đi nhấc nồi.
Sau khi trở lại, Trong sơn động và Sữa Bò đều lượn quanh cạnh cậu mấy vòng làm nũng, muốn nếm thử trước hai miếng, quậy đến mức đầu bếp nhỏ hoàn toàn không thể lắng nghe Tư Đồ Lôi nói gì, phải sau khi thưởng cho hai cái tên này mỗi đứa một cú gõ đầu thật mạnh, chúng nó mới chịu yên tĩnh lại.
Hạ Mạt không bị quấy rầy, bèn trầm giọng nói, “Nói rõ một chút.”
“Tại cửa địa cung có một pho tượng giống như thần thú cao cỡ một người, miệng ngậm một quả cầu vàng, cái khe trên quả cầu có hình dạng giống như đúc mảnh chìa khóa này, nhưng mà lại dày hơn, ít nhất cũng phải dày gấp ba mảnh chìa khóa này.”
“Trên chỗ lõm cũng có hoa văn thế này?” Hạ Mạt chỉ hoa văn trên mảnh chìa khóa.
Tư Đồ Lôi lắc đầu, “Không có, bên trong chỗ lõm trông rất giống hình thú.”
Quả nhiên có khác biệt, Hạ Mạt trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Nam Cung Hạo.
Thiên tài Kiếm tu khẽ nhướng mày, “Dù có thế nào, nếu muốn vào thì trước tiên cũng phải tìm cho bằng được ba mảnh chìa khóa.” Không hiểu sao, y luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ nào đó.
“Ta nói, các ngươi đứng đợi bên ngoài rốt cuộc còn tính nghe đến khi nào nữa?” Phượng Nhị bực bội nhìn về phía cửa động mà nói.
Bốn người đã sớm phát hiện hai cái tên tán tu nhặt đồ ban nãy không những không rời đi mà còn cùng họ trở lại đây, lẩn quẩn trước cửa động không chịu biến mất.
Hiện tại lại càng được voi đòi tiên đứng sát cửa động nghe lén.
“Mấy vị đạo huynh xin thứ tội, tại hạ Phương Diễn, tán tu hậu kỳ Trúc Cơ, nếu không chê, thì xin cùng mấy vị đạo huynh kết thành bạn đồng hành trong bí cảnh này.” Vẫn là vị Kiếm tu dáng vẻ văn nhã khi nãy mở đầu trước tiên.
Trong bí cảnh, nguy hiểm trập trùng, kết thành đoàn đội là phương pháp tốt nhất, nếu kết bạn được với cường giả, tỷ lệ có thể toàn thân trở ra đương nhiên càng cao.
“Tại hạ Diêm Hoài, cũng là tán tu hậu kỳ Trúc Cơ.
Nguyện làm dò đường cho đạo huynh để mong được chiếu cố.” Tên mập nọ cũng tiếp lời, đứng trước cửa động, hắn vừa xuất hiện, thì đã dùng cái thân hình tròn vo đứng chắn phân nửa cửa động rồi.
Tô Thiếu Bạch nhìn cái áo thiệt bự như quả bóng của hắn, rồi lại ngắm kim chủ đại nhân, ấy dà, xem ra ít nhất cũng có thể may được ba cái cho kim chủ đại nhân nha.
Thanh niên áo đỏ híp đôi mắt phượng khinh thường, vẻ mặt như thể “ông đây rất ghét đó”, “Bọn ta sao lại mang theo gánh nặng chứ?”
Tô Thiếu Bạch và Sữa Bò đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phượng Nhị, là một trong hai gánh nặng duy nhất của đội ngũ này, rốt cuộc là vì sao hắn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời này chứ?
Có lẽ không ngờ Phượng Nhị lại nói thẳng thừng như vậy, vị Kiếm tu dáng vẻ văn nhã ngớ người, gương mặt gầy còm đỏ ửng, chỉ trong chốc lát thì ngập ngừng nói không nên lời.
Nhưng cái vị múp múp kia lại trầm ổn hơn chút, đợi Phượng Nhị nói tiếp.
“Mười vạn linh thạch thượng phẩm, hoặc là các người đưa một nửa đồ đã đoạt được trong bí cảnh ra, mỗi người giống nhau, thì sẽ cho phép các người theo phía sau.” Phượng Nhị mở bung cây quạt, ưu nhã nói.
Nhị ca, huynh đây là ăn cướp trắng trợn, công khai đánh cướp đó! Tô Thiếu Bạch kinh hãi khi nghe điều kiện của Phượng Nhị, đấy chính là chim nhạn bay qua cũng có thể nhổ lông xuống* trong truyền thuyết đó hả! Ngẫm lại gần đây mình hay moi móc đồ của người ta, đầu bếp nhỏ đột nhiên vô cùng lo lắng sau này Phượng Nhị sẽ bắt Nam Cung Hạo tính cái tờ “hóa đơn” kia.
*có chú thích trong chương 60
“Ta chọn một nửa đồ đã đoạt được trong bí cảnh.” Lần này thì mập mập mở miệng trước, rồi lấy trữ khí lượm được trên người tu sĩ khi nãy cung kính đưa cho Hạ Mạt đứng gần mình nhất, thời gian quá ngắn, nên hắn thậm chí còn chưa kịp xóa phong ấn vôn có trên đó đi.
Lúc ở ngoài biển gặp những người này, hắn đã phát hiện hai vị Kiếm tu đó có thực lực sâu không lường được, khi đó đã động tâm, mặc dù không thể đi chung, nhưng có những người này mở đường, theo xa phía sau cũng có thể an toàn hơn chút.
Vừa nãy thấy Hạ Mạt ra tay, càng khiến hắn kiên định với quan điểm ban đầu của mình.
“Ta cũng chọn một nửa đồ đã đoạt được trong bí cảnh.” Tên Kiếm tu dáng vẻ văn nhã đó trầm mặc một chút, nhìn bàn tay giơ lên của tu sĩ mập mập, khẽ cắn môi miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Mạt vốn không muốn nhận, nhưng thấy Phượng Nhị trừng mình, đành phải lấy, định sau khi xóa phong ấn rồi mới đưa cho Phượng Nhị.
Nhưng không ngờ, ngay lúc phong ấn được mở, thần thức của hắn lại tìm thấy một món vật kỳ quái trong trữ khí, vừa lấy ra nhìn, chính là mảnh chìa khóa dẹp màu vàng kim, rất giống với mảnh Tư Đồ Lôi mới lấy ra.
Hai mặt đều trơn nhẵn, chỉ có chỗ lõm bên dưới thì có hơi không giống.
Không chỉ Hạ Mạt, mà ai nấy đứng đây đều biến sắc, hơi thở trở nên ngưng trọng.
Đôi con ngươi của thanh niên áo đỏ nguy hiểm híp lại, nếu hai tên tán tu chọn rời đi, hắn nhất định không chừa người sống lại.
Dù sao bí mật chìa khóa địa cung trong tay bọn họ đã bị hai tên này biết.
Hiện giờ, càng không thể để bọn họ rời khỏi.
Trước những con mắt nóng bỏng như lửa, Hạ Mạt lấy mảnh chìa khóa mới nãy ra, thử ráp lại, quả nhiên kín kẽ, một chút cũng không trống, nhìn đường nối lại, tựa như bị một lưỡi dao sắc bén chém đứt.
Có thể thấy, mảnh chìa khóa còn lại, nhất định cũng có một mặt trơn nhẵn như ngọc bích, có thể ráp lại với hai mảnh này thành một cái.
Ai nấy cũng không ngờ rằng mảnh chìa khóa thứ hai lại có thể dễ dàng dâng lên trước mắt mình như vậy.
Nhất là Tư Đồ Lôi, ngổn ngang trăm bề mà lắc đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Hạ Mạt ném mảnh chìa khóa thứ hai cho Nam Cung Hạo, muốn an toàn, thì hai thứ này vẫn nên chia ra cho từng người giữ.
Xem ra địa cung trong Bí cảnh Bích Lạc, bọn họ là người có khả năng đi vào nhất.
Kiếm tu dáng vẻ văn nhã cũng lấy hai trữ khí ra, ảo não đưa cho Hạ Mạt, mặc dù hắn với tu sĩ mập mập đó cùng cảnh giới, cũng là Kiếm tu.
Hai trong ba trữ khí của ba tên tu sĩ đã chết cũng vào tay hắn, nhưng không ngờ, cái đắt giá nhất vẫn rơi vào tay người khác, quả nhiên mọi thứ đều do số mệnh mà!
Phượng Nhị đứng trước mặt mọi người lục lọi chọn lựa đồ trong trữ khí, mong có thể lấy được vài thứ vừa mắt, nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất là trong đây lại có hai khối viêm thạch Thanh phẩm.
Phượng Nhị không chút khách sáo mà đoạt lấy, để lại một nửa đồ rồi mới trả lại cho hai tên tu sĩ nọ, đồng thời chỉ vào một góc trong động, “Không cần ở bên ngoài đâu, trong này khá rộng.
Nhưng bọn ta phải nói trước, tu vi của hai người các ngươi cũng không yếu, trong những tình huống bình thường thì có thể tự bảo vệ bản thân, theo sau bọn ta chẳng qua cũng chỉ là mượn danh tìm sự an toàn mà thôi.
Trong bí cảnh này, nếu gặp tình huống nguy hiểm không thể chú ý….”
“Dĩ nhiên là đạo huynh tự bảo vệ mình là quan trọng hơn.” Phương Diễn vội tiếp lời.
Tu sĩ mập mập cũng gật đầu theo, sau khi chạy vào trong động thì thoải mái dựa tường ngồi xuống.
“Khi đó nếu có duyên có thể vào địa cung,” Hạ Mạt thoáng nhìn Nam Cung Hạo dò hỏi, thấy y không có ý kiến, bèn nói thêm, “Ngoài thần binh, có thể để cho các ngươi một phần.”
“Tạ đạo huynh!” Tu sĩ mập mập Diêm Hoài ban đầu đã ngồi xếp bằng, vừa nghe thế thì đột ngột nhảy dựng lên, thịt trên người run rẩy mấy lần.
Hai mắt Phương Diễn cũng sáng rực khom người thi lễ, mặt mũi cũng thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi, giờ ăn cơm thôi.” Tô Thiếu Bạch bị hai cục lông nào đó quấn lấy không tha, bèn vội đề nghị.
Phượng Nhị đi đến, cực kỳ thần bí quàng cổ đầu bếp nhỏ đưa không ít đồ vừa mới cướp được cho cậu, bao gồm cả viêm thạch Thanh phẩm, rất có tinh thần chia chia của.
Đầu bếp nhỏ do dự nhìn hắn, rồi lại nhìn Nam Cung Hạo, có lấy không?
Thấy kim chủ đại nhân gật đầu, ai kìa liền nhận đồ.
Viêm thạch Thanh phẩm, không biết sau này khi nào thì Pudding mới dùng được.
Sau lần lên cấp khi trước, cậu phát hiện, sau cấp Hoàng phẩm, ngoại trừ việc hấp thu năng lượng để tiến cấp, Pudding còn phải tự mình phối hợp trong tâm cảnh của cậu, cũng giống như kiếm ý của Kiếm tu.
Lần trước có thể thành công lên cấp Lục phẩm tại Đại hội Bách Khí, cũng là do sau khi luyện thành Côn Ngô kiếm thì tâm cảnh của cậu có đột phá.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, đầu óc vốn lăn lộn choáng váng mấy ngày trên phi kiếm của Tô Thiếu Bạch cuối cùng cũng thanh tỉnh không ít, cảm giác đặt chân lên mặt đất thực sự là quá tuyệt mà!
Vết thương của Tư Đồ Lôi vẫn chưa lành hẳn, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, vậy nên mọi người quyết định vẫn lập tức khởi hành, đến khu vực dị thú nơi mấy người Tư Đồ Lôi tìm được mảnh chìa khóa xem thử.
oOo
Chú thích:
[1] Biên chung: Biên chung là một chùm chuông bằng đồng, được treo trên một khung bằng gỗ và được dập với một cái búa gỗ, và dùng một cây gõ (hoặc phách) để gõ tạo nên âm thanh du dương.
Ngoài ra còn có một loại tương đồng gọi là biên khánh, gồm một bộ chuông chùm bằng đá nhẵn nhụi hình chữ L còn được hiểu như là khánh.
Cả hai đều là nhạc cụ quan trọng trong nhạc cung đình và nhạc lễ Trung Hoa từ thời cổ đại.
Hình tham khảo bên dưới.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.